Editor: Kiến Tự Như Ngộ
—
Sau khi đi công tác về, Đoàn Trình Chi cứ là lạ, hình như anh đang cố gắng giữ khoảng cách với cậu.
Trước kia Đoàn Trình Chi thường thích làm với Chu Nhất những hành động như những người đàn ông bình thường với nhau, kiểu như khoác vai bá cổ hay gì đó.
Nhưng gần đây, lúc nào anh cũng vô cùng cẩn thận, như là sợ chạm phải Chu Nhất vậy.
Mặc dù sóng não của cậu bắt hơi chậm nhưng nào có bị đần đâu.
“ Cậu… đã xảy ra chuyện gì à?”
Chu Nhất bỏ đũa xuống, dè dặt hỏi anh.
Đoàn Trình Chi hơi bối rối, không phản ứng lại với lời cậu vừa nói, chỉ gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu.
“Không có gì, mọi việc đều rất bình thường.”
Từ cái lần Chu Nhất nói muốn ăn sườn kho, Đoàn Trình Chi vẫn luôn vui vẻ làm cho cậu ăn.
Chu Nhất mím môi một cái, nuốt lời sắp nói lại, có lẽ do mình quá nhạy cảm rồi.
Cậu gắp miếng sườn kia lên, đang định bỏ vào miệng thì đột nhiên có người gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người gõ cửa nhà Đoàn Trình Chi khi cậu có mặt.
Dạo này quá yên bình, dường như Chu Nhất đã quên mất Đoàn Trình Chi không phải chỉ thuộc về một mình cậu.
“Ai vậy nhỉ?”
Đoàn Trình Chi lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy đi mở cửa.
Đôi mắt Chu Nhất nhìn theo bóng người anh đi ra cửa.
Sau khi cửa được mở ra, Chu Nhất nhìn thấy một cô gái tương đối ưa nhìn.
Cậu và cô ta chạm mắt nhau, gần như đoán được quan hệ giữa cô và Đoàn Trình Chi.
Ánh mắt của cô ta lướt qua cậu rồi dừng lại trên bàn ăn, bỗng dưng nổi giận:
“Đoàn Trình Chi, anh biết rõ em thích nhất là sườn kho, sao lại làm cho người khác ăn?”
Đoàn Trình Chi không để ý tới cô, đẩy ra khỏi cửa toan đóng lại thì bị túm lấy.
Chu Nhất không muốn nhìn nữa, quay đầu chìm chằm chằm vào miếng sườn trong bát mình, bỗng dưng cảm thấy không thở nổi.
“Không phải anh học làm món này là vì em sao? Sao anh lại làm cho người khác ăn? Anh nói đi!”
“Khương San.
Thứ nhất, chúng ta chia tay đã sắp 2 năm rồi, lúc đó là do cô ngoại tình.
Thứ hai, món này là mẹ dạy tôi, vốn dĩ không phải học vì cô.
Thứ ba, lần sau cô mà tới nữa thì tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát.”
Chu Nhất chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu nắm chặt quần, không nhúc nhích gì.
Đoàn Trình Chi ngồi vào chỗ, im lặng một lúc.
Có vẻ như anh không biết nên nói gì bây giờ.
“Chu Nhất… tôi xin lỗi.
Doạ cậu sợ rồi à?”
Chu Nhất cúi đầu không nhìn anh, chậm chạm lắc đầu một cái, không biết tại sao mình lại thấy khó chịu.
Cậu từng cho rằng bản thân là người đặc biệt, hoá ra mình cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bè bình thường.
Trong 12 năm thích Đoàn Trình Chi này, cậu chưa từng có yêu cầu gì quá đáng.
Nhiều lần xa cách như vậy, nhiều lần ngưỡng vọng(*) như vậy, nhiều lần đuổi theo như vậy cũng đều không khiến cậu khóc nổi.
Thế mà lần này cậu lại rơi nước mắt trước mặt Đoàn Trình Chi.
(*) 仰望: ngưỡng vọng, ngửa mặt trông lên, khao khát (kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ).
Chu Nhất chỉ cảm thấy trước mắt tự nhiên nhoè đi, dường như có gì đó rơi xuống từ đôi mắt, tí tách rơi vào mu bàn tay đang nắm lấy quần của cậu.
Cậu không dám phát ra tiếng nào, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bởi vì cậu sợ bị phát hiện.
Chu Nhất, sao mày lại khóc chứ?
Cậu cũng không hiểu.
“Chu Nhất, cậu… sao thế?”
Đoàn Trình Chi nhanh chóng phát hiện ra, vội đi tới cạnh cậu.
Anh cẩn thận nâng mặt cậu lên, thay cậu lau nước mắt.
“Tôi… không muốn ăn… sườn kho.”
Chu Nhất nghẹn ngào nói.
Cậu vừa khóc thút thít vừa tránh khỏi tay Đoàn Trình Chi.
Những nơi anh chạm vào khiến cho Chu Nhất cảm thấy nóng bừng.
“Được, không ăn, không ăn.”
Hình như Đoàn Trình Chi cũng rất hoảng hốt.
Anh cầm đĩa sườn kho kia đi vào bếp, sau đó Chu Nhất nghe thấy tiếng thứ gì đó bị ném vào thùng rác.
Hình như anh vứt cả chén đĩa đi luôn rồi.
Khóc mất mấy phút Chu Nhất mới bình tĩnh lại.
Cậu đang lén lút đứng dậy định về nhà thì đúng lúc bị Đoàn Trình Chi đi từ bếp ra đuổi kịp.
Đây là lần thứ hai ôm nhau.
Chu Nhất bị Đoàn Trình Chi ôm chặt vào trong ngực, như thể anh vô cùng sợ cậu sẽ bỏ đi vậy.
Lần ôm này không giống với cái ôm xã giao trước đây.
Anh dường như hận không thể khảm luôn Chu Nhất vào thân thể mình.
Chu Nhất bị anh ôm cho không thở nổi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai anh.
Có vẻ đã nhận ra được mình lỡ vô ý, Đoàn Trình Chi buông cậu ra.
Chu Nhất không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chạy trốn một cách thảm hại.
Cậu muốn quên chuyện này đi, vờ như chưa có gì xảy ra hết.
Vì vậy, cậu thu mình lại vào trong vỏ, từ chối việc đối mặt với Đoàn Trình Chi.
“Chu Nhất, mở cửa ra.”
Cậu nghe thấy tiếng Đoàn Trình Chi gọi cậu từ ngoài cửa nhưng cậu không dám đáp lại.
Đoàn Trình Chi gửi tin nhắn cho cậu, cậu cũng làm bộ như không thấy gì.
“Chu Nhất, cậu trốn tránh cái gì chứ?”
Nhày thứ hai, cậu vẫn phải mở cửa ra.
Đoàn Trình Chi kéo tay cậu về nhà anh.
Nhìn hoa tươi và thực đơn ở trên bàn, tim cậu bỗng dưng đập dồn dập.
Chu Nhất nhìn Đoàn Trình Chi một cái, đối diện cậu là một đôi mắt mang ý cười, hình như đã hiểu ra gì đó.
“Gọi món đi.”
Đoàn Trình Chi đưa thực đơn cho cậu.
Chu Nhất thấy trên đó viết ‘Thực đơn của Chu Nhất”.
Cậu lật từng trang, từng trang một cho tới tận trang thứ 28.
“Chu Nhất, đây là 27 món ăn tôi học làm vì cậu.
Sau này cũng sẽ nấu cho cậu ăn, được không?”
Cậu ngước đầu lên nhìn, tự nhiên lại bị Đoàn Trình Chi nhét vào tay một cái hộp quà nhỏ.
“Đây là nhẫn DR(*) tôi dùng mã thẻ căn cước để mua.
Chu Nhất, cậu có hiểu ý tôi không?”
(*) DR là một hãng nhẫn của Trung Quốc, chỉ bán cho nam giới.
Nhẫn DR dùng mã định danh trên thẻ căn cước để mua và chỉ mua được một lần trong đời với hàm ý dành tặng cho tình yêu duy nhất.
Chu Nhất nhìn anh, đôi mắt sáng lên.
“Anh thích em, Chu Nhất.”
Chu Nhất căng thẳng cúi đầu xuống, ánh mắt của Đoàn Trình Chi như đang muốn thiêu đốt cậu vậy.
Cằm của cậu bị tay anh khẽ nâng lên, lần nữa đối diện với nhau.
“Em có thích anh không?”
Bàn tay kia thả xuống, nắm lấy tay của cậu.
“Em… thích.”
Đoàn Trình Chi căng thẳng nhìn cậu.
Mãi đến khi cậu nói ra chữ ‘thích’ kia, trái tim thấp thỏm của anh mới được thả lỏng.
Anh ôm lấy Chu Nhất, cảm thấy hết thảy những thứ này đều như là mơ.
“Chu Nhất, anh…”
Đoàn Trình Chi ôm chặt Chu Nhất.
Cậu cảm nhận được anh đang run rẩy, nâng cánh tay lên ôm lại anh.
Chu Nhất tựa vào vai anh, lần đầu tiên cảm nhận được hai trái tim ở chung một chỗ.
Đã bao lần cậu cho rằng Đoàn Trình Chi chỉ là mặt trăng trên trời, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới.
Mà hôm nay, mặt trăng thật sự đứng bên cạnh cậu, trở thành vầng trăng chỉ thuộc về riêng cậu.
“Chu Nhất.”
“Vâng.”
Đoàn Trình Chi ôm cậu thật lâu, dường như không hề muốn buông ra.
“Tôi có thể gọi em là Nhất Nhất không?”
“Được.”
Cậu vùi mặt vào lồng ngực anh, hơi ngượng ngùng với cái xưng hô này.
Không biết là vì thiếu dưỡng khí hay vì xấu hổ mà hai má cậu đỏ bừng cả lên.
Lúc Đoàn Trình Chi buông Chu Nhất ra, thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu, biểu cảm chợt biến, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hít thở không nổi.
“Anh… Nhất Nhất… anh có thể… hôn em không?”
Chu Nhất ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ, trong sáng.
Cậu căn bản không để lời của Đoàn Trình Chi vào tai, chỉ khó hiểu sao Đoàn Trình Chi lại nói chuyện lắp bắp y như cậu vậy.
Lẽ nào yêu nhau rồi cũng bị lây được sao?
Cậu còn đang nghĩ dở, Đoàn Trình Chi đã một tay nắm lấy tay cậu, tay còn lại thì giữ lấy bả vai cậu, cúi người đến gần.
Đoàn Trình Chi không cho cậu cơ hội để phản ứng lại, đến khi môi hai người chạm vào nhau thì cũng đã muộn rồi.
Đây chính là… hôn sao?
Cảm giác rất vi diệu.
Chu Nhất nhắm mắt, bị động đón lấy sự đòi hỏi của Đoàn Trình Chi.
Nhưng Đoàn Trình Chi chẳng qua chỉ hôn qua loa một cái, không bao lâu sau đã thả cậu ra.
“Sau này chúng ta từ từ tiếp tục.”
Đoàn Trình Chi nhéo má Chu Nhất, sau đó lại hôn một cái vào đúng chỗ đó.
Chu Nhất gật đầu.
Đoàn Trình Chi, tương lai của chúng ta còn dài.
_Hết chương 4_.