Sắc mặt Lý Lân vô cùng tức giận, bởi vì hư ảnh kia chính là của Vũ vương Đại Đường, kẻ đã từng có nhiều hiềm khích với y.
- Đúng rồi, ta đã quên mất là ngươi đã từng có tiếp xúc qua với ta, lại
còn không được vui vẻ gì cho lắm nữa. Những chuyện nhỏ nhặt đó ngươi
không cần để tâm làm gì. Ngoài ra ta đã ra lệnh thảo trừ Hắc Thủy Lâm
rồi, ngoài những người tộc ta thì tất cả đều phải bị nhổ cỏ tận gốc, giữ lại những lực lượng ngoại lai đó thật không tốt chút nào. Tam thái tử,
bổn cung mong chờ sự trở về của ngươi.
Hư ảnh của Vũ vương như vừa đạt được một đáp án làm vừa lòng mình rồi từ từ tan biến đi.
Lý Lân cắn chặt răng, thần sắc vô cùng giận dữ.
Luồng khí kia đã biến mất nên không còn thứ gì làm phá hoại thân thể của Ngao Vô Tình nữa, dưới sự chữa trị của cây sinh mệnh thì nàng dần dần
khôi phục lại nguyên khí.
Lý Lân nét mặt nghiêm trang nói :
- Vô Tình, Đại Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vũ vương đã có khả năng đem ấn kí truyền vào luồng khí kia thì ắt hẳn
thực lực hắn phải mạnh hơn cả chủ nhân của luồng khí đó, đây là điều mà
trước mắt Lý Lân vẫn còn chưa làm được, điều này có thể chứng minh là
thực lực hiện nay của Vũ vương đã cao hơn cả Lý Lân rồi.
Ngao Vô Tình nét mặt lo lắng nói :
- Muội cũng không biết rõ nữa, các cao thủ của Đại Đường cứ như là từ
trong lòng đất mà chui lên vậy, hơn nữa thực lực của mỗi người đều rất ư là khủng bố.
Trước đó, khi mà Đại Đường chinh phạt Hắc Thủy Lâm thì Ngao Vô Tình có
xuất chiến chống lại, nàng bị một thuộc hạ của Vũ vương đánh một thương
làm trọng thương, nếu lúc đó Bạch Tố Tố không kịp thời ra tay ứng cứu
thì chắc có lẽ nàng cũng đã bị bắt làm tù binh rồi. Vận mệnh hiện nay
của Hắc Thủy Lâm như thế nào thì nàng không biết, nhưng với thực lực
hiện có của đối phương thì việc Hắc Thủy Lâm thất thủ đã là điều rõ ràng ngay trước mắt rồi. Ngao Vô Tình có lòng muốn báo thù, nhưng với sự
cách biệt về thực lực này thì nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Nàng
vượt đường xa vạn dặm đến tìm Lý Lân, ngoài việc Lý Lân và nàng có mối
quan hệ mật thiết ra thì bên cạnh Lý Lân còn có một con thần long thượng cổ, thông qua thần long thượng cổ Ngao Vô Không này thì nàng rất có cơ
hội sẽ vào được thế giới của Long tộc, và bên trong thế giới đó có tồn
tại một đầm Hóa Long trong truyền thuyết, chỉ cần vào ngâm mình trong nó thì nàng sẽ có được huyết mạch thuần khiết của Long tộc.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Tố Tố và Thắng Nam không có nhờ nàng nhắn gửi gì cho ta sao?
Với tính cách của Ngao Vô Tình thì việc nàng không biết gì về tình hình
của Đại Đường cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu nàng đã gặp Tố Tố và Thắng Nam trước đó thì họ chắc chắn không thể không nhờ nàng đưa tin
cho Lý Lân. Nếu phải so sánh với tên Châu Thiên Bảo tự xưng là thiên tài ngoài kia thì với Lý Lân Ngao Vô Tình càng đáng tin hơn. Ngao Vô Tình
tuy không phải là người của Nhân tộc, nhưng nàng lại chính là thê tử của y.
Ngao Vô Tình suy nghĩ một lúc rồi hai mắt nàng sáng lên như nghĩ ra được điều gì đó.
- Muội nhớ ra rồi, Bạch Tố Tố lúc tiễn muội đi đã từng nói qua một câu, Đại Đường rất có thể là đế triều chuyển thế.
Lý Lân nghiêm mặt nói :
- Đế triều chuyển thế? Đó là ý gì? Lẽ nào đế triều có thể chuyển thế giống như một mạng sống sao?
Ngao Vô Tình trầm giọng nói :
- Muội cũng không được rõ, đế triều thượng cổ vốn chỉ tồn tại trong
truyền thuyết, từ lúc đại Chu sụp đổ đến nay thì đã có rất nhiều thế lực cố công tìm kiếm vết tích và những gì còn sót lại của đế triều, nhưng
những gì thu hoạch được rất có hạn, trừ đại Chu đã được xác nhận là có
thật ra thì tám đế triều còn lại hầu như chỉ được biết đến qua truyền
thuyết, rốt cuộc là có từng tồn tại qua hay không cũng là điều chưa
biết.
Lý Lân gật gật đầu nói :
- Nàng hãy ở đây mà dưỡng thương trước, mọi thứ đợi sau khi nàng hồi phục rồi chúng ta sẽ nói sau.
Ngao Vô Tình gật gật đầu rồi khoanh chân ngồi ở bên dưới cây sinh mệnh. Cũng trong lúc này thì có tiếng bước chân người đi đến.
Giọng của Tần Tuyết Linh vọng đến :
- Lý Lân, cô ta là ai?
Mặt Lý Lân như biến sắc, trong lòng y rối bời, bởi vì quá lo cho thương
thế của Ngao Vô Tình mà y đã quên mất bọn người Tần Tuyết Linh cũng đang ở trong Lục Mang Tinh này.
- Tuyết Linh, muội và mọi người xuất quan rồi à...
Lý Lân mỉm cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tần Tuyết Linh.
Lâm Vãn Tình nhìn Ngao Vô Tình rồi đột nhiên mở miệng nói :
- Linh thú cao cấp? Mùi này có chút quen thuộc.
Lý Lân nhìn các cô gái rồi gật đầu nói :
- Nàng ta tên là Ngao Vô Tình, là thê tử của ta.
- Thê tử!
Hai từ "thê tử" từ miệng Lý Lân nói ra đã làm cho sắc mặt Tần Tuyết Linh biến đổi hoàn toàn, khuôn mặt xinh đẹp ấy bỗng mất đi vẻ tự nhiên vốn
có và thay vào đó là sự kinh ngạc đến như không còn tin vào những gì
mình nghe được nữa.
Công chúa Thanh Vi tức giận quát :
- Vô liêm sỉ, tỷ thật không ngờ đệ lại là kẻ bắt cá hai tay!
Lâm Vãn Tình cũng tỏ ra trách móc Lý Lân :
- Huynh....
Lạc Khuynh Thành nét mặt khinh bỉ nói :
- Khẩu vị thật nặng a...
- ....
Lý Yên Nhiên tuy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng từ nét mặt của nàng
cũng dễ dàng nhận ra chuyện này cũng làm nàng vô cùng chấn động.
Lý Lân sởn cả da gà, không ngờ rằng các cô gái lại có phản ứng mạnh như
vậy đối với chuyện này, đặc biệt là Tần Tuyết Linh, hai mắt nàng như đã
muốn rơm rớm nước mắt rồi.
- Huynh đã có thê tử rồi, lại còn là một con linh thú, huynh...
Tần Tuyết Linh tâm thần đã như không còn ổn định nữa, sự thật này thật
làm nàng khó mà chấp nhận được. Nàng vốn có nghĩ qua là Lý Lân ở bên
ngoài thế nào cũng có người phụ nữ khác, nhưng không thể ngờ được đó lại là một linh thú, Lý Lân lại còn gọi nó là thê tử nữa thì Tần Tuyết Linh thật không thể chịu nổi nữa rồi.
Lý Lân đi về hướng Tần Tuyết Linh và nói :
- Tuyết Linh, sự việc không phải như muội nghĩ đâu.
- Đừng qua đây, huynh là tên khốn lừa gạt...
Từ sau khi bị phong ấn kí ức thượng cổ đến nay thì đây là lần đầu tiên Tần Tuyết Linh thể hiện tính cách vốn có này.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Huynh không gạt muội, muội phải tin huynh!
Nét đau khổ trên mặt Tần Tuyết Linh nay đã biến thành sự thù hằn mà nói :
- Tin huynh? Huynh nói muội làm cách nào để tin huynh? Cô ta là thê tử của huynh, vậy còn muội là ai?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Muội là thê tử của ta, việc này mãi mãi cũng không thay đổi.
Tần Tuyết Linh kiên định nói :
- Không, muội không phải, cô ta mới chính là thê tử của huynh. Trả lại
tín vật cho muội, từ nay giữa hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
Sắc mặt Lý Lân tái nhợt đi, y nhìn Tần Tuyết Linh rồi như nghĩ ra điều gì đó rồi trầm giọng nói :
- Đây là những gì mà huynh và Vô Tình đã trải qua, muội xem xong rồi quyết định sau được không?
Tần Tuyết Linh vốn muốn tránh né, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc
của Lý Lân thì cuối cùng nàng cũng gật đầu đồng ý. Các cô gái khác cũng
tỏ ra rất hiếu kì, nhìn dáng vẻ Lý Lân thì có lẽ y đang có ẩn tình gì
đó. Đồng thời họ cũng rất muốn biết giữa Lý Lân và linh thú này đã xảy
ra chuyện gì, tiếc rằng Lý Lân chỉ cho một mình Tần Tuyết Linh xem, các
cô gái khác vốn không có tư cách này.