Tam Thái Tử

Grào...!

Một tiếng rít gào vang lên, bất diệt thể mà ma hồn nhập vào phát tán ra
một ánh sáng đen kịt, trong ánh sáng đen kịt đó, một pháp tắc kì dị được đánh ra. Sau đó thân người lão già mặc áo bào đen cứng đờ ra như một
thân cây cổ thụ già cỗi sắp chuẩn bị mục nát đi vậy, sau đó cả thân
người lão hóa thành khói bụi và biến mất. Tiếp sau đó lão liền xuất hiện từ một nơi khác, chỉ là chiếc áo bào đen lão mặc nay đã không còn và lộ ra khuôn mặt già nua toát ra một tử khí nồng nặc.

- Đây là pháp tắc?

Nét mặt Tần Tuyết Linh nghiêm lại như vừa nhìn thấy một điều gì đó khó tin vậy.

Lý Lân hiếu kì hỏi :

- Sao vậy?

Tần Tuyết Linh trầm giọng nói :

- Lai lịch của chiến hồn này thật không nhỏ đâu, muội đã từng gặp qua loại pháp tắc giống như vậy ở thời thượng cổ.

Lời của Tần Tuyết Linh làm cho sắc mặt Lý Lân lộ chút vẻ lo lắng.

- Muội có thể xác định thân phận của hắn không?

Trước đó Lý Lân luôn nghi ngờ chiến hồn thần bí luôn theo sát cạnh y
không phải là thật, nhưng hôm nay khi tận tai nghe được những lời này
của Tần Tuyết Linh thì trong lòng y lại lóe lên một tia hi vọng. Nếu có
thể làm rõ được thân phận của của người này thì y tin rằng bí mật của
mình cũng sẽ được làm rõ.

Tần Tuyết Linh cau mày suy nghĩ, sau đó thì nàng lắc đầu có chút bất đắc dĩ mà nói :

- Kí thức về thời thượng cổ của muội vẫn chưa hoàn toàn được khôi phục,
vừa rồi chỉ là cảm thấy pháp tắc này rất ư là quen thuộc.

Lý Lân gật gật đầu, y cũng không muốn miễn cưỡng Tần Tuyết Linh thêm nữa.

Lão già mặc áo bào đen trầm giọng nói :


- Tiền bối, cao thủ Thần cấp không thể nhúng tay vào được, đây là lệnh
cấm. Thọ nguyên ba người chúng tôi đã khô cạn, sớm đã không thể tính là
cao thủ Thần cấp nữa rồi, vì vậy nên mới dám xem thường lệnh cấm, còn
tiền bối ngài thọ nguyên hưng vượng, nếu nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ
bị Thánh Quân trừng phạt đấy.

- Thánh Quân? Ai là Thánh Quân? Hắn ta là thần thánh phương nào?

Không chỉ có Lý Lân không hiểu mà ngay cả Tần Tuyết Linh cũng hoàn toàn mù tịt.

Lão giả mặc áo bào đen trầm giọng nói :

- Không ai biết được thân phận thật sự của Thánh Quân, nhưng từ trước
đến giờ chưa có ai dám chống lại mệnh lệnh của ngài, bởi vì sự tồn tại
của ngài chính là đại diện cho trời đất, ngài chính là chúa tể của trời
đất.

Tần Tuyết Linh cười chế giễu nói :

- Chúa tể của trời đất? Khẩu khí của ngươi cũng lớn lắm, chúa tể của
trời đất chính là thiên đạo, từ khi nào mà đã chuyển đến tay của tên
Thánh Quân không rõ lai lịch kia vậy?

Lão già mặc áo bào đen sắc mặt tái nhợt như vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng khó tin vậy.

Lão già mặc áo bào đen nói lớn :

- Ngài dám nhục mạ Thánh Quân? Ngài không sợ Thánh Quân quy tội, sai trời xuống sát diệt ngài sao?

Tần Tuyết Linh chỉ tay vào Lý Lân, nét mặt kiên định nói :

- Hừ! Ta không biết Thánh Quân nào cả, cái gọi là lệnh cấm với cao thủ
Thần cấp với ta cũng không hề có hiệu lực. Hắn chính là người đàn ông
của ta, ai dám giết hắn thì ta sẽ đánh vỡ thần hồn của kẻ đó.

- Sao? Ngài đã gả cho gã thiếu niên này à?


Lão già mặc áo bào đen vừa kinh ngạc vừa cảm thấy vô cùng kì quái. Dẫu
sao thì khí thế của Tần Tuyết Linh là vô cùng lớn mạnh, nhìn thế nào
cũng đều giống với những lão quái vật đã sống vô số năm rồi, còn Lý Lân
thì ai cũng biết là chỉ tầm hai mươi tuổi, mối quan hệ của cả hai thật
sự đúng là trâu già còn muốn gặm cỏ non rồi.

- Khốn khiếp, nhà ngươi đang nói gì vậy? Bổn cô nương năm nay còn không đến mười tám tuổi nữa là.

Tần Tuyết Linh nét mặt như đỏ cả lên, những kí ức thức tỉnh hiển nhiên
không hề ảnh hưởng đến tâm trí nàng. Biểu hiện này của nàng làm cho
những lo lắng trong lòng Lý Lân đã hoàn toàn tan biến hết.

- Mười tám tuổi? Không thể nào!

Một cường giả cấp Võ Tôn mười tám tuổi thì lão còn tin, chứ một cao thủ
cấp Thần, thậm chí còn không phải là vừa sơ nhập cấp Thần như nàng mà
chỉ mới mười tám tuổi thì quả thật có đánh chết lão cũng không bao giờ
tin đó là sự thật.

Tần Tuyết Linh không nói thêm lời nào nữa, bởi vì ở hai chiến trường kia đều đã phân định thắng bại, bất diệt thể của ma hồn nhập chủ hiện này
cũng chỉ là một đống đổ nát. Bằng những kĩ thuật chiến đấu vốn có, nó đã đè lão cường giả Thần cấp mặc áo bào đen kia ra mà đánh. Nhất là sức
mạnh khủng bố của pháp tắc kia, càng trong nháy mắt đã tiêu diệt gần như toàn bộ sức sống của lão cường giả Thần cấp mặc áo bào đen.

Vù một tiếng, thần hồn của đối phương vốn đang không cam tâm đã bị đánh
vỡ vụn, còn thân thể tự xưng là bất diệt thể trong nháy mắt cũng bị đánh tan thành từng mảnh, nhanh chóng mục nát đi.

Tần Tuyết Linh giọng đắc ý nói :

- Quả nhiên là sức mạnh bá đạo, không ngờ có thể nhanh chóng phá vỡ sinh cơ của bất diệt thể, làm cho nó bị tiêu diệt triệt để.

Lý Lân liền lên tiếng cản Tần Tuyết Linh lại nói :

- Dừng tay đi, nếu muội còn đánh nữa thì toàn bộ tông môn sẽ không còn kẻ nào thừa kế nữa đấy.

- Tại sao lại không giết ta?


Lão già mặc áo bào đen lộ vẻ ngạc nhiên. Nếu như giết lão thì e rằng cả
Hỗn Loạn lĩnh này sẽ không còn một cường giả cấp Thần nào nữa, mà thực
lực bên phía Lý Lân thì đã có đến ba cao thủ cấp Thần, việc chiếm lĩnh
toàn bộ Hỗn Loạn lĩnh chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Bởi vì ta đang chuẩn bị kiến lập một đế triều vô thượng, tuy thọ
nguyên của ngươi đã cạn kiệt, nhưng đối với ta thì không phải không có
cách chữa trị. Nếu ngươi chịu gia nhập vào tổ chức của ta, ta có thể
khôi phục lại thọ nguyên cho ngươi, giúp ngươi hồi sinh lần nữa.

- Sao? Dựa vào một tiểu tử cấp Võ Tôn như ngươi thì sao có thể giúp ta khôi phục thọ nguyên chứ?

Lão già tỏ ra vẻ không tin tưởng vào khả năng của Lý Lân. Sự tồn tại của sinh mệnh không chỉ là chỉ dựa vào sức mạnh của sinh mệnh mà chống đỡ
được, vẫn cần phải có mệnh cách lấy từ bên trong Mệnh Vận Trường Hà mà
chống đỡ, nhưng mệnh cách của lão thì đã mục nát rồi, cho dù là có sức
mạnh sinh mệnh vô biên thì cũng không cách nào giúp lão hồi phục được.
Bằng không thì với thân phận của lão, việc tìm được sức mạnh của sinh
mệnh là điều dễ như trở bàn tay.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Ngươi đã từng nghe qua về sinh mệnh chi tổ?

Lão già sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói :

- Sinh mệnh chi tổ? Lẽ nào là vị cường giả mạnh nhất một thời đó à?

Lý Lân mỉm cười nói :

- Không sai! Chính là sinh mệnh chi tổ có sức mạnh tụ hợp mệnh cách đó.
Còn ta thì lại may mắn thừa kế được một bộ phận sức mạnh của sinh mệnh
chi tổ, việc khác thì chưa dám chắc, nhưng nếu giúp ngươi hồi phục lại
trạng thái đỉnh cao và sống thêm vài trăm năm thì không phải là chuyện
khó.

Lão già tinh thần bất định, sau hồi lâu suy nghĩ thì trầm giọng nói :

- Nếu ngươi đã là người thừa kế được sức mạnh của sinh mệnh chi tổ thì
có lẽ phải rất hiểu về sinh mệnh, bất tử thần phù trước đó e là có một
số vấn đề đúng không?


Lý Lân cười nhẹ, y không giấu diếm mà trực tiếp nói thẳng :

- Bất tử thần phù đúng là có vấn đề, nhưng có điều giúp bọn họ có được
sinh mạng thứ hai là có thật. Chỉ là trong quá trình hồi sinh ta đã thêm vào một vài thứ làm cho họ sau khi sống lại có chút thiện cảm với ta mà thôi.

Lời của Lý Lân làm cho sắc mặt lão già mặc áo bào đen trở nên vô cùng
khó coi, lão nhìn xuống phía đại quân đang chăm chú theo dõi với nét mặt như hoàn toàn suy sụp.

- Quả nhiên là một thủ pháp cao tay, chúng ta thua rồi!

Lời của lão đã làm cho các đại tông chủ phía sau vô cùng kinh ngạc.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Ta biết các ngươi đang lo lắng chuyện gì, ta sẽ không tuyệt đường kế
thừa của các ngươi, chỉ cần các đại thiên tông không uy hiếp sự thống
trị của ta thì ta sẽ giữ lại cho các ngươi sự kế thừa, thậm chí còn giúp nó có thêm phát triển lớn nữa. Thế lực của các gia tộc quyền quí thời
kì đế triều thượng cổ có thể nói là vượt qua cả cái gọi là siêu cấp
thiên tông các ngươi nữa.

Hỗn Loạn lĩnh hiện nay đã nằm trong tay của Lý Lân rồi, nhưng nếu tận
diệt lão già áo bào đen trước mặt và các đại tông chủ cùng các cường giả nửa cấp Thần thì cho dù là có kiến lập nên một thế lực vô thượng quét
sạch cả Hỗn Loạn lĩnh thì nó cũng không thể nào phát triển lâu dài được.

Lý Lân luôn có một cảm giác cần phải nắm bắt thời cơ, do đó y bức thiết
cần phải tăng cao thực lực. Đối với việc kiến lập một thế lực hữu danh
vô thực, ngươi lừa ta gạt thì trong lòng Lý Lân thật không muốn tiếp tục làm.

Lời của Lý Lân đã làm cho tất cả bọn họ biến sắc, sự huy hoàng của đế
triều thượng cổ thì bọn học đã từng nghe qua, các quí tộc trong đó đều
là những siêu cấp gia tộc có thể hoành hành cả một đại lục, thật không
phải thứ mà các đại thiên tông có thể so sánh được. Càng huống hồ nếu
xét về tình thế hiện tại, nếu bọn họ không đồng ý thì thủ đoạn tàn khốc
của Lý Lân chắc chắn cũng đang chờ đón bọn họ, đến lúc đó không những
không bảo vệ được sơn môn mà đến cả sự kế thừa cũng không còn. Sự kế
thừa của các siêu cấp thiên tông không chỉ là có cao thủ mà còn có cả
những ẩn tàng và văn hóa tích lũy vô số năm nay. Nếu sơn môn bị hủy, sự
kế thừa bị cắt đứt thì có dù là sau này các cao thủ cấp Thần có quay trở về xây dựng lại các thiên tông thì nó cũng không còn là thiên tông như
trước đây nữa, tối thiểu là nó cũng không có liên quan gì đến những
người đang đứng ở đây. Con người vốn là ích kỉ, nếu như phải hi sinh vì
tông môn thì họ rất vui lòng, nhưng nếu phải hi sinh vì một tông phái
sau này không có chút liên qua gì đến mình thì chưa chắc họ đã cam tâm
tình nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận