Mẫn Nguyệt cảm thấy rất ủy khuất, nàng là cô gái xinh đẹp như hoa, có chỗ nào ngây ngốc chảy nước miếng như con chó kia đâu chứ?
Lưu lại tấm hình đại diện chó Matltese của Hứa Mạch, sau đó gửi vào nhóm dự báo thời tiết, Mẫn Nguyệt cầu quần chúng chủ trì công đạo cho mình.
Tiểu Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: [Con chó này giống em lắm sao? Một chút cũng không giống đúng không?]
Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: [Tấm hình này chụp không tệ nha, quả thật chính là em!]
Đặng Tang Tang muốn đâm đậu hũ: [Giống! Ảnh đế Tôn với chó sục bò đã giống nhau, hai đứa còn giống nhau hơn]
Tiểu Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: [Mọi người dùng lương tâm nói chuyện đi mà]
Hồ một đao trộm tâm: [Lương tâm tụi này bị em ăn hết rồi]
... Một đám người xấu xa!
Không nhận được lời an ủi mà ngược lại còn bị tổn thương tâm hồn, Mẫn Nguyệt tức giận rời khỏi nhóm chat, lúc này phát hiện Hứa Mạch đã gửi tin nhắn mới, vừa mở vào xem thì –
[Nhưng nó không có được một phần nghìn đáng yêu của em].
Trong nháy mắt toàn bộ ngôi sao trên thế giới này đều tỏa sáng.
Một chút ủy khuất ở đáy lòng kia đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, Mẫn Nguyệt hạnh phúc đến bốc khói, tự ý cho mình thêm đất diễn –
Trong lòng sư phụ, nàng là đáng yêu nhất thế giới!
Sau đó Hứa Mạch bình luận một chút về bài tổng kết tuần của nàng, tổng thể vẫn là thỏa mãn, sau đó nhắc nhở nàng ngày mai còn có ca phẫu thuật, nghỉ ngơi sớm một chút, hai người cứ thế mà chúc ngủ ngon cho nhau.
Vì đã có kinh nghiệm bận rộn một buổi sáng, lần này Mẫn Nguyệt đã nhớ phải chuẩn bị thức ăn cho mèo. Chậu nước, tô cơm đều đã đầy ắp, cát cho mèo cũng đổ vào trong chậu, dạy nó nên đi vệ sinh như thế nào, làm xong hết nàng mới rửa mặt lên giường. Trước khi ngủ nàng lật xem tài liệu tranh ảnh về phẫu thuật, suy nghĩ một chút về phương pháp phẫu thuật, như vậy mới chịu đi ngủ.
Sáng hôm sau Mẫn Nguyệt thức dậy sớm hơn bình thường 20 phút, trêu chọc mèo, thêm đồ ăn và nước cho mèo, sau đó đúng giờ xuất phát.
Trước khi ra khỏi cửa Mẫn Nuyệt uống một ly nước, trước khi vào phòng phẫu thuật thì đi WC một chuyến. Lúc rửa tay khử trùng âm thầm cổ vũ chính mình, trạng thái hôm nay của nàng vô cùng tốt, đã ăn no, cổ cũng không khát, bàng quang thoải mái, cả người nhẹ nhõm bước lên chiến trường, nàng có thể làm được!
Chín giờ, phẫu thuật bắc cầu chính thức bắt đầu. Vì mở ngực cần tiến hành song song với lấy mạch máu nên cần tổ hợp hai người, vì vậy Đặng Tang cũng tham gia ca phẫu thuật này.
Mẫn Nguyệt đứng ở vị trí mổ chính, cầm cao dao điện lên, đối diện với Đặng Tang nói: "Sư tỷ, em chuẩn bị bắt đầu đây"
Hứa Mạch lại ra hiệu Đặng Tang đổi vị trí với mình: "Chị làm phụ mổ cho em"
Trần Tư Điềm đã cầm lấy dao điện, chuẩn bị lấy mạch máu lớn trên đùi, Đặng Tang liền đổi sang làm phụ mổ cho tổ của nàng.
Mẫn Nguyệt mở to mắt, sư phụ làm phụ mổ cho nàng sao? Cảm giác này giống như quán quân đua xe F1 đổi nghề làm huấn luyện viên vậy, người tài trọng người mới, hơn nữa người được luyện tập cũng cảm thấy chính mình như múa rìu qua mắt thợ, áp lực tâm lý cũng sẽ gấp đôi.
Hứa Mạch đã lâu không cầm băng gạc và ống hút khí, thấy Mẫn Nguyệt đứng bất động, nhắc nhở nói: "Bắt đầu đi"
"Vâng" Mẫn Nguyệt mặc niệm mấy lần 'Cố gắng lên, mày phải thoải mái', nàng hít sâu hai lần ổn định tâm tình, cuối cùng hạ dao.
Đã luyện tập qua vô số lần, đã hình thành nên ký ức thấm vào trong cơ thể, nàng tiến hành cắt da rất thuận lợi. Nhưng Mẫn Nguyệt đặc biệt cảm thấy, Hứa Mạch làm phụ mổ cũng rất giỏi, phối hợp cực kì tốt, thời gian và cường độ kéo da cũng vừa đúng, khi bản thân nhìn thấy điểm xuất huyết cũng rất tự nhiên mà cầm máu. Toàn bộ quá trình đều cực kì lưu loát và thoải mái, đều quy do công của Hứa Mạch.
Cắt da xong thì cưa xương ngực, cũng là lúc Mẫn Nguyệt phát huy ưu điểm cẩn thận và can đảm của sinh viên trường y, thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi lót khăn và đặt bộ banh xương sườn tự giữ xong, Mẫn Nguyệt hoàn thành công việc, lui sang bên cạnh, trả lại vị trí mổ chính cho Hứa Mạch.
Tổ của Trần Tư Điềm đã lấy xong tĩnh mạch chủ, sau đó cắt tỉa gọn gàng và ngâm trong nước muối sinh lý heparin, Đặng Tang rời khỏi phòng phẫu thuật bên này, một khắc cũng không dừng lại chạy qua phòng phẫu thuật khác.
Phẫu thuật bắc cầu này được triển khai dưới tình trạng quả tim đập liên tục, nếu như quả tim ngừng đập thì độ khó của phẫu thuật càng cao hơn. Bác sĩ gây mê phải khống chế tốt nhịp tim và biên độ đập của nó, còn bác sĩ mổ chính phải sử dụng một số công cụ đặc biệt.
Mẫn Nguyệt tuy là không quá giỏi về các kỹ thuật nhưng không thể giống như thực tập sinh chỉ biết đứng một bên quan sát, nàng phải chịu trách nhiệm phụ mổ hai, đứng bên cạnh bác sĩ mổ chính thắt chi, cắt chỉ, lau máu, rửa sạch khu vực vết thương.
Hứa Mạch cầm dao phẫu thuật lên, từ bây giờ vở kịch lớn chính thức bắt đầu.
Những lần trước khi nhìn Hứa Mạch phẫu thuật Mẫn Nguyệt đều sẽ cảm thán, quả thực là một loại hình nghệ thuật. Lần này nàng chính thức tham gia vào nên cảm nhận được, thật ra nàng cũng rất áp lực, động tác của Hứa Mạch quá nhanh, chỉ không chú ý một chút thì sẽ không theo kịp nữa.
Trong lúc Hứa Mạch phẫu thuật còn nghiêm khắc hơn so với bình thường, âm thanh lại càng thêm lạnh lẽo, thường lên tiếng giục động tác của Mẫn Nguyệt nhanh hơn một chút.
Trái tim trào lên cổ họng (*), thần kinh kéo căng cực độ, không dám có một chút sơ ý. Hai tay Mẫn Nguyệt thao tác liên tục, hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.
(*) Trái tim trào lên cổ họng: hình dung cực kì khẩn trương, dáng vẻ lo lắng.
Rất nhanh Hứa Mạch lấy được động mạch v.ú, dùng băng gạc có tẩm nước muối anh túc đặt trước phổi trái. Đến lúc này, công đoạn bắc cầu máu chuẩn bị hoàn tất.
Sau đó Hứa Mạch quan sát động mạch vành trên bề mặt quả tim, chọn mạch chủ, cố định mạch bằng dụng cụ và cắm điện trở shunt vào nguồn điện.
Trần Tư Điềm đã vận hành ống phun oxy để giúp làm rõ phạm vi tầm nhìn phẫu thuật, Hứa Mạch nhanh chóng nối lại động mạch v.ú và động mạch liên thất trước, cũng như động mạch chủ và động mạch vành trái.
Khâu mạch máu là một nhiệm vụ rất tinh vi, rất mỏi mắt và đau tay, thừa dịp trong vài giây Mẫn Nguyệt cắt chỉ ngắn ngủi này, Hứa Mạch nghỉ ngơi một chút.
Tập trung cao độ trong thời gian dài khiến trán của Hứa Mạch nổi lên một tầng mồ hôi, Mẫn Nguyệt dư quang nhìn thấy vừa định gọi y tá tới giúp lau một chút thì Hứa Mạch lại đột nhiên cúi đầu tựa vào vai nàng.
Mẫn Nguyệt lại càng hoảng sợ, theo bản năng né qua một bên.
"Đừng nhúc nhích" Hứa Mạch lên tiếng ngăn cản.
Mẫn Nguyệt lập tức không dám động, chỉ mê man gật đầu.
Nhẹ nhàng cọ lên vai áo Mẫn Nguyệt lau đi tầng mồ hôi trên trán, Hứa Mạch đứng thẳng người dậy, một lần nữa tập trung vào phẫu thuật.
Hóa ra sư phụ đem nàng làm khăn lau mặt, hay có thể nói là loại khăn vô khuẩn. Mẫn Nguyệt rất vui vẻ, như vậy chứng minh sư phụ đang gần gũi với nàng nha!
Sau khi nối lại động mạch chủ và tĩnh mạch chủ, công đoạn khâu mạch máu đã hoàn tất. Việc tiếp theo cần xử lý là Hứa Mạch đóng ngực, Mẫn Nguyệt khâu lại bắp thịt và da, kết thúc ca phẫu thuật.
Vạn sự khởi đầu nan, nhưng chỉ cần bước đầu tiên có đủ dũng khí thì sau đó cứ thuận theo tự nhiên mà bước đi.
Có rất nhiều bác sĩ chuyên gia trong hệ thống khoa ngoại của bệnh viện, cũng có rất nhiều bác sĩ đợi đến hơn ba mươi tuổi mới có được cơ hội làm bác sĩ mổ chính trong ca phẫu thuật đầu tiên của mình. Những bác sĩ trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm trên bàn mổ sẽ không có địa vị, quanh năm chỉ thắt chỉ, thỉnh thoảng còn được cho tư cách khâu da. Nếu như khâu tốt thì về sau mới có nhiều cơ hội hơn, bằng không chỉ có thể làm phụ mổ.
Những người mới vào nghề như Mẫn Nguyệt đều không chờ được cơ hội khâu da, mà Mẫn Nguyệt đều đã làm tới mở ngực, khâu bắp thịt rồi.
Trong lúc bản thân nàng không chú ý, Hứa Mạch đã bắt đầu rèn đúc nàng trở thành trợ thủ giỏi nhất. Tuy là lúc bắt đầu từ cùng một vị trí, nhưng hiện tại nàng đã vượt lên trên những người kia một bậc rồi.
Sau đó vài ngày Mẫn Nguyệt đều theo Hứa Mạch làm từng ca từng ca phẫu thuật, từ lúc mặt trời lên đã tiến vào phòng phẫu thuật, đến khi ánh trăng treo trên đầu cành mới có thể đi ra ngoài. Sau khi phẫu thuật cũng không thể nghỉ ngơi, nàng tiếp nhận công việc mà trước đây Đặng Tang chịu trách nhiệm, vì vậy lượng công việc tăng vọt, thời gian rảnh còn phải đến phòng thí nghiệm giúp Hứa Mạch triển khai nghiên cứu khoa học.
Mẫn Nguyệt bận liên tục từ sáng đến tối, nàng cảm thấy vừa mệt lại rất phong phú. Nàng vặn chặt dây cót, cố gắng hết sức đuổi kịp tiết tấu công việc của Hứa Mạch, từng ngày từng ngày cắn răng kiên trì, chờ đến khi lấy lại tinh thần cũng rất vui vẻ phát hiện, nàng thế nhưng lại có thể chịu được cường độ công việc như thế này, cũng thích ứng được trạng thái tinh thần luôn ở mức cao nhất.
Từ một người ngơ ngác đứng chờ Hứa Mạch ra lệnh đến khi thành một người chỉ cần Hứa Mạch cầm dao đã chuẩn bị xong ống hút khí, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi nàng đã tiến bộ rất nhanh chóng. Tinh thần dâng trào, bước đi cũng nhanh như gió, một khắc cũng không ngừng chạy về phía trước, hi vọng có thể nhanh một chút trở thành trợ thủ đắc lực của sư phụ.
Chủ Nhật, rốt cuộc có một ngày không có sắp xếp ca phẫu thuật, tiết tấu cuộc sống thoáng chậm lại, thậm chí Mẫn Nguyệt còn cảm thấy không quen. Chậm rãi ăn xong điểm tâm, tản bộ đi đến phòng trực ban thì phát hiện nàng là người đầu tiên đến đây.
Bác sĩ thường trú Đặng Tang là người thứ hai bước vào, nhìn thấy bên trong có người kinh ngạc nói: "Mới 7 giờ em đã tới rồi hả!?"
"Mới 7 giờ sao? Em còn tưởng trễ rồi" Mẫn Nguyệt ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả quýt treo trên tường, kim đồng hồ thẳng tắp chỉ vào số 7, kim phút vừa nghiêng qua số 0.
"Em càng ngày càng giống Mặc gia, đều là người cuồng công việc, không hổ là thầy trò" Đặng Tang ngáp một cái ngồi xuống đối diện nàng, lấy trong túi mua sắm ra một cái bánh bao thịt mà Mẫn Nguyệt đóng gói đem lên, ăn một cái bánh bao bắt đầu làm việc.
Mẫn Nguyệt cười thầm trong lòng, còn nói người ta, chính chị cũng đã biến thành kẻ cuồng công việc đó thôi.
Trên người đều có một đống công việc đang chờ, hai người không có tiếp tục nói chuyện nữa mà yên tĩnh làm việc.
Sau khi họp sáng thì bắt đầu kiểm tra phòng, Hứa Mạch hỏi rất nhiều vấn đề đều thấy Mẫn Nguyệt có thể trả lời được, vì vậy cô rất thỏa mãn gật gật đầu,
Mẫn Nguyệt lấy lòng khoe khoang nói: "Sư phụ, tối hôm qua em đã viết xong tổng kết tuần này, cũng đã gửi cho chị rồi"
Nàng viết đến hơn 12 giờ rưỡi khuya, lưu loát 3000 chữ, đều là tổng kết cảm nghĩ và kinh nghiệm trong lần phẫu thuật tuần này. Nàng còn có một bụng lời muốn nói, nếu không phải thời gian không đủ, nàng còn có thể viết nhiều hơn nữa.
Nội dung xác thực rất tỉ mỉ, văn hay tranh đẹp, cảm hứng dồi dào, Mẫn Nguyệt cảm thấy nàng viết rất tốt, thật muốn được khen một chút, vì vậy chớp mắt chờ mong.
Hứa Mạch tất nhiên nhìn ra nàng đang đợi khen ngợi, liền ừ một tiếng nói: "Viết rất tốt"
"Còn...?" Mẫn Nguyệt còn chưa nghe đủ, vẫn giữ vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Đôi thầy trò này lớn lên đều rất xinh đẹp, lúc đứng chung một chỗ hình ảnh đặc biệt đẹp mắt, mỗi lần vừa xuất hiện ở phòng bệnh đều hấp dẫn tất cả ánh mắt xung quanh. Hiện tại cũng vậy, bệnh nhân và người nhà trong các phòng bệnh đều chăm chú không chớp mắt nhìn các nàng.
Mẫn Nguyệt đôi lúc rất ngốc nghếch, mặc kệ tình huống xung quanh như thế nào, trong mắt nàng chỉ có Hứa Mạch, không coi ai ra gì mà nũng nịu. Hứa Mạch thì không giống nàng có hệ thần kinh đại điều (*) như vậy, cô chỉ quan tâm bệnh nhân nên nhàn nhạt đáp lại: "Nên đi phòng bệnh tiếp theo thôi"
(*) hệ thần kinh đại điều: ý nói sơ ý, qua loa, dùng để hình dùng tính cách mọt người.
"Nha" Mẫn Nguyệt bĩu môi, rất không cam tâm tình nguyện cúi đầu đi theo Hứa Mạch ra khỏi khu phòng bệnh phổ thông, đi lên khu vực phòng đơn ở tầng trệt.
Số bệnh nhân ở phòng đơn không nhiều lắm, cũng đều tương đối chú trọng việc riêng tư nên rất ít ai đi tản bộ bên ngoài hành lang.
Trong khu vực cầu thang thoát hiểm không có một bóng người, Mẫn Nguyệt không có nhận được lời khen ngợi nên cực kì không vui, cũng không biết dỗi với ai, giống như con lừa nhỏ giận dữ cố ý giậm chân xuống sàn phát ra âm thanh đùng đùng đùng thật lớn đi lên cầu thang.
Khí thế bướng bỉnh đến ba con trâu cũng kéo lại không được.
Nhưng trong mắt Hứa Mạch, Mẫn Nguyệt như vậy rất đáng yêu, cả người đều tản ra hơi thở đậm mùi 'Mau tới đây dỗ em'.
Hứa Mạch đi phía sau, cách nàng ba bậc thang, nhìn bóng lưng của nàng mà nhẹ nhàng cười lên.
Thật giống con mèo đang xù lông.
Khi đi vòng qua chỗ rẽ, Mẫn Nguyệt lén dùng dư quang liếc Hứa Mạch đang đi phía sau, thế nhưng lại phát hiện nàng đang cười.
Sư phụ không dỗ nàng, còn cười nàng nữa! Nàng giận thật đó, một trăm cái ôm cũng không xi nhê gì đâu!
Mẫn Nguyệt hừ một tiếng như lời tạm biệt, ương ngạnh ngẩng đầu, khí thế mạnh mẽ nhấc chân đi lên cầu thang, đột nhiên một góc áo blouse bị kéo lại.
Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Mạch đứng trên sàn ở khúc cua, đưa tay kéo áo blouse trắng của nàng.
Mẫn Nguyệt làm bộ không cảm kích, kiêu ngạo giống như con Thiên Nga trắng.
Hứa Mạch buông tay, lấy một viên kẹo trong túi ra, xé mở lớp vỏ nói: "Quay lại đây, đối mặt với chị nè"
Mẫn Nguyệt không hiểu lắm xoay người lại mặt đối mặt với Hứa Mạch. Nàng đứng trên bậc thang thứ ba, cao hơn Hứa Mạch một cái đầu.
Nàng thấp hơn Hứa Mạch vài cm, bình thường đều là ngẩng lên nhìn Hứa Mạch, lần đầu đứng ở chỗ cao nhìn xuống thế này phát hiện khi nhìn từ góc độ này, khuôn mặt của Hứa Mạch càng thêm tinh xảo.
Khó trách mọi người khi selfie đều thích chụp góc 45°, hóa ra là góc này nhìn vào đẹp nhất.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, vầng sáng là lọc kính vô cùng tốt, khiến cho hình ảnh phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa. Dáng tươi cười của Hứa Mạch cũng trở nên dịu dàng động lòng người mà từ trước đến giờ chưa từng có, Mẫn Nguyệt không kiềm được nhìn đến thất thần.
Trong lúc hoảng hốt một bàn tay mát lạnh ôm lấy cổ của nàng, Mẫn Nguyệt kinh ngạc khẽ mở đôi môi ra, ngay lập tức bị đút vào một viên kẹo.
Hương sữa ngọt ngào dâng lên ở đầu lưỡi, mềm mại nhẹ nhàng tiến vào trong lòng.
Hứa Mạch ôm lấy cổ nàng kéo người thấp xuống, nhẹ nhàng mà chậm rãi đem nàng ôm vào trong lòng.
Hứa Mạch ôm lấy nàng, ôn nhu nói bên tai: "Đừng giận nữa, ngoan"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt lên, xấu hổ đem đầu vùi vào hõm vai Hứa Mạch, muộn thanh hờn dỗi ừm một tiếng.
"Ngọt không?" Hứa Mạch ôm nàng hỏi.
"Ừm" So với kẹo sư phụ còn ngọt hơn.