Tam Thái Tử

Lý Lân cực kỳ coi trọng chiến thần huyết mạch của Bạch Tố Tố, hắn cẩn thận dò xét thể chất Bạch Tố Tố thì phát hiện sau khi luyện hóa bức tượng cổ đồng chiến thần, huyết mạch trong cơ thể Bạch Tố Tố đã xảy ra biến hóa. Nếu như lúc trước huyết mạch chỉ là dòng suối róc rách thì giờ đây là con sông cuồn cuộn, khí thế khác xa lúc trước.

- Điện hạ, đây thật sự là huyết mạch chiến thần sao?

Bạch Tố Tố khẩn trương hỏi. Từ khi thực lực Lý Lân nhanh chóng tang lên, tác dụng của Vệ Quốc quân càng lúc càng giảm, với Bạch Tố Tố luôn muốn đuổi kịp bước chân Lý Lân mà nói, đây là một nỗi buồn khó mà nói ra được. Dù sao Bạch Tố Tố không có cơ duyên nghịch thiên như Lý Lân, thiên phú võ đạo cũng không được bằng những người khác, thậm chí còn không bằng đám thanh niên tài tuấn Hắc Thủy vương thành như Mạc Phi Linh kia. Mặc dù Lý Lân cung cấp lượng lớn tinh thịt linh thú cùng đan dược, thực lực của Bạch Tố Tố hiện giờ vẫn chỉ là Võ Tông Bát phẩm, bằng với phần lớn binh lính của Phủ binh, so với Lý Lân có thực lực Nửa bước Võ Hoàng kia đúng là chênh lệch một trời một vực. Hơn nữa sau lại có Triệu Ngọc Oánh vào ở hậu cung của Hán vương phủ, mặc dù nàng ta không có danh phận gì, nhưng đều là phụ nữ nên Bạch Tố Tố biết ngay quan hệ giữa nàng và Lý Lân. Phụ nữ nào mà lại không ghen, Bạch Tố Tố cũng không tránh được điều này. Chỉ là càng hiểu biết Triệu Ngọc Oánh, Bạch Tố Tố lại càng cảm thấy tự ti. Dù sao theo thân phận và thực lực thì hai người gần như là ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đây cũng là trong khoảng thời gian Triệu Ngọc Oánh ở đây, Bạch Tố Tố ít ở lại trong hậu cung, nàng ép mình đặt hết tinh lực lên chuyện cường hóa Thiên binh tổ.

Lại không ngờ rằng cơ duyên dễ dàng kéo đến như thế, hơn nữa còn đến từ chính đối thủ cạnh tranh với mình. Bạch Tố Tố bản ý là tới tiễn, dù sao cũng đã nhiều lần gặp nhau trong hậu cung, Triệu Ngọc Oánh thân thiện với nàng, khiến cho Bạch Tố Tố cảm thấy xấu hổ vì đã ghen tị. Bây giờ người ta không tranh không giành mà đi rồi, Bạch Tố Tố cảm thấy mình hẳn là nên thật tâm thật ý tới tiễn, lại không ngờ sẽ được một món đại lễ như vậy từ Triệu Ngọc Oánh.

Thời điểm khi nhìn thấy bức tượng cổ đồng kia, nó như một thỏi nam châm hấp dẫn nàng, dường như đó là thứ quan trọng nhất của nàng. Lúc luyện hóa, bức tượng cổ đồng như ngọn sóng nóng rực tẩy rửa thân thể nàng. Dù chỉ là chớp mắt ngắn ngủi, Bạch Tố Tố lại biết mình đã thoát thai hoán cốt. Lại thêm công pháp Chiến Thần quyết lấy từ bức tượng cổ đồng kia đã khiến niềm tin mà Bạch Tố Tố đã đánh mất quay trở lại. Nàng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời nàng.

- Lời Ngọc Oánh nói quả không sai, ta cảm thấy trong huyết mạch nàng cất dấu sức mạnh cường đại, nếu nàng có thể nắm giữ được nó, cái khác thì không dám nói, Hoàng cấp là chắc chắn được rồi.

Lý Lân nói.

- Thật vậy chăng? Tốt quá!

Bạch Tố Tố như được uống thuốc an thần, vô cùng vui vẻ.

- Nhưng Tố Tố này, ta phải tạm thời phong ấn sức mạnh này của nàng.

Lý Lân nói với sắc mặt ngưng trọng.

- Vì sao?

Bạch Tố Tố thấy lòng trầm xuống, chẳng lẽ thứ này không tốt ư?

- Thứ này quá hùng mạnh, mặc dù ở huyết mạch cũng không thể coi là không quan trọng, nhưng nếu tùy tiện bộc phát ra như vậy, ta không thể xác định được cuối cùng là nàng khống chế lực lượng hay nó khống chế nàng nữa.

Lý Lân nói.


Bạch Tố Tố vốn là một nữ tử trí tuệ, sau khi kích hoạt huyết mạch chiến thần rồi trên người lại có thêm khí tức thánh khiết. Lời của Lý Lân khiến tâm tình nàng vốn kích động đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

- Điện hạ, người định làm thế nào?

- Ta sẽ bày cấm chế trong cơ thể nàng, làm cho lực lượng này phóng thích từng tầng một. Đồng thời trong khoảng thời gian này nàng phải tang cường tu luyện, phải khiến cho cảnh giới võ đạo của mình đuổi kịp thực lực.

Lý Lân đã không ít lần vì cảnh giới không đủ, thực lực quá mạnh mà ăn thiệt, hắn đương nhiên không muốn Bạch Tố Tố cũng như vậy.

Bạch Tố Tố gật đầu, nàng hiểu rằng Lý Lân sẽ không hại nàng, hơn nữa thiên hạ không hề có cơm miễn phí, bánh rơi xuống từ trên trời có khi còn đè chết người bên dưới ấy chứ.

Lý Lân cẩn thận lựa chọn, rồi lựa một loại thất thải thần cấm từ trong cấm chế thần phù. Loại Thất Thải thần cấm này khác với cấm chế bình thường ở chỗ, nó có thể bị người đặt cấm chế nắm giữ. Nói cách khác, loại thần cấm này cực kỳ phù hợp để tự mình phong ấn.

Sau khi truyền Thất Thải thần cấm cho Bạch Tố Tố, Lý Lân cũng không có mấy thời gian mà nghỉ ngơi. Hắn cần tới đế đô Đại Đường một chuyến, cần phải khống chế pháp môn Thiết Giáp vệ và thủ đoạn luyện chế Thiết Giáp vệ. Thiết Giáp vệ tuy trí tuệ hạn chế mà không thể phát huy hết chiến lực, nhưng khi hoàn toàn phục tùng thì rất đáng giá. Mà điểm quan trọng nhất, Lý Lân phát hiện phương pháp luyện chế Thiết Giáp vệ có phần giống với Thú Đạo Thiên Thư. Tuy không thể xác định rằng có bộ phận nào của Thú Đạo Thiên Thư rơi vào tay hoàng thất Đại Đường không, nhưng nếu quả thật như vậy, Lý Lân nhất định phải nghĩ cách có được nó.

Lý Lân lấy danh nghĩa bế quan mà giao quyền Hán vương phủ cho Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam, hắn dùng cách thuấn di rời khỏi Hắc Thủy vương thành.

Đế đô Đại Đường, Trường An.

Hiện giờ đế đô càng ngày càng phồn hoa, Đại Đường với Võ Tông đã là siêu cấp cao thủ nay không còn nữa, một lượng lớn cao thủ Tiên Thiên khiến toàn bộ Đại Đường tràn ngập hơi thở võ đạo nồng đậm. Khác với sự náo động ở Hắc Thủy vương thành, đế đô Đại Đường rất có trật tự, từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí thế cường thịnh khác hẳn Hắc Thủy vương thành.

- Không ngờ chỉ một năm mà Trường An đã biến hóa lớn như vậy.

Lý Lân đứng trên cửa thành lâu nhìn xuống những sơn môn phủ đệ dư thừa linh khí mọc lên như nấm sau mưa kia, những thứ này trước kia chưa hề có. Điều khiến Lý Lân phải chắt lưỡi chính là mức nồng đậm của thiên địa nguyên khí ở các con phố Trường An đều hơn xa hoàng cung, nơi trước kia linh khí nồng nặc nhất. Mà hoàng cung Đại Đường, trung tâm của tất cả linh mạch thì gần như bị thiên địa nguyên khí dầy như thực chất lấp đầy.

Víu….

Lý Lân quen đường chạy thẳng vào hoàng cung, cả đoạn đường hầu như không kinh động bất cứ kẻ nào. Mục đích của hắn rất đơn giản, tẩm cung của Đường hoàng Lý Chấn Viễn. Thời gian này đúng là lúc triều hội chấm dứt, Lý Chấn Viễn hẳn là đang ở trong tẩm cung của mình.


Với thực lực hiện nay, Lý Lân muốn giấu Đại nội thị vệ dưới Tiên Thiên là chuyện quá dễ dàng, hắn như một con báo giấu diếm hơi thở, nhanh chóng tiến vào tẩm cung của Lý Chấn Viễn.

- Ngươi đã đến rồi!

Một giọng vang lên từ trong tẩm cung, Lý Chấn Viễn với long bào màu vàng sáng nói với Lý Lân, kẻ đang ẩn thân trong hư không.

Lý Lân hiện thân, cung kính nói:

- Nhi thần bái kiến phụ thân!

- Ta biết là ngươi sẽ đến, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy!

Lý Chấn Viễn nói với sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ kinh ngạc khi Lý Lân đột nhiên xuất hiện.

- Sao phụ hoàng phát hiện là nhi thần đến?

Lý Lân nhăn mày lại, càng ngày càng cảm thấy Đường hoàng không phải người bình thường. Hắn dùng thần thức đánh giá tu vi ông, Cửu phẩm Võ Tông đỉnh phong, thực lực như vậy theo lý thì không thể cho hắn cái cảm giác như thế được.

- Trẫm là vua, ngươi là thần, trẫm là cha, ngươi là con, phát hiện ngươi là chuyện đương nhiên.

Lý Chấn Viễn nói với vẻ uyên thâm.

Lý Lân cúi đầu im lặng.

- Nói ý đồ của ngươi khi đến đây đi! Ta và ngươi là cha con, không phải che giấu gì cả.


Lý Chấn Viễn đột nhiên mở mắt ra, khí thế hoàng giả ùa tới.

Lý Lân mặt không đổi sắc, trong mắt lại khó tránh được sinh ra ảo giác, rằng Đường hoàng trước mặt cho hắn áp lực không kém gì cao thủ Hoàng cấp. Chẳng lẽ Đường hoàng ẩn giấu tu vi hay là chuyện khác? Lý Lân càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.

- Lần này nhi thần đến là có chuyện muốn nhờ, hy vọng phụ hoàng truyền cho nhi thần cách luyện chế Thiết Giáp vệ.

Lý Lân nghiêm trang nói.

- Thiết giáp vệ? Ngươi muốn luyện chế Thiết Giáp vệ ở Hắc Thủy vương thành? Không sợ mọi người phản đối ngươi sao?

Luyện linh thú thành con rối thì không ai phản đối, nhưng luyện hóa con người thành con rối chỉ biết nghe mệnh lệnh thì đây là vi phạm nhân đạo rồi. Nhân số Thiết Giáp vệ ở Đại Đường không nhiều lắm, tất cả đều là người trong Đại Đường. Lý Chấn Viễn vì không hiểu thấu đáo Thần Binh Thiên Sách, lại thêm lúc đó Đại Đường rất thiếu cao thủ Tiên Thiên, cho nên trong mười mấy năm ông làm Đường hoàng, thực lực Thiết Giáp vệ không hề tăng trưởng.

- Nhi thần dĩ nhiên không phải kẻ mất trí, chỉ là hiện giờ trật tự ở Hắc Thủy vương thành do Hán vương phủ chấp chưởng, phụ hoàng cũng biết mỗi ngày Hắc Thủy vương thành có bao nhiêu tán tu vi phạm trật tự rồi! Nhi thần nghĩ thay vì cố hết sức giết đám tán tu tội đáng muôn chết kia, thà rằng luyện chế bọn họ thành Thiết Giáp vệ, như vậy có thể tăng được thực lực cho Hán vương phủ, đảm bảo sự ổn định cho Hắc Thủy vương thành.

Lý Lân đáp.

- Phương pháp luyện chế Thiết Giáp vệ đó, ta có thể truyền cho ngươi. Tiếc là nếu ngươi đến sớm hơn một chút, ta sẽ giao Thần Binh Thiên Sách cho ngươi tìm hiểu, nhưng hiện tại trẫm đã giả lại nó cho đại hoàng huynh rồi, nếu ngươi cần thì hãy tự mình đi tìm huynh ấy đi.

Lý Chấn Viễn có chút tiếc hận nói.

- Phụ hoàng, ý người là phương pháp luyện Thiết Giáp vệ chính là xuất ra từ Thần Binh Thiên Sách?

Lý Lân bình tĩnh hỏi.

- Không sai! Đáng tiếc, Thần Binh Thiên Sách đó trẫm đã tìm hiểu mười mấy năm, nhưng chẳng đạt được gì. Nếu ngươi thật sự cần thì hãy tới chỗ Thừa Càn thái tử, tin rằng nể mặt trẫm, hoàng huynh sẽ cho ngươi mượn.

Lý Chấn Viễn nghĩ nghĩ rồi nói.

- Đa tạ phụ hoàng, nhi thần tới phủ Thừa Càn thái tử đây.

Lý Lân nói.

- Chờ chút, trẫm nghe nói ngươi muốn rời khỏi Hắc Thủy vương thành? Quyết định sẽ đi Thần Ma học viện sao?


Lý Chấn Viễn gọi Lý Lân lại rồi hỏi.

Lý Lân gật đầu, chuyện này hắn không định giấu diếm, lúc trước Đường hoàng đã biết ý nghĩ của hắn, hiện tại chỉ là xác định lại mà thôi.

- Vậy ngươi đi thăm Bát đệ của ngươi đi! Đồng thời thay trẫm đưa lão ngũ vài thứ.-

- Vâng!

Lý Lân đáp, xoay người rời khỏi tẩm cung Đường hoàng.

Khi Lý Lân đi khuất, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện phía sau Lý Chấn Viễn.

- Thế nào?

Lý Chấn Viễn trầm giọng hỏi.

- Nửa bước Võ Hoàng, nhưng khí tức lại không đơn thuần, có khả năng lời đồn là thực, Tam hoàng tử quả thực có được thực lực hơn xa cảnh giới.

Bóng dáng mờ ảo kia nói với giọng nói già nua.

- Có chắc chắn hay không?

Lý Chấn Viễn quay đầu lại hỏi.

- Khó mà nói được, phải đánh một trận mới biết được.

Bóng người mờ ảo đó cũng không vì Lý Lân trẻ tuổi mà chướng mắt hắn, ngược lại đề phóng hắn khá cao.

- Được rồi! Dù sao nó cũng là nhi tử của trẫm, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện ra tay.

Đường hoàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận