Tầm Tấn Trả Lại Áo Hoa


Warning: Phần 21 có nhiều từ ngữ nhạy cảm, ai không đọc H được có thể pass qua phần 22, nội dung truyện không bị ảnh hưởng.

21.

Khi Từ Tấn bị ôm đến trên tháp trong vương phủ, y mới nhận ra mình thực sự say đến hồ đồ rồi.

Lục Vi Tầm giống như đã sớm có kế hoạch, cho nên đã chuẩn bị cả lò than trong phòng ngủ, cả căn phòng tràn ngập ấm áp, từng nụ hôn triền miên tỉ mỉ đặt xuống khuôn mặt ửng đỏ của Từ Tấn, tiểu Hoàng đế há miệng thở ra khí tức ấm nóng, gãi vào lòng Lục Vi Tầm ngứa ngáy, dần dần cởi xuống từ đai lưng đến từng lớp y phục.

"Lục Vi Tầm..." Từ Tấn có chút lúng túng ôm lấy cổ đối phương, "Đừng, đừng mà..."
Lục Vi Tầm nghiêng đầu hôn tai y trấn an, "Bệ hạ đừng sợ."
Âm thanh trầm thấp nhuốm màu tình dục của nam nhân khiến cho tiểu Hoàng đế nghe đến mức eo lưng mềm nhũn, thuận theo hắn cởi bỏ y phục, dần dần để lộ ra những vết sẹo đã kết vảy từ rất nhiều năm về trước ở sau lưng và trước ngực, ánh mắt Từ Tấn hốt hoảng, y quát lên, nhưng trong giọng nói còn mang theo nức nở, "Đừng nhìn, rất xấu..."
Đầu tiên Lục Vi Tầm có chút kinh hãi hạ mắt, sau đó hắn mặc kệ ánh mắt của Từ Tấn cúi đầu xuống hôn lên những vết sẹo, đầu ngón tay cũng vuốt ve tấm lưng y, cọ sát qua từng vết sẹo một như muốn cọ ra tia lửa, kích thích ập đến khiến cho tiểu Hoàng đế cong eo ngã xuống.

Lục Vi Tầm giữ lấy tay người nọ, thuận thế há miệng ngậm lấy một bên đầu v* đang đưa lên trước mặt, cẩn thận liếm láp gặm cắn.

"A..." Từ Tấn rên một tiếng thật nhỏ qua kẽ răng, trước đây mặc dù trong vương phủ có một vị thiếp thất, nhưng y vẫn chưa từng làm chuyện hoan ái giữa nam nữ, cũng không muốn tiêu phí thì giờ cho chuyện phòng the, nào có ngờ lần đầu tiên lại bị người kia đè ở dưới thân thế này.

Phát hiện bàn tay của Lục Vi Tầm đang dò tìm phía dưới, Từ Tấn ngay lập tức phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân lại, Lục Vi Tầm phì cười một tiếng, cũng cởi áo ra, ngực trần cùng với cơ bụng rắn chắc dán chặt lên da thịt đối phương, hắn nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trên má Từ Tấn một cái.

Tiểu Hoàng đế yêu kiều chớp mở đôi mắt ngập nước nhìn hắn, "Ngươi...!Trong vương phủ của ngươi cũng từng có người hầu hạ sao?"
Lục Vi Tầm không ngờ y lại hỏi hắn điều này, "Bệ hạ lúc nào từng thấy qua trong phủ của thần có nữ thiếp vậy? Trái lại lần đầu thần đến thăm phủ của bệ hạ liền gặp được một vị thiếp thất xinh đẹp như hoa như ngọc rồi."
"Chẳng qua cũng chỉ là cưới nàng về thôi." Từ Tấn không cho phép hắn đổi đề tài, "Ở Kinh Châu cũng không có? Không có tỳ nữ, ngươi cũng có thể nuôi nam sủng mà?"
Hỏi đến đây khuôn mặt Từ Tấn đã đỏ rần, ý cười của Lục Vi Tầm càng thêm sâu, nhướn người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của y, "Cũng không có, thần chỉ tâm duyệt một mình bệ hạ thôi." Thấy tiểu Hoàng đế hài lòng trộm vui vẻ, Lục Vi Tầm vuốt ve bả vai của y, dùng đầu gối tách hai chân Từ Tấn ra, đối phương vừa kịp phản ứng là hắn lại bày trò vô liêm sỉ, "Bệ hạ đừng có bắt nạt thần, thần có thể sẽ đánh không thắng bệ hạ."
Từ Tấn nghe vậy miệng méo xệch, Lục Vi Tầm cười đưa tay xuống phía dưới kéo quần tiểu Hoàng đế vứt sang một bên, cúi người hôn lên tiểu tử của y, móc một cái hộp từ bên cạnh giường ra, cầm lên một lọ thuốc cao, Từ Tấn hừ một tiếng, "Vương gia thật đúng là...!đến thứ này cũng chuẩn bị cả rồi."
Lục Vi Tầm dùng hai ngón tay quệt lấy một ít cao thể, liếm mút thịt mềm trước ngực người dưới thân, ngón tay thon dài mang theo thuốc cao có mùi thơm dịu chen chúc vào huyệt sau của tiểu Hoàng đế.

"Ư..." Từ Tấn nâng cao thắt lưng kêu lên một tiếng, khi ngẩng đầu nước mắt cũng chảy ra khỏi khóe mắt, Lục Vi Tầm đã nhét được ba ngón tay ở phía sau, hắn bắt đầu chầm chầm cắm ra rút vào thật sâu, cao thể tiến vào huyệt động liền hóa thành chất nhờn trơn trượt, mắt thấy mình đã khuếch trương đủ rồi, hắn mới rút tay ra.

Chất lỏng trong suốt chảy từ đầu ngón tay xuống đến lòng bàn tay nhiếp chính vương.

Nhìn Lục Vi Tầm dùng khăn lục lau sạch ngón tay, Từ Tấn rên hừ hừ, không phục ngồi dậy nắm lấy lưng quần hắn kéo xuống, một cây gậy to nóng bỏng bật ra ngoài, hai tay tiểu Hoàng đến ngưng trệ giữa không trưng, trong lòng cả kinh, lớn như vậy, rốt cuộc là ai bắt nạt ai mới đúng...!
Lục Vi Tầm khịt mũi một cái, đỉnh eo chạm đến lòng bàn tay của y.

Lòng bàn tay tiếp xúc một chút dịch nhờn, Từ Tấn lập tức ngại ngừng thu tay về, quay đầu ngã úp xuống gối nằm mềm mại.

Lục Vi Tầm dở khóc dở cười vỗ vào cặp mông trắng như tuyết của tiểu Hoàng đế, "Xem ra bệ hạ còn nóng lòng hơn cả thần nhỉ."
"Không có..." Từ Tấn đang bận phản bác, người phía sau đã vươn tay nắm lấy eo y, tách cặp mông trắng đang vểnh lên, bắt đầu cắm vật thô to nổi đầy gân xanh bên dưới thân vào.

"A...!Ngươi nhẹ, nhẹ một chút, ư..." Tiểu Hoàng đế vùi đầu vào gối, nước mắt rơi đầy, hốc mắt vì thấm nhuộm tình dục mà đỏ ửng lên.

Hô hấp của Lục Vi Tầm cũng dần trở nên nặng nề, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, huyệt sau chật hẹp vừa mới trải qua khuếch trương đã bị tính khí thao mở, rốt cuộc hắn không chịu được nữa tiến vào thật sâu, cúi gập người nắm lấy mười ngón tay đang nắm chặt ga giường của Từ Tấn đan lại, bắt đầu nâng eo hung hăng ra vào.

Từ Tấn run rẩy dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể, giương cao đầu, tấm lưng căng thẳng cong thành một đường vòng cung xinh đẹp, ánh mắt của Lục Vi Tầm càng lúc càng âm trầm, dứt khoát cởi bỏ ngọc quan của y, mái tóc đen dài rũ xuống như dòng thác, vòng eo thon gầy của tiểu Hoàng đế như có một đóa hoa đang nở rộ.

Lục Vi Tầm nắm lấy cằm của y qua mái tóc lòa xòa, cúi đầu cùng y hôn môi.

Hôn đến mức nước bọt chảy dọc từ miệng xuống cổ tiểu Hoàng đế, hắn lại quệt lấy phần nước bọt đó xoa lên hai đầu v* của Từ Tấn, mạnh mẽ dày vò khiến nó dựng đứng lên.

"Bệ hạ dâm đãng như vậy, thần quả thực không muốn để cho bệ hạ ngày mai có thể bước xuống giường..."
Từ Tấn nức nở, "Không...!Không được...!A a...!Muốn thượng triều sớm..."
"Bệ hạ còn muốn thượng triều?" Lục Vi Tầm đánh vào cái mông trắng nõn của y, "Xem ra là do thần dùng không đủ lực rồi." Nói rồi, hắn siết lấy eo Từ Tấn, càng dùng sức đỉnh vào khối thịt mềm mại bên trong huyệt, tiểu Hoàng đế dưới thân liên tục thở gấp, vật cứng phía trước cũng đã rỉ ra một ít chất lỏng.

Lục Vi Tầm ôm lấy người đang choáng váng bên dưới trở mình, quy đầu càng vui sâu vào huyệt động nghiền ép xoay vòng, kích thích Từ Tấn ư a kêu thành tiếng, hắn nâng hai chân tiểu Hoàng đế lên kẹp ở bên hông.

Đem tính khí lùi ra khỏi miệng huyệt rồi lại hung hãn cắm vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại khiến cho Từ Tấn nước mắt rơi đầy mặt gấp gáp xin tha, "A...!ư...!Không đi không đi...!Lục Vi Tầm...!Vi Tầm..."
Lục Vi Tầm bị thanh âm nũng nịu của y đốt cháy sạch ngứa ngáy trong lòng, hắn thả chậm tốc độ, ôn nhu đỉnh lộng, cúi người xuống ngậm lấy vành tai mẫn cảm, nhẹ nhàng dùng răng mài, "Bệ hạ, gọi tên thần đi."
"Hưm..." Từ Tấn hé mở đôi mắt ngập nước, vươn tay ôm lây thắt lưng của đối phương, bị hắn làm đến mức thư thái rên hừ hừ, "Vi Tầm...!Vi Tầm...!Thật thoải mái...!thoải mái a a..."
Lục Vi Tầm vén tóc y ra để lộ cần cổ trắng nõn, bắt đầu gặm cắn để lại mấy dấu răng đỏ ửng, đầu ngón tay lần ra trước ngực kéo kéo đầu v* sưng tấy.

Từ Tấn cong eo rên rỉ, thở gấp nghênh đón lần cao trào đầu tiên, cả người căng thẳng, huyệt sau vô thức thít chặt lại, dâm dịch phun ra vây lấy quy đầu của tính khí chôn sâu ở bên trong, khiến cho đối phương cũng hít sâu một hơi.

"A...!A ha..." Huyệt sau sảng khoái cao trào, nhưng vật phía trước vẫn còn cứng rắn khó chịu.

Từ Tấn vươn tay muốn chạm vào an ủi nó liền bị Lục Vi Tầm ngăn lại, "Đừng...!Lục Vi Tầm!" Tiểu Hoàng đế đương muốn tức giận lại bị tính khí rút ra cắm vào đến mức tiêu tan, địa phương vừa mới trải qua cao trào vô cùng nhạy cảm, tiếng kêu gào nóng nảy hóa thành tiếng kêu dâm của mèo nhỏ đang phát tình.


"Thần ở đây." Lục Vi Tầm đưa tay vuốt ve long căn của tiểu Hoàng đế, chăm sóc từ gốc đến đỉnh, Từ Tấn thõa mãn rên hừ hừ, nhiếp chính vương bất đắc dĩ lắc đầu, rõ là một tiểu tổ tông yếu ớt.

"A!" Từ Tấn cong lưng bắn ra một lần, tinh dịch phun đầy lên cơ bụng rắn chắc của Lục Vi Tầm, dưới người dính nhớp một mảng.

"Bệ hạ tự mình thư thái cũng đừng quên thần chứ..."
Lục Vi Tầm nâng hai chân tiểu Hoàng đế lên gập lại, Từ Tấn ngoan ngoãn tự ôm lấy bắp đùi mình, gò má đỏ ửng, hai mắt mê ly.

Lục Vi Tầm đỏ mắt nhìn miệng huyệt tham lam mút lấy dương v*t trước mặt, bốp một tiếng vỗ vào mông thịt, tiếng nước nhóp nhép theo từng động tác rút ra cắm vào vang vọng khắp phòng ngủ.

"Ngươi a...!Ngươi nhanh lên một chút...!Nhanh lên một chút đi a..." Từ Tấn bị thao thoải mái lai càng kêu to, long căn đáng thương phun ra một ít bạch trọc, Lục Vi Tầm còn chưa đến, y tức giận vỗ vào bả vai hắn.

Lục Vi Tầm cảm nhận được huyệt sau lại sắp sửa cao trào, nghiêng người ôm tiểu Hoàng đế từ phía sau, đỉnh vào điểm nhạy cảm bên trong y, thấp giọng lừa gạt, "Bệ hạ kêu cho thần nghe, thần liền bắn cho người."
Hắn lại liếm láp sau vành tai đối phương, "Bệ hạ sinh hài tử cho thần có được không?"
Từ Tấn nghe xong trợn mắt, "Không, làm...!Làm sao sinh được..." Y yếu ớt rên rỉ, "Vi Tầm..."
"Gọi phu quân, chẳng phải là bệ hạ đã theo họ thần rồi sao?"
Từ Tấn thở hổn hển, sao hắn lại nhớ rõ chuyện này như vậy? "Không được..."
"Không được sao?" Lục Vi Tầm nhíu mày, rút tính khí ra ngoài, tiểu Hoàng đế hối hận lắc lắc cái mông đuổi theo, "Được...!Được mà..."
Lục Vi Tầm hờn giận vỗ cái mông tròn trịa đầy thịt, "Được cái gì?"
"A...!Muốn...!Muốn phu quân..." Từ Tấn cắn răng thầm mắng, coi như là y mượn men rượu không biết xấu hổ một lần, "Muốn phu quân tiến vào..."
Lục Vi Tầm nhỏ giọng chửi bậy một tiếng, rốt cuộc cũng cắm vào lút cán, trên bắp đùi tiểu Hoàng đế hằn lại dấu bàn tay đỏ ửng, tính khí hung tợn đỉnh vào từ miệng huyệt, Từ Tấn rơi nước mắt, khóc thút thít nỉ non cầu hoan, cuối cùng huyệt động vặn xoắn lại cao trào một lần, vật phía trước cũng run rẩy bắn ra, Lục Vi Tầm cắn một ngụm lên thịt vai, liên tục ma sát điểm nhạy cảm ở huyệt sau rồi phóng thích toàn bộ chất lỏng nồng đậm.

Sau khi làm xong, Từ Tấn mệt mỏi không còn chút sức lực nào, Lục Vi Tầm đã sớm phân phó hạ nhân nấu nước, ôm lấy tiểu Hoàng đế đang mơ màng ngủ vào thùng nước tắm, còn không quên trêu ghẹo y, "Không phải bệ hạ là người chinh chiến trăm trận sao, sao lại không chịu nổi một chút dày vò như vậy?"
Từ Tấn tròn mắt trừng hắn, không có kiên nhẫn cùng hắn gây gổ, chuyện sinh hoạt vợ chồng này còn mệt hơn so với tưởng tượng của y nhiều.

Cuối cùng tiểu Hoàng đế chỉ khẽ tựa đầu vào vai Lục Vi Tầm, đối phương tất nhiên không chịu nổi y nũng nịu như vậy, vươn tay vào huyệt sau đem tinh dịch ban nãy mà hắn bắn vào moi ra, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi lại ôm người trở về trên giường lớn đã được thay chăn đệm mới.

Lục Vi Tầm dập tắt nến rồi mới leo lên giường, cuối cùng hắn cũng có thể ôm tiểu Hoàng đế mềm mại ngọt ngào vào trong lòng.

Sáng sớm hôm sau Trịnh An từ trong cung mang triều phục đến Vương phủ, gặp được nhiếp chính vương thần thanh khí sảng ngồi ở bên cạnh giường, còn Hoàng đế thì lười biếng nằm trên giường không có ý định nhúc nhích.

"Bệ hạ, chẳng phải người nói muốn thượng triều sớm sao, vì sao lại chưa chịu dậy?"
Từ Tấn kéo chăn qua đầu cuộn mình lại, trên người y đều là dấu vết của trận hoan ái kịch liệt kia, làm sao còn có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác? Nghĩ đến mình đường đường là Hoàng đế, lại qua đêm ở phủ nhiếp chính vương, đêm qua hạ nhân thay giường nhất định cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra rồi, Từ Tấn lúc này chỉ muốn chết ở trên giường này cho xong chuyện.

Trịnh An không biết chuyện gì đã xảy ra, đứng một chỗ sợ run người nhìn ụ chăn nhô lên trên giường.

Lục Vi Tầm trong bụng thừa biết suy nghĩ của Từ Tấn, quay đầu nói với Trịnh An, "Hôm qua bệ hạ ở lại phủ uống nhiều rượu, truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, hôm nay không cần phải tảo triều."
"..." Trịnh An có chút khó xử, tuy nói rằng nhiếp chính vương quyền thế ngút trời, nhưng cũng không thể thay Hoàng thượng truyền khẩu dụ.

"Theo lời nhiếp chính vương truyền lời xuống đi." Từ Tấn thò đầu từ trong chăn ra gật gật, "Chuẩn bị y phục tới đây."
Trịnh An nghe vậy mới an tâm, "Vâng." Lão xoay người cho cung nhân mang triều phục hồi cung, ra khỏi phủ nhiếp chính vương cũng chưa nghĩ ra được, dáng vẻ của Hoàng thượng vừa rồi đâu có giống như là người say rượu không khỏe đâu.

Đợi đến khi Trịnh An quay trở lại Vương phủ hầu hạ Từ Tấn thay y phục, lão mới nhìn thấy được dấu vết ám muội sau cổ y, hoảng sợ đến nỗi đai lưng ngọc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, lão lộc cộc quỳ xuống, Từ Tấn thở dài một hơi, trừng mắt nhìn cái tên đầu sỏ đang đứng một bên cười gian giả điên.

Thay y phục xong, Lục Vi Tầm mới dặn dò Trịnh An: "Chuyện ngày hôm nay, người nào biết phải ngậm chặt miệng, nếu như truyền ra ngoài một lời nào, bổn vương sẽ lấy đầu ngươi xuống trước."
"Vâng, nô tài đã rõ." Trịnh An hoảng sợ cất gan mang người lui xuống, Từ Tấn đã nghe được lời cảnh cáo của Lục Vi Tầm, liếc hắn một cái, người nọ vừa vặn bắt trúng ánh mắt không lạnh không nóng của y, đợi cho người bên ngoài đều đã rời đi hết cả rồi mới đi đến phía sau lưng tiểu Hoàng đế ôm lấy y, thân thiết cọ qua cọ lại.

"Ngươi muốn làm gì? Còn không phải tại ngươi cứ thích làm trò mèo mả gà đồng." Từ Tấn giãy ra khỏi hắn, cầm lấy ngọc duyên thắt vào ngang hông.

Lục Vi Tầm rũ mắt, "Làm sao, bệ hạ còn muốn quang minh chính đại tuyên bố cho thiên hạ biết mối quan hệ với thần ư?"
"Quan hệ gì?" Từ Tấn hừ lạnh, Trịnh An đã chuẩn bị xe ngựa ở bên ngoài, y soi vào gương đồng che đ dấu vết ở cổ, xoay người rời đi, "Ngươi cũng không phải là người ăn xong sẽ phủi bỏ trách nhiệm."
Lục Vi Tầm ngạc nhiên nhìn người đi ra khỏi phòng ngủ, lắc đầu đi theo sau lưng, đưa mắt nhìn đến tận khi y lên xe ngựa hồi cung rồi mới xoay người trở lại trong phủ.

22.

Bởi vì chính vụ bận rộn, cho nên chuyến săn bắn mùa đông năm nay không thể tiến hành, Từ Tấn đành hạ chỉ lùi lại đến mùa xuân năm sau.

Phương Dự cũng đã trở về từ Kinh Châu, khi Từ Tấn nhìn thấy hắn còn cau mày nghi hoặc, cả tháng nay chẳng đấy mặt mũi đâu, bất quá y vẫn là không hỏi gì nhiều.

Phương Dự đưa cho Lục Vi Tầm một mảnh giấy, hắn vừa mở ra đã thấy một chữ "hung" đỏ tươi như máu, lảo đảo lui về sau thiếu chút nữa là ngã xuống, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Phương Dự, "Tiên sinh đã nói những gì?"
"Tiên sinh chỉ nói, thiên cơ bất khả lộ, tất cả đều sẽ dựa vào phúc phần của bệ hạ." Hắn mấp máy môi, nhìn Vương gia nhíu chặt chân mày, "Tiên sinh còn nói...!Oan có đầu, nợ có chủ, Vương gia thiếu bệ hạ cái gì, cuối cùng cũng sẽ phải trả lại thôi."
Lục Vi Tầm ngồi xuống ghế, siết chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, ôm lấy ngực, "Ngài còn nói gì nữa?"
Phương Dự nhấp môi, "Tiên sinh hỏi Vương gia, vì sao lại không muốn xem cho mình một quẻ."
Ánh mắt Lục Vi Tầm lóe lên, hắn cười tự giễu, "Bổn vương có cái gì để mà xem."
Phương Dự thở dài, "Thuộc hạ khẩn cầu tiên sinh xem cho ngài một quẻ, tiên sinh cũng nói, nếu Vương gia không muốn, tiên sinh cần gì phải uổng công vô ích.


Vương gia cần phải tự nắm giữ sinh mạng của chính mình, bệ hạ cũng tự có thiên tướng của người.

Mọi chuyện trong thế gian này đều có nhân có quả, cho dù được sống lại một đời, thì tội nghiệt của đời trước cũng không ai có thể thay Vương gia xóa bỏ."
Lục Vi Tầm kinh sợ run rẩy một lúc, mà Phương Dự sau khi nghe những lời này của đạo nhân, mặc dù hắn không hiểu nội tình, nhưng đại khái cũng biết được nguyên nhân Vương gia vì sao lại thay đổi tâm ý nâng đỡ Túc Vương.

"Vương gia, Hoàng thượng đã định là có thể gặp dữ hóa lành.

Tiên sinh nói, tất thảy số mạng đều là phong thủy luân hồi.

Dù thuộc hạ không am hiểu nhiều, nhưng mà cũng đoán được chữ "hung" này là hướng về phía Vương gia, cho nên ngài cũng không cần phải quá lo lắng về an nguy của Hoàng thượng."
Lục Vi Tầm xoa trán, "Thôi, qua đoạn thời gian này là hội săn mùa xuân, ngươi điều phái binh mã, giám hộ bốn phía trường săn, đặc biệt lưu ý đội ngũ hoạt động ngầm kia."
"Vâng."
Đêm đó Lục Vi Tầm lại vào cung, Từ Tấn còn có chút kinh ngạc, từ sau đêm Nguyên Tiêu, buổi tối Lục Vi Tầm rất ít khi ở lại trong cung, mà đêm nay hắn chẳng nói chẳng rằng chui vào chăn của Từ Tấn, ôm lấy y từ phía sau không phát ra âm thanh gì.

Từ Tấn tròn mắt nhớ lại việc ban ngày mình nhìn thấy Phương Dự, vì vậy dùng cùi chỏ khều về phía sau, "Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Bệ hạ..." Âm thanh của Lục Vi Tầm rất thấp, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài, ngồi dậy cởi ngoại y rồi lại ôm lấy tiểu Hoàng đế nhắm chặt hai mắt.

Từ Tấn suy nghĩ một chút rồi xoay người lại, nhìn thấy hắn nhíu chặt chân mày, vươn tay vuốt ve mi tâm của hắn, "Lúc ngủ không được cau mày, sẽ gặp ác mộng."
Lục Vi Tầm cong môi cười thành tiếng, bắt lấy tay Từ Tấn để trên ngực, ôm y chặt hơn một vòng, con ngươi chớp mở trong bóng tối tràn đầy cảm giác không đành lòng, "Ác mộng chính là quỷ đè người, thần không sợ quỷ, thần chỉ sợ quỷ sẽ bắt bệ hạ của thần đi mà thôi."
"Sẽ không, trẫm không làm chuyện trái với lương tâm, sao có thể bị bắt đi được?" Từ Tấn cười hắn, "Ngươi thật sự coi trẫm là đứa con nít à."
Lục Vi Tầm lại cười, ôm y ngủ, Từ Tấn dán sát vào ngực hắn, nhìn hắn cố che đậy đôi mắt u sầu như cách hắn đã làm từ trước đến nay, không chống cự được cơn buồn ngủ cũng bắt đầu nhắm mắt lại.

Hội săn bắn mùa xuân cũng đã tới, Từ Tấn điều động Kim Dực Vệ, Lục Vi Tầm có khả năng nhìn xa trông rộng cực kì tốt, cưỡi ngựa dẫn theo một đoàn tùy tùng, Trịnh An và đám thiếp thân của hắn biết mối quan hệ không được bình thường giữa hai người.

Kể từ sau khi phò tá Việt Vương, Lục Vi Tầm rất ít thân cận Từ Tấn trước mặt người khác, cho nên bên ngoài truyền ra một lời đồn đãi hai người đã sớm cát tịch phân tọa*.

*cát tịch phân tọa: tuyệt giao phân chỗ ngồi.

Hoàng thượng lạnh mặt, người khác cũng khó đoán thánh ý, chuyến đi này Lục Vi Tầm chỉ một đường đi theo bên người Hoàng đế, sắc mặt như khối nước bị đóng băng, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại thôi.

Hành động này rơi vào mắt những đại thần đi theo đúng thật là hai người đang bất hòa, mà hai vị nọ không phải là người dễ trêu vào, thế nên bọn họ lựa chọn nín thở không hé răng nửa lời.

Từ trước đến nay, tài bắn cung của Từ Tấn rất tinh chuẩn, đây là lần đầu tiên Lục Vi Tầm được nhìn thấy dáng vẻ giương nỏ bắn tên của tiểu Hoàng đế, tuyết đầu mùa xuân còn chưa tan, gió lạnh thổi tới khiến ai nấy đều rùng mình, có dại trên đất đung đưa xào xạc.

Từ Tấn cưỡi ngựa phi vùn vụt trong trường săn, trường bào bị gió thổi phấp phới như một lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí.

Y buông dây cương, cung tên hướng về phía con nai đứng không xa bắn tới, mũi tên nhọn vượt qua gió táp, phát ra tiếng vang chói tai.

Trái lại Lục Vi Tầm không hứng thú mấy với chuyện đi săn, Từ Tấn đi đến bên cạnh hắn, "Vương gia thông thạo bắn cung, vì sao không ra trường săn dạo thử một vòng?"
Lục Vi Tầm đảo mắt, "Sao bệ hạ lại biết sở trường của thần chính là bắn cung?"
Từ Tấn khẽ cong môi, liếc về phía ánh tà dương xuyên qua những bụi cỏ mọc cao, "Trẫm đoán, mặc dù ngươi vì kinh mạch yếu không thể tập võ công thượng thừa, nhưng lực cánh tay không tệ, có thể bắn tên.

Nhiếp chính vương sao có thể không có cho mình một kĩ năng phòng thân? Trầm thấy thật ra khinh công của ngươi cũng không tệ."
Lục Vi Tầm mỉm cười, Từ Tấn thấy hắn đến lúc đi săn cũng thiếu sức sống, chẳng mấy hứng thú, mặt mày ủ dột, lại nhìn mọi người xung quanh đang sắp xếp phân loại thú săn mà y bắn được, sau đó dắt ngựa lại gần người nọ, kéo ông tay áo của hắn, đến gần sau tai hắn nhỏ giọng gọi, "Lục Vi Tầm..."
Lục Vi Tầm thở dài một hơi, len lén nắm lấy tay tiểu Hoàng đế, hai con ngựa đi sát bên nhau cùng tiến về hướng khác, hắn có chút không vừa ý lắc đầu, "Bệ hạ, chúng ta đang ở bên ngoài."
Từ Tấn bất mãn cau mày, không nghĩ nổi câu nào để mở miệng hỏi hắn, liền chậm rãi tựa người vào cánh tay đối phương.

Lục Vi Tầm biết trong lòng y có điều bực dọc, nhéo nhéo thịt mềm trên bàn tay nho nhỏ, "Bệ hạ muốn hỏi gì?"
"Quá nhiều thứ, trẫm không biết phải hỏi từ đâu."
Lục Vi Tầm lại thở dài, "Bệ hạ, cho đến bây giờ điều mà người cần làm chỉ có một việc, đó là làm một Hoàng đế cho thật tốt, cho dù thần có hy sinh cũng không hề tiếc nuối, biết không?"
Từ Tấn nghe xong nhíu mày, sau đó thu hồi vẻ mặt, rút tay về tạo ra một khoảng cách giữa hai người, khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng của thường ngày, "Lục Vi Tầm, rốt cuộc ngươi đang tính toán cái gì?" Y cắn răng, trong lòng dâng lên cảm giác đìu hiu, "Ngày cả ngươi cũng chỉ xem trẫm là một Hoàng đế."
"Bệ hạ, sứ mạng của thần đối với người mà nói, chính là để cho người ngồi lên vị trí này, ngồi thật vững vàng, còn lại, thần không cầu thêm điều gì khác nữa."
"Đủ rồi." Từ Tấn quay mặt đi, không muốn để cho hắn nhìn thấy ánh nước đã dâng lên ngập hốc mắt, đột nhiên cười một tiếng giễu cợt, "Quả nhân, quả nhân, thật ra trẫm cũng chỉ là một người cô đơn thôi."
Y hít sâu một hơi, kiềm nén giọt lệ trong mắt, lạnh lùng liếc nhìn Lục Vi Tầm, "Ngươi muốn làm cái gì, muốn gì trên trên người trẫm để thực hiện chí hướng hừng hực của ngươi? Lục Vi Tầm, ngươi muốn làm một nhiếp chính vương quyền khuynh triều đình, cho dù là khoác một cái vỏ ngoài mọi chuyện đều vì tốt cho trẫm, rạng danh thiên cổ, nhưng ngươi nên biết, các triều đại trước không phải đại thần phẩm đức hiền lương nào cũng có thể nắm trọng quyền trong tay đâu."
Nói xong, Từ Tấn dùng sức kẹp chân vào bụng ngựa, cưỡi đi không hề quay đầu nhìn lại.

Lục Vi Tầm nhìn y thúc ngựa rời đi, trở lại lều trại của mình.

Hắn muốn Từ Tấn trong lòng một mực phải rõ ràng, tình cảm là cát chảy không thể nắm bắt được, đạo đức và tình yêu không có sức mạnh và độ tin cậy cao, bởi vì chúng đều thuộc về sự ràng buộc của quyền lực và vật chất.

Y không phải là con rối của hắn, một chữ tình, cũng không thể trở thành sợi tơ để điều khiển tay chân của đế vương.


Lục Vi Tầm biết, bệ hạ của hắn chẳng qua là tâm đã nguội lạnh, tình nguyện buông thả để cho hắn nắm quyền hành, nhưng cũng muốn lưu lại một chút vuốt ve an ủi từ hắn, không tiếc chiêu cáo thiên hạ, nhưng Lục Vi Tầm lại cự tuyệt, việc hắn cự tuyệt để lại trong suy nghĩ của Từ Tấn rằng mối quan hệ này càng trở nên tạm bợ.

Y là Hoàng đế, quân tử nên hành sự thẳng thắn, nhưng y vẫn nhịn được, cho dù có trộm vui vẻ, hay dù phải trơ mắt nhìn hắn ra vẻ hời hợt với mình trước mặt người khác, nhìn hắn trong lòng tính toán đầy chuyện nhưng lời nói ra lại bất đồng, y cũng chỉ có thể làm như không nghe không thấy.

Đế vương thường đặt nặng những hiềm nghi, mà Từ Tấn vì Lục Vi Tầm mà ngay cả một lời hoài nghi cũng không hỏi ra.

Mà lời vừa rồi của Lục Vi Tầm đã chọc thủng tầng cuối lòng tự ái của tiểu Hoàng đế, cũng như đã cảnh tỉnh y, y là Hoàng đế, làm sao có thể cùng với quyền thần thật sự mê man trong ái tình? Như vậy có khác gì tên hôn quân sủng hạnh một yêu cơ họa quốc?
Lục Vi Tầm am hiểu nhất là bắn cung, hắn rất rõ ràng, một mũi tên kia đâm vào tim Hoàng đế rất đau đớn.

Từ Tấn một lòng hướng về phía hắn, yêu hắn tới mức hèn mọn, nhưng hắn lại không chút lưu tình vạch ra tầng lụa mỏng, đem sự thật trần trụi đầm đìa máu đỏ đặt trước mặt y.

Đúng vậy, y yêu hắn, y cũng là Hoàng đế, y là một Hoàng đế, lại chạy đến yêu hắn.

Nhất định lúc này Từ Tấn sẽ thầm nghĩ, Lục Vi Tầm hắn đem quyền lực đặt ở trên đầu, nhưng y lại đem tình yêu này đặt lên trên cả ngôi vị Hoàng đế này, đầu óc của y đúng thật là quá mê muội rồi.

Lục Vi Tầm ngẫm lại bản thân, hắn cúi đầu, gió xuân hơi lạnh lướt qua gò má khiến cho hắn đau rát, có thể hắn phải chuẩn bị tinh thần cho kết quả tệ nhất.

Phương Dự thấy chủ tử nhà mình buồn bực không vui vẻ, đứng trên bãi cỏ thất thần đã lâu, cưỡi ngựa tiến lên, "Tại sao hôm nay Vương gia không đi săn? Tài bắn cung của ngài vẫn luôn tốt mà?"
"Ngươi cảm thấy giữa bổn vương và bệ hạ, tài bắn cung ai hơn ai?"
Phương Dự cau mày ngẫm nghĩ một lúc, "Bàn về lực đạo, Hoàng thượng vừa mạnh lại vừa nhanh, nhưng bàn về độ chính xác, Vương gia là tốt nhất."
"Đúng vậy." Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt ngừng lại nhìn bóng dáng chim nhạn bay khuất dần trên bầu trời, rất lâu không nói chuyện.

Lúc này Phương Dự mới nhấp môi bẩm báo, "Vương gia, có động tĩnh từ nhóm thế lực mà Vương gia đã giao phó cho thuộc hạ theo dõi."
Lục Vi Tầm lấy lại tinh thần, cất lời đáp lại, "Đi, đến huyện Mạc."
Phương Dự hơi kinh ngạc, "Vâng.

Nhưng huyện Mạc nằm ngay bên dưới chân núi của trường săn, bọn chúng là đang hướng về phía Hoàng thượng đi săn sao?"
Lục Vi Tầm lắc đầu, "Bọn chúng hướng đến bổn vương, nếu như muốn ám sát bệ hạ, chúng sẽ không chọn thời điểm đi săn như thế này.

Bệ hạ xảy ra chuyện, tất cả mọi người ở đây không ai tránh khỏi có liên can, lại liên lụy quá nhiều người." Hắn cười lạnh một tiếng, "Hắn không có cái gan này, triều đình rối loạn, hắn cũng chẳng ăn được thứ gì tốt."
Phương Dự không biết "hắn" trong lời nói kia là ai, Lục Vi Tầm đã dắt ngựa quay đầu trở về lều của mình, phân phó, "Ngươi đi chuẩn bị cung tên cho bổn vương."
"Vâng."
23.

Ngày đi săn thứ hai, Lục Vi Tầm giơ mũi tên cố ý muốn cùng Từ Tấn phân tranh cao thấp, nhiều lần đoạt lấy con mồi của đối phương.

Tài năng của Lục Vi Tầm chính là một phát chuẩn xác, trái lại những con mồi của Từ Tấn chỉ bị thương chạy sâu vào rừng trốn thoát.

Tiểu Hoàng đế tâm khí cao ngạo đuổi theo, Lục Vi Tầm đi theo phía sau, hai người bất tri bất giác rời khỏi đội ngũ hoàng gia.

Từ Tấn lạnh mặt muốn tranh đấu với Lục Vi Tầm đến cùng, Lục Vi Tầm không nhanh không chậm đi theo y vào tận sâu trong rừng, đợi đến khi thỏ rừng đã chạy mất dạng, Từ Tấn nắm cương ngựa mới phát hiện mình đã đi vào quá sâu, bốn phía xung quanh không còn nhìn thấy bóng dáng Lục Vi Tầm cho nên quay đầu định trở về, tính cảnh giác cao độ luyện được trên chiến trường khiến cho y biết được nơi đây không thích hợp để ở lâu.

Khi nghe được tiếng gió khác thường, y nắm chặt cung tên, quay đầu lại lắp tên kéo căng dây cung, thế nhưng đối mặt với y cách đó không xa chính là Lục Vi Tầm cũng đang giương cung tên ngắm chuẩn xác vào mình.

"Ngươi..."
Từ Tấn còn chưa mở miệng, Lục Vi Tầm đã thu lại tầm mắt bắn ra một mũi tên, con ngươi của Từ Tấn co rút cực nhanh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, y cũng bắn ra một mũi tên.

Khi mũi tên của Lục Vi Tầm cắm vào lồng ngực, Từ Tấn cảm thấy tứ chi của mình đều lạnh như băng.

Y cúi đầu nắm lấy mũi tên nhọn, vết thương chảy máu dính đầy cả tay, trái tim của y như bị đâm thủng, đau nhức không dứt.

Từ Tấn che ngực thở dốc, nước mắt ào ạt tuôn ra, đau đớn đến mức một âm thanh cũng không phát ra được, khom người ngã sấp lên lưng ngựa, hít thở không thông.

Làm sao lại biết...!Hắn làm sao biết được...!
Đôi môi tiểu Hoàng đế tái nhợt run rẩy, lại phí sức ngẩng đầu lên, thấy mũi tên kai của mình bắn trúng đầu vai Lục Vi Tầm, đối phương chỉ lạnh lùng rút mũi tên ra.

Lục Vi Tầm nhìn y, mặt không đổi sắc, Từ Tấn há miệng muốn gọi tên hắn, muốn nói với hắn rằng mình rất đau, nhưng dường nhưng y không thể nhận ra được Lục Vi Tầm ở trước mặt, Lục Vi Tầm người này, giống hệt như cái người xa lạ đứng trên tường thành của đời trước không chút quan hệ nào với y.

Cuối cùng Từ Tấn ngã ngồi trên lưng ngựa, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ không biết mình có phải đang rơi vào một giấc mộng hay không, hay là...!Hay là lại quay trở về ngày hôm đó...!
"Bệ hạ, thần nuốt lời rồi."
Y nghe được một câu nói như vậy.

Lục Vi Tầm lạnh lùng che vết thương của chính mình, nhìn thấy Từ Tấn nhắm chặt mắt mê man, máu đầm đìa từ ngực chảy xuống đầy tay.

Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, bốn phía vang lên động tĩnh rất nhỏ, tiếng ồn đến gần lại, nhìn thấy bóng dáng của Hứa gia và Phương Dự, Lục Vi Tầm lúc này mới bất chấp vết thương trên vai, thúc ngựa phi như bay đến bên cạnh Từ Tấn, ôm y vào lòng, "Bệ hạ, bệ hạ."
Lục Vi Tầm xé rách phần y phục trước ngực của đối phương, móc một lọ thuốc từ trong ngực ra rắc xung quanh vết thương, Từ Tấn đau đớn đến mức trong hôn mê vẫn rên thành tiếng.

Bàn tay bấu chặt lấy cổ tay Lục Vi Tầm, dược liệu phát tác càng mạnh, lực tay của y càng tăng, móng tay cào lên da Lục Vi Tầm rướm máu.

Lục Vi Tầm để mặc cho y cào cấu, đợi đến khi máu ngừng chảy, hắn ấn xuống ngực của Từ Tấn, rút mũi tên ra, máu tươi văng đầy trên khuôn mặt lo lắng của hắn, lại một lần nữa rắc bột thuốc lên.

"Ưm..." Từ Tấn đau đến mức cả người phát run, trên trán sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, y theo bản năng nép vào ngực Lục Vi Tầm, bàn tay bóp chặt cánh tay của Lục Vi Tầm, cách lớp y phục đơn bạc nặng nề bóp ra từng mảng tím bầm, Lục Vi Tầm chỉ mím chặt môi không nói lời nào, ôm lấy Từ Tấn.

Khi Phương Dự và Hứa gia chạy đến trước mặt, đã thấy cả người bọn họ toàn là máu.


"Truyền Cát thái y tới, bổn vương cùng bệ hạ gặp phải thích khách, lập tức phong tỏa trường săn."
"Vâng."
Lục Vi Tầm ôm Từ Tấn thúc ngựa quay về doanh, đặt tiểu Hoàng đế lên tháp xong mặt hắn cũng đã chẳng còn huyết sắc, cánh tay bị thương máu chảy ròng ròng, may mà có Trịnh An ở cạnh bên đỡ hắn mới không ngất đi.

Cát thái y chạy tới nhất thời không biết nên xem cho ai trước, Lục Vi Tầm thở gấp ngồi xuống một bên, tìm một mảnh vải thấm máu vết thương của mình, "Xem cho bệ hạ trước đi."
Cát thái y tiến đến kiểm tra vết thương của Từ Tấn, lúc này cảm giác đau mà thuốc bột mang lại đã hết, Từ Tấn hoàn toàn hôn mê, sắc mặt nhợt nhạt, vết thương cũng đã dần kết vảy.

Cát thái y lại xem xét một chút, "Bệ hạ bị thương cách tim một li, nhưng cũng không quá nguy hiểm, hơn nữa kịp thời sử dụng kì dược quả thật hiệu quả cực tốt, cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ dưỡng là được."
Lục Vi Tầm nghe được lời này, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng vừa được buông lỏng đã nghiêng đầu ngất đi.

"Vương gia, Vương gia!"
Cát thái y xách hòm thuốc đến bên người Lục Vi Tầm, cắt vải y phục của hắn mở ra, trong lòng đột nhiên kinh hãi, vội vàng tìm lọ thuốc mà hắn dùng cho Từ Tấn từ trong ngực, nhưng phát hiện chỉ có một lọ, mà bột thuốc không còn sót lại tí nào, sao mà cái người này cũng không chừa lại cho mình một ít.

Cát thái y lại mở rương thuốc của mình, tìm một loại thuốc khử độc, sau đó dùng kim khâu lại vết thương của hắn.

"Mũi tên của Vương gia còn sâu hơn so với bệ hạ, thật là, không coi trọng tính mạng của chính mình nữa à, chảy nhiều máu như vậy." Cát thái y hùng hổ băng bó thật kĩ vết thương của Lục Vi Tầm, Trịnh An thở dài đưa nhiếp chính vương trở về lều trại của hắn.

Nửa đêm, Lục Vi Tầm mơ mơ màng màng đưa tay ấn chặt vết thương ép mình tỉnh lại, nếu như Cát thái y nhìn thấy bệnh nhân của mình lại không coi thân thể của hắn ra gì, nhất định sẽ ghim người này vào đầu danh sách đen.

Lục Vi Tầm vừa mở mắt đã bất chất kêu to, "Phương Dự! Phương Dự!"
Phương Dự vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài không ngờ Vương gia lại tỉnh nhanh như vậy, lập tức vén màn vào lều, "Vương gia, để thuộc hạ đi gọi thái y."
"Không cần." Lục Vi Tầm dùng tay trái chống đỡ thân thể, "Chuyện làm xong chưa?"
"Hứa gia phụ trách bao vây trường săn, thuộc hạ đã tiến hành kiểm soát, bắt được một đám người trốn lui trốn lủi ra ngoài." Phương Dự không hiểu lắm, cau mày, "Nếu như Vương gia biết chỗ bọn họ mai phục, vì sao lại làm như vậy?"
Lục Vi Tầm lắc đầu, suy yếu tựa vào đầu giường, "Đi dặn mọi người trong doanh, đặc biệt là Trịnh An, bệ hạ không hỏi tới cũng không được phép nói bổn vương chính là người cứu bệ hạ."
"Vương gia làm vậy, há chẳng phải là để cho bệ hạ nghi ngờ người."
Lục Vi Tầm vì đau mà phải nằm xuống trở lại, nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Phương Dự không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi lui xuống sắp xếp.

Từ Tấn lần nữa mở mắt đã là chuyện của hai ngày sau, thuốc bột mà Lục Vi Tầm dùng cho y tuy mau lành, nhưng khi dùng phải chịu đựng gấp mấy lần đau đớn, sau khi miệng vết thương kết vảy vẫn phải điều dưỡng một thời gian mới được.

Chỉ là Từ Tấn không nghĩ tới mình còn có thể mở mắt ra, y rên rỉ một tiếng ngồi dậy, cởi vạt áo liền thấy được vết thương trên ngực.

Trịnh An mang theo tỳ nữ tiến vào, "Hoàng thượng, thái y nói mũi tên này chỉ cách tim một chút, sau khi dùng thuốc đã không còn gì đáng ngại."
Lòng Từ Tấn tràn ngập nghi ngờ, "Nhiếp chính vương đâu?"
"Bẩm Hoàng thượng, nhiếp chính vương hôm đó cũng bị tập kích, sáng sớm hôm qua đã lên đường trở về kinh thành."
"Tập kích?" Từ Tấn nhíu mày.

"Vâng.

Vương gia nói có người ám sát Hoàng thượng.

Hứa tướng quân và Phương thị vệ vây kín trường săn cũng không tra ra được hành tung."
Từ Tấn lại cảm thấy đầu óc có chút căng đau, thế nào mà lại là ám sát, y rõ ràng trơ mắt nhìn Lục Vi Tầm chĩa mũi tên về phía mình, hắn chính là người phát tên, ở chỗ đó không còn ai khác cả, "Chuẩn bị xe, trẫm muốn hồi kinh ngay lập tức!"
"Vâng."
Sau khi hồi cung, chuyện đầu tiên mà Từ Tấn làm đó chính là cho người điều tra tung tích của Lục Vi Tầm.

"Nhiếp chính vương hồi kinh chỉ một mực dưỡng thương ở trong phủ, trong khoảng thời gian này chỉ có Thục Thái phi đi một chuyến đến thăm hỏi."
"Thục Thái phi." Nghe xong lời bẩm báo của Hứa gia, Từ Tấn cười nhạo một tiếng, "Không ngờ hắn lại cùng Việt Vương phủ thân cận." Lời nói ngừng lại một lúc, "Vụ ám sát ở trường săn, ngươi có tra ra được người nào khả nghi hay không?"
Hứa gia quỳ một chân trên đất, "Hoàng thượng thứ tội, Kim Dực Vệ phụ trách trông chừng, cho nên thuộc hạ trước nhất phái binh vây quanh trường săn, việc kiểm tra những kẻ khả nghi là do Phương Dự tiến hành.

Sau đó Kim Dực Vệ lại điều tra xung quanh huyện thành, mấy ngày trước đó quả thật có một nhóm người khả nghi tiến vào huyện Mạc, mà khu vực huyện Mạc cũng là do Phương Dự nhận lấy trông chừng.

Thuộc hạ đáng chết, không chú tâm quan sát người của nhiếp chính vương."
Hứa gia bởi vì dựa vào quan hệ của Từ Tấn và Lục Vi Tầm cho nên đối với đội ngũ của nhiếp chính vương có mười phần tin cậy, sao có thể đoán ra tiết mục náo nhiệt kia chính là do hắn tự biên tự diễn.

Trong bụng Hứa gia thầm oán, hôm đó thấy được thần sắc lo lắng của nhiếp chính vương còn cho rằng bọn họ thật sự bị mai phục.

Nhưng mà Hứa gia sợ rằng Hoàng thượng sẽ càng tức giận hơn nếu biết Vương gia lợi dụng y như vậy, cho nên mới không báo cáo tình huống cụ thể vào lúc đó cho y biết.

Hứa gia không đành lòng, mấp máy môi, "Hoàng thượng...!Người thật sự cùng Vương gia đi đến bước đường này sao?"
Từ xưa, quyền thần và quân vương không đội trời chung, hắn đã cho rằng nhiếp chính vương và hoàng thượng không giống như vậy.

"Trẫm sao có thể chưa từng ôm một tia hi vọng nào, làm sao có thể chưa từng mong muốn một ngày như vậy không bao giờ xảy ra?" Nhưng mà mũi tên kia lại hướng về phía y.

"Bệ hạ, thần nuốt lời rồi."
Từ Tấn ngược lại chỉ muốn hỏi hắn một câu, hắn đã từng thật lòng với y chưa? Vì sao bây giờ lại trở nên như vậy? Y chưa từng nghi kị hắn, nhưng đổi lại hắn vẫn luôn giấu giếm mọi chuyện.

Y cho rằng, ngày hôm đó y có thể đợi đến khi hắn nguyện ý ngỏ lời, thế nào, không ngờ hắn vẫn luôn âm thầm tính toán tất cả trong đầu.

Từ Tấn mệt mỏi tựa vào long ỷ, nhắm chặt hai mắt.

Hứa gia thở dài trong lòng một tiếng, "Thuộc hạ cáo lui."
tbc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận