Tam Thái Tử

Lý Lân làm cho mọi người rung động không thôi, quân trưởng của quân đoàn
Bất Tử a, gần như là nhân vật nắm phần lớn lực lượng phủ lĩnh chủ trong
tay. Vị trí trọng yếu như vậy, Lý Lân có thể nhẹ nhàng đưa cho Trần
Trinh mới gặp lần đầu. Kết quả này làm mọi người nhìn Lý Lân như nhìn
quái vật. Dù là người không để ý quyền lợi cũng không thể làm thế a.

- Lý Lân, ta hi vọng ngươi nên suy nghĩ một chút! Chu Thiên Bảo trầm
giọng nói, dù sao gặp mặt lần đầu tiên, dù thân phận đối phương có thần
bí thì cũng không nên tín nhiệm như thế.

Lý Lân mỉm cười, nói: - Không cần, lời của ta chính là quyết định cuối cùng của phủ lĩnh chủ!

Chu Thiên Bào lộ vẻ bực mình, đối mặt với Lý Lân, hắn cảm giác thật sự vô lực.

- Sư phụ! Trần Trinh gọi Trần phó viện trưởng.

- Trinh nhi, nếu đã quyết định thì cứ làm đi. Nếu Lĩnh chủ đại nhân tín
nhiệm ngươi như thế, vậy thì ngươi phải dùng năng lực của bản thân mà
báo đáp. Dù thất bại, cùng lắm thì phụ trợ hắn đông sơn tái khởi. Binh
gia chúng ta không phải là không có thất bại, nhưng bất kể thế nào cũng
không thể làm chúng ta suy sụp. Trần viện trưởng nghiêm túc nói.

Trần Trinh gật đầu, cung kính dập đầu với Trần viện trưởng một cái, sau
đó liền quay người đi tới trước mặt Lý Lân, quỳ một chân xuống đất,
nghiêm túc nói: - Hôm nay Trần Trinh nguyện ý phụng ngài làm chủ, chỉ
cần chúa thượng không phụ, thần một đời làm tùy tùng.

Lý Lân lộ ra mỉm cười, nâng hắn dậy, nói: - Từ hôm nay trở đi, chúng ta tranh giành thiên hạ, cùng dương danh thiên hạ.


Lời của Lý Lân làm Trần Trinh lộ ra thần sắc kích động. Người bên cạnh
cũng động tâm, nhất là mười mấy tên đệ tử binh gia kia, có thể đi theo
bên cạnh Trần viện trưởng, tự nhiên không phải là kẻ đơn giản, hành động của Lý Lân không phải nói với bọn họ, nhưng cũng làm mọi người tràn đầy mong đợi. Một người có thể cấp cho người dưới trướng chức vị mà mỗi một vị tướng lĩnh đều tha thiết ước mơ. Dù sao tướng lĩnh đối mặt với chiến đấu nhiều biến hóa, nếu không quyền lợi quyết đoán ra lệnh thì phải
chịu lực cản to lớn. Nếu như gặp phải một cấp trên ngu dốt, tướng lĩnh
có lợi hại hơn cũng có thể trở thành vô năng.

- Phủ lĩnh chủ đang xây dựng quân đoàn mới, quân đoàn mới cũng cần tướng lĩnh, chư quân nên cố gắng, chỉ cần các ngươi có năng lực, Lý Lân ta
cam đoan sẽ cấp võ đài cho các ngươi thi triển. Lý Lân lớn tiếng nói.

- Đa tạ lĩnh chủ đại nhân! Mấy người kích động nói.

- Mời chư vị sư huynh theo Trần Trinh đi quân đoàn Bất Tử! Trần Trinh cung kính thi lễ với mười người kia.

Những người này đều né sang một bên, không dám nhận một lễ này của Trần
Trinh, nhưng cũng đáp ứng với thỉnh cầu của hắn. Võ đài của đệ tử binh
gia là trong quân đội, là trên chiến trường, vậy thì không có nơi nào
tốt bằng quân đoàn Bất Tử luôn chiến đầu trên tiền tuyến. Huống chi,
Trần Trinh là đoàn trưởng quân đoàn Bất Tử, như vậy cũng có thể để bọn
họ không bị trói buộc, càng có thể phát huy tài năng của mình.

Trên mặt Trần Trinh lộ ra thần sắc cảm động, xoay người cung kính mời Lý Lân ban chức vị cho bọn họ. Lý Lân mỉm cười khoát tay, nói: - Bây giờ
ngươi là đoàn trưởng quân đoàn Bất Tử, tự nhiên ngươi phải tự an bài mới đúng!

Lý Lân tín nhiệm làm cho Trần Trinh càng thêm cảm động, hắn không phân
chức vị thực tế cho đệ tử binh gia, mà chỉ tổ kiến đoàn mưu sĩ, hiệp trợ hắn cùng chỉ huy quân đoàn Bất Tử. Đối với chuyện này, mười người kia
cũng không có ý tự kháng cự, dù sao bọn họ cũng tự hiểu lấy, hiện tại

bọn họ mang binh, e rằng chỉ có chỗ hỏng mà không có chỗ lợi, bọn họ còn chưa quen thuộc với quân đoàn Bất Tử, chút tình báo lúc trước căn bản
không thể làm ra quyết định.

Tiếp nhận tán thành bổ nhiệm mới xong, Trần Trinh khởi hành đi về quân
đoàn Bất Tử, với chuyện này, Lý Lân cũng không giao phó gì nhiều, lúc
trước chuyện này đã truyền ra toàn bộ quân đoàn Bất Tử, như vậy, trước
khi Trần Trinh không tạo ra sai lầm gì thì chắc là không có người phản
đối.

Dưới điều hành của Chu Thiên Bảo, Trần phó viện trưởng nhanh chóng thành lập một tòa học viện lớn, có lão bộc bán Thần cấp ra tay, thành lập một tòa học viện rộng lớn cũng chỉ là một chuyện rất dễ dàng. Kiến trúc của Vô Cực thành rất đa dạng, hơn nữa phần lớn đều đặc biệt hoa lệ. Phủ đệ
nhà cửa trống lại càng nhiều hơn, lợi dụng những thứ này mà xây dựng một phân viện của học viện Thần Ma thì rất thích hợp. Hơn nữa, Lý Lân còn
phỏng theo học viện kiếp trước, đề nghị thiết kế lại phân viện, phân
viện mới này của học viện Thần Ma rất có nhiều nét đặc sắc của học viện
hậu thế.

Sau khi xác định chuyện về phân viện học viện Thần Ma, trưởng công chúa
cùng Lâm Vãn Tình cáo biệt Lý Lân, các nàng chuẩn bị lẻn vào Thiên Cương lĩnh, một bên thu thập tình báo, một bên là lịch lãm tăng lên thực lực
bản thân. Đối với chuyện này, Lý Lân phản đối, dù sao hai nàng đã lộ mặt ra rồi, người có tâm đều có thể nhận ra thân phận của hai nàng. Thiên
Cương lĩnh là nơi Thiên Cương môn độc chiếm, tự nhiên nắm giữ bốn phía,
một khi trưởng công chúa bại lộ thân phận, vậy thì chỉ có đường chết.
Nhưng trưởng công chúa kiên trì, Lý Lân nhiều phen khuyên bảo cũng không ăn thua, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Đương nhiên, trước khi hai nàng đi cũng nói lời tạm biệt với Tần Tuyết
Linh, ba nàng nói gì thì Lý Lân không thể biết, nhưng ánh mắt nhìn về Lý Lân lại mang theo ý tứ khó hiểu, làm cho Lý Lân cảm thấy toàn thân
không được tự nhiên.


Nhóm người thứ hai của học viện Thần Ma đã đến, lần này, trong những
người này có không ít người quen biết với Lý Lân. Có Tư Đồ Thiên Xung,
sư phụ của Tần Tuyết Linh và Lý Lân, có sư phụ của trưởng công chúa, Lâm Vãn Tình là Đông Phương Trường Minh. Ngũ hoàng tử Lý Triệt cũng theo
đội ngũ tới Hỗn Loạn lĩnh. Cộng thêm với nhiều lão sư cùng đệ tử nhiều
ngành học theo tới, tổng cộng không dưới mấy trăm người. Nghe nói phía
sau còn có thương nhân tới, chỉ là không thể theo không gian truyền tống trận, mà là cưỡi phi chu tới.

Nói tới phi chu, Lý Lân tự nhiên nghĩ tới phi chu đã mang hắn tới Bích
Lạc Hoàng Triều, đây chính là lợi khí tác chiến xuất hành. Thứ đồ này,
chỉ có tam đại Thiên tông mỗi bên chiếm một cái, bình thường không biết
giấu đi nơi nào. Dù là phủ lĩnh chủ khống chế toàn bộ Hỗn Loạn lĩnh cũng không có. Muốn tự mình chế tạo, nhưng tài liệu với cái giá trên trời
làm cho Lý Lân trực tiếp bỏ qua.

Học viện Thần Ma xuất động nhiều người như vậy, Lý Lân cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao cũng chỉ là thành lập một phân viện, không cần phải gióng
trống khua chiêng như thế mới đúng. Trọng yếu nhất là, người học viện
Thần Ma tới Hỗn Loạn lĩnh đều là người ngoại viện, bên nội viện thì
không có một người nào.

- Gia Cát viện trưởng để ta nói cho huynh, không lâu sau ông ta cũng
tới, xem ra có chuyện trọng yếu muốn thương lượng cùng huynh. Ngũ hoàng
tử Lý Triệt đưa ra tin tức này, làm cho Lý Lân nhíu mày.

- Học viện Thần Ma đã xảy ra chuyện gì sao?

Lý Triệt lắc đầu, nói: - Hẳn là không có, nhưng trước khi bọn đệ đi, một đám cao thủ thanh niên vạn tộc tiến tới khiêu chiến. Kết quả thế nào
thì không biết, nghe nói thiên tài cao thủ nội viện cũng phải ăn thiệt
thòi.

- Vạn tộc thượng cổ đã gây tới học viện Thần Ma rồi sao? Xem ra hành
động lúc trước của chúng ta chỉ gạt bỏ một phần lực lượng của vạn tộc
thượng cổ mà thôi. Lý Lân ngưng trọng nói.


- Viện trưởng nói, ông ta cũng rất kinh ngạc huynh lại phát triển nhanh
như thế, còn đánh bại vạn tộc thượng cổ xâm nhập. Dù Đại hoàng tỷ trở về đã nói với Gia Cát viện trưởng là Phủ lĩnh chủ vẫn chưa yên ổn, có thể
thành lập phân viện quy mô nhỏ , nhưng Gia Cát viện trưởng lại phái ra
rất nhiều nhân thủ. Tam ca, nếu ta không đoán sai, sợ là viện trưởng đại nhân muốn mang toàn bộ ngoại viện dời tới Hỗn Loạn lĩnh. Lý Triệt trầm
giọng nói.

- Ta cũng thấy thế, nhưng mà nhìn ra nên mới không rõ mục đích, Ngũ đệ,
lần này ngươi lưu lại giúp ta chứ! Phủ lĩnh chủ thành lập Đặc Tình Xử,
chuyên môn xử lý tình báo của Hỗn Loạn lĩnh, Ngũ đệ có tâm tư kín đáo,
vừa vặn thích hợp với chuyện này! Lý Lân vỗ vai Lý Triệt nói.

- Tam ca, ca định thoát ly khỏi Đại Đường sao? Lý Triệt nhìn rõ tâm tư của Lý Lân, thần sắc ngưng trọng nói.

- Không sai, ta muốn tạo ra một đệ quốc thuộc về ta tại Hỗn Loạn lĩnh! Lý Lân trầm giọng nói.

- Đế quôc? Tam ca, lý tưởng của ca.. thật…thật là vĩ đại! Lý Triệt biến sắc, cười khổ nói.

- Ta biết không dễ thành lập một đế quốc, nếu không từ thượng cổ tới
nay, Nhân tộc đã không chỉ tồn tại chín đại hoàng triều. Nhưng chính vì
khó khăn mới có giá trị để nỗ lực, Ngũ đệ, nước Đại Đường quá sâu rồi,
lấy thực lực trước mắt của ngươi, không nên về mới đúng! Lý Lân nói.

Lý Triệt gật đầu, hiển nhiên hắn cũng biết chuyện ở Đại Đường.

- Tam ca, ca có biết phụ hoàng… Lý Triệt hỏi.

- Được rồi, đừng nói chuyện của lão ta, ta không có hứng thú biết. Về
sau an tâm ở lại Hỗn Loạn lĩnh, ta sẽ nghĩ biện pháp mang Bát đệ tới
đây, đến lúc đó ngươi không cần lo nữa rồi! Lý Lân hiểu được Ngũ hoàng
tử lo lắng chuyện gì. Mà theo trước mắt thì ở lại nơi này tốt hơn trở về nhiều. Về phần Đường Hoàng Lý Chấn Viễn, Lý Lân thật sự không muốn nghĩ nhiều. Trên danh nghĩa là cha con, nhưng lại không có chút tình cha
con. Đời này, thần hồn Lý Lân tiêu tán rồi, nhưng ký ức tiềm ẩn lại tràn ngập bài xích với hoàng cung Đại Đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận