Tam Tấc Ánh Nắng

“Cho dù đêm nay anh có thả anh ấy đi, còn ngày mai, sau đó nữa thì sao, sẽ tiếp tục chạy trốn hay sao?” Giang Thiếu Thành quay lại khuyên nhủ Long Tại Nham: “Hãy đầu thú đi!”
“Đầu thú?” Long Tại Nham ấn vào vết thương trên vai, cười khẩy: “Giang Thiếu Thành, rơi vào tay cảnh sát mấy người, tôi còn đường sống sao?”
“Từ khi anh bắt đầu đi trên con đường này, thì anh nên biết có hậu quả gì đang chờ anh!”
“Phải! Đã từ lâu tôi luôn phải sống trong cảnh đề phòng, nguy hiểm rình rập, trên đời này cho dù ai cũng có thể lấy mạng của tôi, nhưng vì sao người đó lại phải là cậu, Giang Thiếu Thành! Khi tôi đã coi cậu như anh em thì cậu lại kề dao lên cổ tôi, đây là cách mà các người thường dùng…” Vết thương trên người đã làm sức lực của anh cạn kiệt đi nhiều, chỉ nói mấy câu mà lồng ngực Long Tại Nham đã nhấp nhô dữ dội, anh hít sâu, nói: “Cũng tốt, chết trong tay cậu vẫn đỡ hơn là chết trong tay kẻ khác, đêm nay tôi sẽ không đi theo cậu, cậu có thể cho tôi một cái chết thoải mái nhỉ!”
“Không đâu! Anh, anh đừng nói nữa…” Mộc Cận nhìn vết thương trên người Long Tại Nham vẫn đang không ngừng chảy máu, nếu còn kéo dài thêm anh sẽ chết mất vì mất máu quá nhiều, cô cầm súng chĩa vào Giang Thiếu Thành, gào lên mà lòng nóng như lửa đốt: “Thả chúng tôi đi, có nghe không!”
“Mộc Cận điều đó là không thể, đêm nay mọi người phải đi theo anh, Long Tại Nham, nếu như anh chịu đầu thú thì có thể còn một đường sống, anh không có lựa chọn nào khác đâu!”
Giang Thiếu Thành bước về phía trước hai bước.
“Anh không được qua đây, bước nữa tôi sẽ nổ súng thật đấy.”
“Mộc Cận, hãy bình tĩnh, em làm vậy không hải là giúp anh ấy đâu, hãy tin anh, bỏ súng xuống đi, cho dù có chuyện gì thay đổi thì em vẫn là vợ của anh, điều này mãi mãi sẽ không thay đổi!”
“Tin anh? Vì tin anh cho nên chúng tôi mới rơi vào kết cục này!” Mộc Cận khóc nói: “Giang Thiếu Thành! Anh khiến cho cha tôi chết thảm, bây giờ tôi chỉ còn mỗi một người thân, Giang Thiếu Thành, tôi xin anh, vì một năm vợ chồng của chúng ta, tha cho chúng tôi, sau này bất kể là sống hay chết thì cũng là số mạng của chúng tôi, chỉ xin anh đêm nay tha cho chúng tôi đi…”
Phía ngoài, xe cảnh sát đang rít gào, có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài hẻm nhỏ, dấu vết của họ đã bị cảnh sát phát hiện, Mộc Cận rối trí, hết lời van xin Giang Thiếu Thành: “Để chúng tôi đi, xin anh, xin anh đấy…”
Nghe thấy tiếng động thì những cảnh sát truy bắt bọn họ lập tức sẽ bao vây xung quanh, Giang Thiếu Thành cũng vô cùng lo lắng, anh chỉ sợ Mộc Cận hoảng quá mà nổ súng thì sẽ mắc tội tấn công cảnh sát, hơn nữa nếu như lúc này Long Tại Nham lại chống lại lệnh bắt thì chỉ sẽ bị bắn chết tại chỗ, nhưng anh có trách nhiệm của mình, anh không thể cứ vậy mà thả Long Tại Nham đi.
Giang Thiếu Thành quát lên với cô: “Anh nói bỏ súng xuống!”
“Không!” Mộc Cận không chịu thỏa hiệp: “Anh, anh chạy mau!”
Long Tại Nham đã trụ không nổi nữa, cả người trượt xuống theo vách tường.
Giang Thiếu Thành nghe thấy âm thanh càng ngày càng gần, mà Mộc Cận vẫn còn đang giằng co với anh, nói sao cũng không chịu bỏ súng xuống, Giang Thiếu Thành thấy mình không nên do dự nữa. Tim anh thít lại, quyết định thật nhanh, nhắm vào cánh tay đang cầm súng của cô, bóp cò súng, viên đạn xuyên qua cánh tay phải của Mộc Cận, máu bắn tung tóe, cây súng trong tay cô rơi trên mặt đất, người cũng lảo đảo lùi về phía sau hai bước, trong ánh mắt của cô lấp đầy sự không thể tin nổi. Đau đớn trong lòng phủ lên cả nỗi đau trên thân thể, mọi thứ trước mặt cô biến thành màu đen, thế giới xung quanh cũng im ắng không một tiếng động. Sinh ra trong gia cảnh hắc đạo, cô cũng đã lường trước chuyện bị ngàn ngàn vạn vạn người truy sát, nhưng không ngờ tới cuối cùng anh lại nhằm họng súng vào cô, trong tình huống này cô cũng không thể bảo mình nổ súng được, còn anh, thật sự có thể ra tay!
“Mộc Cận…” Giang Thiếu Thành muốn chạy tới đỡ lấy cơ thể đang chênh vênh của cô, nhưng chưa để anh kịp bước thì một viên đạn đã đâm thủng lồng ngực anh, Giang Thiếu Thành kêu ra tiếng rồi ngã xuống đất, một bóng người trốn trong một con hẻm khác vừa phóng ra chạy tới chỗ này, là người vừa chạy thoát khỏi tay cảnh sát, Cao Liệt. Mộc Cận cũng té ngã trên mặt đất, mỗi một chuyện đêm nay đều vượt quá sức chịu đựng của cô, từng chuyện cứ liên tiếp từng chuyện làm cho cô không có cơ hội để thở, đầu tiên là biết chồng mình là cảnh sát, cô vẫn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ thì lại thấy cha và mọi người trong Mộc gia chết thảm trong trận càn của cảnh sát, vẫn chưa kịp đau buồn thì lại bị chính người mình yêu nhất đuổi bắt, cô nhắm mắt lại, cô muốn cứ thế này mà chết đi, điều cuối cùng lọt vào tầm mắt cô là cảnh Giang Thiếu Thành té ngã trên mặt đất, máu tươi nhuốm đầy ngực anh, tay anh hơi duỗi về phía cô, cô cúi đầu kêu một tiếng, tên anh: “Thiếu Thành…” Anh mở miệng nói nhưng cô không còn nghe gì nữa.
Đợi đến khi Mộc cận mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng mờ tối, cũ nát, dưới người là một cái sô pha cũng đã cũ, Long Tại Nham nằm ở trên giường bên cạnh, Cao Liệt đang chuẩn bị gắp đạn ra cho anh, Cao Liệt cầm con dao găm hơ qua lửa để khử trùng: “Anh Long, cố chịu một lát, cần phải lấy đạn trên đùi và trên lưng anh ra.”
Long Tại Nham gật đầu yếu ớt: “Làm đi.”
Tổng cộng có ba viên đạn, mặc dù Long Tại Nham là một người đàn ông kiên cường nhưng mà lúc con dao găm rạch trên da thịt của anh, lúc móc viên đạn từ trong cơ thể của anh ra thì anh vẫn đau đến mức rên lên thảm thiết, trên đầu, trên mặt anh đổ đầy mồ hôi, anh nắm chặt tay thành nắm đấm, không để cho mình đau đớn đến mức hôn mê. Mộc Cận không đành lòng nhìn thêm, quay mặt đi, lấy tay bụm miệng mình lại, rơi nước mắt mà không phát ra âm thanh nào. Vết thương của cô cũng rất đau, mỗi lúc đều tác động lên thần kinh của cô, cảm giác đau đớn trên người nhắc nhở cô mình vẫn còn sống, còn phải đối mặt với tất cả mọi chuyện, từ nay về sau, những đau khổ cô phải nhận lấy sẽ còn đau đớn gấp trăm lần vết thương này. Cô lại nhớ tới cha cô, cô không còn cha nữa rồi, thậm chí cô cũng không biết sau này nên đi đâu để bái tế cha mình nữa! Cô nằm trên chiếc ghế sô pha tản ra mùi ẩm mốc mà không có chút sức sống, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống thấm ướt tóc hai bên thái dương, trong một đêm thôi mà đã đi đến nông nỗi như thế này, người thân bên cạnh cô tổng cộng được mấy người, mà hôm nay đều rơi vào tình cảnh này, nói cô làm sao chấp nhận nổi.
Cao Liệt giúp Long Tại Nham xử lý tốt vết thương rồi dìu anh nằm xuống, lại nhìn qua Mộc Cận thì thấy Mộc Cận đã tỉnh, nên nói: “Tiểu thư, tôi biết cô không thể chịu đau, nhưng mà cũng phải ráng nhịn, tạm thời chúng ta không có thuốc tê, lại không thể gọi bác sĩ, càng không thể đến bệnh viện, cũng may viên đạn ở cánh tay, cô yên tâm, tôi sẽ làm nhanh một chút.”
“Tôi có thể chịu được.” Bây giờ còn có đau đớn gì mà cô không thể chịu nổi, điều đau khổ nhất cũng đã trải qua rồi, còn có gì có thể sánh với nỗi đau đó. Cao Liệt đi lấy một chiếc khăn mặt đưa tới: “Nếu đau thì hãy cắn nó.”
Dẫu sao thì Mộc Cận cũng không phải Long Tại Nham, cô vẫn chỉ là một cô gái mảnh mai yếu đuối đâu chịu nổi những chuyện này, Cao Liệt sợ cô đau quá sẽ động đậy loạn lên nên quỳ giữa hai chân cô kiềm chặt cô lại, lúc lưỡi dao sắc bén rạch lên phần máu thịt trên tay cô thì Mộc Cận nghĩ chắc chắn mình sẽ chết, đau quá, thực sự là quá đau, cảm giác đêm nay của cô toàn là những cơn đau đớn, từ cơ thể đến trái tim, không có một nơi nào lành lặn.
Mộc Cận đau đến không chịu nổi, thậm chí đã bắt đầu huơ một cánh tay khác đánh vào Cao Liệt, cả người cũng theo đó mà nhúc nhích cục cựa, lúc Cao Liệt lấy viên đạn đó ra khỏi cánh tay cô thì Mộc Cận chỉ thở một cách yếu ớt, gương mặt không còn chút máu, Cao Liệt cũng tuông đầy mồ hôi. Anh cất con dao đi nói: “Tiểu thư, cô hãy chăm sóc mình và anh Long, tôi phải ra ngoài kiếm một ít thuốc, anh Long bị thương nặng, không thể không có thuốc, còn phải kiếm một ít thức ăn nữa.”
Cô thở hổn hển, cố gắng nói một câu: “A Liệt, anh phải cẩn thận.” Cô sợ Cao Liệt cũng một đi không trở lại nữa.
“Tiểu thư yên tâm, đây là căn phòng cũ trước đây tôi ở, chỉ có vài người biết, tôi quay về mau thôi.”
“A Liệt…Anh ấy…”
Cao Liệt nhìn thần sắc Mộc Cận thì biết là cô muốn hỏi cái gì: “Anh ta sẽ không chết được, tôi giúp cô giữ lại một mạng cho anh ta, chờ sau này lúc nào tiểu thư muốn lấy mạng anh ta thì lúc đó tôi ra tay cũng không muộn.”
Mộc Cận quay đầu không nói nữa, Cao Liệt nhìn cô rồi xoay người đi ra ngoài, Mộc cận biết mình rất ngốc, đến bây giờ mà cô vẫn còn lo lắng cho anh ta có chết hay không. Anh ta nói cô là vợ anh ta, mãi mãi sẽ không thay đổi. Nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ còn có thể là vợ anh ta, sao cô có thể sống cả đời với một người đã khiến cha mình chết thảm chứ, còn anh ta sao có thể có một người vợ như cô bên cạnh chứ! Cô hận anh ta, hận anh ta lừa gạt mình, cũng hận anh ta sao không lừa cô mãi mãi mà…, khi anh ta làm những điều này, nó đang đặt cô vào hoàn cảnh gì đây. Chính anh ta nói, bạc đầu không chia ly, khi anh ta thực hiện từng bước trong kế hoạch giết chết cha và anh cô thì có từng nhớ tới khoảng thời gian của cô và anh ta khi đó, lẽ nào anh ta nghĩ rằng sau những sự việc này, cô vẫn có thể bạc đầu không chia ly với anh ta hay sao?
Trước đây yêu anh mấy phần thì giờ đây cũng hận anh mấy phần, có điều nỗi hận chẳng thể thay được tình yêu, cả hai sẽ cùng tồn tại trong trái tim cô, chúng dằn vặt cô trong những ngày đêm sau này. Trên đời này bất cứ ai cũng đều có thể mưu tính với người nhà của cô, nhưng anh thì không thể, lẽ nào anh chẳng bao giờ coi người thân của cô như của chính mình sao? Ở trong lòng anh, cuộc hôn nhân này rốt cục là trở thành thứ gì?
“Mộc Cận, em qua đây…” Long Tại Nham hé mi mắt, nửa nằm trên giường, gọi cô một cách mệt mỏi.
“Anh, anh sao rồi, còn đau lắm sao? A Liệt đã đi tìm thuốc rồi, anh ráng chịu một lát, uống thuốc xong sẽ đỡ hơn.”
Long Tại Nham lắc đầu: “Mộc Cận, hai ngày tới anh và a Liệt sẽ nghĩ cách rời khỏi thành phố A, em không cần đi, chờ sau khi anh và a Liệt đi rồi, em phải đi tìm Giang Thiếu Thành.”
“Không, anh, chuyện đến nước này, sao em có thể đi gặp anh ta.”
“Nghe anh nói, Mộc Cận.” Long Tại Nham đưa tay lau nước mắt cho cô: “Em không giống với anh và a Liệt, đừng theo bọn anh chạy trốn, hơn nữa, bây giờ cả Mộc gia của chúng ta đã như vậy, nếu như em rơi vào tay Diệp Thiên hay Thôi Trí Uyên, sợ là bọn họ sẽ hành hạ em đến sống không bằng chết, bây giờ chỉ có Giang Thiếu Thành có thể bảo vệ em. Anh và Mộc gia đã đánh cược cả mạng mình cũng chỉ là muốn cho em sống thật tốt.
“Anh, anh ta có thể chấp nhận em nhưng mà thế giới của anh ta không chấp nhận em, cha đã đi rồi, bây giờ chỉ còn hai anh em chúng mình sống nương tựa nhau, chúng ta không thể lại tách ra. Cho dù anh có làm những chuyện trời đất không dung, thì trong lòng em, anh vẫn là người anh trai đã dùng tính mạng mình để thương yêu và che chở cho em, em không để bọn họ làm tổn thương anh…Giang Thiếu Thành, anh ta không phải không biết anh và cha quan trọng với em bao nhiêu, vậy mà anh ta vẫn ra tay, ngay cả em anh ta cũng nổ súng được, thế giới của anh ta và chúng ta không thể cùng tồn tại, làm sao em có thể đi tìm anh ta.”
“Thôi được, đừng khóc nữa, đêm nay nước mắt em rơi quá nhiều rồi.” Long Tại Nham thở dài: “Không đi thì không đi, chỉ cần còn một hơi thở anh sẽ không để người khác động đến em, không biết là chị dâu em và Vọng Thư bây giờ sao rồi, Cương Tử có đưa được họ an toàn đến Giang gia hay không nữa.”
“Để a Liệt nghĩ cách liên lạc với Cương Tử.”
Long Tại Nham gật đầu: “Trước khi đi anh nhất định phải gặp mẹ con cô ấy một lần, anh đã hứa sẽ quay lại tìm cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui