Tam Thái Tử

Lý Lân lạnh lùng nhìn kẻ ở giữa không trung kia như nhìn một kẻ đã chết. Hắn có dáng người cao ngất, nguy nga như núi, Lâm Vũ Vi đứng gần hắn nhất thán phục và kinh ngạc. Bởi vì một loại cảm giác an toàn vô hình trên người Lý Lân khiến nàng theo bản năng bỏ đi phòng bị, càng muốn tới gần hắn.

- Hừ, các ngươi đã muốn chết, thứ cho tại hạ không theo cùng!

Tần Nguyên lòng đầy phẫn nộ, thầm mắng tiện nhân Lâm Vũ Vi này có mắt không tròng, sau đó liếc Tây Môn Phong trên không trung một cái, hơi không cam lòng xoay người bỏ đi.

Tần Nguyên đi khiến bầu không khí giữa mấy người càng thêm nặng nề.

Triệu Đại Thạch và Mao Kỳ đứng sau lưng Lý Lân liếc nhau, thần sức hơi phức tạp, bước lên nói:

- Triệu huynh, chúng ta hãy lui thôi! Không tất yếu vì một cái sơn cốc mà đắc tội gia tộc Tây Môn.

Lý Lân lắc đầu, sắc mặt bình thản, không hề lo lắng chút nào.

- Nếu đã vậy… chúng ta… chúng ta…

Triệu Đại Thạch khó mà nói được, dù sao lúc này bỏ bọn họ đi thì thật không đúng.

- Đại Thạch huynh đệ cứ tự nhiên, ta với ngươi chỉ là quan hệ hợp tác, hiện giờ không có cơ sở để hợp tác nữa, các người có thể tự nhiên đi!

Lý Lân không buồn không vui nói. Hắn không biết Triệu Đại Thạch và Mao Kỳ có tâm tư như thế nào, nhưng “tai vạ giáng đến đều tự bay đi” thật chí lý. Hắn sẽ không cản ai, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Dưa xanh hái không ngọt, Lý Lân cũng chưa từng có cái hứng thú đi ép buộc ai làm gì.

- Xin lỗi!

Triệu Đại Thạch và Mao Kỳ ôm quyền cúi người hành lễ rồi xoay người bỏ đi.


- Mập, còn ngươi?

Lý Lân quay đầu hỏi Trương Thanh. Trong đoàn người này người Lý Lân có giao tình cũng chỉ có tên mập Trương Thanh, nếu gã cũng muốn đi, Lý Lân cũng không ngăn cản.

- Triệu huynh, có nắm chắc là đối phó được người của gia tộc Tây Môn đó không?

Trương Thanh khổ mặt hỏi.

Lý Lân liếc lão già của gia tộc Tây Môn ở đằng xa kia một cái, bình tĩnh gật đầu.

- Là như vậy a! Ngươi là do ta đưa tới, ta tin vào ánh mắt của mình!

Trương Thanh nói to, dường như đang tự động viên mình.

Lý Lân mỉm cười, Trương Thanh rõ ràng là sợ muốn chết, nhưng không đành lòng bỏ hắn đi, trách không được thực lực tên mập này không mạnh, nhưng có thể tập trung được nhiều người như vậy. Tán tu một mình đơn độc trong giới tu luyện, lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, nên bọn họ cực kỳ đa nghi, khiến một vài tổ đội tán tu rất khó mà hành động. Mà tên mập Trương Thanh này lại có năng lực khiến người ta tin tưởng. Hiện giờ trong lúc như này, gã còn có thể nói lời nghĩa khí, điều này khiến Lý Lân coi trọng gã thêm vài phần.

- Còn hai người?

Lý Lân nhìn Lãnh Băng, người vẫn luôn giữ im lặng. Nữ nhân này có thân phận không hề tầm thường, cũng không biết tên mập tìm được nàng ở đâu, kể cả Lý Lân cũng không thể nhìn thấu nàng.

- Mục tiêu của ta là động phủ thượng cổ, hiện tại động phủ thượng cổ chưa mở ra, tất nhiên là ta sẽ không đi.

Lãnh Băng vẫn không hề dao động, nhưng nàng lại thể hiện rằng mình tín nhiệm Lý Lân, điều này khiến Lý Lân cảm thấy cảm động vài phần.


- Triệu đại ca có thực lực hùng mạnh, người ta theo huynh mới là an toàn nhất.

Lâm Vũ Vi cười hệt như một nhóc hồ li. Nàng ôm chặt lấy cánh tay Lý Lân, bộ ngực cực lớn đẫy đà chen vào tay hắn, hành động này khiến Lý Lân khó mà chịu nổi.

Theo bản năng lùi ra một bước thoát khỏi sự quyến rũ của tiểu ma nữ, Lý Lân hít sâu một hơi, nhìn lên tên Tây Môn Phong đang diễu võ giương oai kia.

- Cút!

Tiếng quát này vừa vang lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Vẻ cao ngạo và đắc ý trên mặt Tây Môn Phong cứng đờ lại, khuôn mặt tuấn tú kia trở nên tái mét, sát khí dày đặc ùn ùn kéo tới.

Lãnh Băng và Lâm Vũ Vi đều kinh ngạc, các nàng đoán Lý Lân không sợ Tây Môn Phong, lại không ngờ Lý Lân lại làm thế. Nên biết rằng đối phương là Nhị công tử trực hệ của gia tộc Tây Môn, được xưng là một trong Thập đại thanh niên ở Thiên Đế thành. Người như vậy cho dù không phải là thiên chi kiêu tử thì cũng không khác là bao. Lý Lân giẫm mặt y trắng trợn như vậy, không cần nói cũng biết song phương sẽ là cục diện không chết không thôi.

Sắc mặt tên mập Trương Thanh trắng bệch, trong lòng hoảng loạn. Gã không ngờ Lý Lân lại làm vậy. Nhìn khuôn mặt méo mó của Tây Môn Phong, tên mập cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình e là chẳng chính xác gì.

- Tốt… Tốt lắm! Bản công tử sẽ khiến ngươi muốn sống không được, chết không xong!

Tây Môn Phong quát lên.

Hai tay y nắm chặt lại, một đại ấn màu đất khổng lồ ngưng tụ, ném tới đỉnh đầu Lý Lân.

- Phiên Thiên Ấn, chết đi cho bản công tử!


Một tiếng ầm vang lên.

Cả mặt đất bị chấn động rung lên một cái, bụi tung mịt mù, cả sơn cốc này đều bị đại ấn này che lên.

- Ha ha! Chỉ là tán tu mà cũng dám đối đầu với bản công tử, thực là ngu xuẩn!

Tây Môn Phong khinh thường nói. Ngay khi y định tán Phiên Thiên Ấn, bắt lấy tên tiểu tử tán tu kiêu ngạo kia, dị biến đột nhiên xảy ra. Trên Phiên Thiên Ấn khổng lồ lại xuất hiện những vết nứt, một quyền quang màu trắng ngà phóng lên trời cao.

- Không thể nào! Phiên Thiên Ấn của ta chính là chiến kỹ Địa giai sơ cấp, làm sao có thể bị một tên tán tu đánh vỡ được!

Tây Môn Phong kinh ngạc bật thốt lên.

Víu!

Một thân ảnh màu nhũ bạch xông lên từ trong sơn cốc, người này lưng mọc một đôi cánh màu đen, vỗ cánh đứng giữa không trung. Lý Lân chân khí tu vi chỉ có Nửa bước Võ Hoàng, dù sao không phải cao thủ Võ Hoàng chân chính, không thể lăng không phi hành được. Nếu điều động Kim Cương chân khí trong cơ thể để đối phó Tây Môn Phong, đó có vẻ là đại tài tiểu dụng. Huống chi Tây Môn Phong kia chẳng có gì, lão già phía sau y mới khó đối phó, dao động khí tức quanh thân lão chí ít cũng đã trên Lục phẩm Võ Hoàng. Mà từ khi tới Thương Long đại lục, Lý Lân tuy trải qua không ít trận chém giết, nhưng chiến đấu với thế lực ngang nhau lại không nhiều. Tây Môn Phong này cũng là Nửa bước Võ Hoàng, vừa hay trở thành đối thủ của hắn.

- Không ngờ ngươi lại che giấu thực lực!

Sắc mặt Tây Môn Phong khó coi, lúc trước y đã dùng thần thức quan sát Lý Lân, phát hiện chân khí trong cơ thể hắn không cao, hiện giờ xem ra là đối phương nắm giữ pháp môn ẩn giấu khí tức.

- Nói nhảm nhiều quá! Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút!

Lý Lân không kiên nhẫn nói.

- Muốn chết!

Tây Môn Phong nổi giận, cả người lao thẳng tới Lý Lân.


Hai thanh niên chưa bước vào Võ Hoàng nhưng lại chơi không chiến.

- Phiên Thiên Ấn Pháp đệ nhất thức, Phiên Thiên Chi Thạch!

Tây Môn Phong hét lớn một tiếng, một cự thạch màu đất ném tới đỉnh đầu Lý Lân. Cự thạch kia mặc dù là Tây Môn Phong dùng chân khí ngưng tụ nên, nhưng lại có cái khí tức của núi đá chân chính, hơn nữa còn rất nặng.

- Xoạt!

Chiến đao xuất vỏ, một đao mãnh liệt bổ tới cự thạch ở giữa không trung.

Ầm, đao quang bổ lên cự thạch, văng ra tia lửa khắp nơi, thế nhưng lại như va chạm thực sự.

- Đao khách! Không ngờ một tên tán tu lại có thiên phú võ đạo không tệ như vậy!

Mấy lão già đứng đằng xa xem chiến trên mặt hiện lên vẻ trầm trọng. Thanh niên Nửa bước Võ Hoàng tuy là thiên tài, nhưng còn kém xa mới được coi là khủng bố. Dù sao Thương Long đại lục võ tu hưng thịnh, lại có nhiều thiên tài địa bảo cho người ta thuận lợi tiến giai. Nửa bước Võ Hoàng tuy khó, nhưng hàng năm vì Thần Ma học viện thu hút vô số cao thủ. Nhưng loại người là đao khách kiếm khách lại khá hiếm, những người này có lẽ trời sinh đã thân cận đao kiếm chi đạo, có lẽ là có ngộ tính trên đao kiếm chi đạo rất kinh người. Dù sao mỗi một đao khách kiếm khách đều là những nhân vật đặc thù mà hung hãn trong các võ giả.

- Tây Môn Bắc Phong, tiểu tử nhà ngươi e rằng không phải đối thủ a!

Tam điện chủ Tam Sinh Điện lộ ra ý cười, quan hệ của sáu đại gia tộc trong Thiên Đế thành cũng không hòa thuận, thậm chí có rất nhiều xung đột. Trong bọn họ đều quan hệ rất sâu với Thần ma học viện, kiềm chế lẫn nhau, vì vậy cũng không kẻ nào có thể dựa vào quan hệ với Thần Ma học viện để áp chế đối phương. Hơn nữa, Thần Ma học viện cũng không có hứng thú với Thiên Đế thành quá nhiều, chỉ cần thế lực trong Thiên Đế thành không ảnh hưởng tới vận chuyển truyền tống của Thần Ma học viện, bọn họ cũng tùy ý để sáu đại thế lực quản lý Thiên Đế thành.

- Hừ, thủ đoạn của Phong nhi thì một tiểu tử tán tu sao sánh được!

Lão già trong Tây Môn gia tộc trầm giọng nói, nhưng lúc này lão đã điều động chân khí, một khi Tây Môn Phong không đủ sức thì lão sẽ không để ý tới mặt mũi mà ra tay. Đây là truyền thống của Tây Môn gia tộc, đánh trẻ thì già ra, đánh già thì già hơn nữa ra. Có thể nói, đánh một người chính là đối nghịch với cả gia tộc Tây Môn. Năm thế lực khác cũng không khác biệt nhiều. Dù sao, Thiên Đế thành có quá nhiều người, tu sĩ kiệt ngạo bất tuần nơi nào cũng thấy, nếu đại gia tộc trong Thiên Đế thành không có thực lực cùng thủ đoạn thì làm sao có thể yên ổn trong Thiên Đế thành này.

- Vậy thì xem tiếp đi! Tiểu tử này không tệ a, Phùng Dương, đợi khi chuyện kết thúc, ngươi nói có nên mời chào hắn vào Tam Sinh Điện chúng ta hay không?

Tam điện chủ tủm tỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận