Tam Thái Tử

Trong Hắc Thủy tùng lâm lúc này, thân hình Lý Lân quỷ dị, tốc độ lao đi
cực nhanh. Cảm giác của hắn linh mẫn, khí tức lại yếu ớt, hơn nữa kinh
nghiệm trong rừng lại phong phú, hắn căn cứ vào thực nghiệm và cảm giác
tránh xa nơi ẩn cư của đám cao cấp linh thú, hơn nữa cũng cố gắng không
tiếp xúc với đám linh thú sống theo bầy đàn. Dù sao hắn bây giờ chỉ có
một người, chỉ cần một đàn linh thú chuẩn cấp độ thôi thì hắn cũng không thể nào chống lại nổi.

Grao…!

Phía sau truyền tới một
tiếng gầm rú của linh thú, một con tam giai Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ men theo khí tức mà Lý Lân để lại cấp tốc đuổi theo. Thiết Thạch Truy Mệnh
Hổ thân dài gần năm thước, đứng lên cũng cao hơn ba thước, bao phủ quanh mình là lân giáp tựa Huyền thiết vậy. Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ am hiểu
ẩn dấu và truy tung, cơ thể của nó mà co lại thì không khác gì một tảng
đá đen kịt. Với linh giác của Lý Lân cũng phải tới trước mặt nó thì mới
phát hiện ra được. Đối mặt với một tam giai đỉnh cao linh thú thì hắn
trừ trốn ra cũng chỉ có trốn mà thôi.

Lý Lân không ngừng thay đổi phương hướng, tận hết khả năng để có thể thoát khỏi truy kích của Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ. Nhưng hết cả một buổi chiều, Lý Lân chạy trốn cũng
hơn ba mươi dặm rồi mà vẫn không tài nào thoát khỏi con hổ này.

- Mẹ nó, phải liều mạng thôi!

Lý Lân phẫn nộ trong lòng, cứ tiếp tục như thế cũng không phải cách hay,
nếu như vì bị con Thiết Thạch Hổ truy kích lại mang tới thêm nhiều linh
thú khác đuổi theo thì mình quá phiền phức rồi. Thực lực của hắn cũng
chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mình, nguy cơ mà nhiều thêm thì hắn cũng
khó có thể thoát nổi. Còn về cái lân phiến của Đại Địa Bạo Long có thực
sự dùng được hay không thì hắn không dám dùng cái mạng nhỏ của mình đi
kiểm nghiệm. Cuối cùng, trước khi màn đêm buông xuống, Lý Lân đã chạy
tới chân một tòa cự sơn, may mắn kiếm được một sơn động không có linh
thú hoạt động để nghỉ ngơi.

Sau nửa canh giờ, Thiết Thạch Truy
Mệnh Hổ cũng men theo mùi hắn để lại mà đuổi tới động khẩu. Nó thoáng do dự trong chốc lát, sau đó lao vào đuổi tiếp.

Đường trong động
rất quanh co, xem ra đây là một hang động tự nhiên. Thiết Thạch Truy
Mệnh Hổ đang chậm rãi không tiếng động đi vào, bỗng nhiên nó quay về một hướng phóng ra một đoàn thiết thứ ẩn chứa thổ hoàng linh lực. Thiết
Thạch Truy Mệnh Hổ có thể từ bên trong đồ ăn thu lấy từng chút thiết
điểm, dần dà tạo thành thiết thứ vô kiên bất tồi, dưới tứ giai linh thú
khó mà phòng ngự được. Bởi vì tự thân nó tạo nên, cùng với tính mạng của nó có sự đồng nhất nên có thể tự do khống chế quỹ tích di chuyển, vô
cùng khó đối phó.

Uỳnh uỳnh!

Một tiếng nổ vang lên, nham
thạch sụp đổ, một đạo bạch quang đột nhiên chiếu sáng cả huyệt động.
Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ gào lên thảm thiết, vô ý thức nhắm mắt lại. Sau đó nó cảm thấy trên cổ mình lại có một cái vòng kỳ quái, dần dà linh
hồn xuất hiện thêm từng đạo gông xiềng, sự đau đớn cũng dâng trào trong
lòng.


Grao……!

Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ rít gào, cố gắng bạo phát linh lực trong cơ thể, ý muốn thoát khỏi gông xiềng trên người.

Soạt….!

Một bóng đen từ bên trong bóng tối lao ra, thêm một đạo đao mang sáng chói!

Xoạt! Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ liền ngừng giãy giụa, bởi Thiết thạch giáp mà
nó vẫn luôn tự hào giờ đây giống như là đậu hũ vậy, bị đao mang xé rách, sau đó nửa đoạn Ma Đao từ trong thân thể nó đâm ra ngoài.

Vù vù….!

Ma Đao rung động vang lên sự hưng phấn, trong nháy mắt hút sạch sẽ máu của Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ, ngay cả linh hồn của nó cũng bị Ma Đao hút
luôn vào.

Lý Lân đối với chuyện này cũng không cảm thấy quái dị
gì hết, vì phàm là linh thú bị hắn dùng Ma Đao diệt trên đường đều bị
hấp thụ hết máu huyết lẫn linh hồn. Hắn tuy bất đắc dĩ nhưng không thể
không sử dụng nó cho được.

Uy lực của Ma Đao đủ đảm bảo cho hắn
thoát khỏi Hắc Thủy tùng lâm, huống hồ Ma Đao từ lúc vào tay hắn vẫn
chưa hề xảy ra chuyện gì bất tường hết, mà nó lần nào cũng cứu hắn, giúp cho hắn trong một thời gian ngắn đạt được thành tựu như hiện tại.

Vút! Lý Lân thu Ma Đao lại, Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ ngã ầm một tiếng xuống đất, thiết hoàn trên cổ cũng vỡ tan.

- Ngự thú hoàn này công hiệu cũng không tồi. Máu huyết của tam giai linh
thú luyện chế Ngự thú hoàn cũng có thể có ảnh hưởng nhất định tới tam
giai linh thú. Đáng tiếc cái thứ này lại rất phiền toái, chỉ có thể lén
lút sử dụng mà thôi.

Lý Lân rất xem trọng năng lực của Ngự thú
hoàn, nhưng bởi vì không thể quang minh chính đại mà dùng nên có chút
tiếc nuối. Hắn sẽ không dùng Ngự thú hoàn đi bắt linh thú nhưng cũng sẽ
dùng nó như một thủ đoạn để chiến đấu. Tựa như vừa rồi, Ngự thú hoàn đã
khiến cho Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ phải dừng lại, nếu không Lý Lân có
nhanh tới đâu cũng không thể nào làm nó bị thương được.

- Không
biết phía sau của Thú Đạo còn có pháp môn ngự thú gì cường hãn hay
không. Giờ mới chỉ có ba loại sơ cấp nhất mà thôi mà đã mạnh như vậy,
còn có trang sách bị phong ấn đó nữa, chắc chắn có liên hệ với Ngự thú
tông năm đó. Chẳng qua là vì sao chỉ có cái loại cấp thấp Ngự thú hoàn
này được cho ra đời thôi?

Lý Lân không thể nào hiểu nổi, so với
Ngự thú hoàn dễ bị ngoại giới phá hư thì huyết khế càng thêm an toàn
hơn. Tất nhiên nếu như xét tới góc độ phản phệ thì huyết khế cũng không

bằng Ngự thú hoàn. Dù sao thì linh thú bị Ngự thú hoàn khống chế cho dù
chết trận hay là chạy trốn thì cũng không ảnh hưởng gì tới chủ nhân. Về
phần loại thứ hai xóa đi ý thức của linh thú, tuy rằng có thể thu được
sự trung thành hoàn toàn nhưng lại ngăn cản sự phát triển của linh thú.

Dùng Ma Đao để lột da của Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ, Lý Lân che cửa động khẩu lại. Sau đó hắn đốt lên một đống lửa, mãn nguyện lấy thịt hổ ra nướng,
rất nhanh huyệt động tràn ngập hương vị mê người.

Sạt, sạt….!

Từng tiếng răng rắc từ sâu bên trong huyệt động truyền đến, thân thể Lý Lân
trong chốc lát căng cứng, cấp tốc thu hết thịt hổ vào không gian giới
chỉ, cả người dung nhập vào bên trong bóng tối.

- Meo, meo…!

Một tiếng kêu non nớt từ trong chỗ sâu nhất truyền tới.

Lý Lân sửng sốt trong lòng, không ngờ lại nghe được một âm thanh non nớt
như vậy. Trước khi che lại cửa huyệt động hắn đã kiểm tra cả động, đáng
lý không thể có linh thú ẩn nấp mới đúng.

Lần theo tiếng kêu, Lý
Lân đi tới chỗ sâu nhất trong huyệt động. Ở nơi cuối thông đạo, nơi mà
hắn cho là ngõ cụt, trên tường xuất hiện một lỗ thủng. Một con thú đang
thò đầu qua nhìn hắn, một đôi mắt to đáng yêu đối mặt cùng Lý Lân.

- Ặc, đây là con gì.

Lý Lân há hốc mồm, nhưng cảm nhận được sinh vật này không có nguy hiểm,
hắn lấy ra mấy viên dạ minh châu, chiếu sáng toàn bộ nơi này.

Lạt sạt, lạt sạt!

Trên bức tường vết rách càng ngày càng lớn, một con vật nhỏ lông xù màu đen
dưới ánh mắt trợn ngược, cái mồm há hốc của Lý Lân điên cuồng gặm cái
tường đó. Chỉ trong mấy hơi thở, bức tường cao ba thước đã bị gặm sạch
sẽ, lộ ra không gian bên trong khoảng mười mét vuông.

- Đây không ngờ là một quả trứng khổng lồ.

Lý Lân lúc này đã hiểu, thứ mà cái con vật đen đen đó gặm căn bản không phải là nham thạch, mà là vỏ trứng.

- Quả trứng cao tới ba thước ư, đây rốt cuộc là con gì?

Lý Lân hiếu kỳ, khuôn mặt con thú nhỏ này rất dài, hơn nữa nhìn rất mơ hồ, trừ một đôi mắt ngây thơ ra thì không thể nhìn rõ được mặt nó ra sao.

- Meo meo…!


Âm thanh non nớt vang lên.

- Mèo sao? Mèo lúc nào lại đẻ trứng a?

Lý Lân cảm thấy chuyện này có chút loạn, thuyết tiến hóa của Đác uyn không ngờ lại bị lật đổ.

- Meo meo…!

Con vật nhỏ kêu với Lý Lân, trong âm thanh không có sự phẫn nộ cừu hận của
linh thú khi nhìn thấy nhân loại, chỉ có tình phụ tử khi sinh linh gặp
mặt mà thôi.

Lý Lân khẽ động, hắn đi tới bên người con thú nhỏ, không hề cố kỵ ôm lấy nó.

- Meo meo…!

Con thú con hưng phấn kêu lên.

- Quả nhiên là một con mèo, ế! Con mèo này còn có cánh! Thật là quái dị.

Toàn thân con mèo ướt sũng, trên lưng có hai cái cánh nho nhỏ nhô lên, tuy
chưa mở ra hoàn toàn, nhưng cũng có hình thức ban đầu của cánh rồi.

Nếu như ở kiếp trước hắn có xem qua một bộ Anime được đảo quốc truyền bá
nhiệt tình thì sẽ không thấy xa lạ với con thú nhỏ này. Chỉ là vật trong Anime ở kiếp trước giờ đã thành vật sống ở dị giới, thế giới này quả
thực trái ngược với lẽ thường mà.

Lý Lân lấy ra một cái khăn mặt
và nước uống, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho nó, con thú con cũng không có chút tránh né, trái lại rất hưởng thụ.

- Thật là một con thú đáng yêu, trở về tặng cho Dao Cơ cũng được đó nhỉ!

Lý Lân cười cười nhìn con vật nhỏ trong lòng, ý nghĩ mang nó ra ngoài liền xuất hiện trong lòng.

- Meo meo…!

Thú con kêu một tiếng rồi bốn chân cùng sử dụng, chui thẳng vào trong lòng Lý Lân.

Tê…!

Thân thể hắn cứng đờ, ngay lập tức xách cổ nó giơ lên.

- Mẹ mày! Lão tử là nam nha, không có sữa đâu mà tìm!

Lý Lân quát lớn, thú con rất là bất mãn với sự thô bạo của Lý Lân, một đôi mắt to vô cùng ủy khuất nhìn hắn.

- Vừa mới nuốt nhiều vỏ trứng như thế, bụng cũng không có biến hóa. Giờ lại còn muốn ăn, mày là thùng cơm à?

Lý Lân không biết nói gì, hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối thịt quay đưa tới trước mặt thú con.

- Meo meo…!

Hai mắt nó tỏa sáng, giơ đôi móng vuốt bé nhỏ ôm lấy miếng thịt không bé hơn nó là mấy vào ngực.

Chạp, chạp!

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Lân, một khối thịt còn to hơn cả thú con bị nó

nuốt vào bụng, cái bụng chỉ bằng bàn tay của nó lại không có chút biến
hóa nào.

- Meo meo…!

Nó liếm liếm móng vuốt, nhưng vẫn chưa thỏa mãn quay qua Lý Lân kêu than.

- Sặc! Lão tử rốt cuộc kiếm phải quái vật gì đây!

Lý Lân không biết nói gì hơn đành đặt thú con lên vai, bước nhanh ra ngoài.

- Meo meo…!

Nó tựa hồ muốn chui vào lòng Lý Lân, nhưng hắn căn bản sẽ không đồng ý.
Cuối cùng nó giống như là dỗi, bò lên trên đầu Lý Lân, dường như muốn
làm loạn đầu tóc của hắn, nhưng rất nhanh nó lại chủ động bò xuống.

Hơn nữa lại hắt xì liên tiếp, trông khả ái vô cùng.

- Mợ! Lão tử không phải chỉ mới mấy ngày chưa gội đầu sao? Sao phải phản ứng lớn như thế?

Lý Lân rất ư phiền muộn.

Một lần nữa châm lửa, cắt thịt Thiết Thạch Truy Mệnh Hổ, tiếp tục sự nghiệp nướng đồ ăn.

Meo meo...!

Hai mắt thú con tỏa sáng, nó bổ nhào từ vai Lý Lân xuống.

- Chờ đó cho lão tử!

Lý Lân đè nó lại, bắt nó ngoan ngoan chờ đợi, sau đó lấy từ trong không
gian giới chỉ ra một ít thực vật, các loại hạt, rắc lên trên. Chỉ trong
phút chốc, hương vị thịt quay càng thêm nồng.

Ở bên ngoài
hang động Lý Lân đang ở, bạch y nữ tử đang đứng ở trên một gốc cây. Đối
với mùi thịt tỏa ra từ huyệt động thực sự bất đắc dĩ vô cùng, hắn cũng
quá không cẩn thận đi. Cho dù có huyệt động ngăn lại nhưng khói lửa vẫn
có thể thông qua các lỗ khí mà bay lên. Dù chỉ có một tia nhàn nhạt,
nhưng đối với đám linh thú du đãng trong đêm thì giống như một tọa độ
cực kì rõ ràng.

Bạch y nữ tử mô phỏng cao giai linh thú, bộc phát khí thế ngập trời, bức cho đám linh thú ở gần chạy trối chết. Sau đó
ngồi khoanh chân chờ đợi bên một thân cây thô to.

Trong khi khí
thế của bạch y nữ tử bạo phát trong nháy mắt, hắc sắc tiểu miêu cả người dựng đứng hết cả lông, bất an mà kêu lên những âm thanh non nớt.

- Sao vậy?

Lý Lân không hiểu được, bởi phương hướng mà bạch y nữ tử bạo phát khí thế
rất chuẩn xác, chỉ có chỗ hắn không có khả năng cảm ứng được.

Meo meo...!

Tiểu miêu nôn nóng kêu vài tiếng, đáng tiếc Lý Lân căn bản nghe không hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận