Tam Thái Tử

- Tiểu tử kia, nếu ngươi chịu gia nhập Bích Lạc Hoàng Triều, trẫm có thể ban tước vị Hầu tước cho ngươi!

Bích Lạc hoàng ném ra cành ô liu, điều này làm cho các thế gia Trung Vực chậm chân một bước rất là bất đắc dĩ. Ở tại đô thành Bích Lạc Hoàng Triều, có thế lực nào có thể sánh với Bích Lạc Hoàng Triều.

Lý Lân lắc đầu, nói:

- Đa tạ hảo ý của bệ hạ, tiếc là Lý Lân không có truy cầu đối với tước vị, ngay lúc này, ta chỉ muốn tìm được Tinh Linh tộc, đạt được Sinh Mệnh Chi Tuyền, cứu trợ thân nhân của ta!

Lý Lân trả lời rõ ràng như thế, Bích Lạc Hoàng Triều cũng rất bất đắc dĩ, nếu như là vật khác thì Bích Lạc Hoàng Triều tuyệt đối có thể tìm kiếm mà thu mua Lý Lân. Chỉ là Sinh Mệnh Chi Tuyền lại tồn tại trong truyền thuyết, đường đường là đế quân một nước như lão cũng chưa từng gặp qua Sinh Mệnh Chi Tuyền thật sự, chớ đừng nói chi là tìm kiếm.

- Tiểu tử ngươi thật là may mắn, đột phá tại diễn võ trường Thương Thiên có thể tránh khỏi thiên kiếp. Tuy trẫm không nhìn thấu ngươi lĩnh ngộ cái gì, nhưng nhìn khí tức đột phá mà xem thì rất bất phàm, nếu như ở ngoài thì tuyệt đối sẽ đưa tới Tam Cửu thiên kiếp, nhưng bây giờ vì ở trong diễn võ trường Thương Thiên mà thoát khỏi tai nạn. Trẫm xuất hiện tại đây chính là hi vọng ngươi không gia nhập Bích Lạc Hoàng Triều thì sau này cũng không trở thành địch nhân.

Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.

- Bệ hạ yên tâm, chỉ cần Bích Lạc Hoàng Triều không nhằm vào tại hạ, tại hạ tự nhiên không đối địch cùng hoàng triều.

Lý Lân cũng không nói vĩnh viễn không làm địch, dù sao tương lai không ai biết được, dù ai cũng không thể cam đoan, chỉ cần Bích Lạc Hoàng Triều không trêu chọc hắn, Lý Lân tự nhiên sẽ không hứng thú gây sự.

- Vậy thì tốt, tiểu tử ngươi nên nỗ lực lên, một thế hệ này của các ngươi là thế hệ đặc thù, những lão già như chúng ta chỉ có thể chúc phúc cho các ngươi mà thôi.


Trong mắt Bích Lạc hoàng tràn đầy ý tứ khen ngợi, giống như là biết rất nhiều bí ẩn nhưng lại không thể nói ra.

Bích Lạc hoàng tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng sự xuất hiện của lão đưa tới nhiều biến hóa ẩn dấu. Rất nhiều người còn có tâm tư khác với Lý Lân không thể không chuyển sang hành động âm thầm. Đồng thời, thanh niên cao thủ thua thiệt trong tay Lý Lân cũng không thể không nhịn xuống tâm tư báo thù. Dù sao Lý Lân đường đường chính chính chiến thắng ngay trên diễn võ trường Thương Thiên, không có thể lực nào dám trắng trợn báo thù dưới mắt thế lực Bích Lạc Hoàng Triều.

Gần hai tháng trôi qua, đã có hai mươi vị thanh niên chết trong tay Lý Lân. Cuối cùng, có một thanh niên cao thủ đạt tới Võ Hoàng bát phẩm trung kỳ, lại có bí pháp trong người, nhưng sau một phen huyết chiến vẫn để Lý Lân thắng lợi, hoàn toàn giết chết. Đồng thời, một trận chiến này cũng bạo lộ ra thân thể bá đạo vượt xa đồng cấp của Lý Lân. Sau khi Bích Lạc Hoàng xem xong trận chiến cũng không thể không nói, Lý Lân tuyệt đối có chiến lực tiếp cận Võ Hoàng đỉnh phong.

Bên trong phòng chữ Thiên, Ngao Vô Không ngưng trọng nói:

- Ngu ngốc, hai tháng trước tên kia với thực lực Võ Hoàng lục phẩm đỉnh phong đã có thể bắt được lão tử, hiện tại còn đột phá, càng trở nên kinh khủng rồi, nếu hắn dùng ra con bài chưa lật cuối cùng, quả thật dưới Võ Tôn không có địch thủ.

- Sắc Long, ngươi nói thật sao? Tên Lý Lân này còn có con bài chưa lật gì thế?

Bát công chúa lê tới gần, vẻ mặt bà tám hỏi.

- Tại sao Long đại gia phải nói cho ngươi biết, chỉ cần cao thủ Võ Tôn không ra tay, ngươi cứ tiếp tục đặt cược hắn thắng là ăn chắc!

- Như vậy không phải nói phụ hoàng vẫn còn phải bồi tiền?

Bát công chúa lộ vẻ bộ dáng đau khổ nói.


Ngao Vô Không nhún vai, cho đến hôm nay, oán niệm trong lòng đối với Lý Lân đã giảm đi rất nhiều, về phần thần phục thì căn bản không có khả năng. Khế ước chủ tớ bá đạo như thế, đến bây giờ đã qua hơn hai tháng mà không cách nào ngăn chặn được, càng không nói bắt gã chủ động thần phục. Hiện tại Lý Lân chỉ làm gã coi trọng, còn chưa tới kính phục.

- Hì hì, ta thật muốn nhìn thấy sắc mặt của phụ hoàng khi lấy ra đồng tiền cuối cùng. Sắc Long, nếu không chúng ta liên thủ làm lớn một lần, đến lúc đó thuê cao thủ cướp hắn, phần tinh thạch cướp được chúng ta cưa đôi, thế nào?

Hai mắt Tiểu công chúa phóng ra quang mang.

Sắc mặt Ngao Vô Không cũng sáng lên, xuyên qua cửa phòng mà nhìn Lý Lân trầm mặc bất động phía dưới, vậy mà gã lại nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng khi nghĩ tới cướp bóc Lý Lân, làm cho cố gắng ba tháng của hắn hóa thành hư ảo thì không biết vì sao mà gã trở nên hưng phấn lạ thường.

- Sắc Long, rốt cuộc ngươi có tham dự hay không? Nói chắc cái coi!

Bát công chúa bất mãn nói.

- Để ta suy nghĩ cẩn thận một chút, cái tên Lý Lân biến thái này rất khó đối phó, cẩn thận đừng để bị hắn tính kế!

Ngao Vô Không không lập tức đáp ứng, dù sao chuyện càng động tâm thì càng nguy hiểm, gã cũng không muốn vô duyên vô cớ chọc giận Lý Lân, không thấy thằng dưới kia vì giết chóc hơn hai tháng mà sát khí trên người càng nặng hơn sao?!!!

- Thôi đê, đồ nhát gan!

Bát công chúa làm mặt quỷ, quay đầu rời khỏi phòng. Nàng không đi gặp Lý Lân, dù sao lúc trước Lý Lân chống đối làm cho tiểu công chúa cảm giác không tốt. Huống chi nàng có lo lắng Lý Lân sẽ bắt Ngao Vô Không đi, vậy thì nàng liền thiếu một tay đấm miễn phí rồi.


Ba ngày sau, Lý Lân nghênh đón trận chiến thứ ba của tháng này, hơn nữa đối phương còn là xuất thân từ thế lực siêu cấp, đại công tử trực hệ của Trần gia Bích Lạc Hoàng Triều, được xưng là cao thủ số một Thành Trung Châu, Trần Thanh Vân. Đáng tiếc là, sau khi chiến đấu bắt đầu thì chiến đấu không nghiêng về một phía như mọi người tưởng tượng, ngược lại Lý Lân từ lúc còn ở yếu thế dần lấy lại từng chút một.

- Đồ biến thái chết tiệt, tên Trần Thanh Vân được xưng là thanh niên cao thủ số một Thành Trung Châu, nếu gã còn không phải là đối thủ thì Bích Lạc Hoàng Triều chúng ta thật sự mất hết mặt mũi.

Tuy tiểu công chúa hơi tham tài, nhưng vẫn còn bảo tồn chút ý thức bảo vệ quốc gia.

- Người này không tệ, so với mấy cao thủ giao thủ với Lý Lân lúc trước thì lợi hại hơn nhiều, nhưng so với Lý Lân thì còn có chênh lệch!

Ngao Vô Không đơn giản bình luận.

- Vì sao, ta không thấy gì bất đồng a! Mấy trận chiến trước, không phải Lý Lân vừa bắt đầu liền yếu thế, sau đó dần dần cân bằng thế cục rồi mới thắng lợi sao?

Bát công chúa khó hiểu hỏi, thực lực của nàng chỉ là mới vào Tiên Thiên, đối với thay đổi nhỏ giữa cao thủ Võ Hoàng thì tự nhiên không cách nào nhìn ra.

- Khác biệt lớn, trước đó, Lý Lân chiến đấu kịch liệt cũng rất chân thật, nhưng trên người hắn lại chưa từng xuất hiện âm sát khí. Mà bây giờ thì ngươi coi đi, ánh mắt hắn có chút đỏ lên rồi, điều này nói rõ hắn rốt cuộc không rảnh tay mà áp chế sát khí, mới trở nên cuồng bạo như vậy.

Ngao Vô Không trầm giọng nói.

- Nói vậy cũng đúng a! Nhưng Lý Lân tốt nhất nên buông tha cho tên Trần Thanh Vân này, nếu không thì sau này hắn khó mà yên ổn sống tại Thành Trung Châu rồi!

Bát công chúa vui sướng khi người khác gặp họa nói.


- Xem ra tên Trần Thanh Vân này đến từ một thế lực lớn, nhưng vẫn không đủ để Lý Lân quá để ý, hắn chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi!

Ngao Vô Không nghĩ lại tình huống Lý Lân ở ngay mặt trưởng bối Thần Long có thực lực Võ Tôn đỉnh phong, mà lại thong dong dẫm mặt mình, bắt ký kết khế ước chủ tớ, gã nhịn không được mà run rẩy. Trong mắt gã, có kẻ nào dám lớn mật tới trình độ này, vậy mà Lý Lân lại cố tình làm vậy. Cuối cùng lão già Long tộc kia lại không có ra tay, nhưng hết thảy cũng đủ chứng minh dũng khí cùng vận khí của Lý Lân rồi.

- Đương nhiên, Trần gia chính là gia tộc hoàng thất cổ xưa nhất, trong tộc không chỉ có một cao thủ Võ Tôn, lão tổ này còn lại cao thủ Võ Tôn lục phẩm đỉnh phong!

Bát công chúa nói.

- Trong nhân loại quả nhiên có rất nhiều cao thủ, đáng tiếc nhân loại phân tán năm bè bảy mảng, dù là trong hoàng triều thì thế lực gia tộc vẫn chiếm cứ địa vị trọng yếu, trách không được đế quốc nhân loại khó mà trường tồn, cũng chỉ vì tư tâm con người quấy phá mà thôi!

Ngao Vô Không cảm thán nói.

- Hừ! Cái con Sắc Long như ngươi dám nói xấu nhân tộc chúng ta, Long tộc các ngươi không phải bị nhân loại chúng ta đuổi đi sao! Hiện tại chúng ta nên nghĩ làm thế nào mà âm thầm gõ cho Lý Lân một côn, trên người tên khốn này, ngoài tinh thạch ra chắc còn có rất nhiều thứ tốt!

Tiểu công chúa cười gian giống như một tiểu hồ ly.

Ngao Vô Không liếc mắt một cái, gã phát hiện mình sai lầm rồi, kẻ chân chính to gan lớn mật không biết sống chết không phải là Lý Lân, mà là vị trước mắt này. Còn may nàng là công chúa hoàng triều, hơn nữa còn cực kỳ được sủng ái. Nếu không thì với tính cách như vậy đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Ngay tại lúc Ngao Vô Không chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên gã mở bừng hai mắt.

- Sao vậy? Trừng mắt lớn như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn phi lễ bản công chúa?!

Bát công chúa làm ra bộ dáng sợ hãi, như vậy lại không có chút quyến rũ nào, ngược lại cảm giác chết người không đền mạng, Ngao Vô Không đổ đầy mồ hôi, thiếu chút nữa đã chỉ vào mặt tiểu công chúa mà mắng to. Nàng có thể vũ nhục chính mình, nhưng không thể vũ nhục thẩm mỹ của Long đại gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận