CHAP 13:
Tâm hồn lâng lâng nhưng não vẫn không quên nhiệm vụ, tôi sực nhớ ra hoàn cảnh 2 đứa hiện giờ: quá trễ để nói... đi học về. Khẽ nhích đầu ra xa ngực Tú –dù chẳng muốn tí nào-, tôi chọt nhẹ vai nàng:
- Thả N ra, tối rồi!
- Tí nữa thôi.- Nàng mè nheo.
- Không đùa đâu, Tú về trễ gia đình lo đó!
- Uhm…- Tú dỗi đẩy mạnh đầu tôi ra rồi vào lấy xe.
Thanh toán hết 2 cái bánh xe của Tú mà tôi tốn gần 120k, tiếc nhưng thấy nàng vui thì tôi cũng vui lây. Không được chở Tú nữa, tôi chợt cười, chẳng phải vì thoát nợ mà là tự cười cái bản thân vô dụng này, bỗng dưng lại đi giận nàng vô cớ. Tú đối xử với tôi quá tốt vậy mà hết lần này đến lần khác tôi luôn làm nàng buồn, có khi còn vô tâm nữa.
Tú chạy sát lại gần, nàng khẽ lay vai tôi:
- Bị gì mà cười như tên khùng vậy?
- Ừ, bị khùng.
- Khùng nặng rồi!
- Ừ! Chắc bị lây từ ai đó?- Tôi cười… đểu và nhìn nàng “đắm sờ đuối”.
- Hứ!- Tú nguýt dài chạy vượt lên xe tôi, lâu lâu ngoái lại lè lưỡi trêu.
Vẫn chậm rãi nhấn depan, tôi cố tình chạy sau Tú. Lát sau hình như thấy tôi không chạy theo, Tú chạy chậm lại rồi dừng hẳn mà đợi. Boss vẫn lề mề “cà rề” nhẩn nha đạp, tới nỗi nàng tiểu thư phải hét lên mới chịu chạy vội tới. Cười nhẹ, tôi giả làm khuôn mặt cún con lúc trưa chọc Tú, nàng chẳng thèm nhếch môi hay đếm xỉa đến Boss mà chạy luôn. Ờ thì cứ chạy đi, Boss trêu tiếp:
-Xem Trư Bát Giới nè!- Tôi đẩy ngược mũi mình lên, hếch hếch cái mặt… thấy ghê qua Tú!
- Tránh xa ta ra con Heo kia! Ghê quá!- Tú cũng đâu vừa, nàng giơ Bạch Cốt Trảo ra đỡ.
Hai đứa giỡn qua giỡn về mới sực nhớ ra giờ giấc, tôi thì chẳng lo nhưng Tú thì hơi mệt, nhà nàng hình như trong… rẫy thì phải. Tôi nhìn đồng hồ, gần 6h30, giờ mà để nàng về chắc… tới tối. Khẽ cắn môi, tôi hỏi nhanh Tú:
- Giờ… trễ lắm rồi… Nhà Tú có cho phép… Tú ngủ ở nhà bạn không?
- Cũng có, N hỏi chi vậy?
- Thì Tú coi… được thì vô nhà N… nghỉ tạm, sáng mai về sau cũng được.
- Thôi Tú không dám làm phiền 2 bác đâu!
- Trời, pama N dễ tính lắm!- Ngẫm lại câu này thấy ngu dễ sợ.
- Thôi Tú ngại lắm!
- Aishi! Gần đây có nhà nào Tú quen không?
- Không, Tú quen có mình N à?
- Thôi không sao đâu, vào nhà N ăn cơm, tối qua ngủ với chị của N, chỉ dễ tính lắm, không sao đâu!
- Làm vậy có được không? Tú thấy… sao sao ấy!- Nàng nói, có vẻ xuôi rồi.
- Sao gì mà sao? Vô nhà N đi, cần thì gọi về cho gia đình biết!
- Cảm ơn!
- Ơn gì đâu, bạn bè giúp đỡ nhau mà, hì!
- Uhm!
Tú gật đầu, cuối cùng cũng thuyết phục được cô tiểu thư khó tính này. Đạp song song với Tú, tôi nửa lạnh lùng nửa quan tâm nàng, đúng phong cách của Boss. Về tới nhà, tôi xin phép pama trước. Papa thì không nói làm gì, chỉ có mama là hơi khó chịu -giống “má chồng nàng dâu” quá. Tú lễ phép cúi đầu chào pama tôi rồi đứng nép vào một bên cửa. Thấy nàng còn ngại, tôi nắm tay lôi luôn vào phòng mình.
Đặt cặp Tú và mình lên bàn xong, tôi dắt xe cô bạn vào nhà rồi đi chẻ củi -việc hằng ngày mà. Chẻ củi xong thì vẫn thấy cô bạn ở lì trong phòng, tôi thoáng cười, phụ mama dọn cơm rồi mới lên mời “phu nhân” xuống dùng cơm. Tú e dè ngồi vào bàn trước con mắt săm soi của bà chị và nhỏ em tôi. Và hình như nhỏ em tôi ăn trúng thứ gì hay sao mà liều mạng hỏi:
- Bạn gái anh Ba hả?
- … Ơ…- Miếng cá trong miệng tôi như nghẹn lại.
- Uhm, chị là bạn của N! Bạn bình thường thôi.
- Cháu cứ dùng bữa tự nhiên, cứ coi đây là nhà đi nhé!- Mama tôi giải cứu kịp thời, gắp một khúc cá hướng về phía chén Tú.
- Vâng, cháu xin ạ!- Tú ngại ngùng nâng chén ama tôi đặt khúc cá vào.
Màn e lệ của “nàng dâu” kéo dài khá lâu, bà chị và nhỏ em tôi nhanh chóng bắt chuyện với Tú. Phải một lát sau Tú mới nói chuyện vui vẻ với gia đình tôi. Papa ý tứ ít hỏi chuyện, nhường hẳn phận sự “điều tra” qua cho “hội bà 8”. Tôi thì im toàn tập, lâu lâu mới dám mở miệng góp ít mắm vào câu chuyện của “4 người phụ nữ”. Cơ mà em Tú nói… nhiều phết, dò đúng tần số, đúng ổ mà, hết biết.
Tôi và papa cười khổ, 2 người đàn ông duy nhất trong bàn bị cho ra rìa. Kết thúc bữa cơm “lịch sử”, Boss được phân công… dọn toàn bộ bàn ghế và chén dĩa. Lệnh ban ra khó cãi, tôi riu ríu dọn bàn không dám hó hé gì, Tú định phụ nhưng bị mama lôi ra hè… tám tiếp. Mỉm cười nhìn Tú, tôi gật nhẹ ý bảo nàng cứ mặc mình rồi dọn tiếp.
Dọn xong bàn ghế và “bãi chiến trường” trên bàn, tôi ngồi nghỉ mệt. Nhỏ em từ đằng sau hù phát rõ lớn, tôi quay lại cốc mạnh đầu nó:
- Gì nữa đây Trâu?- Nhỏ em tôi tuổi Sửu, ở nhà có mình tôi dám kêu nó Trâu.
- Em vầy mà dám kêu Trâu hả?- Nhỏ phồng má, giơ hàng vuốt sắc lẻm ra chực cào.
- Ê, không cào nha! Vụ gì đây?- Mỗi lần nó hù tôi xong là y như rằng sau đó có chuyện nhờ vả.
- Cũng chẳng có gì. Mama tổng quản kêu anh đi rửa chén với múc nước vô lu luôn.- Nhỏ săm soi mấy cái móng tay khiến tôi ớn xương sống.
- Rồi rồi thưa tiểu thư, cất bộ vuốt sư tử của mi vào đi.
- Anh Ba ngoan ghê, hì!
Đợi nhỏ em… khuất bóng tôi mới chịu rời khỏi ghế tiến về phía cái thau đựng lổn ngổn chén dĩa. Xắn tay áo, tôi rửa với vận tốc nhanh nhất có thể -qua loa thì đúng hơn. Úp sọt, papa đi ngang qua và cái véo tai bất hủ của ông già được thể hiện, Boss la oai oái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống rửa lại từ đầu. 15’ sau, tôi đứng dậy mà xương cốt kêu răng rắc, đủ biết cái công việc nhẹ nhất của chị em phụ nữ “cực khổ” đến dường nào -kiểu này lấy vợ chắc chẳng dám cho nàng rửa chén đâu, hjk.
Chắc thấy tôi không lên trên nhà nên Tú mon men đi kiếm. Bạn đoán xem tôi đang làm gì? Một trong những điều đáng sợ nhất ở con gái mà tôi được biết chính là “đi khẽ, nói nhẹ”, và nhờ tiếng bước chân khẽ khàng của Tú mà cả 2 đứa cùng muốn… độn thổ. Nói thế này cho dễ hiểu: tôi rửa chén xong thì cởi áo, múc nước tắm luôn tại chỗ; Tú ở đâu mò ra ngay lúc tôi đang… vệ sinh “khu vực cấm”.
Vừa nhìn thấy tôi, Tú “Á!” lên một tiếng và 2 xoay mặt ra phía khác. Tôi cũng chẳng hơn gì, người thì ướt như chuột lột, cái bàn tay “mờ ám” được vinh dự nằm yên tại chỗ. CPU tạm thời treo máy, Tú vẫn quay mặt đi còn tôi thì… giữ nguyên tư thế. Một con gió thổi nhẹ, đủ để từng đợt da gà tôi nổi lên ào ào và khởi động lại bộ não. Vội rút tay ra khỏi quần –may là còn mặc quần-, tôi cố lắm mới nặn ra được mấy chữ:
- Tú… lên… trên nhà… đi…
- Ờ…Uhm, tắm… lẹ rồi… chỉ bài cho Tú!
Nói xong thì Tú đi luôn, tôi múc nước tạt thẳng vào mặt, tự chửi mình:
- Ngu như thú!
Tắm xong, tôi thay đồ rồi vào phòng, Tú thì đang ngồi trên bàn học. Thấy tôi, có lẽ còn ngại sau chuyện lúc nãy, nàng mở miệng xin lỗi:
- Xin lỗi N/ Tú…- Hai đứa cùng đồng thanh và bỏ lửng câu nói, mặt thì đỏ bừng lên vì quê.
- N xin lỗi, nãy N không ý tứ gì hết!- Tôi nói mà mặt trơ ra như cái thớt, may là Tú cúi mặt chứ không lại ăn tát quá.
- Tú… cũng có lỗi, tự nhiên… kiếm N rồi…Thôi quên đi, coi như chưa có gì xảy ra nhé!
- Uhm, dù sao cũng xin lỗi Tú, hì!
- Chỉ mình đoạn này với!
- Rồi, khúc này làm như vầy, khúc này nghịch đảo…..
Tú cúi sát vào cuốn vở, vô tình mặt nàng nhích lại gần mặt tôi. Đang chỉ bài ngon lành, tôi nhập tâm chẳng để ý quay qua hỏi. Một nụ hôn phớt lên má Tú, lần này thần kinh tôi tự “shutdown”, tim cũng ngừng làm việc… tạm thời. TÂM SỰ TRÊN GIƯỜNG BỆNH
Nằm lặng lẽ đếm từng giây trôi nổi,
Dòng thời gian cứ lặng lẽ... trôi hoài
Lòng chợt nhớ về kỉ niệm nguôi ngoai
Có nàng tiên luôn chờ mong thương nhớ
Tôi vô tâm vì lòng tôi đang sợ!
Chẳng dám yêu đâu, tôi sợ em buồn.
Lời hứa xưa tôi chẳng màng mường tượng
Thất hứa rồi, đâu đáng để yêu em.
Vẫn một niềm tin, rằng ta sẽ sống,
Nhưng ác nghịch thay, số phận phũ phàng
Ôi quá khứ một đời Boss dọc ngang
Nay xin trả về một thời dĩ vãng.
Cẩm Tú, Sasa tình lắm trái ngang
Thùy Trâm, Minh Hiền, thôi tôi chẳng đáng
4 nàng tiên đi ngang đời hảo hán
Và dặn lòng xin cố gắng quên đi
Nằm nơi đây, trên draft tinh khôi
Tôi suy ngẫm rằng mình sai gì nhỉ?
Tôi đã sai thì sao không dừng lại
Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai?
Khóc hết nước mắt cho vơi nghi ngại
Tôi dặn lòng rằng hãy cố quên đi
Quên cho hết những kỉ nệm phôi phai
Những kỉ niệm thấm đầy, đầy nước mắt!
Xin lỗi em, nàng tiên luôn chân thật
Chẳng dối lòng như anh đã dối em!
Anh sắp đi, mà chẳng dám nói
"Yêu
"
Anh dối lòng, ngàn lần anh... XIN LỖI! Bởi là sói nên không cần chia sẻ
Riêng một thân ta ngang dọc vẫy vùng
Rất đớn đau nhưng cũng thật ung dung
Đầy mãnh liệt và không hề bi lụy
Nghĩa là sói nên không cần che chắn
Dáng dị kỳ uốn lượn giữa phồn hoa
Đưa mắt liếc coi khinh điều lễ giáo
Ngẩng cao đầu trước giả trá điêu ngoa
Thế là sói nên ta là rất khác
Rất nồng nàn và cũng rất quạnh hiu
Rất một mình trong những giờ hoan lạc
Nên cô đơn những lúc được yêu nhiều
Có ích gì đâu một niềm kiêu hãnh
Chỉ đơn thuần là một nỗi cô đơn
Ta là ta, là quá khứ, tương lai và dĩ vãng
Không bóng dáng hình hài hay tư tưởng
Đành ngậm ngùi trong kiêu hãnh đơn côi
Dù là sói vẫn mong manh như nắng
Vẫn yếu lòng khao khát được yêu thương
Ôm gió trăng thơ thẩn giữa vô thường
Trong bình lặng vẫn dạt dào sóng gió
Bao khát vọng nuốt vào trong xa lắm
Để thu mình trong kiêu hãnh đơn côi
Để hóa hình trong lốt sói bơ vơ
Đêm trăng mật rống lên bài tử khúc
Nằm bên suối gặm vết thương nghiệt ngã..
Viễn mộng bừng tỉnh giữa đêm
Bỏ ngoài tai những điên cuồng rao giảng
Băng mình vùng chạy kiêu hùng thảo nguyên
Kiêu hùng niềm cô độc, là sói đêm
Định mệnh im lìm ngủ yên ở khu rừng thiêng
Xót xa vắt trên cành cây cổ thụ
Man dại bài ca bi thiết
Tiếng tru dài dưới trăng gió mênh mang
Mơ cuồng-hay khát vọng một hồn linh ..?? Là con sói cô đơn???
Đêm thảo nguyên gió đùa vô lối
Không trăng sao, bao phủ một màn nhung
Vọng xa xăm một lời nguyền truyền kiếp
Đêm trăng tròn,đêm của những tiếng tru
Những tiếng tru lạnh lùng và hoang dại
Là tiếng hát hay tiếng khóc kẻ cô đơn
Lời nguyền nào còn in trên khóe lá
Huyền bí, đơn độc dưới đêm trăng...
Chỉ có tiếng sói tru và bóng tối. Chỉ có nhỏ nhoi từ mắt sói đêm .....
Một linh hồn
Còn biết tin vào đâu?
Chợt ngẩng lên nhìn ánh trăng mềm mại
Con sói tru lên những tiếng dài
Đất trời bỗng rùng mình
Những chòm sao lung linh
Ánh trăng vòn cỏ dại
Gió gào lên ãi
Từng cánh hoa tung bay.
Hương say...
Bao la...
Trải khắp đại ngàn
Sự cô độc thê lương...
Sau tiếng hú
Côn trùng im bặt
Mơ hồ nghe một tiếng đáp lại
Ngắn như vệt sao băng.
Sưu tầm trên mạng về Sói, đừng gạch nha!