Tam Thái Tử

- Điện hạ cần ta đồng hành hay không?

Ngụy Duyên nói.

- Không cần, hai ngươi các ngươi an tâm đi theo hoàng thúc tu hành là được! Hoàng thúc kính xin phiền toái ngài tọa trấn Hán Vương phủ trước khi ta quay về.

Lý Lân xoay người hướng Lý Chấn Uy nói. Lý Lân làm sao không biết Lý Chấn Uy đã thu thập bọc hành lý, lần này Lý Lân cũng không ngăn cản. Tình huống phương bắc không hề lạc quan, lấy tính cách Lý Chấn Uy nếu để Lý Hoành đi trước, cũng sẽ không an nhàn đứng ở Hắc Thủy vương thành.

- Điểm ấy thật ra không thành vấn đề, nhưng mà việc này ngươi cố gắng không nên kéo dài thời gian quá, mặc dù phủ Binh là một nhánh của đội ngũ, nhưng trước mặt tại Hắc Thủy vương thành chỉ sợ tác dụng không lớn. Bây giờ chúng ta thiếu nhất chính là chiến lực cao giai a! Hy vọng lão tổ tông đối với lần này có phán đoán rõ ràng, cử mấy cao thủ đến Hắc Thủy vương thành.

Lý Chấn Uy thở dài nói.

- Hoàng thúc cứ yên tâm. Lão tổ tông không phải người thường, không thể không nhìn ra trong đó ẩn chứa kỳ ngộ thật lớn.

Lý Lân cười nói. Tuy rằng hắn cũng không có tư cách gặp mặt lão tổ Đại Đường, Đường Hoàng đời thứ hai. Nhưng là vài chuyện lại cho Lý Lân một cái cảm giác, chính là lão tổ tông chưa từng gặp mặt kia đối với mình rất là chú ý, hơn nữa cũng cho mình rất nhiều thuận tiện. Thậm chí không có lão tổ tông gật đầu, bản thân không có khả năng đánh vỡ lệ thường, đạt được ngàn dặm đất phong trong Hắc Thủy vương thành.


- Lão tổ đương nhiên anh minh thần võ, bản vương chỉ là lo lắng hắn bị tiểu nhân che đậy. Còn có hoàng thúc tổ khi rời đi cùng ngươi náo loạn, chỉ sợ cũng làm điều ảnh hưởng đối với ngươi ở Hắc Thủy vương thành.

Lý Chấn Uy nói.

- Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, bản vương ngay cả Hắc Thủy Tùng Lâm đều xông qua. Làm sao lại kiêng kỵ một Vũ Vương tôm tép nhãi nhép.

Đừng nói Vũ Vương còn chưa đột phá Hoàng cấp, cho dù hắn thật sự đột phá Hoàng cấp, Lý Lân cũng không có thủ đoạn đối phó hắn. Thật sự không được thì cũng có thể liên kết Đế Thí Thiên hãm hại, giết hắn.

- Mọi sự tính toán cho tốt. Hoàng thúc không thể giúp ngươi nhiều, tất cả vẫn là dựa vào bản thân ngươi.

Cảnh giới võ đạo của Lý Lân tuy rằng kém hắn một chút, nhưng chiến lực thực tế thì Lý Chấn Uy lại không bằng, bởi vì thấy được chiến lực của Lý Lân, Lý Chấn Uy mới hạ quyết tâm đi tới biên quan phương bắc. Thực lực như hắn lưu lại cũng không có tác dụng lớn, ngược lại đến phương bắc, một mình hắn cũng có thể làm tăng mạnh lực lượng biên quan phương bắc.

Lý Lân gật đầu, tìm đến Uất Trì Hồ, bảo hắn tập trung toàn bộ phủ Binh, bao gồm cả nhóm trăm nữ binh.

Trên diễn võ trường, khí thế của ngàn phủ Binh so với lúc trước đã có biến hóa long trời lở đất, nhất là trải qua sự kiện tử vong và lễ rửa tội đào binh, khí thế tự do tản mạn trên người tán tu phủ Binh tiêu tán, tính kỷ luật tăng mạnh. Hơn nữa thời gian này trong Hán Vương phủ, tài nguyên duy trì sung túc, những binh lính này mặt mũi hồng nhuận bóng loáng, cả người tản ra khí thế bưu hãn.


Lý Lân vừa lòng gật đầu, nhánh đội ngũ này đã sở hữu rất nhiều điều kiện để trở thành đội quân tinh nhuệ, chỉ còn lại sinh tử luyện, cùng đem kỷ luật nhập vào trong xương họ. Một khi chỉ huy đứng lên nói gì bộ đội nghe nấy mới là bộ đội tốt nhất.

- Các tướng sĩ! Từ hôm nay trở đi bản vương cho phép các ngươi cởi bỏ phong ấn trên người, cũng dựa vào thực lực của chính mình tranh đoạt chức tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng trong phủ Binh. Binh lính nào thực lực cao cũng không nên đắc chí, đừng tưởng rằng lần này các ngươi trở thành đội trưởng, về sau liền cao hơn người khác một bậc. Quan quân trong phủ Binh thực thi chính sách, thực lực vi tôn, quan quân cấp một có thể khiêu chiến quan quân cấp mười, người thắng thượng vị, kẻ thua tự hạ cấp một. Nếu như muốn trở nên nổi bật chỉ có thể dựa vào chính các ngươi.

Lý Lân dứt lời, toàn bộ phủ Binh chấn động, một lát sau hoan hô ngập trời.

- Thuộc hạ của bản vương, Ngụy Duyên là cao thủ Tiên Thiên, đảm nhận chức đại thống lĩnh phủ Binh đầu tiên. Nếu các ngươi, ai có năng lực đánh bại Ngụy Duyên, bản vương mặc kệ hắn là ai, sẽ cho hắn làm tân đại thống lĩnh phủ Binh.

Lý Lân trầm giọng nói.

Trong đội ngũ có mấy người có dã tâm, ánh mắt hiện lên chút tinh quang. Đại thống lĩnh phủ Binh a! Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, tiến bộ của phủ Binh mọi người đều nhìn thấy. Nếu như có thể trở thành quan chỉ huy của đội ngũ, ít nhất cũng trở thành người có uy tính danh dự ở Hắc Thủy vương thành.

Rất nhanh, trên diễn võ trường bộc phát ra một cỗ khí thế cường hãn. Trải qua hơn một tháng khổ tu này, cường độ thân thể của mọi người đều gia tăng rất nhiều. Bởi vì thân thể tăng cường, huyết khí càng thêm tràn đầy, kéo theo một chút ít tu luyện đang ở bình cảnh cũng thuận thế đột phá. Một cỗ hơi thở đột phá làm cho mọi người chấn động, làm cho tất cả đều mừng rỡ, lập tức khoanh chân lĩnh ngộ. Mỗi lần đột phá không thua gì một lần tâm linh cảm ngộ, người làm võ giả chỉ có thể cố hết sức lĩnh ngộ mới có thể hiểu được con đường võ đạo sau này. Dù sao những người này đều là tán tu, tuy luyện không phải là công pháp cao siêu gì. Thậm chí rất nhiều người tu luyện công pháp vốn chỉ là công pháp khuyết thiếu, rất nhiều con đường tu luyện cần bản thân tìm kiếm. Trong tán tu có kỳ tài võ đạo ngọa hổ tàng long, chỉ là nhân sinh gặp kỳ ngộ của bọn hắn quá kém, thiếu đi một bình địa để bay lên. Mà hiện tại Lý Lân thiếu hút thuộc hạ, rất cần nhân tài đáng giá bồi dưỡng. Chỉ cần những người này trung thành với Hán Vương phủ, Lý Lân tự nhiên sẽ không keo kiệt cho họ tài nguyên trong tay hắn.


- Thân thể là căn cơ của võ đạo, đáng tiếc phần lớn mọi người đều là đuổi theo việc phát triển cảnh giới, ngược lại quên đi căn nguyên quan trọng nhất này. Kế hoạch huấn luyện này của bản vương thần xui quỷ khiến vậy mà thành toàn bọn họ, thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.

Cảm nhận được mấy hơi thở võ đạo hùng hậu trong đám người, vui mừng trên mặt Lý Lân càng đậm.

- Đúng vậy! Đó là một kinh nghiệm không tồi, không chỉ đơn thuần ứng dụng trong khi huấn luyện phủ Binh, còn có thể mở rộng đến toàn bộ quân đội trong Đại Đường.

Trong mắt Lý Chấn Uy hiện lên một chút tinh quang, hơi hưng phấn nói.

- Trải qua khổ đau, mới là người trên người. Bản vương vẫn tin tưởng cần cù bù thông minh, thiên phú cũng không phải yếu tố quan trọng quyết đinh thành tựu của một người. Huống chi lẽ trời coi trọng người chuyên cần, người lười nhác vĩnh viễn không lấy được thành tựu cao. Tán tu so với những đệ tử gia tộc lớn chỉ thiếu tài nguyên cung cấp, thậm chí trên phương diện nghị lực tán tu so với đệ tử thế gia kiên cường hơn. Hơn nữa kiếp trước còn có văn phú vũ, tại thế giới võ đạo hưng thịnh này, không có tài lực duy trì tài nguyên, cho dù là thiên tài cũng phải trở thành bình thường.

Trong mắt Lý Lân hiện chút vẻ hiểu rõ. Trình độ coi trong đối với phủ Binh gia tăng không ít.

Tỷ thí giữa phủ Binh Lý Lân cũng không tự mình tham gia, mà là giao toàn quyền cho Ngụy Duyên. Xuyên qua cũng đến một năm rồi, Lý Lân sớm đã không còn ý nghĩ của tướng binh. Thành lập Vệ Quốc quân cùng phủ Binh cũng chỉ là một phương thức gia tăng thực lực tự bảo vệ bản thân. Hiện tại, tâm tư của hắn sớm đã đặt vào võ đạo, nhất là thấy được cao thủ Hoàng cấp siêu phàm thế nào, Lý Lân càng ngày càng cảm thấy lưu luyến quyền binh thế tục là sai lầm cỡ nào.

Đợi đến kết quả cũng rất là bất ngờ. Hai đại đội trưởng của phủ Binh thế nhưng Lý Lân không nhận ra. Hai người Ngô Nhân Địch cùng Trương Thiên Lôi được Lý Lân coi trọng cũng chỉ dành được vị trí trung đội trưởng. Điều này làm cho hai người đại đội trưởng của Ngô Nhân Địch, Trương Thiên Lôi sinh ra hứng thú.

Thời điểm hai gã đại đội trưởng tới gặp Lý Lân, Lý Lân cũng không thể không cảm thán, trong tán tu đúng là tàng long ngọa hổ.


- Đại đội trưởng đại đội thứ nhất, Tào Lâm, ra mắt điện hạ!

Đại đội trưởng thứ nhất Tào Lâm là người diện mạo thanh tú, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Dáng người vô cùng yếu ớt, rất khó tưởng tượng hắn có thể ở trong đội ngũ phủ Binh mất ngàn người trổ hết tài năng, trở thành thống lĩnh đầu tiên

- Đại đội trưởng đại đội thứ hai, Cao Đạt, ra mắt điện hạ!

Phong cách của Cao Đạt cùng Tào Lâm vừa vặn tương phản. Cao Đạt dáng người cao to, thậm chí so với Trương Thiên Lôi cao một mét chín còn cao hơn nửa cái đầu, dáng người cường hãn bá đạo kia làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khoa trương. Lý Lân phát hiện, vũ khí sau lưng hắn là một cái búa lớn tản ra hàn quang, sức nặng chỉ sợ đến mấy ngàn cân.

- Tào Lâm, Cao Đạt, từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính là đại đội trưởng của hai đại đội phủ Binh. Chỉ cần các ngươi trung thành với bản vương, bản vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.

Lý Lân cười cười nói.

- Nguyện vì điện hạ trung tâm!

Hai người quỳ một chân trên mặt đất, vẻ mặt rất là cung kính.

- Không cần như thế, bản vương không có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần các ngươi thật tình với Hán Vương phủ, vì bản vương làm việc, bản vương sẽ cho các ngươi hưởng thụ những đại ngộ đến công tử thế gia cũng khó có thể có. Trở thành cao thủ Tiên Thiên không còn là giấc mộng, thậm chí còn có thể lấy được thành tựu rất cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận