Tam Thái Tử

Lý Lân sắc mặt hùng dũng cười lớn nói :

- Đến đây! Để ta xem thực lực của ngươi như thế nào đã!

Lão đầu phía phần sau phi châu nói vọng lên với tên trung niên có móng vuốt sắc nhọn phía trước phi châu nói :

- Tốt lắm! Đúng là một kẻ anh hùng! Sài Hùng, cho hắn một cái chết sảng khoái đi.

Toàn thân Lý Lân không phát ra chút chân khí nào, không chỉ thế với tuổi tác của Lý Lân thì thật dễ làm kẻ khác lầm tưởng về khả năng của y. Do
đó cao thủ cấp Võ Tôn tên Sài Hùng kia căn bản không hề xem y ra gì.

Sau khi nghe xong hiệu lệnh của lão đầu kia thì nét mặt hắn lập tức toát ra vẻ hưng phấn và vô cùng khát máu.

- Tiểu tử Nhân tộc kia, từ lúc ngươi săn giết các cao thủ trẻ của tộc ta thì số phận ngươi xem như đã được định đoạt sẽ có ngày hôm nay rồi.

Lý Lân nhếch môi vẻ mặt đầy khinh thường nói :

- Ngươi là chủng tộc rác rưởi nào? Ta chưa hề giết qua tên rác rưởi nào giống như ngươi cả.

- Hỗn xược!

Đối phương vô cùng tức giận, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Lý Lân dùng bàn tay có móng vuốt sắc nhọn nhắm vào yết hầu y mà đánh tới.

Thực lực khi đã đến cấp Võ Tôn thì phương thức chiến đấu cũng có khác đi đôi phần, việc so đấu lực của thế giới bên trong người cao thủ chính là sự đặc sắc của nó, tuy vậy việc điều động tiểu thế giới là việc vô cùng nguy hiểm, nếu nội thế giới bị đánh vỡ thì ngay cả mạng cũng không còn. Do đó phương thức chiến đầu này rất hiếm gặp. Thường thì những cao thủ
cấp Võ Tôn chỉ dùng lực của tiểu thế giới này làm tăng thêm công lực cho bản thân mà thôi, sau đó mới lợi dụng sức của nhục thân mà chiến đấu.
Còn tên trung niên có răng vuốt sắc nhọn này thì lại tăng trưởng tốc độ, muốn trước khi Lý Lân kịp phản ứng mà đánh bại y.

Lý Lân không chút nghĩ ngợi, lập tức phát ra ma khí từ trong cơ thể,
trong nháy mắt ma khí đã bao trùm cả không gian trăm trượng quanh đó.
Thế giới Ma Vực mà ma thân của y đã lĩnh ngộ lập tức xuất hiện giam chặt sáu tên Võ Tôn cao thủ ấy vào trong nó.

- Cấp Võ Tôn!


Dù đã dùng trảo đánh đến đầu của Lý Lân nhưng trong lòng tên trung niên
có móng vuốt sắc nhọn lóe lên một sự kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó
trên mặt y lại nở một nụ cười như muốn cười nhạo Lý Lân. Theo hắn thì Lý Lân có lẽ vừa đột phá cấp Võ Tôn chưa lâu nên chưa sử dụng thành thục
cách chiến đấu của các cao thủ cấp Võ Tôn. Dùng đến tiểu thế giới để
chiến đấu tuy là một phương thức lợi hại, nhưng trong một lần mà lại dám ra tay giam chặt đến sáu cao thủ cấp Võ Tôn thì chỉ có thể xem như là
tự sát mà thôi. Nếu lỡ như bị cao thủ phá vỡ bản nguồn thế giới của y
thì Lý Lân xem như bị phế đi võ công và mất đi công sức tu luyện bấy lâu nay.

- Ngươi chết đi cho ta!

Tên trung niên có móng vuốt sắc nhọn lại gia tăng thêm tốc độ của móng
vuốt làm cho Lý Lân không kịp tránh né và bị nó đánh vào người đến tét
thịt.

Trong lúc đối phương chưa kịp vui mừng thì nét mặt hắn đột nhiên biến
sắc, hắn nhìn Lý Lân như thể vừa nhìn thấy quỷ vậy. Nguyên nhân là do
các bộ phận da thịt bị tét ra của Lý Lân bỗng nhiên phát ra luồng ma khí ngút trời, đồng thời sau lưng hắn liền xuất hiện một cánh tay to lớn
bằng sắt bóp chặt vào cổ hắn.

- Khi đã đến cấp Võ Tôn, sơ ý không khác nào tự tìm cái chết cả!

Giọng của Lý Lân từ phía sau truyền đến, ma khí bá đạo của y cũng từ
cánh tay đó thâm nhập vào thần thức của đối phương và trong nháy mắt đã
khóa chặt thần hồn của hắn.

- Aaaaa...!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, luồng ma khí vô biên đã bao trùm lên
cả người hắn, đồng thời chân khí trong cơ thể hắn không ngừng phát ra
những tiếng nổ tựa như là có một giọt nước rơi vào trong chảo dầu vậy.

Lý Lân tiếp tục dùng ngón tay vận ra ma khí thuần khiết trong chớp mắt
điểm vào mấy chục huyệt đạo trên thân thể đối phương. Đồng thời ma khí

trên thân thể y tiếp tục ngưng tụ thành hình dáng một ma vương nuốt
chửng tên trung niên có móng vuốt sắc nhọn.

- Xong một tên!

Khóe miệng Lý Lân nở ra một nụ cười rồi toàn thân như mất hút trong luồng ma khí của y.

Bên trong phi châu, mọi người vô cùng căng thẳng quan sát tiểu thế giới
tối đen như trong rừng thẳm của Lý Lân, nét mặt có chút lo lắng.

Lạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói :

- Ảnh Tử thúc thúc. Người có thể thấy được tình huống xảy ra bên trong lĩnh vực đó không?

Ảnh Tử trong thần thức cũng đang dõi theo sự xuất hiện đột ngột của tiểu thế giới ma vực, nghe thấy câu hỏi của Lạc Khuynh Thành y liền nghiêm
mặt lại trả lời :

- Thần không nhìn thấu được, nội thế giới của Lý Lân rất kì quái, sức
mạnh của bức tường thế giới đó có thể so sánh với sức mạnh của một Võ
Tôn cấp độ cao nhất, không chỉ có tôi mà e rằng đến cả Võ Tôn cấp độ cao nhất cũng chưa chắc đã nhìn thấu được tất cả những gì diễn ra bên
trong.

- Không phải chứ! Mạnh đến như vậy sao?

Ngao Vô Không sắc mặt kinh ngạc như nhìn thấy ma quỷ vậy, hắn tuy biết
là Lý Lân rất mạnh, nhưng lại không ngờ y mạnh đến mức độ như vậy.

Lạc Khuynh Thành tiếp tục hỏi :

- Hắn muốn một mình đối chọi với sáu cao thủ cấp Võ Tôn sao?


Ảnh Tử giọng trầm ngâm nói :

- Không phải như vậy, nếu thần đoán không sai thì nội thế giới của hắn
không phải là thứ kiên cố đến không thể phá vỡ được. Nếu lão phu rơi vào trong đó thì vẫn có tự tin trong một thời gian ngắn là có thể thoát
được ra ngoài.

Lạc Khuynh Thành nói một cách quyết đoán :

- Thì ra là vậy, huynh ấy cũng chỉ có thể giam hãm đối phương được một
lúc thôi. Tát tướng quân, nếu hư không cầm cố đại trận bị phá vỡ thì
ngài có thể cho phi châu bay đi bất cứ lúc nào.

Lời của Lạc Khuynh Thành vừa dứt thì bên ngoài thế giới ma vực của Lý
Lân đã phát nổ và khuyết vào một cái lổ nhỏ, lão đầu gầy gò ban nãy đã
thoát được ra ngoài. Tiếp đó lão quay người nhìn lại thế giới ma vực
phía sau lưng với một nét mặt vô cùng trầm lắng.

Lão đầu liền nhỏ giọng nói :

- Đây là sức mạnh của ma quỷ, tên tiểu tử này không ngờ lại có thể ngưng tụ ma thể, còn lĩnh ngộ được cả thế giới ma vực. Phen này phiền phức
rồi đây!

Với thực lực của lão thì dĩ nhiên là không e dè gì thế giới ma vực của
Lý Lân, nhưng một khi đã xông vào đó thì thần thức sẽ bị khống chế, đừng nói là tấn công Lý Lân mà đến cả việc phán đoán phương hướng cũng đã
rất khó khăn rồi.

- Không được, ta phải nghĩ ra cách phá nó, bằng không thì những người còn lại bên trong sẽ phải lâm vào cảnh nguy hiểm rồi.

Lão đầu gầy gò bắt đầu có chút khẩn trương, theo tình hình trước mắt thì bước tiếp theo Lý Lân sẽ dần dần đánh thần thức của bọn họ, lão nhất
định phải phá vỡ khoảng thế giới này trước khi Lý Lân kịp ra tay nhằm
cứu năm cao thủ Võ Tôn còn lại ra ngoài.

- Khẹc... Khẹc...!

Một tiếng cười kì quái từ trong thế giới ma vực truyền ra ngoài, giống
như là một con quỷ to lớn đang đắc ý mà cười vậy. Đồng thời pha lẫn
trong tiếng cười đó là những tiếng kêu gào thảm thiết một cách yếu ớt.


Lão đầu gầy gò cũng không biết rõ được là ai đã xui xẻo bị đối phương
tập kích nữa. Y bèn dũng mãnh đánh một chưởng vào thế giới ma vực, sức
mạnh to lớn đó đã làm cho ma vực khuyết vào một lỗ nhỏ. Nhưng rất nhanh
chóng nó đã bị ma khí xung quanh lấp đầy trở lại.

- Có hiệu quả!

Cũng trong lúc lĩnh vực bị đánh vỡ một phần, lão đầu đã cảm nhận thấy khí tức của người trong nhóm mình.

Rầm rầm rầm...!

Lão đầu liền liên tục ra tay oanh kích xuống làm cho thế giới ma vực
xuất hiện thêm vô vàn lỗ nhỏ. Lần này tuy tốc độ lấp đầy lỗ hổng tăng
lên nhanh hơn nhưng vẫn không theo kịp được tốc độ công kích của lão đầu gầy gò ấy.

Lạc Khuynh Thành giọng lo lắng nói :

- Ảnh Tử thúc thúc, hay là thúc xuất chiến đi.

- Không cần phải gấp, Lý Lân đã không cầu viện thì chắc hẳn là hắn đã có lá bài tẩy và cách ứng phó. Chúng ta cứ yên tâm mà chờ đợi thì tốt hơn.

Ảnh Tử ngược lại rất bình tĩnh, kết giới thế giới ma vực ấy tuy là đã bị đánh thủng nhiều chỗ, nhưng nó vẫn không ngừng tự vá lại, điều này nói
lên Lý Lân vẫn đang rất cố gắng và còn đủ sức để duy trì nó. Nếu đã như
vậy thì Ảnh Tử không nhất thiết phải ra tay, vì nếu một khi y ra tay thì phi châu cũng sẽ bị kéo vào chiến trận. Kết quả tạm thời không nói đến, nhưng phi châu chắc chắn sẽ không thể toàn vẹn mà rút đi được.

Một tiếng nổ ầm vang lên, từ một trong các lổ hổng mà lão đầu gầy gò tạo ra đã có một người thân thể tàn tạ thoát ra được, đồng thời hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức toàn thân xem chừng đã rất ư là mệt mỏi.

Cao thủ của vạn tộc tên Ưng Trường Không như vẫn còn sợ hãi nói :

- Không nhìn thấy được kẻ địch, tôi chỉ là bị tập kích một lúc thôi mà
đã như thế này, nếu không nhờ Kim lão ngài đánh thủng kết giới thì tôi
có lẽ chắc đã chết rồi.

- Ưng Trường Không, tình hình bên trong thế nào rồi?

Lão đầu gầy gò tức tốc bay đến bên Ưng Trường Không truyền chân nguyên
khí vào trong cơ thể hắn nhằm điều hòa nguồn chân khí vốn đang hỗn loạn
và cật lực chữa thương cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận