Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Beta: Hina
Hứa Mạch ở bên cạnh nàng cả ngày, lại còn tặng hoa tặng táo, Mẫn Nguyệt lục tìm trong bụng muốn dùng những từ ngữ rộng lớn và đẹp đẽ để khen ngợi sư phụ tốt nhất trên đời của nàng, nhưng không ngờ là nghĩ không ra từ nào lại còn là người ngủ trước.
Lúc bị Hứa Mạch đánh thức, xe đã dừng lại ở gara tiểu khu, Mẫn Nguyệt cực kỳ ảo não, xem ra cái tật lên xe là sẽ ngủ này phải thật sự muốn chữa trị rồi.
Ở cốp xe có rất nhiều táo, mấy cái túi nilon cũng không chứa đủ, Hứa Mạch không biết tìm ở đâu ra một cái thùng nhựa rất lớn, động tác nhanh gọn xếp táo vào thùng, rất nhanh đã xếp thành một cái núi nhỏ.
Mẫn Nguyệt lưu luyến không rời để bó hoa trên ghế phó lái, xuống xe đi vòng ra phía sau, giúp Hứa Mạch xếp táo vào thùng.
Xếp quả táo cuối cùng vào xong thì thùng cũng đã nhọn lên, thiếu chút nữa là không thể đậy nắp lại. Mẫn Nguyệt thở dài một tiếng "Nguy hiểm thật", thấy Hứa Mạch ra dáng muốn ôm thùng lên thì vội vàng tới hỗ trợ.
"Không cần đâu, em ôm hoa là được rồi" Hứa Mạch nói xong, cánh tay dùng một chút lực ôm thùng gọn gàng trong tay.
Mẫn Nguyệt lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Mạch, còn Hứa Mạch thì nhìn chằm chằm vào thùng táo, bầu không khí có chút xấu hổ.
"Cũng thật nặng" Hứa Mạch nói.
Vì dùng sức ở cả thắt lưng nên Hứa Mạch gần như đã dùng hết mười phần sức lực của mình, nàng nâng thùng lên được mấy cm rồi sau đó đùng một tiếng để xuống chỗ cũ.
Sắc mặt Hứa Mạch ửng hồng thở hổn hển , thậm chí còn đổ một tầng mỏng mồ hôi giữa thời tiết mùa đông khắc nghiệt.
"Thật sự quá nặng, sư phụ à, chúng ta cùng nhau ôm lên đi" Mẫn Nguyệt tri kỉ giải vây, "Đem hoa để lên thùng là được"
"Vậy cũng được"
Hai người hiệp lực ôm thùng táo lên, thật cẩn thận đi vào thang máy, cùng nhau đối diện với ánh nhìn của nhà hàng xóm. Đối phương kinh ngạc không xác định, quan sát vài lần, hiếu kỳ nói: "Hai người mở cửa hàng trái cây sao, thuê nhà ở làm nhà kho hả?"
Mẫn Nguyệt nhẹ nhàng cố định thùng táo, ấn xuống nút lầu 16, thở hổn hển ngắn gọn đáp: "Không phải, mua về ăn thôi"
Hàng xóm chậc chậc cảm thán: "Mua nhiều như vậy à, cô bé chắc là muốn giảm cân hả, đột nhiên muốn ăn táo"
Đây là táo sao? Đây là tình yêu sâu sắc của sư phụ dành cho nàng!
Mẫn Nguyệt không giải thích thêm nữa, chờ khi thang máy đến nơi lại một lần nữa ôm thùng lên, rắc rắc nâng ra bên ngoài. Đi ngang thế này rất tốn sức nên nàng xoay lưng về phía cửa mà đi lùi ra, lúc này đột nhiên nàng bị kêu tên.
"A Nguyệt"
Mẫn Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Phi đứng trước cửa nhà. Đối phương mặc áo khoác ngắn, váy len che mông, ống giày ngắn làm lộ cẳng chân trơn bóng phía trên.
Vừa nhìn thấy Mẫn Nguyệt liền cảm thấy lạnh. Đây mới thật sự là muốn phong độ không thấy nóng nè, so với nàng thì quả thật nàng còn rất kín đáo, cứ như gấu bắc cực.
Thẩm Phi chắc cũng thấy lạnh, âm thanh khẽ run: "Chủ nhiệm Hứa cũng ở đây à"
"Đừng đứng đó nữa, mau tới giúp em một tay" Mẫn Nguyệt tự nhiên sai sử người bạn thuở nhỏ của mình, đợi khi đối phương tiếp nhận gánh nặng thì chính mình liền thoải mái mà tìm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Thẩm Phi từ nhỏ đã hưởng thụ muôn vàn sủng ái, mười ngón tay không dính nước, cây chổi ngã xuống cũng không cần đến nhặt, nhưng nàng lại vì người bạn thân từ nhỏ của mình mà bằng lòng làm người có địa vị cao đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp đi làm việc nặng, đó là ôm thùng táo.
Thẩm Phi đi lùi vào trong nhà, nhìn thấy trên nắp thùng có bó hoa hồng được thắt nơ bướm, hỏi: "A Nguyệt, hoa hồng ở đâu vậy?"
Mẫn Nguyệt không biết đang làm gì trong nhà, liên tục vang ra tiếng lách cách leng keng, động tĩnh không hề nhỏ nên không nghe thấy Thẩm Phi hỏi mình.
"A Nguyệt!" Thẩm Phi đề cao âm lượng, "Tên nào theo đuổi em tặng hoa cho em vậy, có nhận được sự cho phép của chị chưa đó?"
Hứa Mạch vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Là tôi tặng"
Cổ tay Thẩm Phi lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa làm rớt thùng xuống rồi.
Phải mất rất nhiều sức mới đem thùng táo ôm vào phòng khách, để xuống xong Thẩm Phi ngồi phịch trên sofa thả lỏng mình.
Mẫn Nguyệt bưng ly nước nóng ung dung đi ra khỏi phòng bếp, để trên bàn trà, gọi: "Sư phụ mau ngồi đi, uống miếng nước nóng làm ấm cơ thể nè"
Thẩm Phi nhìn chằm chằm cái ót của bạn thuở nhỏ nửa ngày, thấy đối phương không có dự định rót nước cho mình, bất mãn nói: "Nước của chị đâu? Em có biết chị đứng ngoài cửa chờ em mấy tiếng rồi không, lạnh chết chị luôn, lạnh muốn thành cô bé bán diêm"
Mẫn Nguyệt lúc này mới quay đầu lại nhìn Thẩm Phi: "Đúng rồi, sao chị lại tới đây, cũng không gọi điện thoại cho em"
"Chị gọi cho em ít nhất mười cuộc mà em có nghe máy đâu, chị còn tưởng kết quả xét nghiệm không tốt nên em nhảy xuống sông làm mồi cho cá rồi, thiếu chút nữa chị đã báo cảnh sát" Thẩm Phi vì sốt ruột nên lại bốc hỏa, đứng đợi cả đêm nên ngữ khí khó tránh có chút nặng.
Mẫn Nguyệt lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình, nhìn thấy một chuỗi dài cuộc gọi nhỡ, vội vàng xin lỗi: "Em xin lỗi, xin lỗi nha, em với sư phụ đi nghe nhạc hội nên điện thoại phải tắt âm, sau đó cũng quên mở lại, không phải cố ý đâu mà, bớt giận nha, em pha sữa nóng cho chị uống ha"
Thẩm Phi thấy chính mình thì đứng ở hành lang ăn không khí, còn hai người này thì tao nhã đi thưởng thức âm nhạc, trong lòng có chút khó chịu, hừ một tiếng, đầu ngón tay gõ lên thùng táo nói: "Phạt em gọt táo cho chị ăn"
"Không thành vấn đề!"
Thẩm Phi xoa bóp cánh tay nhức mỏi của mình, oán giận nói: "Mua táo trong đêm Giáng Sinh rất đắt, em bị ngốc hả, lúc nào không chọn lại chọn lúc này mua táo?"
Mẫn Nguyệt nhận mệnh đang làm việc, tiếng nước ào ào bên trong át luôn tiếng oán trách bên ngoài của Thẩm Phi.
Hứa Mạch ngồi đối diện Thẩm Phi, ngược lại nghe rất rõ, nói: "Là tôi mua"
Thẩm Phi: "..."
"Chủ nhiệm Hứa, ý của tôi không phải vậy" Thẩm Phi yếu ớt vô lực nói thêm, "Táo trong đêm Giáng Sinh không phải là táo bình thường, thứ nhất ngụ ý của nó cũng rất tốt, bình an đúng không, thứ hai chính là nó là táo hữu cơ, rất tốt cho sức khỏe, xứng đáng với giá tiền, rất tốt"
Thẩm Phi nói xong còn chưa kịp vỗ tay thì thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Hứa Mạch lại xấu hổ buông tay xuống.
Tối nay nàng phải làm người câm điếc rồi.
Hứa Mạch luôn luôn ít nói, trước mặt người nàng không quen thuộc sẽ càng thêm trầm mặc ít nói. Hai người chia nhau mà ngồi một bên, giống như đã được định trước, một người nhìn trần nhà, một người nhìn sàn nhà, đường nhìn chưa từng chạm vào nhau.
Mập Mạp bị đánh thức, từ trong lồng đặt bàn ăn chui ra, nó lười biếng duỗi eo một cái, sau đó đi catwalk tao nhã thong thả đến sofa.
"Meo Meo, tới đây" Thẩm Phi đưa tay chạm vào nó, Mập mạp lại nhìn như không thấy đi vòng qua nàng, trực tiếp đi tới chỗ Hứa Mạch, nó nhảy phốc lên sofa dùng quả đầu lông xù vô cùng thân thiệt cọ vào cằm Hứa Mạch, tiếng rì rầm lớn đến mức Thẩm Phi ngồi đối diện còn nghe được.
Thẩm Phi tự nhận mình xem như là khách quen thường xuyên đến chơi, Mập Mạp lại vô cùng sợ người lạ, luôn cách ở khá xa, cho dù dùng đồ ăn dụ dỗ nó cũng không thèm đến.
Lúc này ở trước mặt Hứa Mạch, Mập Mạp quả thật như con mèo khác, thân thể xoay như bánh quai chèo, rất giống chuyên đi nịnh nọt, hao hết tâm tư lấy lòng chủ của nó.
Thẩm Phi nhìn nhìn bắt đầu cảnh giác, Mập Mạp dính Hứa Mạch như vậy nói rõ nó và Hứa Mạch đã ở cùng nhau một khoảng thời gian rất lâu.
Lẽ nào tần suất Hứa Mạch đến đây còn nhiều hơn cả nàng sao?
Thoáng chốc, Mẫn Nguyệt bưng sữa nóng và dĩa trái cây đi ra, để lên bàn trà, cũng không thèm cho Thẩm Phi một ánh mắt mà trực tiếp đi chọt mèo. Hai người một mèo chơi với nhau vô cùng vui vẻ, Mẫn Nguyệt cười đến ngửa tới ngửa lui, ánh mắt Hứa Mạch dịu dàng như muốn nhỏ nước, Mập Mạp lại chơi vui vẻ như hóa thành con mèo giả, tùy tiện vuốt cái đầu tròn của nó cũng không có phản kháng.
Thẩm Phi bị thờ ơ lanh nhạt, cảm thấy mình vô cùng dư thừa.
Chờ khi Hứa Mạch rời đi, Mẫn Nguyệt quay qua hỏi: "Mấy giờ chị về?"
"Chị không về" Thẩm Phi nằm lên sofa, "Muộn quá rồi, đường lại trơn lái xe không an toàn. Sáng mai còn phải đi làm, mà nhà em cách bệnh viện gần như vậy, thôi chị ngủ ở đây"
"Như vậy sao được? Em chỉ có một cái giường"
"Một cái giường thì sao, lúc còn đi học em tới nhà chị làm bài tập cũng thường ngủ trưa chung với nhau mà" Phản ứng của Thẩm Phi còn mãnh liệt hơn cả Mẫn Nguyệt.
"Lúc đó là còn nhỏ mà..." Mẫn Nguyệt lúng túng nói, "Bây giờ thì không giống nữa"
"Không giống chỗ nào?" Thẩm Phi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào nàng. "Hiện tại em biết chị thích phụ nữ nên sợ chị làm gì với em sao?"
"Đương nhiên không phải, nhưng mà..." Mẫn Nguyệt ôm mèo, ánh mắt né tránh, "Có người sẽ để ý"
Nàng thật sự không thể nào xem nhẹ chuyện Trần Tư Điềm đang theo đuổi Thẩm Phi được, nếu như không biết thì tốt, nhưng biết rồi mà còn ngủ chung một giường với Thẩm Phi thì nàng lại có cảm giác tội lỗi ức hiếp vợ bạn.
Trong nhà mở máy sưởi khô ráo mà nóng rực, Thẩm Phi đã sớm cởi áo khoác ra, co hai chân thon dài lên để trên sofa, váy len sợi áp sát vào đường cong cơ thể, tô lên những vị trí lồi lõm khiêu khích. Thẩm Phi nghiêng người dựa vào tay vịn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nàng vừa quyến rũ lại cẩn thận.
"Ai để ý chứ? Em muốn nói Trần Tư Điềm hay là Chủ nhiệm Hứa?"
Mẫn Nguyệt vô cùng kinh ngạc: "Chuyện này liên quan gì tới sư phụ?"
Thẩm Phi không đáp mà hỏi ngược lại: "Em và Chủ nhiệm Hứa đã ngủ với nhau chưa?"
Mẫn Nguyệt nhớ lại, đêm Trung thu lần trước lúc Hứa Mạch đau dạ dày nàng đã dùng tay giúp Hứa Mạch làm ấm bụng, còn chen vào trên một giường chật hẹp, đầu kề đầu ngủ một đêm, vì vậy nàng thành thật trả lời: "Từng có một lần"
Thẩm Phi ngồi dậy, thu hồi dáng vẻ lười biếng của mình, ánh mắt trở nên sắc bén: "A Nguyệt, chị hỏi em một chuyện, hi vọng em sẽ trả lời đúng sự thật"
"Chị hỏi đi"
Thẩm Phi đang ngồi, mà nàng thì đang đứng, xét về lý thì nàng có lợi thế hơn nhưng lại vô cùng khẩn trương, nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng đập như gõ trống.
Thẩm Phi đánh thẳng ra một quả bóng: "Em thích Chủ nhiệm Hứa sao?"
Mẫn Nguyệt không rõ lắm nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt hồn nhiên: "Em thích sư phụ mà"
Đứa nhỏ này quá ngốc rồi, Thẩm Phi không thể không nói trắng ra: "Ý chị nói chính là thích muốn nói yêu đương với cô ấy kìa"
Gương mặt Mẫn Nguyệt thoáng chốc đỏ lên như tốc độ ánh sáng, nàng muốn làm gì đó để hóa giải ngượng ngùng, nàng rủ tay xuống vuốt lên bộ lông mèo, Mập Mạp bị vuốt đến kêu meo meo, vung móng vuốt đẩy tay nàng ra, từ trong lòng nàng nhảy dựng lên đạp lên bó hoa trên bàn rồi chạy trốn thật nhanh như tia chớp.
Bó hoa hồng bản thân chiều chuộng lại bị con mèo béo kia đạp phải đến rụng vài cánh hoa, Mẫn Nguyệt cực kỳ đau lòng nhặt lên phủi sạch lông mèo, sau đó ôm trong lòng bàn tay, luyến tiếc vứt đi.
"Đang hỏi em đó, đừng có nhìn hoa hồng nữa" Thẩm Phi ngồi xếp bằng, lôi kéo Mẫn Nguyệt ngồi xuống, bộ dạng như muốn tâm sự thật lâu, "Em có biết giữa người yêu với nhau mới tặng hoa hồng không?"
Đếm đếm, không nhiều không ít, vừa vặn chín đóa, Thẩm Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngụ ý của chín đóa hoa hồng là gì em biết không mà dám nhận quà bậy bạ vậy"
"Em biết, cô bé bán hoa có nói cho em" Mẫn Nguyệt vừa định biện minh cho mình hai câu, chợt nhớ tới cô bé đó nói lửa tình rừng rực, cả đời lãng mạn thì mím chặt môi không dám nói nữa.
"Nếu như em không có ý đó với Chủ nhiệm Hứa thì đừng có nhận. Đã nhận rồi thì chính là đồng ý cho đối phương theo đuổi em đó"
Mẫn Nguyệt lập tức phản bác: "Sư phụ không có theo đuổi em"
Đứa nhỏ ngoan cố này vẫn chưa thông suốt, Thẩm Phi tức giận hừ lạnh: "Người ta đường đường là Phó Chủ nhiệm, thời gian làm việc lại không đi làm, mặc kệ vứt bỏ phẫu thuật, xin nghỉ một ngày ở cùng em, dẫn em đi nghe nhạc hội, dẫn em đi mua táo đắt đỏ, lại tặng em hoa hồng. Em cảm thấy cô ấy không phải đang theo đuổi em thì đang làm gì? Đi chăm sóc trẻ em khuyết tật, làm công ích từ thiện sao?"
"Không phải như thế mà" Mẫn Nguyệt muốn giải thích nhưng Hứa Mạch đối xử với nàng rất tốt, từng chuyện từng chuyện một, không phải vài ba câu là có thể nói rõ được. Kết quả là, thiên ngôn vạn ngữ lại hóa thành một câu: "Chị ấy là sư phụ của em"
Sư phụ cưng chiều học trò, không phải là chuyện rất tự nhiên sao?
Thẩm Phi cười nhạt: "Cái kiểu mượn cớ kém cỏi này cũng chỉ có em mới gạt mình được thôi"
Có một số việc thời cơ chưa tới, nói ra cũng không có ý nghĩa, ngược lại chỉ làm cho người sáng suốt càng thêm sốt ruột. Là người chậm nhiệt, cho dù có thúc giục hay ép bức cũng vô dụng, chỉ có thể cho người đó thêm thời gian, để bản thân họ từ từ hiểu ra.
Nếu đã không thể ngủ lại thì Thẩm Phi quyết định về sớm một chút, trễ quá đèn đường sẽ tắt, lái xe sẽ càng nguy hiểm.
Sau khi mặc áo khoác vào, thay đổi giày xong thì đẩy cửa ra, thiếu chút nữa đã đụng vào một người.
Người nọ đứng ngoài cửa ôm một đóa hoa hồng champagne thật lớn, đếm sơ sơ một chút thì ít nhất có gần một trăm đóa.
Trần Tư Điềm thu hồi bàn tay đang chuẩn bị ấn chuông cửa, sờ sờ mũi, tươi cười thân thiết: "Hi"
Rầm một tiếng, Thẩm Phi dùng lực đóng cửa lại, kèm theo khóa trái cửa lại.
Mẫn Nguyệt đưa lưng về phía cửa, đang ôm gối đờ ra, nghe tiếng thì lại càng hoảng sợ, quay đầu hoàn hồn hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Phi vẻ mặt cứng nhắc: "Suỵt, ngoài cửa có quỷ"
Tác giả có lời muốn nói: Trần Tư Điềm: Mở cửa ra, mở cửa ra! Đừng có trốn trong đó không lên tiếng, tôi biết cô đang ở nhà Mẫn Nguyệt!
Mẫn Nguyệt: Quỷ gì vậy?
Thẩm Phi: Quỷ phong lưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui