Ngoại truyện Diệp Thiên – Gặp gỡ trí mạng (IV-V-VI)
IV.
Chu Lạc Khiết đã từng nghi ngờ lo sợ rằng Diệp Thiên sẽ đem bán cô cho hộp đêm để tiếp khách, hoặc có lẽ sẽ đùa giỡn cô chán chê rồi đem cô cho những lão già háo sắc có quyền có thế làm tình nhân đổi lấy lợi ích, bao nhiêu suy đoán đều liên quan đến bản thân của mình, cho nên trong mấy đêm ngủ tại nhà Diệp Thiên hầu như đêm nào Chu Lạc Khiết cũng gặp ác mộng và cảm thấy hoang mang. Ban đêm cô luôn nằm mơ thấy những chuyện tệ hại, cơ thể của những gã đàn ông già nua thay phiên nhau đè lên người cô, mỗi lần nghĩ tới những giấc mơ như vậy có thể sẽ là cuộc sống sau này của mình, Chu Lạc Khiết chỉ nghĩ đến một chữ chết, nhưng ngay cả quyền chết cô cũng chẳng có, cô đã bán tính mạng cho Diệp Thiên, không chỉ có mình cô mà cả mạng của em cô cũng bị Diệp Thiên nắm trong tay!
Nửa đêm cô lại giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, cả người lạnh ngắt, Chu Lạc Khiết mặc áo ngủ đẩy cửa bước ra ngoài sân, quản gia sắp xếp cho cô và Chu Nhất Minh ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ nằm đơn độc trong góc một khu vườn hoa, cô đoán chắc hẳn chỗ này trước đây là nơi ở của người làm trong Diệp gia. Tuy rằng cách hơi xa nhưng thiết bị sinh hoạt đều đầy đủ cả, nếu so với căn nhà trệt trước đây của cô thì điều kiện ở đây vẫn còn tốt lắm. Nhưng cô thà rằng mình vẫn ở trong căn nhà cũ đó, hi vọng mình trở thành sinh viên cao đẳng dù có khó khăn nhưng vẫn là có cái để chờ mong, không giống như bây giờ, chờ đợi cô chỉ có dằn vặt và sợ hãi không biết đến khi nào.
Nửa vầng trăng treo trên đỉnh đầu còn giấu mình trong mây đen, đến khi đôi mắt đã quen với bóng đêm, bên dưới ánh trăng không sáng lắm, cô có thể nhìn thấy một con đường mòn quanh co do công nhân tạo ra trong khu vườn hoa, và bóng của những loài hoa quý ngập trong bóng đêm. Chu Lạc Khiết men theo con đường nhỏ đi tới, so với cảm giác trong giấc mơ ban nãy, lúc này dù đi một mình trong không gian tối tăm cô cũng không cảm thấy sợ hãi.
Đứng dưới gốc cây đằng trước có một bóng người, Chu Lạc Khiết không ngờ đã nửa đêm mà cũng có người đi dạo trong vườn giống như cô thế này, ánh sáng xung quanh vẫn không đủ để trong một lúc cô có thể nhận ra đó là bóng của ai, nhưng trực giác nói với cô, cô cần lập tức im lặng quay về, thị lực của Diệp Thiên tốt hơn cô nhiều, cho nên khi cô vừa quay người thì hắn gọi ra chính xác tên của cô.
Nghe thấy là tiếng của Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết đành phải bước đến bên cạnh hắn, tuy không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng cô có cảm giác lúc này tâm trạng hắn đang không tốt, điều này làm cho Chu Lạc Khiết càng thấp thỏm và không dám mở miệng nói chuyện, đêm nay quả thật cô không nên đi lung tung! Quả nhiên, hắn vừa mở miệng thì giọng điệu đã không mấy thiện cảm: “Cô tới đây làm gì! Coi chừng để người khác bắn cho một phát! Muốn trốn à?”
Chu Lạc Khiết nhớ tới ngày ngày Diệp gia đều canh phòng rất nhiêm ngặt thì mới thấy mình đã có thể bị mấy người bảo vệ xem như kẻ trộm mà ngộ sát, còn về chuyện bỏ trốn, cô đâu có gan đó! Đêm tối cũng làm cho Chu Lạc Khiết có cam đảm nhìn thẳng vào hắn.
Mấy ngày nay, Diệp Thiên phát hiện, cô gái này nhìn thì yếu đuối nhưng sẽ không khóc lóc van xin lòng thương của người khác! Ít ra thì cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy cô đứng trước mặt hắn rơi nước mắt xin tha. Giống như cơn kinh hoảng lúc ban đầu qua đi thì cô lại bình tĩnh lại để lựa chọn điều có lợi nhất cho bản thân mình.
Chu Lạc Khiết nói: “Xin lỗi, tôi ngủ không được nên mới ra ngoài hít thở không khí, tôi quay về đây.”
Thấy Diệp Thiên không ngăn cản, Chu Lạc Khiết liền quay người dợm bước theo đường cũ trở về, trong bóng tối, Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Lạc Khiết, hắn nhớ lại chuyện không thoải mái mấy tiếng trước giữa hắn và Thiệu Nhiên Nhiên, đột nhiên hắn tóm lấy cánh tay của cô, một tay thô bạo đẩy cô vào thân cây phía sau hắn, Chu Lạc Khiết há miệng kêu ra tiếng. Phía sau lưng đập vào vết lồi trên thân cây, dù cách lớp áo ngủ nhưng đập vào xương cũng đau điếng. Cả cơ thể và hơi thở của hắn chẳng mấy chốc bao trùm lấy cô, nháy mắt khi đôi môi chạm nhau khiến Chu Lạc Khiết thấy ngạc nhiên, cô từng nghĩ có lẽ Diệp Thiên muốn cơ thể của cô nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng thế này, dường như hắn đang cố trút hết cơn giận dữ ra, hắn ngang ngược cắn lên bờ môi mềm mại của cô. Sống mười bảy năm, ngay cả chạm vào tay của bạn học nam cô cũng chưa từng, huống chi giống như đêm nay bị hắn cưỡng ép dưới gốc cây thế này, bản năng của phụ nữ khi bị xâm phạm khiến Chu Lạc Khiết vô thức chống cự, cô cố đẩy hắn ra, tay chùi chùi lên môi. Động tác này của cô chạm đến trái bom trong lòng Diệp Thiên, hắn gằn giọng nói: “Cô cũng cảm thấy buồn nôn phải không!”
Mười tám tuổi, khí huyết đang mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cơ thể cũng dễ bị kích thích, về điểm này, Diệp Thiên cũng không khác gì những thanh niên cùng lứa, cũng có những ảo tưởng và cơ thể cần được thỏa mãn cùng với cô gái trong lòng mình, ngày thường khi ở chung với Thiệu Nhiên Nhiên, chỉ cần hắn có những cử chỉ thân mật thì đôi mắt vốn trong veo của cô sẽ cố sức che giấu vẻ chán ghét khi nhìn hắn. Hắn không hiểu, không phải hay nói lấy lòng đối lòng hay sao, nhưng mình tốt với cô ấy như vậy vì sao không thể được cô ấy đáp lại giống như thế, muốn moi tim ra đặt trong tay cô ấy nhưng cô ấy lại sợ nó như phải bỏng! Cô ấy sợ bẩn!
Đêm nay, hắn vào phòng của Thiệu Nhiên Nhiên, quyết tâm muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, ở trên giường hắn cố gắng không nhìn vào mắt cô nhưng khi hắn cởi quần áo của cô ra hắn bắt đầu không thể kiềm chế, lúc hắn điên cuồng dùng môi hôn tôn thờ cơ thể của cô thì cô lại nhào ra mép giường nôn một trận, cô cảm thấy hắn buồn nôn! Hắn biết cô không phải đang giả bộ, cũng không phải cố ý mà đang thật sự cảm thấy ghê tởm. Hắn hỏi cô tại sao, cô khóc nói không biết!
Hắn nói: “Nhiên Nhiên, có phải em cảm thấy mình còn nhỏ không, anh có thể chờ, thật sự…” Dù cô cũng không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, nhưng nếu cô cảm thấy mười sáu tuổi mà đã làm chuyện ân ái sẽ làm cô cảm thấy ác cảm, hắn có thể chờ.
Thiệu Nhiên Nhiên lắc đầu, hai mắt rưng rưng, nắm lấy tay hắn, khóc không ra tiếng nói: “Anh Diệp, anh hãy coi em như em gái, coi em là em gái, có được không, có được không…”
Hắn lại nói: “Sao em lại có ý nghĩ kì quái như vậy, sao em có thể làm em gái anh, sao này chắc chắn em phải là bà Diệp!”
Hắn ra khỏi phòng khi Thiệu Nhiên Nhiên còn đẫm nước mắt, đứng mãi ở đây, trong mấy tiếng liền cũng không thể suy nghĩ được gì, tại sao hắn lại khiến cô gái hắn yêu thương cảm thấy ghê tởm? Không phải bọn họ chỉ có nhau thôi ư, bọn họ không phải vẫn sống nương tựa vào nhau hay sao? Không phải họ không thể xa rời nhau sao? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy?
Chu Lạc Khiết rất nhạy cảm, bắt được chữ “lại” trong lời hắn nói, là cô gái nào dám cả gan nghĩ hắn ghê tởm mà khiến hắn phải để ý như vậy? Trong đầu Chu Lạc Khiết nhanh chóng hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Thiệu Nhiên Nhiên, nhưng lập tức cô lại gạt bỏ suy nghĩ này, tuy chỉ mới đến đây mấy ngày, nhưng bình thường cô vẫn thường thấy Thiệu Nhiên Nhiên và Diệp Thiên như hình với bóng, còn Diệp Thiên vô cùng yêu chiều Thiệu Nhiên Nhiên, dịu dàng đến nỗi giống như một người khác vậy, cho nên, làm sao có thể!
Lúc Chu Lạc Khiết còn trầm ngâm thì Diệp Thiên lại gằng giọng hỏi cô: “Cô thấy ghê tởm?”
Chu Lạc Khiết nhanh chóng trả lời: “Không phải!” Thật ra trong đáy lòng cô cũng tự hỏi chính mình là cô có cảm thấy ghê tởm hay không? Cô không có cảm giác như vậy, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt và bất ngờ mà thôi.
Lúc hắn quay người đi dường như còn nói một câu, cô cũng không phải cô ấy! Chu Lạc Khiết nhìn theo bóng hắn rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã và cô đơn! Trong phút chốc Chu Lạc Khiết sinh ra cảm giác đau thương kì lạ!
Ngày hôm sau thức giấc, Chu Lạc Khiết ngỡ rằng tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua đều là một giấc mơ, chuyện như vậy chưa xảy ra bao giờ, đương nhiên, trước đây cô cũng đâu nghĩ tới chuyện đáng sợ này lại có khả năng xảy ra, Diệp Thiên sai người dạy hai chị em cô bắn súng. Điều này làm cho Chu Lạc Khiết lại lo ngại chuyện khác, Diệp Thiên không thiếu vệ sĩ, nếu như chỉ vì để nhiều thêm một hai người bảo vệ hắn thì có vẻ như không cần phải…phiền hắn tốn tâm tư huấn luyện cô và Chu Nhất Minh, cho nên, có lẽ là hắn muốn đào tạo sát thủ, hoặc hắn muốn thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt gì đó?
V.
Dù sao Chu Lạc Khiết mới chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, sức lực không bì được với đàn ông, những bài tập huấn luyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể cô, buổi tối lúc nằm trên giường những vết thương có to có nhỏ trên người làm cô không dám trở mình, có một lần, vì phản xạ không đủ nhanh nhẹn, cho nên bị người huấn luyện của cô, một người đàn ông cao to đá trúng ngực, cô ngã nhoài ra đất, nhổ ra một ngụm máu. Không biết Diệp Thiên đến từ lúc nào, nhìn thấy cô ngã xuống đất không ngồi dậy nổi cũng chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lên!” Hắn nói: “Đừng nghĩ tôi tàn nhẫn với cô, kẻ thù cũng không tha cho cô vì cô phun ra máu đâu! Nếu như cô còn muốn giữ mạng của mình thì phải cho tôi thấy ích lợi của nó! Diệp gia tôi không nuôi kẻ ăn hại!”
Lời Diệp Thiên đã chứng minh những suy đoán mấy ngày nay của Chu Lạc Khiết, cho nên thởi gian huấn luyện này cho dù có nhiều đau đớn hơn thì cô cũng đều cắn răng chịu đựng hết, cô tự nói với chính mình, bây giờ chịu thêm một phần khổ cực thì sau này cơ hội sống sót của cô và Chu Nhất Minh mới nhiều thêm một phần, nhưng cho dù nghị lực của cô có hơn người thì cũng không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của hắn. Có điều đối với bắn súng cô có tài năng trời cho, lần đầu tiên cô cầm súng Diệp Thiên đã phát hiện ra điều này, sau đó khi hắn dạy cô kĩ thuật bắn súng, hắn có nói: “Cho dù bản lĩnh của cô chưa đủ nhưng chỉ cần ngắm bắn thật chuẩn thì gặp hoàn cảnh nào cũng đủ cho cô có thể thoát thân.”
Mỗi lần, khi Diệp Thiên đứng sau lưng cô, lòng ngực cứng cáp dán vào lưng, ngón tay thon dài mạnh mẽ bắt lấy bàn tay cô, Chu Lạc Khiết cảm thấy mình như bị mê hoặc, động tác vô cùng thân thiết đó giống như là giữa người yêu với nhau vậy, độ ấm cơ thể của hắn, hương vị độc nhất trên người hắn khiến cô nhất thời quên mất tại sao mình lại đứng ở chỗ này. Rõ ràng hắn là một người nguy hiểm đến thế nhưng khi hắn tới gần cô, lúc hắn nắm lấy tay cô, sẽ lại cho cô một thứ cảm giác an toàn nào đó, thế nên mỗi đêm trước khi ngủ nhớ lại tình cảnh này, cô nghĩ mình thật sự điên rồi, càng đáng sợ hơn chính là cô không thể ngăn cản bản thân hằng đêm hết lần này đến lần khác nhớ lại lại cảm giác khi cơ thể hai người dán chặt vào nhau, khi đó hắn cúi đầu, cô sẽ nhìn thấy nửa bên mặt cương nghị của hắn, hơi thở của hắn ở sát ngay bên tai cô, cả người cô bị hắn vây trong lòng ngực. Thân mật như thế làm cho cô sinh ra một loại ảo giác, hắn cũng dịu dàng đối đãi với cô giống như với Thiệu Nhiên Nhiên! Thế nhưng khi mọi chuyện qua đi cô nhận ra tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, hắn sẽ không bao giờ đối với cô như với Thiệu Nhiên Nhiên, Thiệu Nhiên Nhiên là cô gái mà hắn che chở trong tay, có thể bình yên sống qua ngày, còn cô đã định là có số mạng gian khổ, cho dù đôi khi hắn đối xử với cô có khác nhưng vị trí hắn che chở mãi mãi không dành cho cô. Cuối cùng, đáng buồn nhất chính là, rõ ràng cô đã hiểu rõ đến thế nhưng mỗi khi hắn thể hiện biểu cảm dịu dàng dành cho cô thì bất giác cô lại nảy sinh những mơ mộng xa vời.
Nói ngay, chính Diệp Thiên cũng không rõ, mỗi thuộc hạ thề chết trung thành của Diệp gia đều tài giỏi, cho dù là gì thì hắn vốn dĩ cũng không cần phải bắt ép Chu Lạc Khiết, hắn nghĩ có lẽ chính là lúc cô không màng tính mạng mà che chở cho Chu Nhất Minh bổ nhào vào đầu xe hắn, hắn đã lờ mờ nảy ra ý tưởng này trong đầu, cho nên khi Chu Nhất Minh rơi vào tay hắn, hắn đã lập tức nghĩ tới cô. Có lẽ hắn chỉ nghĩ rằng nếu như mình được thay vào vị trí của Chu Nhất Minh, trở thành người mà cô sẽ bất chấp tất cả giá nào cũng sẽ bảo vệ.
Tình hình của Chu Nhất Minh lại trái ngược lại với chị của cậu, tuy rằng cậu ít tuổi hơn Chu Lạc Khiết, nhưng trời sinh là con trai, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng lại nhạy bén, có điều kĩ thuật bắn súng mãi mãi cũng không sánh ngang được với Chu Lạc Khiết.
Hai năm đầu khi ở Diệp gia, Diệp Thiên cũng không giao cho cô và Chu Nhất Minh nhiệm vụ gì, nhưng Chu Lạc Khiết biết sớm muộn gì ngày này cũng phải kết thúc, cô tự cho là mình đã chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng nhưng khi Diệp Thiên muốn cô đem viên đạn trong tay bắn xuyên qua cơ thể của người đang còn sống sờ sờ trước mặt thì cô mới biết được trong tưởng tượng và sự thật khác nhau một trời một vực như thế nào. Cô có thể bắn viên đạn bay chính xác không chệch chút nào ghim vào bên trong một vật ngắm dù nhỏ bé đến đâu nhưng khi đó đổi thành người sống dù cách nào cô cũng không thể bóp cò.
Đó là một lần tranh đấu giành địa bàn của một người thuộc hạ của ba Diệp Thiên, nửa năm trước sau khi ba của Diệp Thiên qua đời, gã ta bất mãn chuyện Diệp Thiên được tiếp nhận chức vị, muốn ra tay tranh cướp. Gã ta cũng xem thường Diệp Thiên, nên lúc bấy giờ cả người mới bị treo lên giá. Diệp Thiên muốn cô bắn vào động mạch chủ trên cánh tay người đó, như vậy không làm gã chết ngay nhưng lại có thể làm cho gã cảm giác được cái chết đang đến gần.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên muốn cô giết người, lúc đó hắn chỉ thản nhiên mở miệng: “Cho tôi thấy kĩ thuật bắn súng của cô!”
Chu Lạc Khiết không kiềm chế được bước lùi về phía sau, bất giác lắc đầu: “Đừng…Diệp Thiên…”
Gã thuộc hạ bị treo trên giá, điên cuồng gào thét giống như thú hoang: “Diệp Thiên, lúc tao vào sinh ra tử thì mày còn đang bú mẹ mày kìa, nhớ khi đó tao còn ở kế bên vuốt ve cái ** của mẹ mày, Diệp Thiệu Hùng bấy giờ cũng chỉ như rùa rút đầu đứng ngoài cửa không dám bước vào, mày là cái thá gì! Nói không chừng mày còn là co….”
Gân xanh hai bên thái dương Diệp Thiên giật mạnh, hắn kéo Chu Lạc Khiết lại, nắm lấy tay của cô, bóp cò súng, một viên đạn xuyên thẳng vào miệng người nọ, Chu lạc Khiết nhắm nghiền mắt lại cảm thấy cánh tay run lên, đến khi trong súng hết đạn, cô mở mắt ra thì đã thấy gương mặt người nọ như tổ ong vò vẽ, hốc mắt thủng hai lỗ thật to, cảnh tượng trước mặt khiến Chu Lạc Khiết co quắp ngã xuống đất, cô ôm lấy chân Diệp Thiên: “Đừng bắt tôi phải giết người, tôi xin anh, đừng bắt tôi giết người nữa…” Biết chắc có cầu xin hắn cũng không ăn thua, nhưng cũng không biết vì sao lại cô khóc nức nở như vậy, có thể là vì cô nhận ra được sau này cô sẽ phải giết người giống như chuyện hôm nay, còn Diệp Thiên sau khi nghe những lời cô nói thì đá cô sang bên, mặt lạnh lùng rời khỏi đó! Một người có thể chính là cha mình mà hắn còn có thể không nể tình giết chết, còn có thể trông chờ hắn có tình cảm gì chứ, chút nhân tính duy nhất còn lại của hắn đã dành toàn bộ cho cô gái kia rồi.
VI.
Đêm hôm đó, Chu Lạc Khiết sốt cao không gượng dậy nổi, nằm trên giường suốt hai ngày, gần như trước đây cô chưa từng bệnh nặng như vậy, cơ thể và tinh thần đều uể oải vô cùng. Người sốt ruột nhất chính là Chu Nhất Minh, bởi vì tính lỗ mãng và thiếu hiểu biết của cậu mới khiến cho chị mình sống trong tình trạng như hiện giờ, cho nên hai năm nay cậu hận không thể tự mình thay chị gánh chịu tất cả mọi đau khổ, cảm thấy vừa tự trách vừa đau lòng.
Trong thời gian Chu Lạc Khiết ngã bệnh Thiệu Nhiên Nhiên có đến thăm cô mấy lần, mỗi lần đều trùng hợp có Chu Nhất Minh ở đó. Mặc dù Chu Lạc Khiết bị sốt nhưng cô vẫn chưa phát bệnh đến hồ đồ cho nên khi cô nhìn thấy cử chỉ tình tứ đầu mày cuối mắt giữa Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên đã cảm giác sợ đến run người. Ngay cả cô còn nhận ra đừng nói chi đến người nhạy bén đa nghi như Diệp Thiên, nếu như để hắn bắt gặp e rằng em cô không bị giết chết cũng bị lột da, vậy mà Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên cứ như hai kẻ bịt tai trộm chuông cho rằng mọi chuyện giữa hai người được che giấu kín như bưng. Chu Lạc Khiết muốn tìm cơ hội nói rõ với Chu Nhất Minh, tránh cho cậu tự hại chết mình lúc nào không hay!
Chạng vạng tối hôm đó, Chu Lạc Khiết tỉnh lại, cảm thấy trên người không còn khó chịu nữa nên trở mình xuống giường, lúc này đang là mùa xuân, tính ra thì đây đã là mùa xuân thứ ba cô đến ở Diệp gia. Bên ngoài sân có một chòi nghỉ mát, ánh hoàng hôn hắt lên người một đôi nam nữ bên trong chòi nghỉ, cô gái đang phất cọ trên bản vẽ, còn chàng trai đang đứng phía sau cô gái, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau cười. Nếu như nhân vật chính không phải là Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên, thì Chu Lạc Khiết sẽ cảm thấy khung cảnh bên dưới ánh tà dương thế này lãng mạn đẹp đẽ biết bao, nhưng bây giờ cô chỉ còn thầm nghĩ đến bốn chữ “huyết vũ tinh phong” (thấm đẫm máu đào) mà thôi.
Chu Lạc Khiết bước nhanh tới gần hai người, dưới ngòi bút của Thiệu Nhiên Nhiên trong tranh rõ ràng là vẽ Chu Nhất Minh, Thiệu Nhiên Nhiên dường như cũng không muốn che giấu, cười cười cô. Nhìn ánh mắt thản nhiên của cô ấy Chu Lạc Khiết cũng không biết nên trách hai người kia thế nào, đến khi cô tỉnh táo lại thì đã thấy Diệp Thiên đang đứng cách chòi nghỉ chỉ vài bước chân, Chu Lạc Khiết nhân lúc cả người Chu Nhất Minh còn đang chắn tầm nhìn của Diệp Thiên thì vội vàng xé bức vẽ xuống, đến lúc Diệp Thiên nhìn được thì trên giá vẽ chỉ còn có bức tranh phong cảnh.
Lúc đó biểu cảm của Diệp Thiên rất bình thường, ánh mắt nhìn Thiệu Nhiên Nhiên cũng rất dịu dàng, Chu Lạc Khiết không chắc chắn rốt cuộc anh ta có phát hiện được gì hay không, nhưng đêm hôm đó hắn ở lại trong phòng của Thiệu Nhiên Nhiên, Chu Lạc Khiết lặng lẽ cố kéo Chu Nhất Minh đang đứng trước cửa sổ phòng Thiệu Nhiên Nhiên đi khỏi. Trong đêm tối, Chu Lạc Khiết cảm giác rõ sự tuyệt vọng và đau đớn của em mình, cậu nói: “Chị, chị nghe thấy không, Nhiên Nhiên đang kêu em cứu cô ấy!”
Chu Lạc Khiết tát cho cậu một bạt tay: “Cô ta và Diệp Thiên là thanh mai trúc mã, liên quan gì tới em!” Lời này giống như là đang nói cho cô nghe thì đúng hơn! Từ sau ngày đó, cô dùng hết mọi cách ngăn không cho Chu Nhất Minh và Thiệu Nhiên Nhiên có cơ hội gặp riêng nhau, cô muốn từ rày trở đi chặt đứt mọi ảo tưởng của Chu Nhất Minh. Nhưng mặc dù Diệp Thiên đã có Thiệu Nhiên Nhiên nhưng cũng không dễ dàng buôn tha cho Chu Nhất Minh. Hắn giao cho Chu Nhất Minh nhiệm vụ vô cùng khó khăn gần như không có chút cơ hội sống sót. Sau khi Chu Lạc Khiết biết thì cô đi tìm Diệp Thiên: “Chuyện này giao cho tôi, anh cũng biết tâm tư tôi kín đáo hơn Nhất Minh, để tôi đi thì chuyện càng suôn sẽ hơn! Tôi đảm bảo sẽ không thất bại!”
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của Chu Lạc Khiết, bình tĩnh gật đầu đồng ý, nhưng sau khi cô đi rồi, hắn ngồi một mình trong phòng đến rạng sáng, sau đó không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại cho người âm thầm giúp đỡ cô. Hắn muốn Chu Nhất Minh đi làm chuyện nguy hiểm quả thật là muốn để Chu Nhất Minh chết ở bên ngoài, so với chuyện tự mình đi giết Chu Nhất Minh để sau này Thiệu Nhiên Nhiên hận hắn thì rõ ràng tốt hơn! Diệp Thiên đoán có lẽ Chu Lạc Khiết cũng biết được suy nghĩ của hắn, cho nên hắn dù không nắm chắc nhưng vẫn muốn thử một lần. Hắn không thể không thừa nhận Chu Lạc Khiết luôn luôn hiểu rõ hắn hơn Thiệu Nhiên Nhiên. Nói thật, yêu cầu của Chu Lạc Khiết cũng không quá đáng nhưng không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy vô cùng giận dữ, hắn giận cô vì Chu Nhất Minh mà không màng đến nguy hiểm của bản thân, Chu Nhất Minh thật sự quan trọng như vậy với cô sao? Đáng để cô hết lần này đến lần khác thay hắn dọn dẹp hậu quả hay sao? Hắn muốn dạy dỗ cô một chút, muốn cô nếm hậu quả khi không biết tự lượng sức mình. Nhưng hần như ngay giây cô bước đi, thì hắn đã thấy hối hận, quả thật hắn biết mình cũng không muốn cô chết, mà lần này cô đi, ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm cho cô được bình an vô sự trở về, cho nên hắn đã làm một chuyện mà ngay cả bản thân cũng thấy xấu hổ, hắn lại cho người âm thầm đi bảo vệ một sát thủ mà mình phái đi làm nhiệm vụ!
Còn Chu Lạc Khiết khi hoàn thành nhiệm vụ từ trong cơn thập tử nhất sinh cũng chỉ nghĩ số mình còn may mắn, không biết rằng nếu như sau lưng không có ai giúp đỡ thì cô vốn dĩ chẳng thể nhặt về cái mạng này! Chuyện như thế, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, mỗi lần cô thay Chu Nhất Minh ra ngoài nhận nhiệm vụ, cho dù trong lòng hắn có kìm nén đến bốc hỏa nhưng cuối cùng vẫn không chịu được rồi lại phái người đi theo. Đến cuối cùng hắn cũng không biết là rốt cuộc giày vò mình là cô hay chính là bản thân mình nữa!
Đối với chuyện lần nào bản thân gặp dữ cũng hóa lành không phải cô không cảm thấy có gì kì lạ, ban đầu cô còn cho rằng công lao là do vận may của mình, nhưng số lần càng nhiều, thì cô cũng nảy sinh nghi ngờ với sự may mắn của chính mình, nếu như ông trời còn quan tâm đến cô như vậy sao lại không để cô làm một cô gái đơn thuần mà lại cho cô lưu lạc trở thành một sát thủ đến nông nỗi này?
Nhưng, cho dù cô có mấy trăm ý nghĩ quẩn quanh trong đầu cũng không dám nghĩ đến Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên, hắn cảm thấy xấu hổ nếu chuyện này để cho người khác biết được, nhất là Chu Lạc Khiết! Cho nên, những người hắn phái đi cũng nói năng rất thận trọng, Chu Lạc Khiết sẽ mãi mãi không biết trong mỗi lần cô nhận nhiệm vụ hành động trong mưa bom bão đạn, phía sau luôn có một đôi mắt của Diệp Thiên dõi theo mình. Diệp Thiên phủ nhận chuyện bản thân mình che gió chắn mưa cho cô, hắn chỉ không muốn cô chết, còn vì sao, chính hắn cũng không dám nghĩ đến, giống như mỗi lần hắn buông tha cho Chu Nhất Minh thì điều tự nhủ là vì không muốn để cho Thiệu Nhiên Nhiên hận hắn, trên thực tế là hắn sợ mình sẽ nhìn thấy dáng vẻ đau lòng cùng cực của Chu lạc Khiết. Hắn có thể tưởng tượng nếu như Chu Nhất Minh mất đi, nhất định Chu lạc Khiết cũng sẽ mất đi mục đích sống còn, hắn biết trong lòng cô, không ai có thể đủ sức nặng để so sánh với Chu Nhất Minh!
Diệp Thiên từng cho rằng tất cả mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên khi cô vì Chu Nhất Minh mà rước lấy bực tức của hắn, hắn sẽ đẩy cô ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, đương nhiên phía sau cô vẫn như trước đây sẽ có người của hắn sắp xếp bám theo. Hắn tự cho mình không có bất cứ sai sót nào, thế nhưng, mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ, có một lần ngay cả những người hắn phái đi bảo vệ cô đều kẻ địch lẳng lặng giải quyết gọn gẽ, đến khi hắn biết được thì Chu Lạc Khiết cũng chỉ còn sót lại một hơi thở mỏng manh.