Dì Trâu đem cơm chiều lên tầng, mấy hôm nay Mộc Cận luôn nằm trên giường, sau đêm giao thừa thức trắng để chờ đợi lại đổi lấy là bị cảm nặng, cô vẫn cố chấp, không chịu đi bệnh viện, Dì Trâu đành phải gọi cho Long Tại Nham. Rạng sáng, Long Tại Nham đứng ở đầu giường cô, nhìn đôi môi xanh tím, bộ dạng lạnh run nằm trong chăn, nói: “Bé con, em đang làm gì vậy, không muốn sống nữa sao?”
Mộc Cận nhếch miệng, không kêu một tiếng, đôi mắt như mất hồn, Long Tại Nham nhớ tới lời khuyên mình đã nói với Giang Thiếu Thành, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy đối với Mộc Cận. Nhưng là lấy thân phận một người ngoài cuộc nhìn vào, kết cục như vậy không còn gì tốt hơn, đoạn tình cảm giữa cô và Giang Thiếu Thành cũng nên dừng lại, rõ ràng nó chỉ có thể tạo nên bi kịch. Nếu anh không ra mặt ngăn lại, đợi đến lúc Mộ Thường Phong ra tay, e rằng thủ đoạn sẽ càng tàn ác hơn mà thôi.
Long Tại Nham cúi xuống, định xốc chăn lên mang cô đi bệnh viện, Mộc Cận giữ một đầu chăn, hỏi Long Tại Nham: “Chắc chắn anh biết tại sao anh Thiếu Thành không đến.” Cô tin tưởng vào trực giác của mình, tuy rằng anh luôn cảnh cáo cô tránh xa anh một chút, nhưng mà thật ra không có lần nào khiến cô phải thật sự khổ sở. Lần này, anh biết rõ cô đang đợi mình, hơn nữa vẫn luôn chờ, nhưng anh vẫn cứ không chịu xuất hiện!
Long Tại Nham lấy tay che miệng ho khan hai tiếng, ngồi xuống phía cuối giường cô, nói: “Mộc Cận, vậy em thử nói xem, đối với em tình yêu còn quan trọng hơn cả tính mạng còn đối với cậu ta mà nói đó chỉ là thêm một điều ràng buộc thôi, thậm chí điều đó sẽ lấy mạng của cậu ấy, cho nên, em đừng cố nữa, hai người đều không ở cùng một thế giới, em nói chuyện tình cảm với cậu ta, em nghĩ có được không?”
“Em không biết, sao em và anh ấy lại không sống cùng một thế giới? Nếu anh ấy giết người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, là tội phạm đặc biệt thì em đây là đồng bọn với anh ấy, từ nhỏ đến lớn, ăn mặc của em, tiền em dùng đều sạch sẽ sao? Em với anh ấy có gì không giống nhau?”
“Những câu như thế này em đừng để Mộc gia nghe được, nói đến chuyện này, từ đầu đến cuối đều là do em đơn phương, anh là đàn ông, anh hiểu đàn ông nhiều hơn em, theo ý anh, Thiếu Thành vẫn chỉ xem em như em gái mà thôi, em đừng làm cậu ta khó xử.”
Long Tại Nham vỗ nhẹ đầu cô: “Được rồi, không đi bệnh viện cũng được, anh mời bác sĩ đến đây, nghe lời anh, đừng quậy nữa, trước kia, không có Thiếu Thành em như thế nào, về sau cũng sẽ như thế. Tin anh đi, nếu không phải lúc nào cũng nghĩ đến, thì em cũng sẽ không thích cậu ta như vậy.”
Sau đó, nằm trên giường vài ngày nữa, Giang Thiếu Thành cũng không đến, ngay cả điện thoại cũng không mở, Long Tại Nham nói với cô, “do cô đơn phương” bốn chữ kia vẫn quay cuồng trong đầu cô. Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác, những ngày anh cân cần đối xử với cô chỉ là do cô hiểu lầm cả thôi sao? Ở trong lòng anh, cô cũng chỉ là cô em gái? Cô không tin!
Dì Trâu đẩy bước vào thấy Mộc Cận đang mặc quần áo, đặt thức ăn trong tay xuống, chạy nhanh lại, ngăn cản nói: “Sao lại xuống giường rồi, tiểu thư vẫn còn chưa khỏe hẳn, mau trở lại giường thôi.”
Mộc Cận mặc tạm hai ba cái áo, vừa bước xuống lầu, vừa nói: “Con ra ngoài một lát.”
Dì Trâu liền chạy theo tới cửa ra vào: “Vậy cô đi đâu, trời sắp tối rồi, ăn cơm chiều rồi hẵn đi…”
Lái xe thấy cô đi ra, đã mở cửa xe trước, Mộc Cận nói: “ Đưa tôi chìa khóa, tôi sẽ tự lái xe.” Không để lái xe do dự, Mộc Cận liền đoạt lấy chìa khóa, lại quay đầu nói với đám vệ sĩ: “Mọi người không ai được phép đi theo tôi, nghe rõ chưa!”
Mấy người vệ sĩ còn cả dì Trâu và lái xe ngày thường đều rất ít khi nhìn thấy Mộc Cận mang nét mặt sắc bén như vậy, đến lúc giật mình nhìn theo thì cô đã khởi động xe chạy ra ngoài từ lúc nào.
Trên đường đến chỗ ở của Giang Thiếu Thành, Mộc Cận không hề gọi điện thông báo cho anh, bởi vì cô biết anh sẽ không nhận, nhiều lần cô gọi, vừa chuyển hướng thì cuộc gọi sẽ lại bị ngắt. Có thể thấy lúc này anh đang quyết tâm không đáp lại cô.
Giang Thiếu Thành dừng xe dưới lầu, tắt máy rồi, nhưng vẫn không xuống xe ngay mà lại ngồi bên trong không gian u ám, trở về đã được mấy tiếng, Long Tại Nham cũng đã điện thoại báo cho anh biết Mộc Cận đến đây tìm anh! Dừng mắt trước xe của Mộc Cận, trên mặt Giang Thiếu Thành thoáng qua một vẻ phiền chán, nâng tay nới lỏng cổ áo. Anh thừa nhận mình không am hiểu lắm việc xử lý chuyện phụ nữ, quan trọng nhất là, anh không biết bản thân từ lúc nào đã có thói quen muốn có cô bên cạnh mỗi ngày, thói quen nhìn cô tươi cười, nghe giọng nói, và những cái làm nũng của cô. Mấy ngày nay anh cũng chẳng tốt hơn cô, tuy bề ngoài không ai nhìn ra tâm tình của anh có gì khác, nhưng mà trong tận đáy lòng lại là một loại cảm giác mất mát giống như đang tự lừa dối chính mình vậy, mỗi lần nhìn thấy điện thoại của cô, trước mắt anh đều hiện ra vẻ thất vọng của cô với hai mắt ướt đẫm, dướng như có vài điều làm anh phải mềm lòng.
Trên tay lúc này chỉ còn lại tàn thuốc, cuối cùng Giang Thiếu Thành cũng bước xuống xe đi lên lầu.
Mộc Cận ngồi ở cửa, đôi giày da của Giang Thiếu Thành vừa xuất hiện trong tầm mắt cô, Mộc Cận liền tựa vào tường đứng dậy, cô đã ngồi ở đây hơn 3 tiếng đồng hồ, cái lạnh như xuyên thấu qua người cô, qua những chiếc áo mỏng tang tràn tới toàn thân, cơ thể cô lạnh cóng, cô không nghĩ rằng anh lại kiên quyết như vậy, đã đổi cả mật mã mở cửa.
Giang Thiếu Thành nhìn cô, cũng không có ý định mở cửa, Mộc Cận nói: “Em đã chờ ở đây rất lâu.”
Anh thản nhiên nói: “Tôi biết”
Mộc Cận bước hai bước đến gần anh, nhìn thẳng vào anh nói: “Tại sao không nhận điện thoại của em, cũng không đến thăm em!”
“Tôi đã nói rồi, tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Anh đã nói rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn em, nhưng mà, em cũng đã nói, em có thể chờ, anh Thiếu Thành, anh có thể đừng đối xử lạnh nhạt với em như vậy được không.”
“Cô còn khôn hiểu sao, tôi không cần cô chờ, Mộc Cận, cô đối với tôi mà nói là một gánh nặng, hơn nữa tôi không tìm thấy lý do để cô phải chờ đợi.” Giang Thiếu Thành đỡ lấy hai vai của cô, nói thêm: “Mộc Cận, nếu có người đàn ông nào đó yêu cô, anh ta sẽ không để cho cô phải chờ đợi, nếu anh ta không yêu cô, cô chờ đợi còn có nghĩa lý gì!”
“Ý của anh là… Là nói anh không thích em?”
“Đúng vậy, là tôi không yêu cô, nếu tôi khiến cô hiểu lầm, thì tôi xin lỗi. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có một người con gái, mà tình cảm của tôi đối với cô ấy đủ sâu đậm để buông bỏ tất cả, lại khiến cho tôi bằng lòng vì cô ấy mà thay đổi cuộc sống như bây giờ, nhưng cô gái ấy không phải là cô, cô hiểu không?”
Những lời anh nói làm cho cô thật sự kinh ngạc, cô cắn chặt răng vào môi dưới, thở thật sâu: “Anh gạt em, em không tin, nếu anh thật sự không hề yêu em, trước kia vì sao đối xử với em tốt như vậy! Vì sao muốn mang em đi, vì sao lo lắng cho sự an toàn của em, vì sao muốn…”
“Bởi vì cô là con gái của Mộc gia!” Giang Thiếu Thành ngắt lời cô.
“Chỉ là như vậy thôi sao? Em đối với anh lại chẳng có ý nghĩa gì khác sao? Có phải anh có điều gì không thể nói không? Anh Thiếu Thành, em không tin anh là người như vậy, em sẽ thật dũng cảm, thật kiên cường, chỉ cần một câu nói của anh, mặc kệ núi đao biển lửa, giàu hay nghèo, anh ở nơi nào, em cũng sẽ ở nơi đó! Anh nói cho em biết một câu thật lòng, anh yêu hay không yêu em!” Mộc Cận đưa tay lay tay anh: “Anh yêu em đúng không, đúng không…”
Giang Thiếu Thành nhắm chặt mắt lại, gạt hai tay của cô ra, giọng nói và cử chỉ đều vô cùng lạnh lùng “Tôi đã nói rất rõ ràng, nếu cô gặp nguy hiểm, tôi có thể dùng mạng mình cứu lấy cô, tôi đã đồng ý với Mộc gia, tuyệt đối không nuốt lời, nhưng ngoài điều đó ra thì không còn gì khác. Tôi không có nhiều thời gian vui vẻ cùng cô tham gia trò chơi này, cũng không có nhiều thời giờ thỏa mãn sự ảo tưởng của cô, đại tiểu thư, trong lúc tôi còn nhân nhượng cô, cô lập tức về đi!”
Mộc Cận suy sụp, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh nước mắt sắp rơi xuống nhưng cô vẫn kiềm lại.
“Giang Thiếu Thành, tôi hận anh!” Vài giây sau Mộc Cận đẩy anh ra, chạy như điên xuống lầu.
Giang Thiếu Thành cũng giống như vừa trải qua một trận ác chiến, sức lực đều không còn, mở cửa đi vào nhà, anh không thể ngăn mình bước đến gần cửa sổ, lập tức nhìn thấy cảnh cô khóc chạy ra xe, lao nhanh ra khỏi khu nhà.