Tam Tấc Ánh Nắng

Khi Chu Lạc Khiết sinh đứa bé thì mùa xuân đã đến rồi, lúc Long Tại Nham bế con gái trong tay thì mới cảm nhận được rõ ràng cảm giác của người làm cha. Anh cúi đầu chạm khẽ vào khuôn mặt đỏ hồng của con gái, trong lòng tràn ngập hân hoan vui sướng. Khuôn mặt của em bé tròn tròn đầy đặn, ngay cả mí mắt cũng híp lại, nhưng qua ngày thứ hai thì đã có thể hơi mở mắt, tròng mắt hơi lay động khi nhìn mọi người, tuy rằng đường nét khuôn mặt còn non nớt nhưng có thể hình dung ra được bóng dáng của Long Tại Nham và Chu Lạc Khiết, Mộc cận ầm ĩ nói: "Mũi giống anh này khuôn mặt thì đặc biệt giống như đúc chị dâu."
Lúc rảnh rỗi thì Long Tại Nham đều cẩn thận ôm em bé trong tay, nhìn mãi cũng không thấy chán. Cơ thể bé nhỏ nằm lọt thỏm trong lòng anh giống như là một chú thỏ con, khiến cho anh đã ẵm cả buổi nhưng vẫn lưu luyến không muốn buông tay. Hơn nữa em bé còn rất biết nghe lời, cũng không quấy khóc, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, lúc tỉnh giấc thì thường mở đôi mắt to tròn nhìn mọi người, lúc vui vẻ đùa bé bé còn mỉm cười.
Tâm trạng Chu Lạc Khiết cũng giống như vậy, thời khắc con gái cất tiếng khóc chào đời, cô mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, cô cảm thấy bản thân lại tràn đầy sức mạnh, vì con gái cô có thể trả giá tất cả.
Lúc con gái được hai tuần tuổi Long Tại Nham đặt cho con bé cái tên là Long Vọng Thư, hi bọng cả đời này của bé đều thoải mái suông sẻ, Chu Lạc Khiết hôn lên khuôn mặt của con gái yêu, khe khẽ nói: "Vọng Thư, Vọng Thư, Vọng Thư bé nhỏ, hi vọng con sẽ không phụ lòng cha mẹ, nhất định phải vui vẻ bình an."
Nhưng mối nguy hiểm của Mộc gia cũng không vì chuyện vừa đón một sinh mệnh mới mà mất đi, Thôi Trí Uyên và Bành Hồng Bân liên tục chèn ép, dù Mộc gia có nền móng vững chắc nhưng cũng không thể chống đỡ nổi thế đòn tấn công hung mãnh như vậy, huống chi sau lưng bọn họ còn có cây đại thụ là Diệp Thiên ủng hộ, còn Mộc gia thì tứ cố vô thân, trong trận tranh đoạt này đã dần dần rơi vào thế yếu. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà Mộc gia đã mất đi gần một nửa địa bàn, đàn em cũng thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Giang Thiếu Thành bàn bạc với Mộc Thường Phong sẽ lén lút đưa Mộc Cận ra nước ngoài, Mộc Thường Phong cũng biết tình thế đang nguy cấp, điều tốt nhất có thể là đưa cô ra nước ngoài, ngay từ đầu Mộc Cận đã không đồng ý cách sắp xếp của bọn họ, cô đã quyết định, cho dù là sau này có xảy ra chuyện gì thì cô cũng phải cùng tiến cùng lùi với mọi người. Nhung Giang Thiếu Thành nói: "Thời điểm này chỉ có em được bình an thì bọn anh mới không phải lo lắng chuyện ở nhà, nếu em ở lại, chẳng may rơi vào tay đối phương, thì cũng đủ để bọn anh gánh chịu một đòn chí mạng rồi, nên em phải đi đi, hiểu không?"
Mộc Cận biết những điều anh nói đều có lý, phải thừa nhận rằng bản thân cô bây giờ là một gánh nặng đối với họ, cho dù là với Giang Thiếu Thành, Long Tại Nham hay cha của cô thì cũng đều là nhược điểm chết người, cô ở lại chỉ làm vướng tay vướng chân bọn họ, nếu như bởi vì cô mà người thân bên cạnh phải rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì cô sẽ thật sự không thể tha thứ cho mình. Nhưng có hiểu rõ thế nào đi nữa thì cô vẫn còn do dự, cô không dám nói ra điều cô sợ chính là lần chia cách này sẽ thành vĩnh biệt, dù sao trong tình cảnh hiện nay của Mộc gia, sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nữa vẫn còn chưa biết, nếu mọi người đều xảy ra chuyện thì một mình cô cũng không muốn sống tạm bợ cho qua ngày nữa.
Nhưng thái độ của Giang Thiếu Thành vô cùng cương quyết, không cho cô kéo dài thời gian thì đã nhanh chóng cho người mua sẵn vé máy bay cho cô rồi. Mộc Cận thấy không có cách nào thương lượng với anh được nên sau cùng đành đồng ý.
Mười giờ tối sẽ lên máy bay, từ sáng sớm cô đã cảm thấy vô vàn buồn bã vì lần chia tay này, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, nhưng mà bên ngoài sắc trời dần dần sẫm lại. Giang Thiếu Thành dỗ dành cô: "Em yên tâm đi, sẽ không để cho em ở nước ngoài một mình lâu đâu, anh đã hứa với em là sẽ nhanh đón em về mà."
Mộc Cận nhìn anh chăm chú: "Thiếu Thành, cho dù là lúc nào thì anh cũng phải nhớ rằng còn có em đang đợi anh, phải nhớ gọi điện thoại cho em để em biết mọi người đều bình an."
"Được, anh hứa, tin anh, sẽ nhanh chóng qua thôi." Chờ khi em quay lại thì có lẽ đã là cảnh còn người mất. Đến lúc đó em sẽ phải đối điện với kết cục hoặc là vào tù hoặc là chết của cha em, anh trai em, nhưng anh không muốn em phải tận mắt chứng kiến quá trình tàn khốc này, với em mà nói thì điều này quá tàn nhẫn. Anh chỉ có thể để em ra đi, điều anh có thể làm là cố gắng hết sức giảm bớt những tổn thương mà em gặp phải.
Mộc Cận buộc mình phải dằn lại nỗi đau đớn trong lòng, cố gắng nở nụ cười: "Vậy em chờ anh, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em muốn nói với anh và chị dâu mấy câu, còn muốn nhìn tiểu Vong Thư nữa, rất lâu nữa thì sẽ không được ôm con bé nữa rồi."
Tiểu Vọng Thư vừa đầy tháng, nhưng rất thích cười, dùng ngón tay khều khều vào khuôn mặt cô bé thì bé sẽ cười lên thật đáng yêu, đôi mắt đen láy phát sáng khiến người ta yêu thích. Mộc Cận cứ hôn mãi cô bé: "Bé yêu, không được quên cô có biết không, cô sẽ mau chóng về đây với con."
Long Tại Nham ôm con gái từ trong lòng Mộc Cận, giao lại cho Chu Lạc Khiết: "Được rồi, không còn thời gian nữa, anh đưa em ra sân bay." Giang Thiếu Thành có chuyện quan trọng không đi được nên do Long Tại Nham đưa cô đi. Đêm nay có một cuộc giao dịch với phía Thái Lan mà Mộc Thường Phong hết sức coi trọng nên phải tự mình ra mặt, Giang Thiếu Thành đi cùng. Còn Long Tại Nham thì ở lại Mộc gia đề phòng phía Thôi Trí Uyên và Diệp Thiên có hành động khác.
Chu Lạc Khiết nói với Mộc Cận: "Đi thôi em, đừng lo lắng, chị sẽ thay em lo cho bọn họ, tới bên đó rồi thì tự chăm sóc mình cho tốt: " Mộc Cận lại hôn lên cánh tay đang huơ huơ của tiểu Vọng Thư rồi mới bịn rịn bước đi.
Long Tại Nham nhìn con gái và Chu Lạc Khiết nói: "Em với con cũng có thể cùng đi với Mộc Cận."
Chu Lạc Khiết lắc đầu: "Không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, em không phải Mộc Cận, hãy tin em, cho dù em không thể bảo vệ anh nhưng cũng có khả năng tự bảo vệ cho mình và con, em nói rồi, cho dù là lúc nào thì một nhà ba người chúng ta cũng đều phải ở bên nhau."
Long Tại Nham khẽ thở dài: "Không biết anh làm như vậy có đúng không..." Anh từng nói muốn sống chết có nhau, nhưng con gái còn nhỏ như vậy, anh sợ đến lúc đó không thể nào lo cho an toàn của họ được.
Chu Lạc Khiết dịu dàng, sửa áo khoác cho anh: "Đừng nói nữa, đưa Mộc Cận ra sân bay đi, đừng để trễ máy bay."
Giống như bình thường mỗi lần anh ra ngoài, cô cầm tay con gái giơ lên vẫy vẫy chào tạm biệt anh: "Nào, nói hẹn gặp lại cha đi, tiểu bảo bối của chúng ta ở đây chờ cha về."
Vọng Thư bé nhỏ lại nhếch cái miệng nhỏ xinh nở nụ cười, Long Tại Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của con gái, buồn phiền gì thì cũng không còn nữa, cuối cùng anh lại cúi đầu hôn con một cái rồi mới lên xe chở Mộc Cận ra sân bay.
Trên đường đi Mộc Cận dặn đi dặn lại: "Anh, dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng phải lo cho tính mạng của mình, đừng quên là bây giờ anh không còn độc thân nữa, anh còn có chị dâu, còn có bé Vọng Thư, đừng mạo hiểm."
"Anh biết rồi, em thả lỏng đi, chuyện cũng không bất lợi như em tưởng tượng đâu, Mộc gia chúng ta sẽ không thua dễ dàng như vậy, em coi như ra nước ngoài đi du lịch thôi."
Mộc Cận miễn cưỡng cười: "Em không thả lỏng thì có thể làm gì, em biết mình lo lắng cũng không làm được chuyện gì, nhưng đã để em sinh ra trong gia đình này thì tại sao lại khiến cho em biến thành một kẻ đến trói gà cũng không chặt như vậy, nếu như không phải từ nhỏ đã bảo vệ em kín đáo như thế thì bây giờ em cũng không giống như một kẻ bỏ đi như thế này, không thể giúp được chuyện gì cả, ngược lại còn bỏ đi trong lúc mọi người vô cùng khó khăn như nữa!”
"Mộc gia cũng vì muốn tốt cho em, em lại là một cô gái, vẫn không thể cho em sống cuộc sống đánh đấm giết người được."
Tâm trạng Mộc Cận hơi kích động: "Người thân của em đều sống như vậy thì cũng có khác gì em đâu, lẽ nào em ở bên cạnh nhìn thấy thì không lo lắng, không khổ sở sao! Em còn vô dụng hơn tiểu Vọng Thư, ít ra tiểu Vọng Thư còn có thể ở lại với mọi người."
Long Tại Nham sầm mặt nói: "Bớt nói những chuyện như trẻ con đi, anh biết em không muốn đi, nhưng em ở lại chỉ thêm rắc rối cho bọn anh, em biết anh và Thiếu Thành đều có thể đánh cược tánh mạng để bảo vệ an toàn cho em, nếu như em thật sự gặp nguy hiểm, đến lúc đó bọn anh cũng sẽ cứu em trước khi cứu mình kìa!"
Mộc Cận trầm mặc, một hồi sau mới mở miệng nói: "Anh, xin lỗi, không phải em đang trách mọi người, chỉ là lúc này, trong lòng em rất khó chịu, em ghét mình sao chỉ có thể để các anh bảo vệ thôi."
Long Tại Nham lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Cũng không phải mãi mãi không còn gặp nhau, chờ bọn anh dẹp yên cái vẻ kiêu ngạo của bọn người Thôi Trí Uyên thì tự nhiên sẽ đón em trở về."
Long Tại Nham sợ có điều bất trắc nên muốn tự mình nhìn thấy Mộc Cận lên máy bay, anh đưa Mộc Cận đến đại sảnh sân bay, giúp cô đăng ký, lúc quay lại thấy cô đang chăm chú nhìn vào nơi nào đó, liền hỏi: "Sao vậy, lại thấy cái gì à?"
Gần cửa ra bên cạnh, Mã Yến Dung đang đứng giữa một đám người, quần áo cô ta bình thường, tóc vẫn cột đuôi ngựa đơn giản, nhưng Mộc Cận liếc mắt là thấy ngay. Cô dùng ánh mắt ra hiệu với Long Tại Nham: "Người mặc áo xanh da trời nhạt đó, người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa anh quen không?"
Long Tại Nham nhìn theo hướng Mộc Cận chỉ, thấy Mã Yến Dung, vẻ mặt Long Tại Nham đột ngột thay đổi, anh bình tĩnh hỏi: "Sao em hỏi vậy, em từng gặp cô ta à?"
Mộc Cận thấy Long Tại Nham rất kì lạ, nói tiếp: "Thiếu Thành nói đó là bạn của anh ấy, em nghĩ rằng cô ta và Mộc gia chúng ta có tới lui làm ăn gì đó, chẳng lẽ không phải sao?"
Long Tại Nham cảm thấy lạnh cả người, lông tơ toàn thân đều dựng phắt lên, quá sợ hãi khiến cho đầu óc Long Tại Nham ong ong chấn động, trong lòng vẫn chưa tin, làm sao có thể! Làm sao có thể! Bản thân mình trước đây không phải chưa từng nghi ngờ, nhưng từ khi cậu ta và Mộc Cận kết hôn, mình đã mất cảnh giác, thậm chí coi cậu ta là anh em tính mạng chi giao, nhưng kết quả cậu ta cũng là người đang bày thiên la địa võng! Huynh đệ! Đây là Huynh đệ! Các cơ bắp trên mặt Long Tại Nham rung lên, ánh mắt trở nên kinh hoàng, phẫn nộ, cuối cùng là tàn khốc khát máu! Cánh tay căng lên gần như có thể thấy được gân xanh.
"Anh Tại Nham, anh sao vậy?"
Long Tại Nham bình tĩnh, hô hấp bình thường trở lại, lúc mở miệng thì giọng nói đã không còn nghe ra có điểm gì không bình thường nữa, anh mỉm cười, nói như không có gì: "Ừ, đúng là có qua lại với Mộc gia chúng ta, nhưng mà không phải người lương thiện gì, tránh tiếp xúc thì tốt." Anh đưa vé trong tay cho Mộc Cận: "Sắp tới giờ rồi, em yên tâm đi đi."
"Không phải anh muốn cùng đi với em sao?"
"Không được, anh phải đi trước rồi, bên kia vừa gọi điện thoại."
"Được, em đi đây, anh, anh nhớ cẩn thận."
"Em cũng vậy."
Người đứng trước cửa kiểm tra an ninh rất đông, Mộc Cận đứng trong hàng người đang xếp hàng, quay đầu lại nhìn thì thấy Long Tại Nham vừa gọi điện thoại vừa vội vã đi ra ngoài, tuy rằng cô chỉ nhìn thấy dáng lưng anh nhưng Mộc Cận nhận ra lúc này anh nhất định đang rất lo lắng, bởi vì sau khi anh lên xe, chiếc xe rời đi với tốc độ rất nhanh. Trong lòng Mộc Cận cảm thấy không yên, không biết là có phải Mộc gia đã lại xảy ra chuyện lớn gì hay không. Chiếc xe của Long Tại Nham đã biến mất khỏi tầm mắt cô, cô vẫn còn ngẩn ra đứng ở cửa trong sảnh sân bay. Mộc Cận đang lúc lấy lại tinh thần mất tập trung nãy giờ thì lại nhìn thấy Mã Yến Dung, lần này không chỉ có một mình, mà cô ta đi chung với hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Trong đầu Mộc Cận nhất thời không có cách nào hoạt động được, người phụ nữ đó không phải có qua lại với Mộc gia hay sao? Còn tại sao lại có liên quan tới cảnh sát, vậy Thiếu Thành thì sao? Mộc Cận cảm thấy suy nghĩ của mình thật chậm chạp, cũng không nghĩ nổi điều gì, nhưng thần sắc Long Tại Nham lúc nãy và bóng lưng vội vã rời đi tua lại trước mắt cô không ngừng, cả người cô lạnh run, vé máy bay rớt khỏi tay cô, là bản thân mình nghĩ nhiều thôi? Nhất định là như vậy, sao Thiếu Thành lại có liên can tới cảnh sát, có lẽ anh cũng thường phải có giao thiệp với những người đó, dù sao thì việc làm ăn của Mộc gia không phải không hoàn toàn sạch sẽ.
"Thưa cô, tới lượt cô rồi." Người xếp hàng phía sau cô thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích thì đợi không được liền khều cô, gọi liền mấy tiếng, Mộc Cận mới gục gặc đầu, di chuyển bước chân, nhưng giây tiếp theo, đột nhiên cô quay người chạy thẳng ra cửa sân bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui