Sau khi nói chuyện và ký tên cùng người nhà bệnh nhân giường số 2 xong thì hai người lại đến SICU kiểm tra tình huống bệnh nhân hậu phẫu. Khi đi tới cửa thì nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc – là người nhà bệnh nhân giường số 7 đã được đẩy đi cứu giúp vì Lóc tách động mạch chủ trước đó.
Hai vị lão nhân nhìn thấy Mẫn Nguyệt và Trầm Tư Điềm thì cực kì kích động, hai tay tạo thành chữ thập (áp hai lòng bàn tay lại thành hình chữ thập), liên tục nói cám ơn: "Cám ơn mọi người đã cứu con trai tôi, nếu không phải nhờ mọi người, hai người già chúng tôi đã thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi" Nói xong khóe mắt liền lưng tròng nước mắt.
"Là việc chúng tôi phải làm mà" Trần Tư Điềm cười đáp, khi thấy y tá giám hộ phòng bệnh nặng đi ngang thì cô liền vẫy tay, sau đó đẩy cửa đi vào.
Mẫn Nguyệt cất bước theo sau nhưng lại bị bà lão kéo lại, thân thiết hỏi: "Bác sĩ Mẫn, thật sự rất cám ơn các cô, tôi cũng không biết nên biểu đạt thế nào, thấy các cô cực khổ như vậy nên có mang theo một chút đồ bổ, các cô ăn để bồi bổ thân thể nha"
Vợ của bệnh nhân đem túi quà tặng được đóng gói tinh mỹ để vào lòng Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt thấy tình huống này sợ đến một bước nhảy cao ba trượng, liên tục xua tay: "Không cần đâu, không cần đầu, bác cứ giữ lại dùng đi, tụi cháu còn trẻ sức khỏe không có vấn đề gì hết"
Lão bà kéo tay Mẫn Nguyệt lại, tỏ ý con dầu đứng một bên, hai người giống như tả hữu hộ pháp (*), vững vàng kẹp Mẫn Nguyệt ở giữa.
(*) Tả Hữu hộ pháp: bảo vệ hai bên.
Bà lão nói: "Mấy ngày nay đều không gặp được Chủ nhiệm Hứa, chúng tôi vốn định ngay mặt nói cám ơn với cô ấy, nhưng mà cô ấy bận quá, chúng tôi cũng không đi làm phiền. Tôi thấy Chủ nhiệm Hứa thực sự quá gầy, mấy thứ này cũng không có bao nhiêu tiền, nhà chúng tôi có mở một siêu thị nhỏ, đều là lấy trong đó ra, mọi người hãy nhận đi, thành toán một chút tâm ý của lão già này"
"Đúng vậy đó, Bác sĩ Mẫn, tôi biết mọi người có kỷ luật, nhưng mà cái này cũng không phải tiền lì xì, đều là đồ ăn, không đáng giá bao nhiêu tiền, chính là có một chút tâm ý nên cô cứ nhận lấy đi" Con dâu ở bên cạnh bồi thêm.
Mẫn Nguyệt bị trái phải tấn công, muốn trốn cũng không được, người nhà khác trên hành lang nghe được động tĩnh, tò mò nhìn qua quan sát.
Mẫn Nguyệt hận không thể hóa thành con chuột chũi đào một cái hố tự chôn mình, với tình thế cấp bách này lại không lựa lời mà nói: "Sư phụ cháu không thích các loại đồ bổ này, chị ấy thích cái khác ạ"
"Chủ nhiệm Hứa thích cái khác là cái gì?" Hai người vội vàng hỏi.
"A..." Linh quang chợt lóe, Mẫn Nguyệt nói: "Chị ấy thích cờ thưởng"
"Cờ thưởng? À à, là tôi không suy xét chu toàn, bác sĩ chắc là cảm thấy đồ bổ bảo vệ sức khỏe đều là mánh khóe quảng cáo, không có tác dụng gì. Cờ thưởng rất tốt, có thể treo trên tường, Viện trưởng nhìn thấy sẽ có ấn tượng tốt với Chủ nhiệm Hứa, sau này lúc đề bạt sẽ ưu tiên xem xét Chủ nhiệm Hứa" Bà lão thì thào lẩm bẩm.
Mẫn Nguyệt nghe đến sững sờ, cháu chỉ là thuận miệng nói thôi, bác cũng đừng hiểu nhiều như vậy chứ!
Bà lão buông tay Mẫn Nguyệt ra, tươi cười thân thiết nói: "Còn chưa tới thời gian thăm hỏi, chúng tôi về trước đây, đỡ phải cản trở công việc của mọi người. Cờ thưởng tôi sẽ tìm người làm, tranh thủ buổi chiều làm xong sẽ đưa tận tay cho Chủ nhiệm Hứa. Bác sĩ Mẫn, gặp lại sau nha"
"Hả?" Mẫn Nguyệt ngơ ngác, ý thức được chính mình đã đào một cái hố thật lớn cho Hứa Mạch rồi.
Trời ạ, buổi chiều sao!? Lúc sư phụ bắt đầu bài giảng sao!?
Mẫn Nguyệt tuyệt vọng che mặt, cám giác chính mình sắp bị mắng rồi. Nhưng trước khi lí trí mất đi, Mẫn Nguyệt vẫn muốn liều mạng vùng vẫy một chút.
Cho dù một nhà bà lão thật sự muốn đưa cờ thưởng cho sư phụ trên tọa đàm, chỉ cần nàng ngăn cản bọn họ sớm hơn thì an toàn rồi.
Trần Tư Điềm đợi ở SICU nửa ngày, thấy Mẫn Nguyệt chậm chạp không theo vào trong liền đi ra tìm nàng, Mẫn Nguyệt vừa thấy nàng liền vội vàng hỏi: "Buổi chiều em có thể xin nghỉ không? Em muốn đi nghe tọa đàm của sư phụ"
Cố ý tránh nặng tìm nhẹ, không nói nguyên nhân chân thật, mới vừa làm việc không có bao lâu đã học được cách nói dối, sa đọa rồi, sa đọa rồi.
Mẫn Nguyệt tự mình khinh bỉ, chợt nghe Trần Tư Điềm nói: "Nghe tọa đàm? Được, chị cũng đang muốn đi, vậy chúng ta cùng đi xin nghỉ với Chủ nhiệm đi"
"Hả? Chị cũng muốn đi à?"
"Năm nay chị không được xem xét lên Phó nhưng mà sang năm thì có thể nha. Nghe tọa đàm của sư phụ em xong nói không chừng có thể kích thích linh cảm viết bài luận văn của chị"
Hai người từng người mang tiểu tâm tư không đơn thuần kiểm tra phòng bệnh xong liền đi xin nghỉ với Chủ nhiệm Trịnh.
"Đi nghe tọa đàm? Tốt, thanh niên ham học hỏi như vậy là chuyện tốt, đi đi, ở khoa còn có bác đây" ánh mắt Chủ nhiệm Trịnh vô cùng hòa ái, Mẫn Nguyệt xấu hổ đến không dám nhìn thẳng.
Ở sảnh báo cáo học thuật nằm ở cao ốc phòng khám bệnh hai năm trước mới lắp đặt thiết bị, thông mấy gian phòng mở rộng diện tích, hiện tại có thể chứa hơn hai ba trăm người. Khi có tọa đàm hay có báo cáo học thuật, trên màn hình điện tử trong phòng khách ở phòng khám bệnh lầu một sẽ hiển thị thông báo, báo cáo thời gian bắt đầu với chủ giảng.
Tọa đàm buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, Mẫn Nguyệt và Trần Tư ĐIềm hai giờ liền rảo bước đến thang máy phòng khám bệnh tòa cao tốc, ấn lên nút tầng 20.
Ra thang máy, quẹo phải, dọc theo hành lang hẹp dài đi tới cuối đường, đứng trước cửa ra vào của sảnh báo cáo, ngẩng đầu vừa nhìn, dãy ghế bậc thang trong phòng ngồi đầy người.
Mẫn Nguyệt kinh hãi, rõ ràng bên trong nhóm đều là lời oán trách, cho là sẽ không có bao nhiêu người đến nghe tọa đàm, không nghĩ tới còn chưa bắt đầu đã không còn chỗ ngồi.
"Cũng may tới sớm, ở phía sau còn mấy vị trí, trễ một chút không chừng chỉ có thể đứng rồi" Trần Tư Điềm may mắn nói.
"Có đứng nghe nữa sao?" Mẫn Nguyệt rất kinh ngạc.
"Sao lại không? Bên trong đứng đầy ra đó, bọn họ còn đứng ngoài cửa nghe nữa kìa" Trần Tư Điềm với tư cách người đầy kinh nghiệm đi nghe tọa đàm, phổ cập khoa học cho người mới.
Hai người dọc theo sát tường đi vào, bỗng nhìn đến khu vực trung gian có người vẫy tay chào hỏi, nhìn kỹ lại, là bác sĩ tiến tu Tằng Nguyên cùng khoa.
Vì cách quá xa nên không tiện khách sáo, hai người cười cười xem như đáp lại. Tiếp tục đếm ngược đến hàng thứ ba trên cùng mới tìm được chỗ ngồi trong góc.
Mẫn Nguyệt ngồi xuống liền liếc mắt nhìn cửa sau, xác nhận vị trí này có thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, nàng cũng yên tâm một chút.
Trần Tư Điềm chộp lấy chai nước suối nhỏ trên mặt bàn, vặn nắp mở ra uống một ngụm, không chút để ý quét một vòng, nói: "Số người hôm nay tới đây, phân nửa đều là bác sĩ tiến tu và sinh viên thực tập. Người khác tới nghe tọa đàm là vì có thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt, bác sĩ Tằng thì không phải, cậu ấy tới đây là vì theo đuổi mỹ nhân"
Lực chú ý của Mẫn Nguyệt đều treo ở cửa sau, nghe vậy lấy lại tinh thần, hỏi: "Theo đuổi mỹ nhân?"
"Chị có nói với em rồi đó, cậu ta là người theo đuổi số một của sư phụ em" Trần Tư Điềm ngước cổ, ánh mắt tỉ mỉ đỏa qua từng thân ảnh ngồi phía trước, nhiều chuyện nói: "Để chị xem số 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 có ở nhà hay không"
Mẫn Nguyệt nghĩ tới, Trần Tư Điềm trước đây luôn bát quái với nàng, bất quá lúc đó nàng không có chú ý. Hiện tại nam chính xấu xa liền ở hiện trường, Mẫn Nguyệt không khỏi lưu tâm nhìn thêm vài lần.
"Tằng Nguyên hôm nay ngồi ở hàng thứ ba, xem ra là cạnh tranh rất khốc liệt. Trước đây cậu ấy đều ngồi ở giữa hàng đầu tiên ở khu bên trái, là nơi cách đài chủ giảng gần nhất"
"Đang nói gì đó? Ngồi vào trong một ghế đi, nhường cho tôi một chỗ với"
Hai người nghe tiếng quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Phi đem áo blouse trắng mặc vào mang cảm giác thời thường, còn trang điểm nhẹ.
"Chị vào trong ngồi đi, em ngồi ở ngoài cho tiện đi WC" Xét đến nàng muốn lén chuồn đi ngăn cản một nhà bà lão nên Mẫn Nguyệt đứng dậy, tỏ ý Thẩm Phi ngồi vào trong.
Trần Tư Điềm thấy nàng, mừng rõ như đóa hoa mười giờ: "Cô cũng tới à, Khoa Nội Tim mạch chuẩn bị được học kiến thức khoa ngoại, muốn sát nhập vào chúng tôi à?"
Nội tim mạch cùng Ngoại lồng ngực có mối liên hệ chặt chẽ chuyên nghiệp, vẫn luôn tồn tại cùng nhau. Cùng với sự thành thạo của TAVI (kỹ thuật thay van động mạch chủ qua da), số bệnh nhân ở Khoa Nội Tim mạch càng ngày càng nhiều, so với phẫu thuật của khoa ngoại, nguy cơ xuất huyết, nhiễm trùng, đột quỵ giảm đi đáng kể.
Ở các bệnh như tim mạch vành, cao huyết áp, tỉ lệ mắc bệnh suy tim vẫn còn cao, Khoa Nội Tim mạch đón nhận sự phát triển kịp thời, theo kịp Anh và Mỹ, lớn mạnh mười phần. Bác sĩ Khoa Ngoại Lồng Ngực thường thường tự mình trêu chọc, tương lai sợ là sắp bị Khoa Nội Tim mạch xa lánh đến không còn cơm ăn rồi.
Thẩm Phi tất nhiên biết cố sự hai khoa tương ái tương sát, tiếp nhận khiêu chiến nói: "Thật sự có ngày đó thì tôi nuôi cô. Đương nhiên hiện tại cô không kịp ăn cơm, tôi cũng có thể sớm nuôi cô"
Một câu nói này đem Trần Tư Điềm đánh bại trên mặt đất, mất hết sức lực chiến đấu. Ai mà chẳng biết, tuy là chỉ khác nhau một chữ (nội – ngoại), thu nhập của Khoa Nội Tim mạch có thể còn cao hơn đỉnh Everest so với Khoa Ngoại Lồng Ngực.
Ghé vào trên bàn dây dưa nửa ngày, Trần Tư Điềm mới tổ chức xong ngôn ngữ, cô yếu đuối vô lực phản kích một câu: "Tôi muốn cáo trạng, để Mặc gia của chúng tôi cầm dao phẫu thuật mổ cô ra!"
"Mặc gia? Chủ nhiệm Hứa?" Thẩm Phi có hứng thú, dựng cánh tay lên để ở trên mặt, nghiêng người hỏi: "Từng nghe các cô gọi cô ấy là 'Mặc gia', biệt danh này cuối cùng là đến như thế nào? Chủ nhiệm Hứa người ta trắng thành một đường sáng, mỗi tháng tôi dùng hết một chai mỹ bạch tinh hoa cũng không sánh kịp, cuối cùng là đen chỗ nào?"
"Đúng đúng, em đã hỏi chị rất lâu rồi, chị còn thần thần bí bí không nói cho em biết" Mẫn Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, cùng nhau thúc dục nàng giải thích.
Thời gian bắt đầu còn một chút nữa, nhân viên công tác đang điều chỉnh máy chiếu và micro, Hứa Mạch còn chưa tới, Trần Tư Điềm liền mở miệng nói: "Thật ra ban đầu là cô ấy tự xưng là 'Hứa Mặc', vì sẽ có người đọc sai tên nên lúc tự giới thiệu cô ấy dứt khoát nói 'mặc' là mực nên thực sự có người hiểu lầm"
"Sau đó cô ấy được xem xét lên Phó chủ nhiệm, mọi người đều hiểu mà, đấu tranh gay gắt với hơn mười vị Phó chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi trong khoa, đấu đến nhiều năm đều không bị gọi lên tầng quản lý, thấy cô ấy tuổi còn trẻ như vậy, còn là phụ nữ, trong lòng bọn họ đều không phục"
Công việc của hệ thống khoa ngoại đặc biệt cực khổ, yêu cầu thể lực rất cao, nữ bác sĩ phổ thông khó có thể đảm nhiệm được. Trong hơn 30 người của Khoa Ngoại Lồng Ngực, thêm một bác sĩ thực tập là Mẫn Nguyệt thì bất quá cũng chỉ có 4 nữ nhân mà thôi.
Lúc Hứa Mạch và Trần Tư Điềm vào bệnh viện, Khoa Ngoại Lồng Ngực vài chục năm như một ngày, thuận theo ông lớn. Ở địa bàn nam tính tuyệt đối chủ đạo, đột nhiên xuất nữ lãnh đạo, tất nhiên rất không phục.
Mẫn Nguyệt và Thẩm Phi lý giải gật đầu, tiếp tục nghe Trần Tư Điềm kể: "Khoảng thời gian đó bầu không khí trong khoa rất khẩn trương, có lúc thậm chí còn ảnh hưởng đến triển khai công tác, bất quá sau đó xảy ra một chuyện, Hứa Mạch đánh một trận liền thành danh, hoàn toàn chinh phục mọi người trong Khoa Ngoại Lồng Ngực"
Mẫn Nguyệt và Thẩm Phí gấp gáp hỏi: "Chuyện gì vậy?"