Dạ dày âm ỉ đau, nhưng một lát nữa còn phải đến phòng thí nghiệm nên Hứa Mạch trở về phòng nghỉ của khoa, dự định nghỉ ngơi một lát.
Cô uống sữa nóng mà Mẫn Nguyễn đun xong, kéo rèm cửa sổ lại sau đó nằm xuống giường.
Hứa Mạch đã đứng trên bàn giải phẫu liên tục hai ca vào tối hôm qua và trưa hôm nay nên tiêu hao rất nhiều sức lực, vừa chợp mắt không bao lâu liền nặng trĩu ngủ đi.
Trong lúc mơ ngủ, cô lại thấy được một cô bé đứng trơ trọi trong dòng người.
Đó là chuyện đã xảy ra vào lúc cô năm tuổi, chuyện khắc sâu rõ ràng trong đầu cô hơn hai mươi năm qua, muốn quên lại không thể quên được.
Mỗi khi thân tâm (cả người và tâm) đều mệt mỏi, những ký ức trước đây sẽ âm thầm mang theo lưỡi dao, lấy dáng vẻ cuồng phong cuốn qua, tàn sát bừa bãi trái tim không thể chống đỡ.
Khiến trái tim vốn dĩ đã vắng vẻ này, bị tàn phá thành hoang mạc.
Lần đó, cô và bà ngoại vừa rời khỏi phòng khám bệnh thì bên ngoài tiếng còi của xe cứu thương vang lên, chở một nhóm người gặp tai nạn xe bị thương nặng đưa vào Khoa Cấp Cứu.
Cô mờ mịt không biết làm gì đứng trong dòng người bước chân vội vàng, mọi nơi đều là tiếng khóc tê tâm liệt phế, trước mắt là người bị thương trên người đầy vết máu.
"Cô bé đừng đứng ở đây cản đường!"
"Nhường đường một chút, mau tránh ra!"
"Mau gọi cho Khoa Huyết Học, gọi cho Khoa Chỉnh Hình và Khoa Ngoại Lồng Ngực luôn, kêu bọn họ tới xem một chút!"
Cô nắm chặt lấy góc áo, cẩn thận tránh né khỏi những người lớn, lùi vào góc tường, tựa lưng vào bức tường gạch men lạnh lẽo phía sau, trong lòng càng hoảng loạn.
Trong lúc rối loạn, không ai rảnh rỗi bận tâm tới một cô bé như một mầm cây đứng không chớp mắt này.
Cô không thể làm gì khác hơn là im lặng đứng trong góc, không khóc quấy, nhưng đáy lòng đầy sợ hãi.
Cửa phòng cấp cứu lại mở ra, người đi ngang qua làm như không thấy cô khiến đôi mắt sáng sủa của cô dần dần tối sầm lại.
"Giáo sư, tình huống của bệnh nhân thật sự không tốt lắm, ngài mau đến xem đi"
"Hiện tại là tình huống gì?"
"Tâm thất trái bị vỡ, xuất huyết rất nhiều, huyết áp đã giảm xuống..."
Cô nghe tiếng ngẩng đầu lên, cùng người trước mặt đang đi tới bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông được gọi là giáo sư đã năm mươi tuổi nhưng vẫn không lộ nét già nua, bước đi của ông mạnh mẽ, hai mắt sáng ngời có thần, khí chất toát lên sự bình tĩnh và cẩn trọng với 30 năm kinh nghiệm của mình.
Ông nhìn đến Hứa Mạch, trong ánh mắt chợt lóe lên một chút ngạc nhiên, xoay lại nói với bác sĩ khoa cấp cứu: "Cậu đi cứu họ trước, tôi lập tức tới ngay"
Sau đó ông đi tới trước mặt Hứa Mạch, từ trên cao nhìn xuống, đường cong khóe miệng khép chặt, không nhìn ra được tâm tình là gì.
Hứa Mạch không lên tiếng chỉ mở miệng thở dốc, cách xưng hô kia đã lâu rồi chưa từng gọi, mới lạ đến mức không dám phát âm.
Trong tòa bệnh viện tiếng người ồn ào, nhưng ở góc tường nàng đang đứng lại yên tĩnh như nước đọng.
Nàng nghe được ông nói: "Con không nên tới đây".
Hứa Mạch dời đường nhìn xuống đất, nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, cong tấm lưng lại, cố gắng đem mình thu nhỏ, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Cô vẫn luôn biết, đối phương bài xích mình, những chuyện cô nghe bà ngoại nói, so với những gì ông ấy nói luôn có sự khác biệt rất lớn.
Cô cảm nhận được rất rõ ràng, cô bị chán ghét.
Hứa Mạch nép mình lại một góc, nhìn đối phương không một chút lưu luyến xoay người rời đi, càng chạy càng xa, hòa vào trong dòng người nhốn nháo, trong đầu bỗng nảy ra một ý niệm...
Sự tồn tại của cô, có lẽ là một sai lầm...
Hứa Mạch mở mắt ra.
Âm thanh cánh quạt của trực thăng gào thét bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lóe qua bên ngoài rèm cửa, trong phòng chớp mắt sáng lên, sau đó lại rơi vào bóng tối yên lặng.
Hứa Mạch xuống giường kéo rèm cửa ra, thấy trực thăng bay qua mái nhà, chậm rãi đáp xuống sân thượng của tòa nhà.
Cô nhẹ buông tay, rèm cửa bị kéo lên trở về chỗ cũ, ánh sáng đèn đường xuyên qua mảnh vải, lộ ra từng chùm tia sáng mờ nhạt đọng lại trên vai nàng.
Gương mặt của cô bị che giấu trong một nơi tăm tối, toàn bộ tâm tình lúc này đều bị vui lấp trong bóng đêm.
Cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng bị đẩy vào, phát ra tiếng ken két rất nhỏ. Ánh đèn LED bên ngoài hành làng ánh vào, một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Hứa Mạch không nhịn được nhắm chặt mắt, nghe được phía sau có người nhỏ giọng nói: "Sư phụ... Chị dậy rồi sao?"
Hứa Mạch xoay người nhìn thấy Mẫn Nguyệt đứng ở cửa, trong tay mang theo túi thuốc. Nàng đứng ở nơi khuất sáng, vẻ mặt thân thiết lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Sa mạc hoang vắng trong lòng, bỗng bị một cơn gió ẩm thổi qua.
Tại một đêm khó ngủ này, sự xuất hiện của Mẫn Nguyệt đã cho cô một lời an ủi lớn nhất.
Vừa rồi khi ở toilet, cô đẩy cửa ra ngoài liền nhìn thấy Mẫn Nguyệt đã chờ ỏ đó, đáy lòng cô thật sự rất ấm áp.
Mẫn Nguyệt là một cô gái rất tốt. Hứa Mạch nghĩ.
Thảo nào tất cả mọi người đều thích.
Mẫn Nguyệt có thể không biết, trong lúc hội chẩn người của những khoa khác cũng sẽ nhắc tới nàng, nói bác sĩ Mẫn khoa mọi người rất tốt, vẫn còn độc thân sao?
Có vài người có thể chỉ vừa thấy mặt của nàng, nhưng một cái nhìn thoáng này lại nhớ rất kỹ -- đó là một cô gái xinh đẹp cười tủm tỉm của Khoa Ngoại Lồng Ngực.
Hứa Mạch mở đèn lên, trong phòng bỗng nhiên sáng rực, Mẫn Nguyệt không kịp thích ứng theo bản năng nheo mắt lại.
Hứa Mạch lẳng lặng quan sát nàng, gương mặt mang tính trẻ con, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng luôn luôn mỉm cười, làn da trắng nõn, cảnh đẹp ý vui, thật là một cô gái xinh đẹp.
Mẫn Nguyệt mở mắt ra thấy Hứa Mạch nhìn mình chằm chằm, theo bản năng sờ sờ mặt.
Hứa Mạch dời đường nhìn đi, ngồi xuống mép giường: "Em không về nhà sao?"
Mẫn Nguyệt lấy hộp thuốc trong túi nilon ra, nói: "Sư phụ, chị thấy đỡ chút nào chưa? Em mới vừa tới hiệu thuốc mua thuốc dạ dày, chị còn thấy khó chịu thì uống thuốc nha"
Nói xong Mẫn Nguyệt liền cầm lấy ly thủy tinh trên tủ đầu giường, dự định đi lấy nước nóng cho Hứa Majhc.
Hứa Mạch bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy ly, ngón trỏ và ngón út nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay của Mẫn Nguyệt.
"Sư phụ?" Mẫn Nguyệt giữ nguyên tư thế không dám động.
Hứa Mạch bình tĩnh mở miệng: "Ngày mai... em theo tôi đi chẩn bệnh đi"
Đề tài đột nhiên được nảy lên, Mẫn Nguyệt sửng sốt sau đó đáp: "Vâng, sư phụ"
"Em về trước đi, sáng mai đừng tới trễ" Hứa Mạch tay cầm ly hơi dùng sức, "Tôi tự lấy nước được rồi"
Mẫn Nguyệt lo lắng buông tay: "Sư phụ tối nay còn muốn đến phòng thí nghiệm sao?"
Thân thể và trạng thái tinh thần đều không tốt, mặc dù đi cũng không thể tập trung làm việc. Hứa Mạch khó có khi cho bản thân nghỉ ngơi: "Không có đi, ở lại đây ngủ một đêm".
Thấy Hứa Mạch sẽ không kéo một thân bị bệnh làm việc, Mẫn Nguyệt thoáng an tâm một chút, lại dặn dò nói: "Sư phụ, nếu nửa đêm chị còn khó chịu thì gọi cho em, em ở rất gần đây, đi xe mười phút là đến rồi"
Hứa Mạch từ chối: "Tôi ở trong bệnh viện, có việc thì ra ngoài gọi người vào là được rồi"
Mẫn Nguyệt yếu ớt nói: "Nhưng mà em lo cho sư phụ..."
Hứa Mạch sửng sốt.
Lo lắng sao?
Đã rất nhiều năm rồi không nghe được từ này...
Thấy đối phương chậm chạp không đáp lại, Mẫn Nguyệt cho rằng Hứa Mạch mệt mỏi nên không làm phiền nàng nghỉ ngơi nữa, chỉ nói: "Sư phụ, em về đây, ngày mai gặp".
Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Mẫn Nguyệt đã rời đi rồi.
Hứa Mạch nhìn cánh cửa đời ra, dư âm lại mấy lần câu nói lo lắng cho nàng, trong lòng dần dần có chút mềm mại.
Hứa Mạch ôm trái tim mềm mại châm rãi ngủ đi, nàng mơ thấy sa mạc khô hạn lâu ngày bỗng gặp một cơn mưa sảng khoái xối xả ập xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau Mẫn Nguyệt liền đến phòng khách phòng khám bệnh. Thời gian làm việc của phòng khám là 8 giờ, nhưng 7 giờ rưỡi khu chờ đã đầy ắp người đến khám bệnh.
Lấy được chìa khóa ở quầy hướng dẫn của y tá, Mẫn Nguyệt mở cửa ra, dự định sửa sang lại bên trong phòng một chút.
Đây là lần đầu tiên nàng đến chẩn bệnh sau 3 tháng nhận chức, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
7 giờ 45, Hứa Mạch vào phòng. Mẫn Nguyệt đã sắp xếp mã đơn thuốc gọn gàng, giống như một khối đậu hũ, xếp bên cạnh bàn phím, dư quang thoáng nhìn thấy Hứa Mạch tới, cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, sư phụ"
Hứa Mạch nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói: "Chào"
"Dạ dày của sư phụ còn khó chịu không?" Mẫn Nguyệt ngừng việc trong tay, kề sát vào hỏi.
"Đã đỡ rồi"
"Sư phụ ăn sáng chưa? Ăn món gì vậy? Dạ dày bị tổn thương không được ăn cơm, sư phụ phải chú ý nha. Lúc dạ dày khó chịu thì phải ăn nhẹ, ăn món dễ tiêu hóa, đầu tiên là bánh quy không nên ăn nữa"
Hứa Mạch ngồi vào trước bàn, cúi đầu khởi động máy tính, xoay mặt nhìn Mẫn Nguyệt ôm cánh tay đứng bên cạnh, chăm chú nhìn mình, cô bật cười nói: "Em đang dặn dò lời của bác sĩ với tôi à?"
Phát hiện bản thân nói hơi nhiều, Mẫn Nguyệt sờ mũi, nói: "Em không dám cho lời dặn với sư phụ... nhưng mà em muốn chăm sóc cho sư phụ..."
Hứa Mạch sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ xem những lời của Mẫn Nguyệt có ý gì thì thấy ở cửa phòng xuất hiện một bệnh nhân cao tuổi ngồi trên xe lăn.
Y tá đứng ngoài cửa nói: "Chủ nhiệm Hứa, thật ngại quá, vị này không phải là người đầu tiên nhưng mà ông ấy đã hơn tám mươi tuổi rồi, bác sĩ có tiện khám cho ông ấy trước không?"
Phòng khám bệnh của Hứa Mạch khám theo số thứ tự, thường thường phải hẹn trước một tuần mới được, người tới khám có bệnh tình tương đối phức tạp, tất cả mọi người hi vọng có thể mau tới số của mình, vì vậy đối với những số kia đây là hành vi không thể bỏ qua được, thường dẫn tới cãi nhau.
Y tá hướng dẫn là công việc quan trọng nhất, đó là sắp xếp trình tự người khám bệnh hợp lý, ngoại trừ dựa theo số thự tự trước sau, còn phải suy xét đến trường hợp điều trị gấp, qua số, tái khám sau khi có kết quả kiểm tra.
Và ưu tiên khám chữa bệnh cho người cao tuổi là một trong những nguyên tắc chính.
Hứa Mạch hiểu rõ gật đầu, tỏ ý người nhà đẩy bệnh nhân vào phòng, sau khi hỏi tên của bệnh nhân thì điều chỉnh hệ thống đêm tên của bệnh nhân đẩy lên trước.
Mẫn Nguyệt không có kinh nghiệm, cũng không có quyền cho đơn thuốc, toàn bộ buổi sáng đều yên tĩnh đứng bên cạnh Hứa Mạch, quan sát Hứa Mạch chẩn bệnh như thế nào.
Nếu như bệnh tình không nhiệm trọng thì cho đơn thuốc, để người bệnh trở về uống thuốc tiếp tục theo dõi. Nếu như bệnh nghiêm trọng thì cho họ làm thủ tục nhập viện.
So với cường độ mỗi ngày làm mấy ca phẫu thuật, tùy thời chuẩn bị công tác cứu giúp thì áp lực ở phòng khám bệnh nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng người đăng ký khám bệnh rất nhiều, vì đảm bảo mỗi người đều có thể khám bệnh, Hứa Mạch xong một số lại tới một số, căn bản không có chút nào nhàn rỗi.
Dò hỏi bệnh tình, dặn dò chú ý hạng mục công việc, nói rõ cách uống các thuốc, Hứa Mạch không ngừng nói chuyện, âm thanh cũng dần khàn đi.
Mẫn Nguyệt pha ly nước mật ong để vào tay nàng, nhưng chờ đến khi nước đã nguội đi nàng cũng chưa có thời giản rảnh để uống một ngụm.
Mẫn Nguyệt phát hiện Hứa Mạch đối xử với bệnh nhân rất ôn hòa, nói đi nói lại những lời dặn dò giống nhau cũng không than phiền, vẫn cứ tiếp tục nói không sót một chữ với bệnh nhân.
Sau khi đưa giấy kiểm tra cho bệnh nhân còn chủ động nói cái này kiểm tra ở tầng mấy, phòng nào, bao lâu mới có kết quả, nhắc nhở bệnh nhân khi trở lại đây nhớ đem theo kết quả kiểm tra cho nàng xem.
Âm thanh của Hứa Mạch càng lúc càng thấp, càng nghe về sau Mẫn Nguyệt càng nhịn không được lên tiếng hỗ trợ, lúc Hứa Mạch chuẩn bị nói đi kiểm tra thì Mẫn Nguyệt liền giành trước thay nàng nói ra.
11 giờ rưỡi, khu chờ còn hơn mười bệnh nhân, bọn họ rất sợ đợi một buổi sáng lại không khám bệnh được, luân phiên tới hỏi: "Bác sĩ, sáng nay có thể đến lượt tôi không?"
Hứa Mạch một lần lại một lần trả lời: "Yên tâm, khám hết các số mới tan ca".
Gió lạnh của điều hòa thổi lên môi Hứa Mạch làm môi nổi lên một lớp da khô, Mẫn Nguyệt không đành lòng nhìn, thừa dịp chẩn bệnh vừa xong cho một bệnh nhân, còn chưa gọi bệnh nhân tiếp theo thì Mẫn Nguyệt đè lại tay cầm chuột của Hứa Mạch, nói: "Sư phụ, chị nghỉ ngơi hai phút uống miếng nước đi"
Mẫn Nguyệt đem ly thủy tinh đẩy vào tay nàng, Hứa Mạch lúc này mới chú ý tới Mẫn Nguyệt giúp nàng pha nước mật ong.
Một hơi uống hơn nửa ly, Hứa Mạch đứng dậy nói: "Tôi đi toilet một chút, lập tức quay lại ngay, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi"
"Vâng, sư phụ"
Hứa Mạch đi qua hành lang, vòng qua khu khám bệnh khoa nội, đi vào toilet trong góc.
Trái tim nàng mạnh mẽ đập nhanh, có loại dự cảm bất an. Hứa Mạch quay đầu lại, nhìn về hướng Khoa Ngoại Lồng Ngực, lo lắng nhìn thoáng qua.