Tam Tấc Ánh Nắng

Ngoại truyện Diệp Thiên – Gặp gỡ trí mạng (I-II-III)
I.
Trong trí nhớ của Diệp Thiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Lạc Khiết là vào một buổi sáng rất bình thường.
Sáng sớm, hắn lấy xe chở Thiệu Nhiên Nhiên đến trường, thời gian này, quan hệ của hắn và Thiệu Nhiên Nhiên trở nên xa cách, quãng thời gian từ bé đến lớn lớn lên bên nhau không thể làm cho Thiệu Nhiên Nhiên nảy sinh chút tình yêu nào với hắn, ngược lại lại còn càng ngày càng khiến cho cô phản cảm với tính tình ngang ngược của Diệp Thiên và chuyện lúc nào hắn cũng hạn chế tự do của cô.
Giống như những cô gái cùng tuổi xung quanh luôn tràn đầy sức sống, cô muốn tô lên tuổi thanh xuân của mình tất cả sắc màu lung linh tươi đẹp, khao khát tự do, khao khát tình yêu, nhưng Diệp Thiên lại không cho cô được kết bạn, hắn khiến cho thế giới của cô trơ trọi lẻ loi chỉ còn lại mỗi một mình hắn. Cô muốn mang theo bản vẽ lang thang khắp thế giới bên ngoài, nhưng hắn lại cầm tù cô trong căn biệt thự của Diệp gia, thậm chí mỗi một bức vẽ trong phòng tranh của cô cũng đều chỉ có thể vẽ chân dung hắn, người thưởng thức chúng mãi mãi cũng chỉ có mình hắn.
Cuộc sống như vậy khiến Thiệu Nhiên Nhiên như muốn ngộp thở, cô có thể cảm thấy bản thân mình đang nhanh chóng héo hon dần. Còn Diệp Thiên nghiễm nhiên không nghĩ như vậy, khi hắn ôm cô hắn sẽ nói bên tai cô bằng giọng nói mang cảm xúc như lo lắng hoảng hốt: “Nhiên Nhiên, chúng mình chỉ có nhau thôi, chỉ có nhau thôi.” Những lúc như vậy, những lúc như vậy Thiệu Nhiên Nhiên luôn nảy sinh một cảm giác thôi thúc, cô muốn lấy hết sức cho Diệp Thiên một cái tát, rất muốn đánh vào cái thói tự cho mình là đúng của hắn, sau đó nói với hắn, nếu như không có hắn, thì cô đã có thể có cho mình toàn bộ thế giới! Toàn bộ tất cả những gì cô muốn, gồm cả tự do và tình yêu!
Dĩ nhiên! Thiệu Nhiên Nhiên đâu dám làm như thế, đàn ông của Diệp gia tàn nhẫn cỡ nào cô là người biết rõ nhất, Diệp Thiên mười tám tuổi đã lạnh lùng, nham hiểm không thua gì những bậc cha chú của hắn. Nếu như cô mà dám nói ra những lời đã chất chứa trong lòng thì cuộc đời này của cô e là đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi cổng nhà Diệp Thiên, đừng mong nhìn thấy bầu trời ngoài Diệp gia. Nhưng, cô cũng sẽ làm một số chuyện phản kháng yếu ớt cho thấy rằng cô đang bất mãn, chẳng hạn như, cô không bao giờ còn vẽ chân dung nữa, từ đó về sau, trên tranh vẽ của cô chỉ còn xuất hiện tranh tĩnh vật. Giống như khi Diệp Thiên không cho phép cô đi học, tròn một tuần cô không chịu nói chuyện với hắn.
Sự thực là những hành động nho nhỏ của cô vẫn có chút tác dụng, cuối cùng Diệp Thiên vẫn nhường cô, không cấm cô đi học nữa. Tuy nhiên, điều kiện là phải để hắn đưa đón đi về, nhưng tốt xấu gì cô cũng có thể được đi đến những nơi không có hắn, hít thở một bầu không khí mới mẻ.
Lúc ở trên xe, Thiệu Nhiên Nhiên vẫn còn dẩu môi, không chịu hòa hoãn với Diệp Thiên, mấy lần hắn còn dè dặt mỉm cười lấy lòng cô, nhưng cô chỉ gác đầu lên cánh tay ngó ra ngoài cửa sổ xe. Điều này khiến Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái, một tay hắn giữ tay lái, cũng không cho xe giảm tốc độ, quay đầu sang kéo gương mặt cô qua: “Nhiên Nhiên, em lại không nghe lời phải không…”
Thiệu Nhiên Nhiên bị ép quay mặt sang, vừa mới khó chịu muốn chụp lấy bàn tay của hắn thì nhìn thấy chiếc xe đã chạy tới chỗ đường giao nhau, đèn đỏ phía trước đang sáng, cách đầu xe mấy mét có một đôi nam nữ đang đi qua đường, cô hoảng hồn la lên: “Dừng xe, có người kìa!”
Đến khi Diệp Thiên quay đầu sang giẫm phanh thì đầu xe xém chút nữa là đã đụng phải đôi nam nữ nọ rồi, họ là hai người còn rất trẻ, chắc cũng chỉ cỡ tuổi cô và Diệp Thiên. Thiệu Nhiên Nhiên đoán, có lẽ họ là người yêu vì trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, hành động của người con gái ấy rất nhanh, đẩy chàng thanh niên bên cạnh ra, phản ứng của chàng trai tức khắc sau đó là ôm chầm lấy cô gái, xem xem cô ấy có bị thương gì không, ánh mắt giận dữ và lên án của anh ta bắn về phía bọn họ ngồi trong xe. Thiệu Nhiên Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, muốn đẩy cửa xe xuống xem thế nào, nhưng Diệp Thiên đã mau chóng nhấn ga, chiếc xe rền vang kiêu ngạo, lướt qua đôi nam nữ bị té ngã giữa đại lộ.
Thiệu Nhiên Nhiên nắm lấy tay vịn xe lùi về phía sau, sắc mặt càng thêm hổ thẹn, đột nhiên Diệp Thiên hỏi cô: “Lúc nãy nếu như đổi lại là em, em sẽ đỡ cho anh chứ?”
Thiệu Nhiên Nhiên nhìn hắn, không muốn trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không phải anh nói để cho phụ nữ bảo vệ thì đó chính là đàn ông tồi hay sao, vả lại, anh là Diệp Thiên mà, cần gì em chắn xe cho anh.” Nếu như là người đàn ông cô yêu, dĩ nhiên cô sẽ làm thế!
Diệp Thiên cầm tay cô đưa lên bên môi hôn: “Ừ, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, cho nên vừa rồi nếu đổi lại là anh, anh sẽ chắn phía trước em.” Nhưng trong lòng hắn có một chút mất mát, ban nãy lúc cô gái đó không màng nguy hiểm tính mạng cố hết sức đẩy chàng trai kia ra, hắn lại chợt cảm thấy vô cùng đố kị với người thanh niên đó. Hắn vẫn nói với mình rằng, hắn đủ mạnh mẽ nên không cần bất cứ kẻ nào phải bảo vệ, nhưng thực ra sâu trong nội tâm hắn, hắn cũng khát khao có người yêu hắn như yêu chính sinh mạng của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ dốc hết sức mình bảo vệ hắn, nhưng sẽ mãi mãi không có ai như vậy, ngay cả Thiệu Nhiên Nhiên mà hắn che chở trong lòng bàn tay cũng nhất định không vì hắn mà làm điều đó!
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ như vậy, từ lâu Diệp Thiên đã không còn để trong lòng, nếu không phải có một chuyện xảy ra vào buổi tối ba ngày sau, thì hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không có quan hệ gì với hai chị em nhà đó nữa. Để hàn gắn lại quan hệ của hắn và Thiệu Nhiên Nhiên, tối đó hắn đưa Thiệu Nhiên Nhiên ra ngoài ăn. Nghĩ đến đã thấy buồn cười, Diệp Thiên hắn vậy mà lại bị chặn đường hăm dọa ở bãi đỗ xe! Bảy, tám tên thanh niên, mỗi tên đều cầm trong tay một ống thép nhọn hoắc, dẫn đầu là gã thanh niên mà ngày hôm đó xém chút nữa đã bị hắn đâm chết giữa đường, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Thiên lại là đưa mắt tìm kiếm cô gái hôm nọ. Không có, hắn thấy hơi thất vọng, nếu không hắn rất muốn xem xem, cô ta có thể dùng chính tính mạng của mình để cứu cái tên không biết sống chết này hay không!
Diệp Thiên nhìn đám người trước mặt đang vây quanh hắn, cười cười, hỏi người dẫn đầu: “Mày tên gì?”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Chu Nhất Minh!”
Diệp Thiên dựa trên thân xe, ánh mắt soi mói: “Nếu mày chết, tao nên báo cho ai tới nhặt xác đây?”
Diệp Thiên liếc mắt khinh bỉ và tùy tiện nói mấy câu để chọc tức Chu Nhất Minh, cậu ta giơ cây gậy sắt trong tay lên, chỉ chỉ vào Thiệu Nhiên Nhiên đang đứng bên cạnh Diệp Thiên: “Khỏi lo! Tao có thể giữ nó lại để nhặt xác cho mày!” Nghé con đâu sợ hổ, dù sao cũng là kẻ nông cạn, cho dù là từng nghe nói đến Diệp gia, từng nghe nói đến Diệp Thiên thì chắc cũng chưa thấy mặt người tên là Diệp Thiên.
Thật ra ngày hôm đó Chu Lạc Khiết không bị thương nặng lắm, chỉ sây sát ngoài da, nhưng Chu Nhất Minh lại không quen nhìn những hành động bừa bãi của kẻ có tiền, mạng của người nghèo thì cũng là mạng, vượt đèn đỏ xém chút nữa đụng vào người ta, ngay cả chuyện xuống xe hỏi một tiếng cũng không muốn làm, cậu ta nhớ vẻ mặt thản nhiên đó của Diệp Thiên khi ngồi trên ghế lái, có vẻ như thứ hắn mém chút đụng vào chỉ là con chó con mèo gì đó. Mấy hôm nay cậu ta vẫn để ý biển số của mấy chiếc xe, rốt cục thì cũng bắt được hắn.
Mấy tên thiếu niên cầm gậy gộc chưa kịp tới gần thì đã bị một tiếng súng vang lên trong không khí hù cho sợ mất mật, trong bãi đỗ xe không biết từ lúc nào đã có hơn mười mấy tên vệ sĩ, trong tay tên nào cũng có một khẩu súng lục đen lùi lũi nhắm vào bọn họ.
Thiệu Nhiên Nhiên kéo tay áo Diệp Thiên: “Anh Diệp, không phải bác Diệp không cho anh động dao động súng nữa đó sao…”
Diệp Thiên xòe tay: “Trên tay anh cũng đâu có gì.”
“Nhưng mà…”
Diệp Thiên hôn lên trán của cô: “Được rồi, nghe lời em, nhưng mà…” Hắn chỉ vào Chu Nhất Minh, nói với mấy tên vệ sĩ: “Bắt nó về!”
II.
Khi đó cái tên Diệp Thiên này đối với Chu Lạc Khiết vẫn còn xa lạ. Lúc đó là kì nghỉ đông gần tới Tết âm lịch, cái giá buốt của mùa đông khiến cô run cầm cập. Cô làm ca ở siêu thị đến chín giờ tối, Chu Nhất Minh lo cô đi về đêm hôm không an toàn, cho nên vào lúc này cho dù cậu đang ở đâu thì đúng giờ cô tan ca, cậu cũng sẽ đến cửa siêu thị đón cô về, nhưng đêm đó Chu Lạc Khiết chờ mãi chờ mãi cũng không thấy em trai mình đâu, khi đó cô đã có một dự cảm không lành. Mỗi lần cậu bị thương ở bên ngoài thì sẽ giấu diếm không dám xuất hiện trước mặt cô, cho nên cô lo không biết lần này có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không!
Chu Lạc Khiết vẫn đứng đợi cho đến mười giờ, lúc chắc chắn em trai mình không tới thì cô mới mang tâm trạng thấp thỏm một mình đi về nhà. Nằm trên chiếc giường đơn sơ trong căn nhà nhỏ, gần như cô thức trắng tới tận khi trời rạng sáng. Cha mẹ mất, cô không thể chấp nhận nổi nếu như người thân duy nhất còn lại của mình sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì. Nhưng tình cảnh nghèo khó quẫn quanh bốn bức tường này làm cô không tìm ra lý do nào có sức thuyết phục đủ để khuyên Chu Nhất Minh quay trở lại trường học, cho nên dù cho rất nhiều lần cô khóc lóc, đánh cậu mắng cậu cũng chẳng thể ngăn cậu đi làm thuê ở nhiều nơi làm ăn không sạch sẽ.
Chu Lạc Khiết cứ ngỡ rằng, cố cắn răng chịu đựng thì sẽ qua được hai năm, chờ tới khi cô thi đại học, cô có thể xin vay tiền học cho sinh viên, có thể có nhiều thời gian đi làm thêm hơn, đến lúc đó cô và em cô sẽ không phải sống khổ cực như vậy nữa, nhưng Chu Nhất Minh như thế làm mỗi ngày cô đều thấp thỏm lo sợ sẽ lại nghe được tin xấu gì đó của cậu. Cô rất sợ mình sẽ không thể chịu nổi qua hai năm.
Sáng sớm, trời vẫn còn lờ mờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Lạc Khiết tưởng Chu Nhất Minh trở về, nên vội vàng trở mình xuống giường, khoác áo chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là A Minh, vẻ mặt chật vật, A Minh là một thành viên trong đám bạn xấu của Chu Nhất Minh, ngày thường thấy cô thì mặt luôn trơ trơ ra, miệng lúc nào cũng gọi em gái, em gái, đôi khi còn lợi dụng bóp vào eo của cô, sờ vào chân của cô. Bây giờ lại giống như chó nhà có tang xuất hiện trước mặt cô, ngay lập tức Chu Lạc Khiết biết có chuyện không ổn rồi, cô lo lắng hỏi: “Nhất Minh đâu, Nhất Minh không đi chung với cậu sao?”
“Nhất Minh, nó bị Diệp Thiên bắt đi rồi!”
Nếu như không phải đang trong cảnh này, nếu như không phải trong giọng nói của A Minh có vẻ hoảng hốt rõ rệt như vậy, nhất định Chu Lạc Khiết còn cho rằng tên Diệp Thiên đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bình thường nào đó mà thôi, nhưng người đàn ông tên Diệp Thiên này, vào lúc đó chỉ có thể nói hắn ta là người sẽ thay đổi số mạng của cô, hắn bắt cô bước một bước vào thế giới mà cô sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được.
A Minh rất sợ Chu Lạc Khiết sẽ kéo hắn ta cùng đi tìm Diệp Thiên, cho nên báo tin xong, sau khi nói với cô địa chỉ của Diệp gia thì cũng biến mất dạng. Chu Lạc Khiết đứng trong gió sớm lạnh run người, ngửa đầu nhìn trời chỉ thấy bầu trời xám xịt, giống như mãi mãi không có bình minh. Cô cứng người quay trở về phòng, máy móc rửa mặt rồi thay quần áo đi đến Diệp gia.
Chu Lạc Khiết đi gần hai tiếng đồng hồ mới tìm được căn biệt thự nằm ở khu ngoại thành này, xa hoa và cẩn mật cách xa so với những gì cô tưởng tượng. Cô chỉ là một cô gái trói gà không chặt muốn qua cửa cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp thông báo và kiểm tra đo lường. Chờ cho đến khi được một ông lão có lẽ là quản gia trong nhà dẫn cô đến phòng khách chờ thì cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua, thế mà ngay có mặt Diệp Thiên ra sao cô cũng chưa được thấy.
Lúc này Diệp Thiên vẫn chưa dậy, nếu không phải trước đó hắn có nói là sẽ có một cô gái đến đây thì quản gia cũng sẽ không dám đi vào quấy rầy hắn. Nghe quản gia thông báo, Diệp Thiên lười biếng rời khỏi giường, nói: “Một mình cô ta?”
“Vâng!”
Diệp Thiêng lơ đễnh nhếch khóe môi, trên đời này không có ai không sợ chết, cô ta dám cả gan một mình tới đây, không phải vì không biết Diệp Thiên là ai thì cũng là vì tính mạng của tên nhóc kia còn quý giá hơn của cô ta! Hắn nói: “Dẫn cô ta tới đây!”
Khi Chu Lạc Khiết đứng trước mặt hắn, Diệp Thiên phát hiện, thì ra mấy ngày nay hắn chưa từng quên hình dáng của cô gái này, dù cho ngày đó chỉ là nhìn thoáng qua trên đường nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ khi đó cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên cổ là khăn quàng cổ màu đen, mái tóc dài gọn gẽ tới thắt lưng, còn Thiệu Nhiên Nhiên ngày đó ngồi bên cạnh hắn mặc quần áo trang phục gì thì hắn lại không nhớ nổi! Chuyện này thật quá hoang đường!
Diệp Thiên dùng ánh mắt kì lạ đánh giá Chu Lạc Khiết vẫn đang cố gắng bình tĩnh đứng trước mặt hắn, hắn biết cô đang rất hoảng sợ, cả người gồng cứng nhưng trên mặt lại phảng phất vẻ quyết liệt, kiên cường, mềm yếu và mạnh mẽ, hai thế đối lập nhưng lại kết hợp thật hài hòa trên người cô.
Chu Lạc Khiết không chịu nổi ánh mắt như thế của hắn, ngày thường những người đàn ông cô tiếp xúc đều là những học sinh nề nếp trong trường học, nếu không thì cũng là mấy lời nói xấu xa phun ra từ miệng những đứa bạn xấu của Chu Nhất Minh, những tên côn đồ thô lỗ trên phố, cô không thể tưởng tượng ra trên thế giới này còn có loại đàn ông như Diệp Thiên, rõ ràng mới nhìn thì thấy không hơn mình mấy tuổi nhưng mà quanh người lại phát ra khí thế khiến cô sợ run, cuối cùng cô nói trước: “Em trai tôi…”
Diệp Thiên ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên: “Cậu ta là em trai cô?”
“Phải, là em tôi còn nhỏ, không biết chuyện, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh.”
Diệp Thiên chầm chậm nói: “Không biết chuyện mà còn có thể có ý muốn đi giết người à?” Lúc anh ta nói lời này thì hơi nghiêng đầu, một đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên nhìn cô, khóe miệng như muốn cười. Chu Lạc Khiết rùng mình, cô đành giải thích: “Không phải đâu, tôi không biết em trai tôi và anh xảy ra chuyện gì nhưng mà nói cậu ấy muốn giết anh thì chuyện này chắc chắn đã có hiểu lầm.”
“Tôi không thấy vậy.”
Chu Lạc Khiết nghe hiểu trong lời nói của hắn có ý không muốn chịu thiệt, cắn răng nói: “Anh muốn sao?”
Hắn làm vẻ mặt nghi ngờ hỏi cô: “Sao lại là tôi muốn sao? Là em cô muốn giết tôi, cô có biết, tôi đã rất sợ…” Đột nhiên hắn nói: “Nhưng mà, cô hỏi rất hay, đối với người muốn lấy mạng tôi, dĩ nhiên tôi không thể để hắn sống! Cô nói đúng không?”
Đầu Chu Lạc Khiết toát mồ hôi lạnh, cô nói: “Đây là xã hội có luật pháp!”
Diệp Thiên nở nụ cười, bỗng nhiên hiểu ra: “Phải, cô đã nhắc nhở tôi, đây là xã hội pháp chế, em cô giết người không thành, có thể bị phán mấy năm nhỉ? Mười năm? Hai mươi năm? Hay cả đời?”
Chu Lạc Khiết biết mình sai rồi, cô không nên cố gắng phân rõ phải trái với người đàn ông này! Huống chi còn là do chính em mình phạm sai lầm trước, cô không nghi ngờ chuyện hắn có cách khiến cho em cô phải vô tù cả đời, em cô sẽ sống cho đến chết trong tù, trên đời này thiên hạ mãi mãi chỉ là của người có tiền có quyền! Cô không có cách nào khác, ánh mắt đảo tới một con dao trên dĩa trái cây đặt trên bàn, cô nhào đến chụp lấy cán dao, con dao nhọn hoắc chĩa vào ngực mình: “Nếu như anh nhất định muốn đền một mạng, vậy tôi dùng cái mạng này đổi lấy một mạng của em tôi!”
III.
Chu Lạc Khiết nghĩ vào giây đó nếu như Diệp Thiên gật đầu, nhất định cô sẽ găm mạnh con dao vào ngực mình, nhưng hắn chỉ nhìn cô thật lâu, giống như muốn nhìn thử xem có đúng là cô muốn làm thật không, lâu đến nỗi làm Chu Lạc Khiết cảm thấy chột dạ, đến khi bàn tay không kiềm chế nổi run lên thì hắn mới nở nụ cười thật kỳ dị, ngoắc tay với người ngoài cửa ý bảo đi vào đổi con dao gọt hoa quả trong tay cô thành một khẩu súng, là một khẩu súng thật, cầm trong tay thấy nặng trịch. Mất một lúc cô không hiểu, mở to mắt nhìn hắn, hắn tiện tay lấy một chiếc ly đế cao bên cạnh lên đặt trên bàn: “Nếu cô có thể bắn trúng cái ly này, tôi sẽ tha cho cô và em cô!”
Chu Lạc Khiết nhìn hắn: “Tôi không biết dùng súng!”
Diệp Thiên đứng dậy, đi đến cạnh cô, lồng ngực áp sát vào phía sau lưng cô, cằm gác lên vai cô, năm ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay run run của cô, nói: “Để tôi dạy cô.”
Cò súng chuyển động, đạn bay vèo ra ngoài, ly rượu vở tan thành những mảnh nhỏ, đã có người nhanh chân chạy tới thay một cái ly mới.
Hắn lùi lại, dịu dàng vỗ vỗ lên mặt cô: “Làm giống như vậy, tay nhất định không được run!”
Cô hỏi hắn: “Nếu tôi bắn không trúng thì sao?”
Miệng hắn nhếch lên một nụ cười khẽ như vô hại: “Vậy thì cô và nó cùng chết!”
Lần đầu tiên Chu Lạc Khiết biết trên đời này còn có một gã trai bất thường như vậy, lấy sinh mạng của người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, mà còn không biết lý lẽ! Đây là một trận đấu mà phần thắng của cô cực kỳ nhỏ bé, trước đây cô còn chưa từng nhìn thấy súng, càng không nói đến tâm trạng đang vô cùng hồi hộp của cô, có thể ngắm bắn không trúng vào cái ly kia! Hắn làm khó như vậy rõ ràng là muốn mạng của chị em cô, nhưng Chu Lạc Khiết biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác, hắn sẽ không cho cô cơ hội để mặc cả, chỉ có một phát bắn trúng, nếu không đến một cơ hội sống em cô cũng không có!
Lúc bóp cò súng, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên bên tai, cô vẫn còn đứng cứng đơ người ra, rất lâu vẫn chưa dám mở mắt, cô có thể cảm giác thấy sau lưng mình đã ướt đẫm, cô không tin nổi lúc này đây ông trời vẫn còn quan tâm đến cô! Cũng giống cô, Diệp Thiên cũng không thể tin nổi, hắn chỉ muốn thử xem xem cô có dám hay không thôi, chứ không nghĩ tới, cô không chỉ dám mà lại còn đã làm được!
Lúc mở mắt ra, Chu Lạc Khiết ném khẩu súng lên bàn, lòng bàn tay trắng mịn của cô toàn là mồ hôi, cô nói: “Tôi có thể đưa em tôi đi chưa!” Không biết tại sao lúc đó cô lại có thể chắc chắn Diệp Thiên sẽ không nói không giữ lời, thật ra sau này nghĩ lại khi đó nếu Diệp Thiên đổi ý cô cũng không thể làm gì được. Đương nhiên, ngày đó Diệp Thiên đã để cho Chu Nhất Minh rời khỏi đó theo như sự cầu xin của cô, chỉ có điều khi cô đi, hắn đã nói chắc nịch với cô: “Cô vẫn sẽ quay lại!”
Tuy rằng giọng điệu của hắn rất chắc chắn, nhưng Chu Lạc Khiết cũng không nghĩ những gì hắn nói sẽ trở thành sự thật. Người thanh niên này sống thảnh thơi sung sướng, vệ sĩ bên cạnh mỗi người một khẩu súng, mà hắn cũng là một tay bắn giỏi, cô có ngốc cũng lờ mờ đoán ra gia tộc họ Diệp này làm những chuyện gì, giống như những chuyện ngẫu nhiên xuất hiện ngày hôm nay, cô không thể lại dính dáng gì đến những người đó nữa! Dù sao cũng là do Chu Lạc Khiết quá ngây thơ, từ khoảnh khắc Diệp Thiên quyết định giữ cô lại, thì hắn cũng bày ra trăm phương ngàn kế khiến cô phải quay lại cầu xin hắn.
Vẫn là người quản gia đó đưa cô và Chu Nhất Minh ra ngoài, tuy là Chu Nhất Minh bình an vô sự nhưng trên người lãnh đủ vết thương to nhỏ, chắc là một đêm qua cậu cũng phải chịu khổ không ít, Chu Lạc Khiết thương cậu nên những lời trách mắng đều nuốt ngược vào trong, còn nước mắt lại cuồn cuộn trào ra, cô cẩn thận dìu cậu tựa vào mình rời khỏi cái nơi cung điện xa hoa nhưng lại khiến cho cô cảm thấy đáng sợ đến thế này.
Đi qua khoảng sân to của Diệp gia, bước chân Chu Nhất Minh hơi chần chừ, Chu Lạc Khiết nhìn theo tầm mắt cậu lại thấy một cô gái dáng vẻ mắt ngọc mày ngài. Chu Lạc Khiết cảm thấy mình đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp trong trường học, yến hoàn phì sấu đủ cả, nhưng vẫn chưa thấy người xinh đẹp như vậy, giống như không dính chút bụi trần, như dòng suối róc rách. Khi đó trước ngực cô gái ôm một tập tranh gì đó, mái tóc mềm mại buông xuống hai vai, quần áo và trang sức đều tinh tế. Chu Lạc Khiết nhận ra cô ấy đang dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn mình và Chu Nhất Minh.
Thật ra thời gian chỉ chừng vài giây thì phía sau đã vang lên tiếng của Diệp Thiên, hắn đứng ở lan can lầu hai vẫy tay: “Nhiên Nhiên, em làm gì vậy, lên đây đi.”
Chu Lạc Khiết ngạc nhiên phát hiện ra cái kẻ trẻ tuổi tính khí thất thường, lạnh lùng gần như không có tính người kia vậy mà có thể có giọng nói dịu dàng như vậy, cô gái tên là Nhiên Nhiên nghe thấy tiếng kêu thì mỉm cười với cô và Chu Nhất Minh rồi quay người đi.
Ra khỏi Diệp gia, Chu Lạc Khiết đưa Chu Nhất Minh đến bệnh viện sát trùng vết thương trước, trên người cậu có vết đao chém rất sâu, có vết roi quật làm cho cô không đành lòng nhìn. Về tới nhà, cô dìu Chu Nhất Minh nằm lên giường đàng hoàng thì mới bình tĩnh lại đi nấu cơm, không để ý tới cậu nữa.
Chu Nhất Minh biết lần này mình đã gây ra họa, liền kéo lấy ống tay áo của cô, cười lấy lòng: “Chị, em sai rồi, chị đừng giận, em đảm bảo không có lần sau đâu!”
Chu Lạc Khiết nhìn cậu đang cố chịu đau, cố gượng cười, vừa vội vừa thương, mắng: “Em có thể đừng bắt chị ngày nào cũng phải chờ đợi lo lắng cho em không, rốt cuộc em lấy cái gì để đi gây hấn với người ta? Với mấy đứa bạn nhậu của em thôi hả?”
Chu Nhất Minh cúi đầu: “Xin lỗi.”
Cái vẻ đáng thương này khiến cho Chu Lạc Khiết không thể nào giận được, cô quệt nước mắt trên khóe mắt: “Em cứ nằm đã, ngày mai chị lại đưa em đi bệnh viện khám.” Những người đó thủ đoạn độc ác, không biết là có bị đánh đến nội thương hay không nữa.
Chu Nhất Minh biết chị đang lo lắng gì: “Em không có gì, chị thấy nghiêm trọng như vậy nhưng thật ra chỉ là bị thương ngoài da, mấy ngày sẽ đóng vảy hết thôi!” Dù sao cũng không thể để cho chị dùng hết tiềm đi làm kiếm được trong mấy ngày nghỉ trị thương cho hắn được!
Chu Lạc Khiết trừng mắt với hắn: “Nằm xuống đi, lần này coi như em nhặt được cái mạng này về, coi sau này em có ngoan ngoãn lại không.”
Lần này Chu Nhất Minh đảm bảo từ đáy lòng: “Chị, từ nay về sau em nhất định đi làm việc đàng hoàng.” Lúc cậu nói những lời này quả thật đã nghĩ như vậy, nhưng nói thì dễ, nếu như là trước khi cậu chọc vào Diệp Thiên thì còn có thể, nhưng bây giờ, cho dù Chu Nhất Minh có quyết tâm rời xa những chuyện làm xấu xa thì Diệp Thiên cũng không cho phép.
Đối phó với chị em Chu Lạc Khiết, Diệp Thiên cũng không cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần một cậu nói, đàn em của hắn tự nhiên sẽ thay hắn làm thỏa đáng mọi chuyện, tiền là nhược điểm lớn nhất của Chu Nhất Minh. Vì vậy, cậu ta lại rơi vào tay Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết lại một lần nữa đứng trước mặt Diệp Thiên, lần trước cô dùng mạng để đánh cuộc, còn lúc này cô không biết mình còn có thể trả giá cái gì!
Diệp Thiên cho cô hai lựa chọn, hoặc là trả một khoản tiền với cô mà nói là một con số trên trời hoặc là tự bán mình cho hắn! Chu Lạc Khiết chọn điều sau, tuổi thanh xuân duy nhất của mình và tương lai sau này của cô cũng chôn theo lựa chọn đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui