Tam Tấc Ánh Nắng

Lẽ ra Chu Lạc Khiết chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau sẽ trở về, nhưng vé máy bay lại vào buổi tối, khi máy bay đáp xuống thành phố A thì đã là mười giờ tối, bên ngoài là bóng đêm đen kịt. Chu Lạc Khiết và Long Tại Nham cùng ra khỏi sân bay, chiếc xe tới đón anh đã đậu sẵn bên ngoài, Chu Lạc khiết chào tạm biệt anh: “Vậy anh đi trước đi.”
Đương nhiên Long Tại Nham không nói những câu vô ích đại loại như đưa cô trở về, dù sao đây là ở thành phố A, bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh không muốn mang đến phiền toái lớn nào khác cho cô, chẳng qua chỉ vừa nghĩ đến việc cô lại muốn trở lại bên cạnh Diệp Thiên, quả thật trong lòng có phần khó chịu.
Long Tại Nham nhìn cô, nói: “Đi đường cẩn thận.”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Chu Lạc Khiết cũng không báo cho người tới đón, chờ Long Tại Nham lên xe rời khỏi cô mới định bắt taxi, vừa định nhấc chân, thì một chiếc xe camping đã dừng lại trước mặt cô, cửa sổ thủy tinh hạ xuống, cô thấy Diệp Thiên đang ngồi trên ghế lái. Chu Lạc Khiết kinh ngạc, sau một lúc lâu vẫn không thể tin được, hắn tới đón cô? Mà lại còn tự mình lái xe đến đây, cô nhớ bản thân cũng không có nói với hắn mấy giờ máy bay hạ cánh!
Diệp Thiên nghiêng người mở cửa xe bên ghế lái phụ, nói với cô: “Lên xe.”
Cho đến khi ngồi bên cạnh Diệp Thiên, nhìn một bên mặt quen thuộc của hắn, Chu Lạc Khiết mới có thể khẳng định mọi chuyện không phải là ảo giác. Chuyện này…Trái tim Chu Lạc Khiết bỗng đập nhanh hơn nửa nhịp, vừa rồi có phải hắn cũng đã trông thấy Long Tại Nham, cô kiềm không được nhìn sắc mặt Diệp Thiên, hắn thong dong điều khiển bánh lái, trên mặt cũng không có vẻ gì là khó chịu, có điều nếu Diệp Thiên lại để hỉ nộ đều thể hiện hết trên mặt thì không phải là Diệp Thiên.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn quay đầu lại, cùng lúc đó khóe miệng nhếch lên lộ vẻ tươi cười với cô. Chu Lạc Khiết càng cảm thấy bất an hơn nữa, vì cô có thể giải thích biểu hiện này của Diệp Thiên, nụ cười này của hắn còn bao hàm nhiều ý nghĩa sâu xa. Dọc đường, Chu Lạc Khiết thử phá vỡ không khí nặng nề đè nén cô, cô nói: “Sao anh lại tới đây đón em?”
“Sợ em đã quên đường quay về.”
“Anh đang nói đùa sao.”
Hắn đột nhiên cười thành tiếng, vươn tay vỗ vỗ lên khuôn mặt cô: “Ừ, đúng là nói đùa với em, sợ tâm trạng em lúc đi viếng mộ về quá nặng nề.” Ý cười không vương đến đáy mắt,Chu Lạc Khiết gượng gạo cười cười, cũng không nói chuyện nữa, trong xe lại một thoáng yên tĩnh. Tâm trạng thấp thỏm suốt đường đi, sau khi xe dừng lại, Diệp Thiên liền mở cửa xuống xe, Chu Lạc Khiết đi theo sau hắn lên lầu, có cảm giác tiếp theo đã có một cơn phong ba đang đón chờ cô, bởi vì lúc xuống xe, cô chợt thấy vẻ nghiến ngầm chịu đựng trong đôi mắt hắn.
Sau khi vào phòng Diệp Thiên dùng một ánh mắt dò xét quan sát cô, mặc dù bình thường Diệp Thiên cũng không ít lần nổi giận, xảy ra tranh cãi với cô, thậm chí không chỉ một hai lần đã dùng đến vũ lực, thế nhưng sau một thời gian “cầm sắt hòa minh” *, bây giờ lại bị ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn nhìn chằm chằm, trong nhất thời Chu Lạc Khiết vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhớ tới nụ hôn đó của Long Tại Nham trong khách sạn, cô lại cảm thấy chột dạ, cho dù cô và Long Tại Nham không có bất kì quan hệ gì, nhưng chỉ với việc cô và Long Tại Nham ở cùng nhau hai ngày, nếu như Diệp Thiên biết được, đây là tội không thể tha thứ. Làm sao Diệp Thiên lại không phát hiện đáy mắt cô thoáng qua một chút chột dạ chứ.
(*): 琴瑟和鸣 cầm sắt hòa minh: Ý nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào cô, cởi áo khoác của mình, Chu Lạc Khiết đi lên nhận lấy, lại bị hắn lôi vào ôm trong lòng: “Chơi có vui không?”
“Em chỉ đi tảo mộ cho cha me.”
“Hửm, hắn cùng đi với em?”
Quả nhiên hắn đã biết!
Trong tình huống thế này, Chu Lạc Khiết biết bản thân không thể giải thích được gì, chuyện này chỉ sẽ khiến cho hắn càng thêm tức giận. Nhưng sự im lặng của cô làm giảm bớt lửa giận đang bốc lên cao trong lòng hắn, thật ra hắn không cho người theo dõi cô, chẳng qua bởi vì gần đây Mộc gia có một cuộc giao dịch lớn, cho nên hắn mới phá lệ theo dõi hành tung của Long Tại Nham, không ngờ tới hắn lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hai ngày, cô ở nơi đó cùng Long Tại Nham suốt hai ngày. Cô không biết hai ngày qua hắn phải dùng bao nhiêu là tự chủ mới đủ để có thể ngăn cản mình không ngay tức khắt bay đến tự tay giết cô và Long Tại Nham, nhất là khi ở sân bay nhìn thấy cảnh cô và Long Tại Nham sóng vai bước ra, hắn hận không thể lập tức cắt đứt cổ cô! Hắn không biết bản thân rốt cục sao lại để ý đến như vậy, hắn không cho phép có loại phản bội này, tuyệt đối không cho phép!
Diệp Thiên bóp lấy cằm của cô: “Tôi có nên vỗ tay cỗ vũ cô hay không, lá gan của Chu Lạc Khiết cô dạo này lớn thật đấy!”
Lực tay của hắn khiến cho cằm của cô phát đau, cô giãy dụa nói: “Diệp Thiên, anh buông tay.” Rốt cục cô cũng giải thích: “Em không biết Long Tại Nham cũng ở đó…”
Diệp Thiên cười đến mức làm kẻ khác khiếp sợ: “Nói như vậy, cô không biết hắn và cô ở cùng một khách sạn, thậm chí không biết hắn vào phòng của cô?”
Chu Lạc Khiết há hốc miệng nhưng không trả lời, thì ra dọc đường đi hắn luôn cho người theo dõi cô, rốt cuộc hắn cũng không tin tưởng cô, xem ra hắn không chỉ nghi ngờ cô hồng hạnh vượt tường, còn nghi ngờ cô và Long Tại Nham liên kết hạ gục hắn! Thì ra , ngoại trừ Thiệu Nhiên Nhiên, hắn vốn không hoàn toàn tin tưởng bất kì kẻ nào ở bên cạnh hắn!
Cô nói: “Tôi không có gì để nói, như anh thấy đó, hai ngày nay tôi đều ở cùng một chỗ với anh ta…”
Nghe tiếng cô nói, lại nhìn gương mặt của cô, các khớp ngón tay của Diệp Thiên vang lên răng rắc, ánh mắt ngày càng u ám, lời hắn nói như rít ra từ kẽ răng: “Được lắm…Chu Lạc Khiết, được lắm…”
Chu Lạc Khiết nhắm mắt lại khi thấy hắn giơ tay lên, thế nhưng cái tát trong dự đoán lại không có, giây tiếp theo, cả người cô bị hắn ném ra, khuỷu tay va vào đất, cô nằm gục trên mặt đất rên rỉ chịu đựng cơn đau đớn, cô ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Thiên gật đầu như chẳng có việc gì, nói: “Xem ra cô không định sống nữa…”
Chu Lạc Khiết cười buồn bã: “Có thể sống tới bây giờ hay không không phải do tôi quyết định…”
Diệp Thiên ngồi xổm xuống, nói bên tai cô: “Cô yên tâm, tạm thời tôi sẽ giữ lại cái mạng này cho cô, để cô nhìn thấy Long Tại Nham chết như thế nào, đừng nói là tôi không nhớ tình bạn cũ, đến lúc đó tôi có thể để cô xuống đó với hắn, nếu như cô không nỡ bỏ lại cậu em trai tốt kia của cô, tôi cũng có thể mở lòng nhân từ để cậu ta cùng xuống dưới làm bạn với các người!”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra ngoài, cửa phòng bị đóng rầm một tiếng thật lớn làm cho cả người Chu Lạc Khiết run rẩy, vậy mà lần này hắn lại không động đến cô!
... ... ...
Mộc Cận nâng nâng chiếc kính râm màu đen nằm trên mũi hầu như che khuất nửa khuôn mặt của cô, vào buổi tối mà mang kính râm đi dạo siêu thị quả thật là rất kì quái, nhưng vì để tránh cho mình bị thuộc hạ của cha phát hiện, lúc cô đi ra ngoài cứ nên cải trang một chút. Mặc dù những nơi giống như siêu thị thì khả năng các thuộc hạ của cha cô xuất hiện là không lớn, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nghĩ vậy, Mộc Cận không khỏi tò mò rốt cục Giang Thiếu Thành là dùng cách gì để có thể giấu được cha của cô, phải biết rằng những thân tín của cha cô chỉ nghe theo lệnh của cha và Long Tại Nham.
Nhưng mỗi khi cô lo lắng hỏi chuyện này, anh đều chỉ thản nhiên cười nói: “Đừng lo, anh đương nhiên có cách của mình.”
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không cố chấp hỏi thêm nữa. Nhưng những ngày hạnh phúc như thế này lại thỉnh thoảng khiến cô nảy sinh cảm giác bất an, có lẽ vì tận đáy lòng mình cô hiểu rõ một ngày nào đó giấy không gói được lửa, không thể cả đời gạt được cha cô, cô sợ bất cứ lúc nào hạnh phúc này cũng sẽ biến mất, cô không thể lại chịu đựng nỗi đau mất mát này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui