Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Sau khi họp sáng xong bác sĩ trực đêm có thể tan ca, nhưng đúng lúc có mấy bệnh nhân nguy hiểm nhập viện, vì vậy Hứa Mạch ở lại hỗ trợ, từ sáng sớm đã làm phẫu thuật đến ba giờ chiều mới đi ra.
Mẫn Nguyệt cũng không có rảnh rỗi, cả ngày bổ sung ghi chép nhập viện, giúp đỡ dẫn đi xét nghiệm cũng nhiều như tuyết rơi.
Đặng Tang thấy nàng bận rộn liên tục liền chủ động tiếp nhận công việc trên tay nàng, nói: "Còn gì chưa làm không? Giao cho chị, em về nhà nghỉ ngơi đi"
Mẫn Nguyệt cầm bút lả tả viết, đầu cũng không có nâng lên: "Không có gì đâu, em làm gần xong rồi"
Đặng Tang chợt nhớ ra, lại nói: "Đã hơn 3 giờ rồi, em còn phải về sớm mua đồ ăn chuẩn bị tối nay nấu lẩu đó, còn không đi nữa sẽ không kịp đâu"
"Em quên mất!" Mẫn Nguyệt kinh hô một tiếng, nhớ tới tối nay sẽ tụ lại trò chuyện, lúc này mới dừng bút đem bệnh án còn chưa viết án để vào lòng Đặng Tang: "Còn lại cái này chưa có viết, giao cho chị đó, em đi thẳng tới chợ luôn đây"
Đặng Tang nhìn một vòng cũng không thấy cu li Hồ Dịch Đạo cầm giỏ đựng rau đau ở đâu, liền nói: "Lão Hồ không biết chạy đi đâu rồi, em đi trước đi, chờ lát nữa gặp chị sẽ kêu ổng tới tiểu khu của em chờ lệnh"
"Được!"
Mẫn Nguyệt hoang mang rối loạn chạy về phòng nghỉ thay đồ, sau đó lấy túi xách muốn chạy đến bến tàu điện ngầm. Lúc chạy đến cổng lớn của bệnh viện thì nghe xe ở phía sau vang lên một tiếng ting, Mẫn Nguyệt quay đầu lại thấy xe của Hứa Mạch.
Hứa Mạch dừng xe lại, mở cửa sổ xuống: "Em đi đâu? Chị đưa em đi"
"Em về nhà" Mẫn Nguyệt chỉ bến tàu điện ngầm xa xa, "Em ngồi tàu điện ngầm là được rồi, sư phụ không cần đưa em đâu, phiền chị lắm"
"Không phiền, tiện đường mà" Hứa Mạch mở khóa cửa xe, "Lên đi"
"Vậy cám ơn sư phụ nha"
Mẫn Nguyệt quen thuộc ngồi lên ghế phó lái, sau khi thắt dây an toàn thì ngoan ngoãn ngồi, cả người dựa ra sau ghế, cảm thấy độ cong của ghế cùng với vị trí ngồi này hoàn toàn giống như lần trước.
Lần trước sau khi sư phụ đưa nàng về nhà thì không có chở qua ai nữa sao?
Mẫn Nguyệt không hiểu sao có chút vui vẻ, tựa đầu ra phía sau, nhưng cảm giác cổ giống như bị vật gí đó đỡ lại, nàng quay đầu ra sau thì phát hiện đó là gối đầu. Kiểu dáng giống hệt như cái bên ghế điều khiển, vừa nhìn đã biết là vừa mới mua thêm gắn vào.
Buồn bực, không vui chút nào. Sư phụ ở bên ngoài có tiểu khả ái khác rồi.
Hứa Mạch dư quang thoáng thấy nàng nhìn chằm chằm vào gối đầu, giải thích nói: "Em hình như rất dễ ngủ trên xe, chị thấy em ngủ rất khó chịu nên gắn thêm gối đầu"
Hóa ra là gắn vì nàng sao! Nàng vẫn là tiểu khá ái duy nhất của sư phụ!
Trong nháy mắt Mẫn Nguyệt liền vui vẻ trở lại, khóe miệng vênh lên thật cao, nếu như phía sau có cái đuôi sợ là đã lắc đến bay lên trời rồi
Xe chạy vào cửa sau của tiểu khu, Mẫn Nguyệt khi xuống xe vẫn chưa từ bỏ ý định, lần nữa ngỏ lời mời: "Sư phụ thật sự không đến ăn lẩu sao?"
Trưa hôm qua trong nhóm chat wechat đã phát một trận hỏa, nàng vẫn không có vào xem người khác trả lời thế nào. Nhưng mặc kệ người khác có phản ứng gì nàng đều sẽ kiên định bảo vệ sư phụ, duy trì liên tục hình thức cải thiện quan hệ giữa họ và sư phụ.
Hứa Mạch vẫn kiên trì: "Không được, mọi người chơi đi, chị còn luận văn phải viết"
Mẫn Nguyệt lưu luyến ghé lên cửa xe dặn dò: "Vậy sư phụ nhất định phải ăn cơm chiều, không được uống nước lạnh, dạ dày của chị khó chịu đó"
Hứa Mạch đã quen với hành động lời dặn của bác sĩ của Mẫn Nguyệt, nàng bao dung cười cười, nói một câu được.
Đợi xe của Hứa Mạch chạy đi xe Mẫn Nguyệt mới thu hồi đường nhìn, xoay người đi vào tiểu khu.
Một chiếc xe khác đứng ở ven đường lóe đèn xe lên, một người đàn ông từ trong xe thò đầu ra, gọi: "Tiểu Minh Nguyệt!"
Mẫn Nguyệt nghe tiếng quay qua xem, là Hồ Dịch Đạo, nàng đến gần vài bước đứng trước xe của anh ta: "Anh tới nhanh vậy?"
"Anh đi một đường theo xe của Mặc gia, còn thấy kì lạ sao cô ấy lại đi hướng này, hóa ra là đưa em về" Hồ Dịch Đạo vẫy tay, "Lên xe đi, chúng ta đi chợ mua đồ ăn"
Sau khi mua đồ ăn trở về, Mẫn Nguyệt tiện đường nhận được nồi uyên ương từ chuyển phát nhanh, về đến nhà liền chỉ huy Hồ Dịch Đạo rửa rau.
Những người tham gia lần hội họp này cũng từ từ đến đông đủ, chờ cho rau và thịt đều chuẩn bị xong, nồi lẩu cũng bắt đầu sôi ùng ục thì thời gian cũng gần được 7 giờ rưỡi rồi.
Một nhóm người ồn ào kêu đem thịt bò nhúng vào nồi, cầm đũa lên nhìn chằm chằm những miếng thịt xoay tròn trong nước lẩu, chuẩn bị đánh nhau giành vớt thịt ra ăn. Nhiều người, lại thêm một ngày mệt mỏi, ai cũng đói như sói như hổ, chỉ mới hơn một giây sau buông đũa xuống, thịt đã bị cướp hết rồi.
Chuông cửa đúng lúc này vang lên, Mẫn Nguyệt đứng dậy mở cửa ra, là Thẩm Phi.
Trong nhóm người ngoại trừ Mẫn Nguyệt và Trần Tư Điềm thì không ai biết Thẩm Phi, Mẫn Nguyệt liền giới thiệu với mọi người: "Đây là Thẩm Phi bạn từ nhỏ của em, đang làm ở Khoa Nội Tim Mạch trong bệnh viện chúng ta"
Vừa nghe đến Khoa Nội Tim Mạch, mọi người rất có ý vị sâu xa ồ một tiếng, động tác vớt thịt cũng nhanh hơn.
Hồ Dịch Đạo nhanh mồm nhanh miệng nói: "Khoa Ngoại Lồng Ngực của chúng tôi bị Khoa Nội Tim Mạch của cô ép đến không có miếng cơm ăn, tối nay coi như hòa nhau một ván, tranh thủ để cô không ăn được miếng nào"
Ánh mắt của Thẩm Phi đối diện với Trần Tư Điềm, lông mi đẹp mắt lập tức nhíu lại, cũng không nhìn đến nồi lẩu trực tiếp ngồi lên sofa: "Chị không ăn đâu, đang giảm cân"
Hồ Dịch Đạo tưởng lời vui đùa của mình chọc nàng giận, ngượng ngùng cười cười, cúi đầu ăn thịt không nói nữa.
Nhà của Mẫn Nguyệt diện tích nhỏ, phòng khách và nhà ăn sát nhau, bên cạnh sofa chính là bàn ăn. Mẫn Nguyệt ngồi lên tay vịn của sofa, nhẹ giọng hỏi: "Thật ra anh ấy không có ý gì đâu... Em có chuẩn bị riêng cho chị một phần salad ức gà, không cho anh ấy ăn, để cho chị hết"
"Chị không có tham ăn như thế" Thẩm Phi bị ngữ khí như dỗ con nít của nàng chọc cho cười, vùng xung quanh lông mày giãn ra, "Được rồi, đừng quan tâm chị nữa, em đi ăn đi, chị ngồi đây một lát"
Nói xong một tay đẩy Mẫn Nguyệt đi, một tay lấy điện thoại ra chơi.
Nàng cũng không cần phải quá khách sáo với cô bạn từ nhỏ này, đối phương muốn chơi điện thoại thì nàng cũng để cho chơi, chính mình quay về bàn ăn thịt.
Nàng mới vừa ngồi xuống thì Trần Tư Điềm đứng lên.
"Chị ăn đến đổ mồ hôi, ra ngồi điều hòa một chút" Trần Tư Điềm rời khỏi bàn ăn, sau đó đến phòng bếp đem salad ức gà ra, đi đến chỗ sofa, cúi người đem salad để lên bàn trà trước mặt Thẩm Phi.
Thẩm Phi đang chuyên tâm nhìn điện thoại, dư quang thoáng thấy một đôi đũa thò đến trước mắt, nàng ngẩng đầu thấy Trần Tư Điềm đang cúi người về phía mình nở nụ cười: "Ăn đi"
Lông mày trong nháy mắt lại nhíu chặt, Thẩm Phi đưa tay đẩy ra, rất không cảm kích nói: "Đừng phiền tôi"
"Cục tức sao lớn như vậy, bệnh nhân nào chọc giận cô à? Chuyển người đó qua khoa Ngoại Lồng Ngực đi, tôi sẽ chiêu đãi" Trần Tư Điềm bị làm cho mất mặt cũng không tức giận, dựa gần vào Thẩm Phi, vui tươi hớn hở ngồi xuống.
Thẩm Phi bực bội nhíu mày, đứng dậy ngồi sang ghế quý phi ở đối diện.
Rõ ràng là bị người ta chán ghét như thế, Trần Tư Điềm mặc kệ xấu hổ sờ sờ mũi lại tiến đến gần, ngồi xuống chỗ gần với ghế quý phi nhất, hỏi: "Tôi làm gì chọc Thẩm nữ vương không vui sao? Cô nói ra đi, tôi nhất định sửa"
"Cô ở đây tôi cũng không hề vui"
Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Phi vốn không muốn phát tác, nhưng nhìn vẻ mặt vô số tội của đối phương thì càng tức giận, nhịn không được thốt ra: "Vì sao tối hôm qua cô hẹn Đồng Đồng? Cô cố ý đối nghịch với tôi đúng không? Tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, tôi đang..."
Ở đây có nhiều đôi tai quá, Thẩm Phi cắn đầu lưỡi đem ba chữ "theo đuổi em ấy" nuốt vào, ngược lại nói: "Cô nói gì với em ấy? Từ tối hôm qua đến giờ một tin wechat em ấy cũng không trả lời tôi!"
Thẩm Phi mặc chiếc áo sơ mi ngắn hở bụng, vỗn dĩ áo này rất vừa với vóc dáng, khi nàng tức giận khoanh tay lại dưới ngực càng làm cho khuôn ngực càng thêm no đủ, mê mắt.
Phong cách của nàng hoàn toàn ngược lại với Hứa Mạch, Thẩm Phi vừa xinh đẹp kiêu ngạo lại còn có tính công, chỉ cần ngồi yên không nói lời cũng rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Vài vị bác sĩ nam ngồi bên bàn cơm liên tục trộm nhìn qua sofa, Trần Tư Điềm đứng lên dùng lưng của mình ngăn chặn đường nhìn của bọn họ.
"Chúng ta ra ban công hóng gió đi" Trần Tư Điềm đề nghị.
Thẩm Phi bất mãn nhíu mày, nàng không muốn đi, bên ngoài vừa nóng lại còn có muỗi, nhưng nghĩ lại trong đây nhiều người như vậy không tiện để nói chuyện riêng, chỉ có vậy nàng mới không tình nguyện mà đồng ý.
Trần Tư Điềm cầm hai ly nước chanh mở cánh cửa thủy tinh ra, chờ Thẩm Phi ra rồi nàng mới từng bước đi theo, kéo rèm xuống sau đó đóng cửa lại.
Nhóm người trên bàn ăn giả vờ đang tập trung ăn thịt, thật ra mỗi cái lỗ tai đều vểnh lên nghe động tĩnh, đợi khi hai người vừa đi lập tức ríu rít hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Giống như muốn nói chuyện gì kinh thiên động địa đó! Còn lén chúng ta nói nữa!"
"Tiểu Minh Nguyệt, tổ chức phái em đi nghe trộm một chút, trở về nói lại cho tụi chị biết"
Mẫn Nguyệt vô cùng chính trực cự tuyệt.
Linh hồn bát quái của nhóm người quần chúng trong nhà hừng hựt trổi dậy, thay phiên nhau cướp đi chén đũa của Mẫn Nguyệt, giật ghế của nàng, đẩy nàng ra phòng khách, tuyên bố không trộm được tin tình báo thì đừng trở về ăn cơm.
Làm một chủ nhà thê thảm nhất trong lịch sử, Mẫn Nguyệt bị ép làm một người phóng viên, nhẹ nhàng dán lỗ tai lên rèm cửa, tập trung lắng nghe.
"Tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng với Đồng Đồng rồi, nếu trong lòng đã có người khác vậy thì đừng trêu đùa cô"
Đây là âm thanh của Trần Tư Điềm.
"Vậy tại sao cô lại theo đuổi em ấy?"
Đây là Thẩm Phi.
"Nếu tôi không theo đuổi Đồng Đồng vậy cô sẽ chú ý tới một người như tôi sao?"
"Ý cô là sao?"
"Tôi là nói... Hi vọng cô đế ý tới tôi một chút, thỉnh thoảng cũng hãy trả lời wechat của tôi nữa"
"Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?"
Mẫn Nguyệt quả thật có thể tưởng tượng ra bộ dạng nhíu mày của Thẩm Phi, vẻ mặt không nhịn được khi đối phương nói chuyện không rõ ràng.
"Tuy là hiện tại thời cơ chưa tới, nhưng mà dù sao sớm muộn cũng sẽ nói với cô..." Trần Tư Điềm trầm mặc một chút, một lần nữa mở miệng: "Tôi thích cô"
Sau đó mọi thứ bỗng nhiên yên lặng đi.
Nàng nghe được cái gì vậy? Có phải nghe lầm rồi không?
Mẫn Nguyệt vỗ vỗ lỗ tai, như đang sửa máy radio, cố gắng tìm lại tín hiệu. Còn chưa kịp làm rõ manh mối thì rèm cửa bỗng bay lên, Thẩm Phi với thần sắc hoảng loạn chạy vào.
Trong nháy mắt Thẩm Phi chạy ngang đường nhìn của nàng, Mẫn Nguyệt có thể thấy rõ được khiếp sợ và rối loạn trong mắt Thẩm Phi.
Thẩm Phi lập tức dời đường nhìn đi, che miệng lại, mở mạnh cửa ra rời đi.
Các biến cố liên tiếp xảy ra làm suy nghĩ của Mẫn Nguyệt rối loạn thành một chùm, hơn nửa ngày mới phản ứng được, son môi của Thẩm Phi bị phai đi.
Hai người họ không phải đã...
Mẫn Nguyệt với tinh thần hoảng hốt đi ra sân thượng, muốn hỏi đương sự xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng vừa giương mắt thì thấy Trần Tư Điềm ướt sũng đứng đó, áo chiffon mặc trên người cũng ướt đẫm, trên người đầy mùi nước ngọt.
Lớp son trên môi nàng có một vết màu đỏ khác lạ, vừa nhìn chính là màu sắc bình thường mà Thẩm Phi hay dùng.
Đại não Mẫn Nguyệt đứng hình: "Hai chị... hôn nhau sao?"
Trần Tư Điềm giũ mái tóc ướt sũng của mình, lại bất đắc dĩ buồn cười nói: "Bạn từ nhỏ của em phản ứng rất mạnh với lời tỏ tình... chị phải phòng tắm nhà em tắm rồi"
Khác với vẻ mặt khó có thể tin được của Mẫn Nguyệt, những người khác đều lộ vẻ mặt mỉm cười vừa xem náo nhiệt, lẩu cũng không ăn nữa, cùng nhau tụ lại ngồi trên sofa, vừa cắn hạt dưa vừa chờ đương sự đi ra tiếp nhận thẩm vấn.
Trần Tư Điềm chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ nên rất nhanh đã đi ra. Nàng không có quần áo để thay chỉ có thể mặc áo ngắn tay của Mẫn Nguyệt, nhìn hai quả đào mật béo tròn trước ngực của nàng so với phong cách OL (old-school) thường ngày của nàng có khác biệt rất lớn.
Trần Tư ĐIềm vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu Minh Nguyệt, em đã đi làm rồi đó, có thể mặc đồ thành thục hơn một chút không?"
Đặng Tang trách móc nàng: "Đừng nói người ta, trước tiên nói về cậu đi, mau thành thật khai báo, từ lúc nào cậu đã để mắt tới bác sĩ Thẩm?"
Trần Tư Điềm hỏi vặn lại: "Mình còn chưa hỏi cậu, từ lúc nào cậu đã phản bội đảng độc thân của chúng ta hả?"
Hồ Dịch Đạo dứt khoát ngồi ở ghế chủ vị trên sofa, vung tay lên: "Hai tên phản bội tụi em đều quỳ xuống đi!"
Mẫn Nguyệt tốt bụng đem hai cái ghế nhỏ tới cho các nàng, Hồ Dịch Đạo nheo mắt lại: "Thiếu chút nữa là quên mất, em cũng quỳ đi!"
"Em?"
Mẫn Nguyệt đầu đầy mờ mịt, hai người họ một người thoát kiếp FA, một người đang cố gắng thoát kiếp, chỉ có nàng là cẩu độc thân chân chính a.
Vừa định giải thích hai câu tránh cho đồng đội ngộ thương thì chợt nghe Hồ Dịch Đạo nói: "Hôm nay anh thấy Mặc gia đưa em về nhà"
Những người đang ngồi xung quanh đồng thanh woa lên một tiếng.
Mẫn Nguyệt nhẹ giọng giải thích: "Sư phụ thấy em chạy gấp như vậy nên chỉ tiện đường đưa em về mà thôi"
"Tiện mấy lần rồi?"
"Ba bốn lần gì rồi"
Mọi người một lần nữa woa lên một tiếng.
Ánh mắt Mẫn Nguyệt bất an xoay tròn, Đặng Tang nói toạc ra tình hình thực tế: "Nhà của Mặc gia và nhà của em ở hai hướng hoàn toàn trái ngược, một chút cũng không hề tiện đường"
Dừng lại một chút, ý vị sâu xa hỏi: "Vậy Mặc gia cố ý nói tiện đường, là vì cái gì nhỉ?"
Hồ Dịch Đạo không chút do dự đáp: "Là vì mượn cớ đưa Tiểu Minh Nguyệt về nhà"
Trần Tư Điềm thêm dầu vào lửa: "Gần đây tâm trạng Mặc gia đặc biệt tốt, vừa nhìn thấy người nào đó liền cười, người đó là ai ta?"
Hồ Dịch Đạo tiếp tục đáp: "Là Tiểu Minh Nguyệt"
"Vậy tóm lại là?"
"Mặc gia coi trọng Tiểu Minh Nguyệt, dự định lấy về làm vợ hiền"
Mẫn Nguyệt hai bên má đều đỏ ửng lên, cpu đại não quá nóng, trực tiếp thiêu cháy bộ mạch, trong tuần hoàn vô tận lặp đi lặp hai câu then chốt –
Coi trọng....
Lấy về nhà...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui