Tam Thái Tử

- Vãn Tình tỷ tỷ thực tốt như vậy sao? Muội có chỗ nào không bằng tỷ ấy?

Tần Tuyết Linh không cam lòng nói. Nàng là một nữ tử dám yêu dám hận, đã rõ ràng lòng mình, thì không có lý do bỏ qua. Cho dù là tỷ muội tốt, nàng cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn bỏ qua.

- Đây không phải là có bằng hay không, kiếp trước ta đã làm nàng ấy chịu thiệt rất nhiều, đời này gặp gỡ có lẽ là để ta bồi thường nàng ấy.

Lý Lân thần sắc ngưng trọng.

- Huynh tin tưởng kiếp trước sao? Hàn đại ca từng nói, kiếp trước đã qua rồi, chúng ta nên sống cho hiện tại.

Tần Tuyết Linh ngước mắt, vẻ mặt u oán.

- Thực đã qua sao? Ta cũng từng cho rằng đã qua, nhưng hiện tại xem ra, tất cả chẳng qua là tự dối lòng mà thôi.

Lý Lân cười khổ, hắn có thể lừa bất cứ ai, chỉ không thể lừa dối chính mình.

- Muội mặc kệ, huynh toàn mượn cớ, huynh còn trách muội. Muội nói rồi, trước đây muội không phải cố ý.

Tần Tuyết Linh cố chấp nói.

Lý Lân cười khổ, hắn thực không biết nên giải thích thế nào. Nếu nói hắn không có tình cảm với Tần Tuyết Linh, thì cũng không phải.

Hai người cứ giằng co như thế, hồi lâu, Tần Tuyết Linh yếu ớt mở miệng:

- Lý Lân, muội nóng quá.

Lời của Tần Tuyết Linh khiến Lý Lân ngây ra, lúc này hắn cũng phát giác thân thể có chút khác lạ, một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc xông lên đầu.

- Dâm dược, không tốt, chúng ta trúng kế rồi!


Sắc mặt Lý Lân biến đổi, không hề nghĩ ngợi điều động chân khí cắn nuốt cỗ tà niệm này.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn càng thêm khó coi, bởi vì bản nguyên ma khí trước đây điều khiển như ý giờ lại khó mà điều động. Lục Mang Tinh thôi động cũng không có chút phản ứng nào, thậm chí liên hệ giữa Lý Lân và Hàn Tín trong Lục Mang Tinh cũng bị mạnh mẽ cắt đứt.

- Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Trong lòng Lý Lân xuất hiện một tia hoảng loạn khó mà che dấu.

- Lý Lân, muội cảm thấy cả người vô lực.

Tần Tuyết Linh ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười đỏ bừng say lòng người.

Lý Lân trong lòng chấn động, một cỗ ý niệm thâm trầm nhất, nguyên thủy nhất từ đáy lòng bốc lên. Nhưng Lý Lân mạnh mẽ áp chế loại bản năng này, cố gắng ép buộc bản thân tỉnh táo.

- Tuyết Linh, đây là chuyện gì?

Sắc mặt Lý Lân vô cùng khó coi.

- Cái gì mà chuyện gì?

Tần Tuyết Linh vẻ mặt mờ mịt.

- Chúng ta trúng dâm dược, hơn nữa tu vi chân khí cũng bị cấm cố. Căn phòng này chỉ có hai người chúng ta, nói cho ta là có chuyện gì.

Lý Lân trầm giọng.

- Muội không biết, trước đây Tinh Linh thánh nữ chỉ là cho muội một tấm ngọc phù, nói cho muội nếu muội bị từ chối, thì bóp vỡ nó, sẽ có kết quả không tưởng được.


Tần Tuyết Linh lẩm bẩm.

- Cái gì? Là Tinh Linh thánh nữ?

Lý Lân biến sắc vô cùng khó coi. Sớm đã không tín nhiệm Tinh Tinh thánh nữ, phòng tới phòng lui, cuối cùng cũng bị nàng chơi xỏ. Xem ra trước đây bản thân cũng bị vẻ ngoài tinh thuần của nàng lừa dối.

- Làm sao lại thế?

Tần Tuyết Linh vẻ mặt mê mang, ảo não dâng lên trong lòng.

- Xin lỗi! Đều tại muội!

Tần Tuyết Linh thở dốc nói.

Lý Lân hít sâu một hơi, bỗng nhiên bế Tần Tuyết Linh trong lòng lên.

Tần Tuyết Linh kinh hô, vẻ mặt lóe lên một tia hoảng loạn.

- Tuy không biết Tinh Linh thánh nữ muốn làm gì, nhưng tình hình hiện giờ chỉ có thể ra ngoài tìm nàng tính sổ.

Lý Lân trầm giọng nói. Đồng thời dốc toàn lực điều động bản nguyên ma khí không nhiều trong cơ thể, thôi động tám đạo phong ấn thần phù trong thức hải, hình thành phong ấn mạnh nhất, vây bản thân và Tần Tuyết Linh trong đó.

- Lý Lân, ngươi muốn làm gì?

Tần Tuyết Linh vẻ mặt kinh hoàng nói.

- Loại chuyện này chính là muội dẫn đến, muội tự nhiên phải chịu phạt.


Nói rồi hôn mạnh, ngậm lấy đôi môi của Tần Tuyết Linh.

Ưm một tiếng, Tần Tuyết Linh cảm thấy đầu óc nổ bung, thân thể trong nháy mắt mềm oặt, hoàn toàn nằm yên trong lòng Lý Lân.

- Đừng...

Kháng cự yếu ớt không những không khiến Lý Lân dừng lại, ngược lại còn triệt để kích thích Lý Lân. Nhất thời cả phòng xuân sắc, thanh âm mê hoặc nhân tâm rung động cả cấm chế.

Ngoài tiểu viện của Lý Lân, trên mặt Tinh Linh thánh nữ lóe lên một tia buông lỏng. Nàng dường như hoàn thành một chuyện to lớn, cả người thả lỏng hoàn toàn.

Nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình vui mừng quá sớm, một cỗ sát khí khủng bố đột nhiên bộc phát sau lưng. Một cỗ tình cảm phẫn nộ áp chế tâm thần Tinh Linh thánh nữ.

Tinh Linh thánh nữ quay đầu lại, thần sắc đại biến.

- Nguyên Tố... Nguyên Tố Chi Tổ!

Một nữ tử cung trang lạnh lùng nhìn nàng, trên người chính là sát cơ xung thiên.

- Khinh nhờn chân thân thiên nữ, đáng chết!

Đôi mắt Nguyên Tố Chi Tổ lóe lên một tia lạnh lùng. Thân này của nàng cũng không phải bản thể nguyên tố bảo vệ biển ngũ hành nguyên tố trước đây, mà dường như là một cá thể độc lập có ý thức của bản thân.

Sắc mặt Tinh Linh thánh nữ lóe lên tia e ngại, quay người nhìn cấm chế sau lưng, trong lòng than thở mình và Lý Lân bất hạnh. Đồng thời cũng phủ định khả năng Lý Lân là nam tử thần bí trước đây bản thân suy đoán.

Lúc Nguyên Tố Chi Tổ chuẩn bị đánh tan cấm chế, diệt sát Lý Lân khinh nhờn chân thân thiên nữ, Thiên môn giữa không trung đột nhiên mở ra. Một cỗ sát cơ khủng bố từ trên trời giáng xuống.

- Nguyên Tố Chi Tổ làm sao có thể xuất hiện, ngươi không phải đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử trường hà sao?

Vẻ mặt Tinh Linh thánh nữ trắng bệch. Lần này vốn muốn thử xem Lý Lân có phải nam tử thần bí trong sinh mệnh chi kính không. Chỉ là, bên này Lý Lân còn chưa tra ra, lại vì thế dẫn tới một người siêu cấp không thể trêu chọc.

Nguyên Tố Chi Tổ cũng không để ý đến Tinh Linh thánh nữ, mà đôi mắt hướng lên trời, thần sắc ngưng trọng.


Ầm ầm!

Khe rách trên Thiên môn mở ra càng lúc càng nhanh, đồng thời một bàn tay cực kỳ to lớn xuất hiện ở khe Thiên môn, phát lực mạnh mẽ, Thiên môn trong nháy mắt hoàn toàn mở ra.

Động tĩnh to lớn như thế tự nhiên dẫn đến cả Hỗn Loạn Lĩnh chấn động, tông chủ tam đại thiên tông, tông chủ bát đại tông phái nhất lưu phản ứng cũng không chậm, chỉ vì đại thủ thần bí kia, sắc mặt mọi người khó coi vô cùng.

- Đáng chết, không phải nói cao thủ Thần cấp trong vạn tộc cũng không còn sao?

Tông chủ Trấn Thiên Tông tức giận nói.

- Tình báo trước đây là như thế, xem ra có cao thủ Thần cấp trong vạn tộc tránh được biến mất!

Sắc mặt tông chủ Thần Thiên Tông sắc mặt cũng khó coi. Vừa rồi mạnh mẽ mở ra Thiên môn chính là lực lượng Thần cấp. Lão tổ Thần cấp trong các đại thiên tông, tự nhiên vô cùng mẫn cảm với khí tức Thần cấp.

- Tình hình xem ra không ổn, mọi người tập trung lực lượng chuẩn bị đối kháng!

Tông chủ Nguyên Thiên Tông trầm giọng nói. Chúng nhân gật đầu, cử động của vạn tộc thượng cổ không thể nghi ngờ là chứng thực tính toán trước đây. Cho dù trong lòng mọi người tính toán thế nào, hiện giờ vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng. Một khi khai chiến, cả Hỗn Loạn Lĩnh tất sẽ núi thây biển máu, sinh linh đồ thán. Cho dù cuối cùng Hỗn Loạn Lĩnh có thể thắng lợi, nhưng vẫn phải bỏ ra cái giá trầm trọng.

- Để Lý Lân tới. Đại quân cần hắn chỉ huy!

Đối mặt với tình hình như thế, nghìn vạn đại quân lại không xuất hiện rối loạn, không thể không nói trước đây Lý Lân nghiêm khắc trị quân có được thành quả tốt hơn dự tính.

- Vâng!

Một tên Võ Tôn cửu phẩm gật đầu, xông về tiểu viện của Lý Lân.

Ầm một tiếng, Võ Tôn cửu phẩm lần này xông đến lại bay về càng nhanh hơn. Nói cho chuẩn xác thì là bị người một chưởng đánh bay.

Mọi người sắc mặt đại biến, đều cho rằng chỗ Lý Lân có vấn đề. Cảm giác không tốt dâng lên trong lòng.

Mọi người còn chưa kịp làm gì, trong Thiên môn ầm ầm mở ra xông ra một quái vật. Quái vật này chỉ có hình người, nhưng dường như sử dụng các loại dã thú nối lại, chỉ riêng lợi trảo đã có bảy cái, hơn nữa mỗi một cái đều khác nhau. Xem ra không được hợp lý. Nhưng khí tức trên người lại khiến mọi người biến sắc. Không biết là động vật gì mới có đôi mắt khát máu như vậy. Nó vừa xông ra đã cố định vị trí tiểu viện của Lý Lân.

- Đây là thứ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận