Tam Tấc Ánh Nắng

Chu Lạc Khiết đứng ở một góc hành lang gấp khúc nơi ánh đèn chiếu xuống lúc sáng lúc tối. Ở tầng một là ngọn đèn chùm như có vô số tia sáng chiếu ra, xuyên qua không khí, tiến gần đên bên cô rồi dừng lại ở dưới chân cô như đang phô diễn ánh sáng tinh tế nhất.
Cô lẳng lặng đứng ở đó, dựa mình vào lan can, đưa lưng về phía tầng một điệu nhạc đang mở hết cỡ. Nửa người cô chìm vào bóng đêm, tạo nên cảnh tượng nửa mờ nửa ảo trước ánh sáng ngọn đèn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào một phía, tựa như cô đang suy nghĩ điều gì đó, hư ảo vô thực, đôi mắt không hề toát ra chút cảm giác nào.
Đôi khi nghĩ lại, cuộc đời cô đi tới bước này, đã định sẵn kết cục nhưn đôi khi cô cảm thấy không cam lòng. Cô là con người, lại là một người phụ nữ, cô cũng có khát vọng của một người phụ nữ bình thương. Cô không muốn sự tuyệt vọng của mình ngày càng gia tăng, để rồi cuối cùng cô chết trong sự hối tiếc của bản thân.
Nhưng không cam lòng thì sao? Diệp Thiên không cho cô dù chỉ là một tia hy vọng. Người phụ nữ khi còn sống thường rất yếu ớt, giống như tờ giấy mỏng manh căng phẳng nhưng chỉ cần một trận gió thổi qua liền trở nên rách nát. Có đôi khi, yêu một người đàn ông rồi hỏng cả cuộc đời, đương nhiên cũng có người phụ nữ có thể tỉnh ngộ trong cơn ác mộng để tìm con đường mới cho mình.
Nhưng là đối với cô mà nói, cô không thể bỏ Diệp Thiên. Sinh mạng của cô nằm trong tay Diệp Thiên, hắn cho dù khinh thường cô đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ buông tay!
Một bóng đen mờ ảo hắt trên nền đất, bóng này cao hơn cô, hai bóng người song song in trên mặt đất. Phần đầu của cô bị bóng người ấy che khuất, làm cho cô ẩn núp dưới cái bóng cao lớn ấy.
Chu Lạc Khiết không lên tiếng, anh cũng im lặng đứng đó. Lát sau, cô mới quay đầu lại, cười nói: “ Long tiên sinh, sao lại ra đây?”.

Long Tại Nham không trả lời câu hỏi của cô, tiến cô gần hai bước, dựa lưng vào lan can, nhìn xuống tầng một, nơi mọi người đang ăn uống, chơi bời xa hoa: “ Nơi này quả đúng là chỗ tốt để thưởng thức âm nhạc.”
Đêm nay, Chu Lạc Khiết gọi điện thoại cho anh, cô nói bởi vì lần trước Chu Nhất Minh gặp chuyện, Diệp Thiên muốn ra mặt nói lời xin lỗi với anh, địa điểm ở Mị Thành.
Long Tại Nham biết nói xin lỗi chỉ là cái cớ, thế nhưng anh muốn biết Diệp Thiên thấy hắn rốt cuộc muốn làm gì, anh cũng gọi cả Giang Thiếu Thành cùng đến đây dự tiệc.
Chẳng qua, Diệp Thiên cũng chưa có hành động gì, ngay cả vài câu có ‘ ý nghĩa’ cũng không có, giống như chỉ là mời anh ăn một bữa cơm đơn giản vậy. Mỗi ngày đều đề phòng, dở thủ đoạn với người khác, Long Tại Nham bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, lại thấy Chu Lạc Khiết đi ra, nên anh cũng theo sau.
Chu Lạc Khiết mỉm cười: “ Thành phố này so với Mị Thành, nơi nào sôi động hơn? Anh xem, mỗi đêm, rất nhiều người đều đến đây, chơi đùa thỏa thích, điên cuồng trong tiếng nhạc.”
Theo góc độ của Long Tại Nham anh chỉ nhìn thấy quá nửa khuôn mặt cô, khuôn mặt cười rộ lên với khóe miệng cong lên giống như vầng trăng non, mang theo vẻ chua xót pha lẫn chút ngại ngùng. Dưới tầng một trở nên yên ắng hơn, không biết vì sao lại làm anh nhớ tới khoảng những năm 30, 40 những phụ nữ Thượng Hải mặc áo sườn xám, lay động tâm can của người khác.
Long Tại Nham rút điếu thuốc, tiếng bật lửa vang lên một thanh âm lạch cạch, anh rít điếu thuốc, nói: “Vậy, Chu tiểu thư nên vui vẻ hơn chứ.”

Chu Lạc Khiết trầm mặc, chậm rãi mở miệng, nói: “Cho tôi một điếu thuốc”
Long Tại Nham đưa cho cô một điếu thuốc, thay cô châm, cô dùng ngón tay thon dài, ngón trỏ cùng ngón giữa mang theo tàn thuốc, hít một hơi, phun ra làn khói mờ như sương. Cùng là con người giống nhau, về chuyện cũ của cô, không cần phải nói, những gì cần biết chắc anh cũng đã biết.
Chờ hút xong điếu thuốc, Chu Lạc Khiết nói: “Long tiên sinh, hình như chúng ta đã ra đây lâu lắm rồi.”
Anh gật đầu, hai người cùng nhau trở về, Diệp Thiên nhìn Chu Lạc Khiết cùng Long Tại Nham cùng nhau tiến vào, hắn hơi ngạc nhiên.
Chu Lạc Khiết ngồi bên cạnh Diệp Thiên, thấy hắn cầm chén rượu không, liền giúp hắn rót đầy chén, Diệp Thiên chỉ liếc qua cô một cái, cái nhìn từ đôi mắt hẹp dài mà sắc bén ánh lên giống như một ngọn lửa đang muốn thiêu rụi tất cả. Khóe miệng cũng nhếch lên như đang đang muốn nói, nhìn thấy hắn đang nhìn mình, Chu Lạc Khiết cảm thấy hơi hồi hộp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Tuy rằng chỉ là cảm xúc trong nháy mắt, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Chu Lạc Khiết đi theo hắn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu được phần nào tâm tư con người này. Hiện tại, hắn đang không mấy vui vẻ.
Chu Lạc Khiết đoán rằng, có thể hắn vừa mới cùng Giang Thiếu Thành nói chuyện không vui, cũng có thể vì cơ hội của hắn không nhiều, thế lực của đối phương quá lớn, cho nên hắn cảm thấy không hài lòng, hoặc vì một chuyện khác mà hắn thấy hài lòng.

Thời gian cũng đã muộn, Long Tại Nham có ý muốn rời đi, Diệp Thiên cũng không giữ lại cùng Chu Lạc Khiết tiễn khách.
Ở bãi đỗ xe, hắn và Chu Lạc Khiết tiễn Long Tại Nham và Giang Thiếu Thành. Chu Lạc Khiết không nắm rõ, tối nay hắn sẽ ở lại Mị Thành hay còn có việc khác, lại không dám hỏi hắn nơi tiếp theo sẽ đi đâu, nhất là vào lúc tâm tình hắn đang không tốt như bây giờ, cô càng không có can đảm đi vuốt râu hùm.
Cuối cùng cô nói: “Anh ở lại Mị Thành sao?”
Diệp Thiên đang đưa lưng về phía cô, hắn xoay người lại, nhìn khắp bãi đỗ xe, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ trên mặt hắn càng khiến cho hắn càng thêm quỷ dị. Hắn không nhìn vào một điểm, đôi mắt hơi híp lại quét khắp người cô, giống như muốn tìm ra thứ gì đó.
Chu Lạc Khiết chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, nỗi bất an trong lòng cô dâng lên, cô không dám đến gần hắn, chỉ đứng nguyên một chỗ, nở nụ cười rồi nói: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt hắn đang dừng trên mặt cô, lên tiếng: “ Ra đây!”
Chu Lạc Khiết hoảng sợ, theo bản năng quay ra phía sau, sau những hàng xe đỗ dài là Trương Dĩnh, không biết từ khi nào cô ta ở đây.
Trương Dĩnh dùng sức nuốt nước miếng, đi đến trước mặt Diệp Thiên, chào một tiếng : “Diệp tổng”

“ Gan cũng lớn đấy, dám trốn sau lưng tôi để theo dõi.” Nhìn qua thì nghĩ là nói với Trương Dĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại đang nhìn Chu Lạc Khiết.
Giọng nói lãnh đạm, lạnh lùng của hắn làm cho Trương Dĩnh có phần sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc của mình, Trương Dĩnh tỏ ra bình tĩnh, nói: “ Diệp tổng, em chỉ muốn nhìn thấy anh. Diệp tổng, em ...” Trương Dĩnh đột nhiên quỳ xuống, bám lấy ống quần Diệp Thiên, nước mắt giàn giạu, vừa nói vừa khóc.
Chu Lạc Khiết cười thầm trong lòng, nếu phụ nữ dùng những chiều nay với hắn thường chỉ đổi lại hai chữ vô ích. Cô nhớ rất rõ, trên đời này, chỉ có nước mắt của Thiệu Nhiên Nhiên mới có thể lay động đến trái tim hắn.
Ba người cứ đứng như vậy, tiếng khóc thê lương của Trương Dĩnh vang khắp bãi đỗ xe, Chu Lạc Khiết nhắm mắt lại, tâm tình như bị đóng băng, cô cũng muốn khóc lớn tiếng một trận.
Không thấy Diệp Thiên có phản ứng, Trương Dĩnh càng khóc lớn hơn, cô ta không biết, đêm nay nước mắt của mình chỉ khiến cho tình hình trở nên tệ hơn, tất cả cố gắng đều không đạt được kết quả.
Diệp Thiên rời mắt khỏi khuôn mặt của Chu Lạc Khiết, hắn kéo mạnh Trương Dĩnh đang quỳ trên mặt đất lên, túm tay cô ta đi về xe của hắn, mở cửa xe rồi nhét cô ta vào trong, sau đó là tiếng khởi động xe, trong chốc lát, bãi đỗ xe đã trở nên yên lặng không một tiếng động, chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch.
Chu Lạc Khiết đứng tại chỗ, ngửa đầu ra phía sau nhắm hai mắt lại rồi buông thõng hai cánh tay. Cô nghĩ, mình sẽ khóc nhưng không phải! Cô mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn đi về xe của mình, lái xe rời khỏi Mị Thành, đạp mạnh chân ga, lao vút trên đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận