CHAP 10:
Tôi ngó lên đồng hồ lần nữa, 12h 2’, giờ này mà bà chị và nhỏ em vẫn chưa về. Đang vò đầu bức tai vì không biết làm sao để chở Tú tới trường thì bà chị về, nhìn cũng đủ biết là ghé nhà mấy nhỏ bạn của bả (lồng xe đầy ắp ổi với xoài, nhìn ứa nước miếng mà không dám xin). Vội chạy lại vờ “hỏi han” sức khoẻ bà chị, tôi nhanh chóng mượn luôn chiếc xe đạp của bả rồi đèo Tú đi học. Khỏi nói bà chị cười ngặt nghẽo vì lần đầu tiên thấy được vẻ “sốt sắng” và khẩn trương hiện rõ trên mặt tôi. Không làm khó gì thằng em nữa, bà chị gom hết đống trái cây trong lồng rồi giao xe cho tôi (sao không để lại mấy trái, hjk). Như chợt nhận ra ánh mắt “cừu non… háu đói” của tôi, bà chị Hai tặc lưỡi miễn cưỡng bỏ lại vào lồng 2 trái xoài khá to và mấy trái ổi xá lị thơm nức mũi. Cảm ơn xong, tôi chào bà chị, đợi Tú yên vị trên xe là nhấn depan chạy luôn.
- Dạ em chào chị em đi học!- Tú lễ phép chào chị tôi rồi mới chịu leo lên xe.
- Ừ, em đi học!- Miệng nói với Tú mà mắt bả… bắn “tiểu liên” tôi.
Tôi đạp vội, tránh đứng lâu kẻo có án mạng –bà chị Đại mà nổi điên lên chắc có mình papa cản nổi. Vừa ra khỏi cổng, tôi qua lại nói nhanh:
- Bịt chặt 2 tai lại!
- Ơ…
- Bé ơi, coi cẩn thận với thằng N nhà chị nhé. Nó quậy nổi tiếng ở xóm này lắm đó!- Tiếc 2 trái xoài mà chị nỡ bơm đểu em trước mặt gái như thế sao chị Hai.
- Boss Quậy, hj!
Mặt tôi đỏ bừng vì quê còn Tú thì cười khúc khích sau lưng. Tôi đâm quạu đạp như máy mà chẳng thèm đoái hoài gì tới nàng. Tú khẽ vỗ vai tôi:
- N giận hả?
- Giận chi chuyện tào lao!- Tôi nói giọng lạnh băng.
- Không giận sao nãy giờ không nói chuyện với Tú?
- Thì đang nói nè!
- Người gì đâu cục mịch thấy sợ, nói chuyện với con gái mà chẳng có chút dịu dàng gì cả?- Nàng phụng phịu sau lưng.
- Dịu dàng? Hơ, dịu dàng khéo N biến thành con gái mất. Ờ mà tính N vậy hồi giờ rồi, sửa hổng được!
- Dừng xe!- Nàng véo mạnh vào hông phải tôi.
Tôi bình tĩnh dừng xe, làm bộ mặt thản nhiên dù rằng lúc ấy muốn la làng vì đau. Quay lại nhìn Tú, không phải tôi giận hay cáu vì bị nàng véo mà chỉ đơn giản 2 chữ “Dừng xe!” biểu cảm của nàng làm tôi... tò mò. Và nỗi đau thể xác của tôi chắc chẳng bằng nỗi đau… tâm hồn khi vừa dừng xe, Tú bước xuống, không nói không rằng đeo cặp vào… đi bộ.
Tôi ngớ người nhìn bộ dạng khập khiễng của cô bạn mà trong lòng không biết mình sai điều gì, chỉ thấy hối hận vì làm nàng giận. Đạp nhanh theo Tú, tôi vẫn sĩ diện chưa chịu xuống nước xin lỗi trước:
- Chân cà nhắc như thế kia mà muốn đi bộ à? Đường còn xa lắm đó, leo lên xe đi!
- Hứ, mặc Tú!- Hay cho câu này, gặp nhỏ khác chắc tôi cho đi lợm răng.
- Hay nhỉ, tự nhiên giận N vô cớ. Véo N bầm cả hông rồi giờ tính bơ N luôn à?
- Đáng đời!- Lại trả lời cụt ngủn.
- Đếm tới 3, không leo lên xe biết tay Boss!
Tôi cười thầm trong khi ngoài mặt nghiêm nghị nhìn Tú. Tú vẫn bướng, cố bước đi, lâu lâu nhíu mày vì đau. Trời thì nắng, xung quanh lại chẳng có cái cây nào cho ra hồn, Tú cứ đi cà nhắc và tôi… bước xuống xe dắt bộ theo nàng.
- Khùng hả? Có xe đạp thì leo lên mà đạp đi, mắc mớ gì đi theo tui?
- Thích!
- Khùng. Thích thì cứ đi đi, làm ơn tránh xa ra không có người ghen nữa!
- Ui trời, không có à nha!
- Có tật giật mình, ai biết được?- Hehe, có người đang ghen.
- Không đùa nữa, leo lên xe N chở, nhanh không 2 đứa muộn học giờ!- Lần này tôi nói dứt khoát.
- Không!- Nhìn 2 má nàng phồng lên mà muốn nhào tới hôn quá.
- Này thì không!
Tôi dựng chân chóng xe, phóng lại gần và… bế bổng Tú lên. Một cái tát tóe lửa yên vị trên má phải tôi. Tú vẫn chưa chịu thôi, nàng cào cấu liên tục, thậm chí cắn mạnh vai trái tôi rồi nghiến. Máu tươm ra dính lấm tấm vào áo trắng càng khiến màu đỏ nổi bật hơn. Để mặc Tú muốn làm gì làm, tôi ráng nhịn đau bế nàng lại đặt lên yên xe.
- Cún thả Boss ra được chưa?
Tú nhả vai tôi ra, định leo xuống lần nữa. Tôi bực mình trừng mắt nhìn rồi bế nàng lên lần nữa:
- Này thì cứng đầu! Giờ muốn ngồi yên trên xe hay muốn Boss bế lên tới trường, chọn đi?- Tôi cúi sát xuống mặt Tú cười… đê tiện.
- Tú ghét N!- Nét giận dỗi pha chút đáng yêu hiện rõ trên mặt Tú, cái cảnh tượng tôi với Uyên Tâm ngày xưa chợt ùa về.
- Ừ, cứ ghét! Ngoan ngoãn ngồi im trên xe, lát ghé qua nhà thằng Đăng lấy xe Tú đi sửa luôn. Dám có hành động nào muốn xuống xe thì liệu hồn!
- Giang hồ gớm!- Kèm theo là một cái tát nữa vào má trái, môi tôi bật máu.
- Ừ!
Tôi đáp lạnh tanh, leo lên xe đạp tiếp.Tú ngồi yên, nàng im lặng, tôi tất nhiên chẳng dám nói gì nữa -Giận cũng có mà… sợ cũng có, 2 tát là quá đủ rồi. Chợt Tú chủ động vòng tay… ôm tôi từ đằng sau, một tay nàng nhẹ xoa lên vết cắn trên vai trái tôi.
- Đau!- Tôi gằn giọng, may không hét lên.
- … Xin lỗi!- Nàng lí nhí như sợ tôi nghe thấy.
- Lỗi gì?- Tôi ác độc không bỏ qua cơ hội trêu nàng.
- Lỗi... tát với… cắn N.
- Ờ, còn gì không?- Tôi quay lại nheo mắt nhìn nàng.
- Uhm… lỗi… tự nhiên giận N…
- Rồi, chấp nhận lời xin lỗi.N cũng xin lỗi Tú vì nãy làm Tú giận và bế Tú khi chưa được phép!
Tú không nói gì, nàng chỉ khẽ mỉm cười và tựa đầu vào lưng tôi. Tôi quay trở lại với công việc tài xế vinh quang, lâu lâu quay ra sau chọc nàng vài câu. Chừng khoảng vài phút sau nàng nói thật khẽ:
- Lỗi gì đâu, người ta thích mà!
Tiếng nói nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến mức một kẻ luyện “nội gia” như tôi cũng phải cố lắm mới nghe được, đặc biệt khi đang ở ngoài đường như thế này. May là còn nghe được, tôi mỉm cười, không bình phẩm gì thêm nữa (phê quá rồi).
Tới nhà Đăng cò, tôi chào hỏi ba mẹ nó xong thì dắt chiếc @ của Tú ra. Thoáng bất ngờ, nàng định hỏi tôi điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Tú vẫn yên vị sau lưng tôi, duy chỉ có khác là hiện giờ tài xế phải lái bằng tay trái, tay phải nắm cổ chiếc @ lôi theo. Tú bảo tôi chuyển chiếc @ cho nàng giữ nhưng tôi biết chắc chắn nàng chẳng cầm cự quá 5’, có khi 2 đứa ngã nhào ra thì khổ. Gồng cứng tay trái, vết cắn của Tú nhói lên khiến tôi khó chịu ra mặt nhưng đành cố nhịn, để nàng thấy thì nhục chết. Đạp rề rà, tới gần 10’ sau 2 đứa mới tới trường. Vội dắt xe Tú vào tiệm sửa gần đó, tôi quay lại chở nàng vào trường, vừa kịp nghe tiếng trống vang lên lạnh ngắt.