Editor: Kiến Tự Như Ngộ
—
Chu Nhất cảm thấy Đoàn Trình Chi ở đời thực khác xa với trong ấn tượng của cậu.
Ví dụ như anh cũng sẽ kén ăn, không thích ăn cà rốt và hành tây.
Mỗi lần Chu Nhất nấu cơm mà cho thêm những thứ này, anh đều sẽ bỏ ra, sau đó chột dạ cười với cậu một cái.
Hay còn cả những lúc tức giận, anh cũng sẽ không kiềm chế được mà văng tục.
Thỉnh thoảng Đoàn Trình Chi sẽ đến nhà Chu Nhất rồi cùng nhau làm việc.
Gặp phải vụ án nào khốn nạn, anh sẽ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi người ta.
Dường như Đoàn Trình Chi không hoàn mỹ được như trong tưởng tượng của cậu.
Nhưng Chu Nhất lại đau lòng nhận ra rằng, không cần biết Đoàn Trình Chi là người như thế nào, cậu vẫn cứ thích anh như trước.
Thậm chí cậu cảm thấy Đoàn Trình Chi như vậy càng sinh động, hoạt bát, càng giống một người có sức sống hơn.
Hôm đó, Chu Nhất ngủ trưa rất lâu, trời tối rồi mới mò ra khỏi phòng.
Lúc tới phòng khách mở đèn, cậu thấy Đoàn Trình Chi đang ngồi trên ghế sô-pha mà giật nảy mình.
Thì ra từ lúc nghỉ trưa đến giờ anh vẫn chưa từng rời đi.
Chu Nhất nhìn Đoàn Trình Chi ngồi ngẩn người ở đằng kia, lần đầu tiên cậu thấy ở anh hai chữ ‘chán nản’.
“Chu Nhất, cậu thích người như thế nào?”
Đoàn Trình Chi đột nhiên nói.
Chu Nhất nhìn anh một cái, cậu rót nước rồi đi đến cạnh anh.
“Tôi… chưa từng thích ai, cho nên… không biết.”
Đây là lần đầu tiên Chu Nhất nói láo trong đời.
Khó khăn lắm cậu với Đoàn Trình Chi mới trở thành bạn bè, cậu không muốn phá hủy đi tất cả những điều ấy.
“Tôi từng yêu đương hai lần, cuối cùng đều bị thất bại.”
Đoàn Trình Chi quay đầu nhìn cậu, gắng gượng cười với cậu một tiếng.
Chu Nhất không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.
“Lần thứ nhất là hồi đại học, người bạn gái kia của tôi rất đẹp, rất ưu tú.
Khi đó cô ấy theo đuổi tôi, tôi cũng muốn yêu đương thật cho nên đồng ý.
Cậu biết cô ấy thích gì ở tôi không? Thích vẻ ngoài của tôi, thích sự thông minh của tôi, thích tôi vì gia cảnh tốt, chỉ không thích con người tôi.”
Đây là lần đầu tiên Chu Nhất biết đến nỗi đau của Đoàn Trình Chi.
Thì ra anh không hề sống trong một thế giới đẹp đẽ như cậu thường tưởng tượng.
“Sau đó, lúc cô ấy phát hiện ra tôi không phải là thiên tài, tôi cũng phải cố gắng mới có thể đạt được những thành tích kia, cô ấy không chấp nhận được, đá tôi luôn.”
Đoàn Trình Chi thấy thật mỉa mai, người theo đuổi anh thì cả đống, thật lòng thích anh thì lại lác đác ít ỏi.
Lần thứ hai yêu đương, anh tìm một nữ sinh tương đối bình thường về mọi mặt.
Nhưng vẫn không ngoài dự đoán, lại chấm dứt bằng sự thất bại.
Cô ấy sợ sự ưu tú của Đoàn Trình Chi, sợ ánh hào quang của Đoàn Trình Chi, cuối cùng phản bội anh.
Mỗi một đoạn tình cảm, Đoàn Trình Chi đều dùng sự thật lòng của mình để đáp lại, hết lòng hết dạ làm một người bạn trai tốt.
Đáng tiếc không có ai cảm kích.
“Cố gắng không sai.
Sự ưu tú của cậu cũng không sai.”
Ngữ khí của Chu Nhất kiên định.
Cậu chưa từng cho rằng trên đời này tồn tại thứ mà không cần bỏ công sức ra cũng có được.
“Đúng vậy, cố gắng không hề sai.
Chu Nhất, có phải trước kia cậu cũng cảm thấy tôi là một thiên tài? Không cần tốn sức cố gắng, ngoắc tay một cái cũng có được tất cả mọi thứ?”
“Không, tôi vẫn luôn biết, rằng cậu rất cố gắng.”
Đoàn Trình Chi nhìn cậu, hai mắt sáng lên.
Có vẻ như anh hoàn toàn không nghĩ tới Chu Nhất sẽ trả lời như vậy.
Anh nhìn cậu, bỗng dưng cười một tiếng, trong tiếng cười ấy chứa đựng sự nhẹ nhõm, thoải mái.
“Tôi biết là cậu không giống.”
“Tôi… không giống gì cơ?”
Chu Nhất tò mò, nhìn anh chằm chằm.
Đoàn Trình Chi đưa tay nhéo mặt cậu một cái.
“Chỗ nào cũng không giống.
Chu Nhất, cậu biết không? Cậu thật sự rất đặc biệt.”
Đoàn Trình Chi lại nhấc tay xoa mái tóc bù xù vì vừa rời giường của cậu.
Có vẻ như xúc cảm khi sờ vào rất tốt, Đoàn Trình Chi xoa nhiều thêm hai cái.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Chu Nhất, Đoàn Trình Chi tiếp tục nói.
“Con người ta bây giờ đa số đều hùa theo người khác rồi thay đổi bản thân.
Chu Nhất, chỉ có cậu là trước sau như một.”
“Như vậy… tốt sao?”
Trước nay bố mẹ luôn ghét bộ dạng này của cậu.
Tại sao dạy cậu nhiều lần cậu vẫn không nghe, không biết đi lấy lòng người khác, không biết hùa theo người ta.
“Chu Nhất, sao con lại ngốc như vậy? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, người khác bảo con làm cái gì thì con làm cái đó à?”
Bọn họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*).
Mười mấy tuổi, đến một người bạn cũng không có, mỗi ngày đều chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
(*) 恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn).
“Có gì không tốt? Làm chính mình thì mới vui vẻ.
Cậu biết không? Tôi luôn sống trong cái vòng an toàn mà người khác dựng lên cho.
Cái gì mà độ nổi tiếng, xếp hạng nhất, thiên tài vận động, thật ra tôi chẳng thích một chút nào.”
“Không thích… thì không làm.”
Suy nghĩ của Chu Nhất rất đơn giản, bởi vì cậu chính là người như vậy, đơn giản ngắn gọn.
“Cậu nói đúng, đáng tiếc bây giờ tôi mới hiểu được.”
“Chưa muộn.”
Đoàn Trình Chi luôn rất dịu dàng với Chu Nhất, anh sờ lên mặt cậu.
“Cảm ơn cậu an ủi tôi, khoảng thời gian này được ở cùng cậu, tôi rất vui.”
Dường như đã hiểu được hàm ý trong lời Đoàn Trình Chi, Chu Nhất nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng rớm nước kia của anh.
“Cậu muốn… đi?”
“Có một vụ án, tôi phải trở về thành phố B một chuyến, chắc phải mười mấy ngày mới quay về.”
Chu Nhất không nói gì, cũng không khống chế nổi sự thất vọng đang tràn ra từ trong ánh mắt.
“Đợi tôi quay về sẽ đãi cậu ăn một bữa to, được không?”
“Tại sao… lại muốn mời tôi?”
“Tôi tự nguyện.”
Đoàn Trình Chi có vẻ rất bất mãn với câu trả lời của Chu Nhất, đưa tay nhéo má cậu một cái.
Chu Nhất bị anh nhéo cho nóng hết cả má, tức giận muốn đẩy anh ra, đột nhiên lại bị anh ôm lấy.
Đây là một cái ôm xã giao giữa bạn bè với nhau.
Dù ôm cậu nhưng Đoàn Trình Chi vẫn giữ khoảng cách một chút.
Đây là lần đầu tiên cậu thân mật với Đoàn Trình Chi như vậy.
Chu Nhất không kìm nén nổi trái tim đang đập rộn ràng của mình, nhất thời đơ ra không biết nên làm gì mới phải.
“Chu Nhất, ở cạnh cậu khiến cho con người cảm thấy rất thoải mái, rất tự tại.
Tôi thật sự rất thích cậu, rất vui khi quen biết cậu.”
Đoàn Trình Chi nhanh chóng thả cậu ra, để lại cho cậu một nụ cười tươi rói rồi rời đi.
Rất lâu sau đó, Chu Nhất vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Cậu cảm thấy hết thảy những thứ này đều mà mơ.
Giống như một hôm nào đó, vầng trăng mà cậu phải ngửa mặt trông lên(*) đến bên cạnh cậu, sau đó nói với cậu: “Cậu rất đặc biệt, tôi thích cậu.”
(*) 仰望: ngưỡng vọng, ngửa mặt trông lên, khao khát (kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ).
Trong lòng Chu Nhất tự hiểu, cái thích của Đoàn Trình Chi và mình không giống nhau.
Nhưng như vậy đã tốt lắm rồi, bởi trời cao đã để cho cậu có được rất nhiều rồi, cậu không dám tham lam gì hơn.
Cậu dựa vào sô-pha, không nhịn được kéo cổ áo mình lên ngửi một cái.
Dường như trên đó vẫn còn lưu lại chút ít mùi hương của Đoàn Trình Chi.
Là cái mùi vừa mát lạnh lại pha lẫn hương chanh.
Chu Nhất cảm thấy chắc mình bị bệnh rồi, ngoại trừ Đoàn Trình Chi ra, không có ai chữa được hết.
Cậu cảm nhận được tâm trạng vui vẻ đã lâu không được cảm nhận, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Cậu đến bên bàn, cầm bút lên viết vào quyển sổ nhật ký của mình.
Mặt trăng tới bên cậu, mặt trăng chiếu sáng cậu, mặt trăng nói thích cậu.
_Hết chương 3_.