Tam Thái Tử

Bên trong lều, Bạch Tố Tố xinh đẹp giống như không phải phàm vật, Lý Lân không thể không thừa nhận rằng bản thân hắn lúc trước đã nhận xét sai lầm, Bạch Tố Tố tỉ mỉ ăn mặc tuyệt đối không kém Chu Hân Như, chỉ là do nàng bình thường trang điểm quá mức nam nhi hóa, nên đã che đi mất vẻ đẹp của nàng.

- Điện hạ . . .

Bạch Tố Tố đỏ bừng khuôn mặt, Cân Quắc tướng quân đối mặt với mấy chục vạn đại quân mà không biến sắc bây giờ lại e thẹn như tiểu nữ tử. Nàng duỗi tay ngọc ra kéo cánh tay Lý Lân, đem hắn kéo vào bên trong trướng.

- Tố Tố, nàng đây là muốn làm gì?

Lý Lân cảm thấy dưới đáy lòng có một cỗ tà hoả dục vọng đang cháy lên, nhưng bị hắn cật lực khống chế, hắn không muốn bị dục vọng khống chế. Khác với Chu Hân Như, bởi vì lúc đó Lý Lân là lần thứ nhất biết Chu Hân Như là thân nữ tử, càng bất ngờ hơn nữa là thấy được thân thể của Chu Hân Như, hành động gần như là khinh bạc mà hắn làm đó chỉ là muốn thoát khỏi khoảnh khắc lúng túng giữa hai người. Mà đối với Bạch Tố Tố, tình cảm của Lý Lân khá phức tạp. Không phải là hắn quan tâm đến xuất thân của Bạch Tố Tố, chỉ là hắn luôn cảm giác tình cảm giữa hai người quá mức mỏng manh, rất nhiều chuyện khuyết thiếu một loại quá trình nước chảy thành sông.

- Tố Tố hầu hạ Điện hạ cởi áo!

Bạch Tố Tố nhỏ giọng nói. Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, loại dáng vẻ kệch cỡm này đều là nàng từ trên sách xem được. Từ khi Chu Thắng Nam có nhẫn không gian, cũng không biết nàng từ nơi nào lấy được rất nhiều tàng thư, mà nửa năm qua, Bạch Tố Tố cũng là xem không ít, trong đó phần lớn là binh thư chiến sách cùng thư tịch lịch sử, nhưng cũng có một vài quyển là nói về câu chuyện của tài tử giai nhân. Bạch Tố Tố có xuất thân từ sơn trại thổ phỉ thô lỗ, đây cũng là nguyên nhân làm cho cá tính nàng thô cuồng. Đối mặt với tình cảm của mình, Bạch Tố Tố không người nào có thể nói được hết, chỉ có thể tìm kiếm đáp án từ trong sách truyện. Đọc nhiều sách như vậy, Bạch Tố Tố chỉ học được một điều, đó chính là hạnh phúc của mình phải tự mình đi tranh thủ. Chỉ có chủ động xuất kích mới là thủ đoạn tốt nhất để đạt được hạnh phúc.

- Không cần, bản hoàng tử tự mình làm là được rồi!

Thân thể Lý Lân nổi lên biến hóa, ma khí vốn đang yên lặng ở các đại khiếu huyệt ở Đốc mạch tựa hồ có tư thế rục rịch. Luồng khí Ma Đao chi hồn xoáy ở trung tâm huyệt Mệnh Môn hóa thành hình người, khuôn mặt tuy rằng cùng Lý Lân giống nhau như đúc, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tà ác.

Khuôn mặt Bạch Tố Tố trở lên trắng bệch, Lý Lân từ chối làm cho nàng thở dài trong lòng.

- Điện hạ, Tố Tố thật sự kém như vậy sao? Vì sao người không thể liếc ta một cái?

Bạch Tố Tố ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong trẻo kia u oán nhìn Lý Lân.

Lý Lân thân thể chấn động, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Không nói Bạch Tố Tố là Cân Quắc tướng quân uy danh, chỉ riêng tướng mạo của nàng cũng đủ để cho bất kỳ nam nhân nào mơ ước. Lý Lân cũng là nam nhân bình thường, đặc biệt là loại nhiệt huyết nam nhi đã hưởng qua chuyện cá nước vui vầy, đối mặt với một đại mỹ nữ tuyệt sắc, trời mới biết Lý Lân có thể kiên trì bao lâu. Hắn muốn chạy trốn, nữ sắc tuy rằng mê người, nhưng cũng là đầy phiền phức rắc rối. Trước đó đã có một bạch y nữ tử, nếu như thêm một cái Bạch Tố Tố, Lý Lân thực sự có loại cảm giác sứt đầu mẻ trán.

- Người là ân nhân cứu mạng của Tố Tố, lại tiêu diệt Lâm Tiên trại vì báo thù cho Tố Tố, bắt đầu từ lúc ấy, Tố Tố đã thích người. Ta biết xuất thân của ta không tốt, không xứng với Điện hạ, nhưng ta vẫn một mực nỗ lực, hy vọng có thể trở thành nữ nhân xứng với ngươi. Điện hạ, những này đều không thể làm người động lòng sao?

Bạch Tố Tố đau khổ nói, đôi mắt rưng rưng làm cho trong lòng Lý Lân chợt đau lòng.

- Tố Tố, Nàng hiểu lầm rồi. Bản hoàng tử chưa từng xem thường ý tứ của nàng. Chỉ là hiện tại, hiện tại . . .

Lý Lân không biết tiếp tục nói như thế nào nữa. Hắn thừa nhận Bạch Tố Tố rất mê người, thân thể của hắn so với tư tưởng còn thành thực hơn. Chỉ là Lý Lân đem loại kích động này quy kết là do ảnh hưởng của ma khí. Thậm chí có phải thật như vậy hay không, sợ rằng ngay cả bản thân Lý Lân cũng khó có thể xác định.

Bạch Tố Tố bước tới gần hắn một bước, tay ngọc đặt ở trên dây buộc bên hông mình, trong mắt loé ra vẻ quyết tâm.

Lý Lân ấn chặt tay của nàng, vẻ mặt rất phức tạp. Cuối cùng, Lý Lân hít một hơi, lắc đầu.

- Ngày mai còn phải đại chiến, hiện tại nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ lung tung!

Lý Lân gạt tay của nàng ra, xoay người đi ra khỏi trướng.

Bịch!

Bạch Tố Tố xụi lơ trên mặt đất, cả người bị một cỗ uể oải bao phủ, nở cười khổ.

- Đến cùng vẫn là thất bại! Tại sao, rốt cuộc là tại sao!?

Bạch Tố Tố tự lẩm bẩm, cả người chầm chậm đứng dậy, kéo dây buộc bên hông ra, chiếc váy dài màu hồng phấn tuột xuống. Ngoại trừ áo lót ra, mảng lớn da thịt bạo lộ ở trong không khí, làn ra trắng nõn giống như được rèn đúc từ ngà voi. Vóc người ngạo nhân đủ để khiến bất kì người phụ nữ nào phải ghen ghét đố kỵ.

- Ta không kém bất kì ai, tại sao lại không thể lọt vào trong mắt ngài?!

Bạch Tố Tố khẽ vuốt thân thể mềm mại của mình, biểu hiện đau khổ trên mặt chầm chậm khôi phục lại, thế nhưng nước mắt trong suốt lại lặng lẽ rơi xuống. Bạch Tố Tố cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, chỉ là trước kia nàng được ăn cả ngã về không buông xuống tất cả tôn nghiêm, biểu lộ tất cả với Lý Lân. Đáng tiếc, kết quả cuối cùng lại làm cho nàng tuyệt vọng.

Bạch Tố Tố nhặt váy dài màu hồng nhạt từ trên mặt đất lên, nhè nhẹ vỗ bụi bặm bên trên, vẻ mặt trở lên vô cùng mềm nhẹ.

- Mẹ ơi, đây là đồ vật duy nhất người để lại cho nữ nhi, nói để nữ nhi khi xuất giá trở thành tân nương xinh đẹp nhất. Nhưng hôm nay, tâm nữ nhi đã chết, giữ lại vật này cũng vô dụng, hiện tại liền phá huỷ nó. Nữ nhi đã quyết định, từ hôm nay trở đi, trên đời này không còn Bạch Tố Tố, chỉ còn Cân Quắc nữ tướng Bạch nương tử của Đại Đường.

Bạch Tố Tố nhỏ giọng nói. Nàng lấy ra một cây kéo từ dưới mặt phản. Lấy thực lực của nàng, xé nát một bộ y phục cũng không cần phí sức, nhưng nàng ngược lại lại trịnh trọng lấy ra cây kéo, chuẩn bị đem nó cắt thành từng mảnh.

Bạch Tố Tố nhắm mắt lại, thân thể mềm mại có một chút run rẩy, đang muốn dùng sức thì đôi tay ngọc lại bị một bàn tay lớn tóm chặt lấy.

Bạch Tố Tố bỗng nhiên mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Lý Lân với nụ cười khổ sở đứng ở trước cửa.

- Tố Tố, nàng đâu cần phải như vậy?

- Điện hạ, xin buông tay. Một bộ y phục mà thôi, Tố Tố còn chưa tới mức bởi vì tình cảm bị cự tuyệt mà nghĩ không xuôi.

Bạch Tố Tố tự nhiên hào phóng, không chút nào bởi vì trên người mình chỉ còn một chiếc áo lót mà ngượng ngùng lúng túng. Nguyên bản tình nghĩa trong mắt cũng hóa thành bình cảnh nhàn nhạt, giống như tất cả những việc vừa nãy không phải nàng làm ra.

Bộp một tiếng, Lý lân đem cây kéo đoạt tới, tiện tay ném sang một bên. Cánh tay hắn hơi dùng sức, thân thể mềm mại của Bạch Tố Tốbị hắn ôm vào trong ngực.

- Điện hạ . . .!

Bạch Tố Tố kinh ngạc thốt lên, lời còn chưa nói xong, đôi môi anh đào đã bị Lý Lân cực kỳ bá đạo hôn xuống.

Ưm một tiếng, Bạch Tố Tố chưa kịp kinh hỉ, toàn bộ đầu óc trong nháy mắt trống không. Thân thể mềm mại trong nháy mắt càng lỏng xuống, nàng mềm nhũn ở trong lòng Lý Lân.

Lý Lân bá đạo, hai tay dùng sức cơ hồ muốn đem Bạch Tố Tố toàn bộ nhét vào trong thân thể của mình. Toàn bộ khí tức trên người hắn cũng trở lên cuồng bạo.

- Điện hạ . . .

Nửa ngày, Bạch Tố Tố mới thoát ra khỏi nụ hôn cuồng bạo của Lý Lân. Cả người thở hồng hộc, bộ ngực đẫy đà kia không ngừng cọ lên lồng ngực cường tráng của Lý Lân, làm cho tà hỏa trong người Lý Lân càng thêm cháy mạnh.

- Tố Tố, bản hoàng tử thừa nhận, mưu kế của nàng đã thành công!

Lý Lân nghiêm mặt nói, phất tay đem chiếc váy dài màu hồng phấn rơi trên mặt đất thu vào trong nhẫn không gian của mình.

- Điện hạ, ta không biết người đang nói cái gì?

Đôi mắt to của Bạch Tố Tố có chút chột dạ né tránh ánh mắt bá đạo của Lý Lân, cánh tay quấn chặt lấy lồng ngực Lý Lân, cả người giống như đà điểu rúc vào trong ngực Lý Lân.

- Hừ! Đừng coi bản hoàng tử là kẻ ngốc. Nàng dám nói tất cả những thứ này đều không là thủ đoạn của nàng?

Giọng nói của Lý lân vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi để cho trong lòng Bạch Tố Tố hốt hoảng.

- Điện hạ, người . . . Ta . . .

Bạch Tố Tố ngẩng đầu, nhìn thấy mắt Lý Lân, trong lòng thật sự có chút hốt hoảng.

Khuôn mặt Lý Lân không hề cảm xúc, bàn tay lớn đột nhiên tập kích lên trên cái mông của nàng. Cặp mông ngọc tròn trịa vểnh cao bị Lý Lân dùng lực nhào nặn, Bạch Tố Tố chỉ cảm thấy một luồng đau nhói từ trên mông truyền đến, trái tim nhảy loạn, tinh thần vừa khôi phục giống như lại lần nữa mê muội.

- Chỉ một lần này, lần sau không được làm như thế nữa!

Lý Lân ghé vào bên tai Bạch Tố Tố, vô cùng bá đạo nói.

Bạch Tố Tố đáy lòng buông lỏng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng như lửa. Hành động cắt bỏ y phục vừa rồi đúng là thủ đoạn nhỏ của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui