Tam Thái Tử

- Làm phiền!

Lý Lân gật gật đầu, dẫn theo Ám Ảnh đi vào hoàng cung. Trong hoàng cung
cấm cưỡi tọa kỵ, do đó, mặc dù ngồi trên lưng Ám Ảnh rất thoải mái, Lý
Lân cũng chỉ có thể đi bộ hướng về phía Cảnh Thái cung của mình mà đi.

- Tam ca, sao huynh trở về rồi?

Một âm thanh kinh ngạc vui mừng truyền đến. Lý Lân nghiêng người nhìn
lại, không ngờ là Bát hoàng tử. Chỉ nửa năm ngắn ngủi không gặp, thân
hình tên tiểu tử này cao thêm rất nhiều, không ngờ sắp đuổi kịp Lý Lân.
Trên mặt cũng tràn đầy vẻ thành thục không phụ thuộc vào tuổi tác. Thứ
duy nhất không thay đổi là đôi mắt tinh quái vẫn tràn trề tinh thần như
trước.

- Bát đệ, nửa năm không gặp, thay đổi của đệ quả không nhỏ.

Lý Lân thân thiện cười nói, đối với Bát hoàng tử, Lý Lân vẫn rất có
thiện cảm, ít nhất trên người hắn không có sự ác độc và tính kế mà Lý
Lân chán ghét.

- Yến kinh xảy ra chuyện lớn như thế này, đệ cũng đương nhiên chịu ảnh
hưởng, thay đổi là có thể lý giải. Huống chi thời gian này cậu cậu vẫn
luôn ở bên giảng dạy cho đệ cách đối nhân xử thế, phụ hoàng cũng dẫn dắt nhiều, đệ cũng có thêm nhiều kiến thức hơn so với trước kia. Nhưng thật ra thay đổi của Tam ca mới lớn, đệ hiện tại cũng không nhìn thấu thực
lực của huynh nữa.

Bát hoàn tgử nhìn Lý Lân từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thêm kinh
hãi. Phải biết rằng, Bát hoàng tử nửa năm trước là võ sư tam phẩm, nửa
năm nay hắn cũng chưa từng lơi lỏng tu luyện võ đạo, hiện tại cũng chỉ
chật vật đạt đến võ sư ngũ phẩm.


Sự xuất thế của phần đông hoàng tử không làm thay đổi hoàn cảnh tu luyện của Bát hoàng tử. Phân phối thịt tươi linh thú của hắn vẫn giống như
trước, đây cũng là đặc sắc của hoàng thất, tu luyện dưới Võ Tông đều là
dựa vào chính bản thân mình, dù sao dưới võ sư đều được xem là thời gian đặt nền móng, nếu thời gian này rèn luyện tốt, có thể khiến con đường
võ đạo sau này càng thêm thông thuận. Nửa năm tang hai phẩm, dưới tình
huống không dựa vào đan dược, Bát hoàng tử đã được xem là thiên tài võ
đạo rồi.

- Nửa năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, thực lực cũng may mắn tiến bộ rất nhiều. Bản hoàng tử nhận được thư của đệ đã ngày đêm chạy đến, bây giờ
muốn đi gặp Dao Cơ. Huynh đệ ta ôn chuyện có thể để sau.

Lý Lân gật gật đầu, không nói nhiều với Bát hoàng tử, mà nhanh chóng hướng về phía Cảnh Thái cung mà đi.

Bát hoàng tử nhấc chân định đuổi theo, nhưng dường như nghĩ ra điều gì,
vẻ mặt bất đắc dĩ dừng chân. Một lúc lâu sau, trên mặt Bát hoàng tử
thoáng vẻ kinh ngạc, bất giác nói:

- Không đúng, Tam ca nói huynh ấy nhận được thư của ta mới chạy về,
nhưng theo cách nói của cậu, cho dù là diều hâu với tốc độ truyền tin
tức nhanh nhất Đại Đường hiện nay cũng cần thời gian một ngày. Tam ca từ lúc nhận được tin tức đến lúc đến đây chẳng qua dùng mất thời gian một
ngày một đêm, tốc độ này là quá nhanh rồi!

Bát hoàng tử cũng không biết con hắc hổ uy mãnh theo sau Lý Lân là một
con hổ có cánh. Lại nhìn trên người Lý Lân cũng không giống có linh thú
khác, điều này khiến Bát hoàng tử cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

- Đợi một lát nhất định phải hỏi rõ Tam ca, nếu thật sự là một linh thú phi hành, có lẽ có thể mượn dùng.

Bát hoàng tử hé miệng lẩm bẩm, vào lúc này trên mặt hắn mới xuất hiện nét trẻ con, giống một đứa trẻ mười ba tuổi rưỡi.

Lý Lân hiện tại rất buồn bực, vốn muốn lập tức chạy về Cảnh Thái cung, lại không ngờ gặp phải oan gia ngõ hẹp Tứ hoàng tử Lý Kỳ.


- Tránh ra!

Lý Lân thần sắc có chút lạnh như bang nói. Ở phía trước hắn, Tứ hoàng tử dẫn theo mười mấy thái giám cung nữ chặn ngay đường đi. Mà Tứ hoàng tử
Lý Kỳ thì đang cười lạnh nhìn Lý Lân.

- Lý Lân, cuối cùng ngươi cũng trở lại. Món nợ giữa hai chúng ta cũng nên tính rồi!

Trong giọng nói của Tứ hoàng tử tràn đầy phẫn uất. Nghĩ đến chuyện xảy
ra nửa năm trước, Tứ hoàng tử liền khó cho giấu ý hận trong lòng. Tuy là vết thương của hắn đã được chữa khỏi bởi thần đan chữa thương của Đại
Diễn tông. Nhưng cho dù là thần đan cũng không thể chữa trị hoàn mỹ, cú
va chạm trước đó của Lý Lân tương đương với việc phế bỏ gốc con cháu của Tứ hoàng tử, mặc dù thần đan công hiệu nghịch thiên, chữa trị tốt công
năng cũng làm yếu đi nhiều. Tứ hoàng tử cũng chỉ phát hiện sau khi Lý
Lân rời khỏi Yến kinh, hắn bị bất lực rồi, cho dù mẹ hắn Trân phi giúp
hắn tuyển chọn cung nữ đẹp nhất cũng không thể khiến tiểu trùng tử nằm
úp sấp ở chỗ kín kia của hắn cương cứng lên. Loại chuyện này tuy là số
người biết cực ít, nhưng lại trở thành nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng
Tứ hoàng tử. Thậm chí Tứ hoàng tử vì sự kiện này mà tính tình cũng có
chút biến hóa.

Hiện tại hai người gặp lại, vừa khớp với câu nói này, kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.

- Ta bảo ngươi tránh ra, bây giờ bản hoàng tử không có thời gian dây dưa với ngươi, nếu không tránh ra thì đừng trách ta không khách khí!

Thần sắc Lý Lân càng thêm bang lạnh, sát khí trên người không che giấu mà hướng thẳng vào hai tên thái giám trước mặt.

Hai tên thái giám hai chân mềm nhũng, lập tức ngồi bệt xuống đất. Sát
khí, loại sát khí ghê gớm này làm sao mà thái giám không có nam căn
trong hoàng cung có thể chống cự nổi.


- Phế vật, đều là phế vật!

Tứ hoàng tử nhìn thấy cảnh này, vẻ tươi cười đắc ý cương cứng trên mặt,
ngay sau đó sắc mặt liền trở nên đỏ bừng. Hai tên thái giám xụi lơ kia
là hai người có tu vi võ đạo cao nhất trong đám thủ hạ của hắn, tuy rằng chưa từng bước vào Võ Tông, nhưng cũng là võ sư cửu phẩm đích thật, hắn tưởng rằng đối phó với một Lý Lân vẫn là dễ như trở bàn tay. Lại không
ngờ hai tên thái giám đã xụi lơ chỉ dưới một cái trừng mắt của Lý Lân.
Điều này làm Tứ hoàng tử chuẩn bị báo thù rửa hận suýt chút nữa đã tức
đến lệch mũi.

- Cùng xông lên cho lão tử, ai đánh được hắn bản hoàng tử có trọng thưởng.

Tứ hoàng tử la lớn.

Nhìn thấy Tứ hoàng tử la hét như đám giang hồ hắc bang, Lý Lân có chút
dở khóc dở cười. Với thực lực của hắn, đừng nói mười mấy thái giám cung
nữ này lên cùng lúc, cho dù số lượng gấp đôi thì kết quả cũng sẽ không
có thay đổi gì. Lý Lân tuy là Tứ phẩm Võ Tông, nhưng sức chiến đấu thật
sự lại có thể so sánh với Cửu phẩm Võ Tông, lại càng có kinh nghiệm chém giết liên phiên, còn giữ được tính mạng từ tay thủ hạ của Cửu phẩm
Vương Tọa, kinh nghiệm chiến đấu có thể nói là phong phú, làm sao đóa
hoa trong nhà kính như tên Tứ hoàng tử này có thể so sánh được.

Cung nữ thái giám do dự nhìn Lý Lân. Tam hoàng tử bây giờ sớm đã không
còn như xưa, hoàng tử yếu đuối bị thái giám cung nữ tùy ý khinh thường
trước đây đã triệt để trở mình, chỉ những việc hắn làm ở phương bắc cũng đủ khiến toàn bộ thái giám cung nữ ngưỡng mộ. Lại cộng thêm hoàng đế bệ hạ đã giúp hắn và quận chúa Tần Tuyết Linh đính hôn, mà nguyên soái đại nhân cũng đã chấp nhận, điều này đã làm cho thân phận của Tam hoàng tử
Lý Lân càng thêm cao quý. Tuy rằng những thái giám cung nữ này có Tứ
hoàng tử Lý Kỳ chống lưng, nhưng cũng không dám quá làm càn.

- Hỗn láo! Đều là một đám phế vật vô dụng!

Tứ hoàng tử nổi giận, khuôn mặt mập tái mét. Đôi tay nắm chặt đến phát
ra tiếng, thân thể hơi cong, giống như một con báo săn có thể xông lên
tấn công bất cứ lúc nào, Tứ hoàng tử đợi không được nữa, thù hận đã che
mắt hắn, hắn chuẩn bị tự mình ra tay báo thù.

Đối mặt với hành động của Tứ hoàng tử, sắc mặt của Lý Lân rốt cuộc cũng
hoàn toàn âm trầm hẳn. Hắn từ trên người Tứ hoàng tử cảm thấy một chút

sát khí, không giống sát khí trên người Lý Lân được tích lũy do giết
người. Tứ hoàng tử cả đời chưa ra khỏi Yến kinh tuy là hoành hành ngang
ngược trong hoàng cung, lại chưa từng thật sự giết người, mà trên người
hắn xuất hiện sát khí chỉ có thể nói rõ rằng hắn đã sinh ra sát tâm.
Điều này làm sao mà không khiến Lý Lân phẫn nộ.

Cùng lúc đó, trong tòa tháp thấp bé ở nơi sâu của hoàng cung, hai bồ
đoàn đặt đối diện nhau, trên một trong hai bồ đoàn có một người già râu
tóc bạc trắng, có chút tiên phong đạo cốt đang ngồi, chính là vua Đường
đời thứ hai của Đại Đường, người từng tặng cho Lý Lân điển tịch võ đạo
cơ sở, cũng là biểu tượng tinh thần của cả Đại Đường. Đối diện với lão
cũng là một người già, chỉ là người già này trên mặt tuy là đầy nếp nhăn nhưng thân mình lại cực kỳ hung tráng, tóc đen trên đầu phấp phới,
thoạt nhìn khí phách lăng nhiên.

- Lão Lý, đây chính là tên tiểu tử thú vị mà ngươi nói sao?

Người già tóc đen đưa ánh mắt nhìn ra ngoài tháp, đôi mắt trống rỗng
trong nháy mắt đem cảnh tượng ngoài mấy ngàn mét thu vào đáy mắt.

- Không sai, hắn chính là biến số mà lão phu từng nói, vì sự tồn tại của hắn, Đại Đường đã quật khởi sớm hơn dự kiến!

Vua Đường đời thứ hai khẽ mở miệng nói.

- Một tên tiểu tử mà thôi, làm sao có năng lực lớn như vậy.

Người già tóc đen có chút không tin.

- Lão Thiết, ngươi cũng biết, đạo thuật số của ta tuy rằng không phải là chủ tu, nhưng cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, lý giải đối với mệnh số so với lão thất phu ngươi mạnh hơn nhiều. Đại Đường ta vốn muốn quật
khởi ít nhất còn cần thời gian mười năm. Nhưng biến hóa trên người đứa
trẻ này lại khiến Đại Đường ta nghênh đến cơ hội quật khởi trước hạn.
Điều khiến lão phu không hiểu nhất là mệnh số của tên tiểu tử này lại
không có cách nào tính toán, lão phu cũng không thể nắm chắc hắn đối với Đại Đường ta rốt cuộc là phúc hay là họa.

Vua Đường đời thứ hai hơi cười gượng nói. Đạo thuật số bói toán có được
từ mấy trăm năm tu luyện trên người Lý Lân liên tiếp mất đi hiệu lực, đã nghiêm trọng đả kích lòng tin của vua Đường đời thứ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui