Tam Thái Tử

- Ừ, một vị
thân nhân của ta chắc là người Thiết gia. Khi nào thì các cô đi đến Hỗn
Loạn Lĩnh, nếu hiện tại hành động, bản thân ta có thể đồng hành cùng các cô!

Trên mặt Lý Lân có một chút vội vàng!

- Ngươi thật sự muốn đi Hỗn Loạn Lĩnh! Nơi đó rất phức tạp, quan trọng
nhất là nơi đó không có trật tự, thực lực vi tôn chân chính.

Ngao Vô Không trầm giọng nói.

- Vì sao không được, Ngao Vô Không, ngươi sẽ không sợ đấy chứ?

Lý Lân cười nói.

- Xác thực, ta sợ, hơn nữa ta khuyên các ngươi cũng không nên đi Hỗn Loạn Lĩnh, bởi vì... Bởi vì nơi đó...

Ngao Vô Không u buồn đầy mặt, dường như biết bí ẩn gì đó lại không muốn nói.

Lý Lân cùng Lạc Khuynh Thành liếc nhau, Lý Lân trầm giọng nói:

- Có điều gì cứ nói đi, nếu bây giờ ngươi đã là tam cốc chủ của Hắc Sơn Cốc, ta sau này sẽ giải trừ khế ước chủ tớ với ngươi.

Hai mắt Ngao Vô Không sáng ngời, có chút mong đợi, lại do dự nhiều hơn.

- Chẳng lẽ nơi vạn tộc lựa chọn giáng lâm ở Hỗn Loạn Lĩnh?

Lạc Khuynh Thành đột nhiên mở miệng, sắc mặt Ngao Vô Không đại biến.

- Xem ra thật là như thế. Khuynh Thành, bây giờ cô còn quyết định đi Hỗn Loạn Lĩnh không?

Sắc mặt Lý Lân ngưng trọng nói.

- Đi! Vì sao không đi. Tuy rằng Hỗn Loạn Lĩnh hỗn loạn không chịu nổi,
nhưng đó là nơi thực lực nhân tộc cường đại nhất toàn bộ đại lục Thương
Long. Vạn tộc lựa chọn giáng lâm ở nơi đó hẳn là chứa tâm tư lập uy, ta
ngược lại muốn biết cao thủ vạn tộc chân chính kinh khủng cỡ nào.

Lạc Khuynh Thành đột phá đến cấp Võ Hoàng, anh khí trên người càng nặng, quả thực lại là một nữ đấu sĩ.


- Tốt, một cô gái như Khuynh Thành người ta còn không sợ hãi, sắc long ngươi có cái gì phải sợ.

Lý Lân mỉm cười hạ quyết định. Nếu biết vạn tộc sẽ giáng lâm ở Hỗn Loạn
Lĩnh, coi như là vì tiểu nha đầu, chuyến hành trình Hỗn Loạn Lĩnh vẫn
phải đi.

- Ta...

Ngao Vô Không cứng họng, đầu rũ xuống nửa ngày, tuy rằng hiện tại không
phản đối, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ mâu thuẫn đối với việc đi Hỗn Loạn Lĩnh.

Lý Lân đoán không sai, ngày hôm sau, thì có cao thủ cấp Võ Tôn của Bích
Lạc hoàng triều tới bái phỏng Lý Lân, theo đó cũng đưa tới tất cả tiền
đánh cược nợ Lý Lân, lại đưa thêm một món lộ phí lớn, ý đồ tiễn Lý Lân
rời đi biểu hiện rất rõ ràng.

- Xem ra Cửu ca thật sự rất muốn cho ngươi rời đi! Hoàng triều đúng thật là sống không dễ. Lần này chúng ta đi, còn không biết có thể trở về hay không!

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành có chút cô đơn.

Lý Lân khẽ cười nói:

- Nếu đã quyết định thì không nên hối hận. Về phần chuyện tương lai, ai
sẽ nói rõ được chứ! Có lẽ chúng ta sẽ hóa thành một đống xương khô ở Hỗn Loạn Lĩnh, đến lúc đó ai còn để ý khi cô khi sống có thân phận gì!

Đối với lời nói trêu ghẹo của Lý Lân, Lạc Khuynh Thành tuyệt không có
cười. Dù sao thành Trung Châu là nhà của Lạc Khuynh Thành, nơi đây có
tất cả những điều cô quyến luyến, hiện tại phải rời khỏi, sự phiền muộn
trong lòng căn bản không phải là điều Lý Lân có thể lý giải.

Đối với việc từ Hắc Sơn Cốc dời đi Hỗn Loạn Lĩnh, toàn bộ trên dưới Hắc
Sơn Cốc chấn động, rất nhiều người lựa chọn rời đi, dù sao mục đích lúc
trước bọn họ gia nhập Hắc Sơn Cốc chẳng qua chỉ là tìm kiếm che chở.
Hiện tại ba năm trôi qua, Bích Lạc hoàng thất sớm đã không còn truy cứu
chuyện năm đó, rất nhiều người có tâm tư khác đương nhiên cho rằng thoát ly Hắc Sơn Cốc vẫn phát triển rất tốt.

Đối với một số người trong lòng không trung thành đó, Lạc Khuynh Thành
vung tay lên thanh trừ sạch toàn bộ, dù sao đến Hỗn Loạn Lĩnh những

người vẫn luôn không kiên định đó trái lại sẽ trở thành con sâu làm rầu
nồi canh.

Đợi đến khi Hắc Sơn Cốc chuẩn bị khởi hành, thế lực mấy nghìn người rút
lại còn không đến sáu trăm người. Điều này làm cho sắc mặt Lạc Khuynh
Thành lại khó coi hơn vài phần, hiển nhiên điều này đã vượt xa khỏi sự
mong đợi của cô.

Vào lúc Lý Lân và đám người Lạc Khuynh Thành chuẩn bị chu đáo và sắp lên đường thì có một người thần bí tìm đến làm cho y phải dời ngày khởi
hành lại thêm vài ngày.

Trong đại điện của Lạc Khuynh Thành, ba người thần sắc có chút nghiêm lại nhìn người đang đứng trước mặt.

Lạc Khuynh Thành nét mặt vô cảm dùng đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía người đó nói :

- Trần gia nhị công tử, không ngờ sau khi Trần gia bị diệt vong thì đến ba năm sau ngươi mới xuất hiện.

Lúc đầu Trần gia tạo phản thì hoàng thất đã tốn không ít công sức để
trấn áp, kết quả là Trần gia bị diệt, con cháu có huyết thống Trần gia
đều bị thảm sát, duy chỉ có một người vốn là một kẻ ăn chơi trác tán nổi danh Trung Châu thành là Trần nhị công tử đã mất tích. Trần Thanh Tùng
đi đâu thì người có thân phận thấp trong Trần gia không ai biết được,
người mang huyết thống Trần gia thì thà chết không nói, chỉ biết là y đã bị trục xuất khỏi gia tộc mà thôi, còn nguyên nhân thì không một ai nói rõ được. Dù sao lúc đó Trần gia gia chủ và các đại nhân vật đều đã phải đền tội rồi.

Trần Thanh Tùng gượng cười nói :

- Thực ra trong những năm nay ta đều ở trong Trung Châu thành, chỉ là đã thay đổi danh tính để giấu đi hành tung mà thôi.

Trên người y hiện tại không còn lưu lại chút dáng vẻ nào của một kẻ ăn
chơi nữa, thậm chí còn ẩn hiện một khí tức có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả Ngao Vô Không nữa.

Lạc Khuynh Thành thực lực còn kém nên không nhìn ra được điều này, còn
Ảnh Tử và Ngao Vô Không thì vô cùng kinh ngạc với thực lực khủng bố của
một người từng là kẻ ăn chơi nức tiếng này. Lý Lân thì lại không hề ngạc nhiên với việc Trần Thanh Tùng che giấu thực lực, sư phụ của y lại có
giao tình với một cao thủ Võ Tôn trung cấp thì tất nhiên cũng không phải là kẻ tầm thường, Trần Thanh Tùng được xưng tụng là đệ nhất kì tài của
Trần gia, tuy rằng y ăn chơi vô độ, nhưng về thiên phú của y thì không
thể nghi ngờ được. Trưởng huynh của y là Trần Thanh Vân thực lực không
bằng y mà cũng có thể đột Võ Hoàng bát phẩm thì với người được xưng tụng là thanh niên giỏi nhất của Trung Châu thành thì Trần Thanh Tùng có

được thực lực này cũng không có gì là lạ.

Lạc Khuynh Thành nghiêm mặt nói :

- Ngươi muốn báo thù cho Trần gia?

Lạc Khuynh Thành trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng vốn không có thiện
cảm với Trần Thanh Tùng nên cho rằng hắn có khả năng sẽ đối phó với Bích Lạc hoàng thất.

Trần Thanh Tùng vẻ mặt chua xót đáp :

- Tất nhiên là không phải rồi, việc của năm đó là do Trần gia tự chuốc
lấy, ta cũng đã khuyên qua họ, chỉ tiếc là không một ai chịu tin ta cả.

Tuy đã rời khỏi Trần gia nhưng khi nhìn thấy gia tộc mà mình sinh trưởng bị tiêu diệt lại không thể hiện thân cứu giúp, nỗi khổ này e là chỉ có
mình y mới hiểu được.

Lạc Khuynh Thành trầm giọng :

- Nếu đã không phải là báo thù thì ngươi đến Hắc Sơn Cốc của bọn ta để làm gì?

Trần Thanh Tùng gượng cười nhìn về phía Lý Lân nói :

- Ta đến tìm Lý huynh. Lý huynh, ta và huynh có thể xem là cố nhân chứ?

Lý Lân ngồi trang nghiêm thoải mái nói :

- Ta và ngươi tuy không thể xem là bạn, nhưng cũng không phải là địch.
Khuynh Thành, hãy để y giải thích lí do vì sao lại đến đi.

Lý Lân thậm chí còn không đoái hoài gì đến việc giúp Bích Lạc Hoàng thảo trừ hậu hoạn, còn về Trần Thanh Tùng thì với thực lực như vậy của y
cũng không dám giương oai ở Hắc Sơn Cốc.

Lạc Khuynh Thành gật đầu đồng ý. Nàng cũng hiếu kì muốn biết lí do tại
sao Trần Thanh Tùng lại chủ động tìm đến, lẽ nào y không sợ nàng cho Ảnh Tử ra tay bắt giữ y.

Trần Thanh Tùng mở lời :

- Lý huynh, các người có phải là đi chuẩn bị đến Hỗn Loạn Lĩnh?

Lý Lân gật đầu nói :

- Không sai!

Đây cũng không phải là bí mật gì to lớn, các thế lực ở Trung Châu thành e rằng cũng đã đều biết đến việc này.


Trần Thanh Tùng trầm giọng nói :

- Ta cũng muốn đi với Lý huynh!

Lý Lân ngạc nhiên :

- Đi cùng với ta?

Với giao tình của cả hai thì điều này thật sự làm Lý Lân ngạc nhiên,
hoàn cảnh của hắn hiện nay thì có ai dám không biết sống chết mà đi cùng chứ? Lẽ nào trên người y có khí bá vương mà không phải ai cũng nhìn ra
được?

Trần Thanh Tùng gượng cười nói tiếp :

- Không sai! Xin Lý huynh đừng hiểu lầm, tại hạ không có ý muốn gia nhập Hắc Sơn Cốc mà chỉ muốn đi cùng với Lý huynh thôi. Sư phụ của ta hiện
cũng đang ở Hỗn Loạn Lĩnh, chuyện khác thì xin thứ lỗi ta không thể nói
được nhưng ta có thể dẫn đường cho chư vị.

Lý Lân ngạc nhiên nhìn y, thật không ngờ sư phụ y lại đang ở Hỗn Loạn Lĩnh, xem ra bọn họ thật sự rất có duyên.

Lý Lân xoay người sang hỏi Khuynh Thành :

- Khuynh Thành, ý cô như thế nào?

Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :

- Với thực lực của huynh thì cần gì hắn phải dẫn đường chứ!

Nàng không tin tưởng vào Trần Thanh Tùng nên tự nhiên cũng không muốn cùng đi với người có mối quan hệ với Hỗn Loạn lĩnh này.

- Công chúa điện hạ không tin tưởng tại hạ, tại hạ có thể lí giải, điện hạ và Lý huynh xin hãy xem.

Vừa nói Trần Thanh Tùng vừa đưa tay ngưng tụ một ánh sáng biến thành một bảng danh sách, trong đó tên của người đầu tiên lại chính là Lý Lân.

Lý Lân lập tức đứng dậy, thần sắc có chút nghiêm lại hỏi :

- Đây là...?

Trần Thanh Tùng vận thêm nội công làm bảng danh sách không ngừng phóng to ra nói :

- Xem ra Lý huynh cũng đã nhận ra rồi, không sai, đây chính là bảng truy nã của vạn tộc thượng cổ, ta cũng tốn không ít công sức mới có được một tờ này. Tên của Lý huynh đứng đầu bảng, điều này nói lên huynh chính là mục tiêu hàng đầu mà các cao thủ trẻ của vạn tộc muốn truy sát.

Lý Lân gật đầu rồi từ từ ngồi xuống, thần sắc y nghiêm lại nhìn Trần Thanh Tùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận