Tam Thái Tử

- Điện hạ, không phải chúng ta không tuân theo mệnh lệnh, mà là mệnh lệnh ngài phát ra căn bản không có khả năng hoàn thành.

Phong Tích Trần ngoài mặt sợ hãi, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đắc ý dạt
dào. Từ Bân cùng Chu Vệ Thành hai người đứng ở phía sau, phía sau còn có một vạn đại quân Ngự Lâm quân làm hậu thuẫn. Huống chi Phong Tích Trần
trong ngực còn có thư tín của Đại hoàng tử. Bởi vậy, hắn bây giờ sức
mạnh mười phần.

Sắc mặt Lý Lân triệt để trầm xuống, thoáng quay
đầu lại nhìn về phía Chu Thắng Nam đằng sau. Chu Thắng Nam gật đầu, lặng yên giơ một ngón tay lên. Lý Lân hiểu ý, ánh mắt nhìn Phong Tích Trần
tràn đầy vẻ âm lãnh.

- Phong Tích Trần không nghe quân lệnh, cổ
động binh sĩ chống lại chủ quan, hiện tại Bổn hoàng tử đã tra rõ ràng,
đối với phó tướng Phong Tích Trần của Vũ Dũng sư đoàn giết không tha!

Theo ba chữ cuối cùng, Thiết Giáp vệ bên người đột ngột xông lên.

Sắc mặt Phong Tích Trần đại biến, hắn không nghĩ tới Lý Lân thực sự có can đảm trước mặt vạn quân giết hắn.

- Ngươi không thể giết ta, ta có...

Phong Tích Trần cao giọng hô, đáng tiếc, Lý Lân căn bản không để cho hắn có
cơ hội tiếp tục mở miệng. Thiết Giáp vệ trong nháy mắt bóp lấy cổ gã,
đem lời nói phía sau triệt để nén trở về.

- Răng rắc!

Một
tiếng giòn vang, thần sắc Từ Bân cùng Chu Vệ Thành sợ hãi đến cực điểm,
cổ Phong Tích Trần hoàn toàn bị vặn ngược, một đôi ngưu nhãn trợn trừng
lên, đến lúc chết vẫn không thể tin được Lý Lân lại dám dưới tình huống
như vậy giết gã. Lẽ nào hắn không sợ binh sĩ bất ngờ làm phản sao?

- Hai người các ngươi muốn chết hay là muốn sống?

Lý Lân lạnh giọng nói. Thiết Giáp vệ xuất hiện ở phía sau hai người bọn
hắn, sát khí đã tập trung lên hai người bọn họ. Nếu như hai người có
chút phản kháng, tất nhiên gặp phải công kích không chút lưu tình nào
của Thiết Giáp vệ.

- Phốc phốc!

Hai người chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

- Điện hạ tha mạng, chuyện này không liên quan đến chúng ta, đây đều do Phong Tích Trần cổ động.

Từ Bân sợ hãi nói. Hai người bọn họ tu luyện tới cấp Võ sư, sau đó trực
tiếp từ trong gia tộc tiến nhập vào trong Ngự lâm quân, càng nương tựa
theo gia tộc luồn cúi tiến thẳng lên, vẫn sống an nhàn sung sướng, đâu
gặp qua tràng diện máu tanh như vậy. Hiện tại đối mặt với ánh mắt âm
lãnh của Lý Lân cùng uy áp của Tiên Thiên cao thủ võ đạo phía sau, cái
gì tương lai, cái gì tiền đồ đều ném đến trên mây rồi. Bọn họ hiện tại
chỉ biết còn sống mới là trọng yếu nhất.

- Đúng, chúng ta đều là bị Phong Tích Trần đầu độc. Chúng ta thực sự không dám chống đối Điện hạ.

Sắc mặt Chu Vệ Thành trắng bệch, thân thể lạnh run.

Phong Tích Trần bị giết, mặt khác hai vị phó tướng bị Thiết Giáp vệ làm kinh
sợ, chuyện này trong nháy mắt phát sinh khiến vạn đại quân trợn mắt há
hốc mồm. Đây là tình huống gì vậy, phó tướng đại nhân không phải nói
chúng ta không phải chịu trách nhiệm sao? Thế nhưng phó tướng đại nhân
vừa gặp mặt đã bị Tam hoàng tử vặn gãy cổ. Tình cảnh này cũng quá điên
cuồng đi.

- Bọn họ giết tướng quân, theo ta xông lên a! Vì tướng quân báo thù!

Trong đại quân vạn người bỗng có một giáo úy cao giọng hô. Bầu không khí yên
tĩnh trong đại quân thoáng cái bị đánh loạn lên, toàn bộ thế cục lập tức khẩn trương. Dưới tình huống không rõ chân tướng, các binh sĩ bắt đầu
bị cổ động, rất có tư thế công kích.

Lý Lân lướt qua Thiết Giáp
vệ, ngẩng đầu đi về phía trước mặt vạn đại quân. Sắc mặt hắn bình tĩnh,
không vì đối diện với vạn đại quân mà có chút khiếp đảm.

Tam
hoàng tử lấy cảnh giới võ đạo cửu phẩm Võ sĩ khiêu chiến mười người cao
thủ cấp Võ sư, phần thực lực cùng dũng cảm này khiến toàn bộ binh sĩ Ngự Lâm quân đều biết hắn. Hiện tại hắn đối mặt với vạn đại quân, thần sắc
bình tĩnh tự nhiên nhưng hiển lộ ra một vệt khí phách ngang nhiên. Tư
thế rục rịch của vạn đại quân lại bị lực lượng của một người ngăn cản
lại. Lấy thực lực mà nói, đối mặt công kích của vạn đại quân, không cần
nói cao thủ cấp Võ sư, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng không thể đối
đầu được. Dù sao kiến nhiều còn cắn chết voi! Huống chi là vạn binh sĩ
Ngự Lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Lý Lân sở dĩ có dũng
khí như vậy, sức mạnh rất lớn là đến từ thân phận của hắn, hắn là Tam
hoàng tử Đại Đường, lần này lên phía Bắc đại biểu Hoàng đế bệ hạ giám
quân quân đoàn phía Bắc. Ở trong quân doanh, hắn chính là đại biểu cho
Hoàng đế bệ hạ Đại Đường. Nếu như hắn gặp phải công kích, hành động này
chính là tạo phản. Ngự Lâm quân quanh năm bảo vệ kinh thành, tuyệt đối
sẽ không không biết tạo phản là tội danh gì.

- Vì tướng quân báo thù, giết hắn!

Tên giáo úy kia cao giọng hô, tràng cổ động này khiến cho rất nhiều quan
quân hưởng ứng, thế cục bị áp chế lần thứ hai hướng về ranh giới bạo
phát. Cùng lúc đó, các binh sĩ lại do dự. Đứng phía trước là Hoàng tử,
nếu giết hắn chính là bị tru diệt cửu tộc. Bọn họ phần lớn là con cháu
bình thường trong quân, tại bên trong Ngự lâm quân có hồ sơ, trong triều một khi truy cứu, trốn đều trốn không thoát.

- Các ngươi muốn
tạo phản sao? Lập tức bỏ vũ khí xuống, Bổn hoàng tử sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không sẽ bị quy vào tội mưu phản tru diệt cửu tộc.

Lý Lân
cổ động chân khí hét lớn. Một tiếng rống này giống như tiếng sấm áp chế
thanh âm của mọi người. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Lân giống như
đang nhìn một quái vật. Loại tiếng hô này căn bản không phải của con
người có thể phát ra, trừ phi Lý Lân tu luyện chiến kỹ thanh âm hình đặc thù nào đó.

- Đừng nên nghe hắn, cho dù chúng ta bỏ vũ khí xuống cũng đồng dạng khó thoát bị xử phạt!

Một thanh âm lơ lửng trong quân vang lên. Lý Lân chạy tới trước mặt vạn
quân, không ai dám ra mặt cổ động. Cùng lúc đó một Lang Nha tiễn từ
trong quân bắn về phía yết hầu Lý Lân.

Sắc mặt Lý Lân trong nháy
mắt trở nên cực kì khó coi, Thiết Giáp vệ xuất thủ đánh bất tỉnh Từ Bân
cùng Chu Vệ Thành, thân hình giống như một tia chớp màu đen nhảy vào
trong Ngự lâm quân, rất nhanh xách cổ một tên giáo úy lao ra. Đem hắn
hung hăng đẩy ngã trước mặt Lý Lân.

Toàn quân rục rịch, Lý Lân
cũng rất khẩn trương. Loại chuyện này sợ nhất có người mở đầu, một khi
có người động thủ, vậy cho dù đứng phía trước là Đường Hoàng cũng chưa
chắc có thể ngăn chặn. Nếu quả thật áp chế không nổi, việc này lập tức
sẽ to lên. Tất cả nỗ lực lúc trước của hắn đều tan thành bong bóng, an
toàn tính mạng của bản thân cũng chịu ảnh hưởng.

- Nói, là ai chỉ thị ngươi làm như vậy.

Lý Lân thấp giọng quát.

- Điện hạ, không phải ta, thật không phải ta!

Giáo úy bị Thiết Giáp vệ bắt ra ngoài với vẻ mặt ủy khuất nói. Điều này làm
trong lòng Lý Lân đối với lời nói của Chu Thắng Nam càng thêm tin tưởng. Cái Uy Vũ sư đoàn này từ trên xuống dưới đã hoàn toàn bị Phong Tích
Trần khống chế. Những quan quân này cũng đều là phần tử trung thành của
Phong gia.

- Bắt lại! Có đúng là ngươi hay không, Bổn hoàng tử nhất định có thể thẩm tra ra.

Lý Lân trầm giọng nói. Bây giờ đối mặt với Ngự Lâm quân càng ngày càng không ổn định, Lý Lân cũng không dám tùy tiện giết hắn.

- Bỏ vũ khí xuống, Bổn hoàng tử nói lời giữ lời, không truy cứu sai lầm của các ngươi.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Bỏ vũ khí xuống, bỏ vũ khí xuống! ...

Tại hai bên quan đạo vang lên thanh âm giống như núi thở biển gầm. Đột
nhiên xuất hiện tiếng ủng hộ hù dọa Lý Lân nhảy dựng một cái.

Xoay người nhìn lại, hai sư đoàn Ngự Lâm quân cầm vũ khí vừa chỉnh biên đều
đứng đầy đủ ở hai bên quan đạo. Tại một bên khác, còn có binh sĩ gác bảo vệ thành đứng trấn giữ, Tiền Thiết Long đứng ở phía đầu tiên, tuỳ thời
đợi mệnh lệnh của Lý Lân.

Vũ Dũng sư đoàn bị bao vây lại triệt để há hốc mồm. Đối mặt với khí thế như cầu vồng, đồng đội đằng đằng sát
khí, binh sĩ Vũ Dũng sư đoàn triệt để kinh sợ.

- Rầm...!

Một trận âm thanh vũ khí rơi xuống đất, tất cả mọi người đều sợ hãi bỏ vũ
khí trong tay. Quan quân cổ động cũng không còn dám hô lên nữa. Trần Mặc một thân nhung trang đi tới trước người Lý Lân, rất tự giác đứng ở phía sau hắn.

- Tập trung bọn họ lại, quan quân cùng binh sĩ tách ra, tra ra tướng lĩnh tâm phúc của Phong Tích Trần, những người khác tạm
thời bắt giữ.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Vâng!

Trần Mặc lớn tiếng đáp.

Một mặt binh loạn vô hình đã bị trừ khử, thế nhưng Lý Lân cũng không dễ
dàng. Còn lại hơn một vạn người này nên xử lý như thế nào? Toàn bộ chạy
về Đế đô thì quá mức đáng tiếc. Thế nhưng cứ như vậy chỉnh biên bọn họ,
Lý Lân trong lòng lại rất khó chịu.

- Điện hạ, ta kiến nghị gạch
tên toàn bộ bọn họ khỏi danh sách Ngự Lâm quân. Cũng vì tình hình chiến
tranh nơi tiền tuyến khẩn cấp, chúng ta nên cho bọn hắn một cơ hội tòng
quân giết địch.

Chu Thắng Nam mở miệng nói.

- Được rồi,
chuyện này sẽ giao cho ngươi cùng Trần Mặc. Chỉ một lần này, quân lệnh
không phải trò đùa, một khi quyết định liền không thể thay đổi.

Lý Lân bất đắc dĩ gật đầu.

Phó tướng Vũ Dũng sư đoàn bị giết, thập trưởng quan quân trong sư đoàn toàn bộ bị tập trung tạm giam lại. Các binh sĩ bị thu lấy vũ khí cùng giáp
trụ, thần sắc sợ hãi tạm giam ở một bên quan đạo.

- Phụng quân
lệnh của Tam hoàng tử Điện hạ, tất cả binh sĩ Ngự Lâm quân không dựa
theo thời gian quy định chạy tới Phượng Vĩ Trấn toàn bộ bị khai trừ khỏi danh sách Ngự Lâm quân. Nhưng hiện tại quốc nạn phủ đầu, Điện hạ thương cảm quân tâm, đặc biệt thành lập trại tân binh, chiêu mộ thanh niên đủ
độ tuổi tự giác tòng quân, bảo vệ quốc gia.

Mệnh lệnh này rất
nhanh truyền khắp toàn bộ doanh địa. Người chạy tới đúng giờ trong lòng
cực kỳ hưng phấn, vốn bởi vì thủ đoạn Lý Lân chưa từng áp dụng mà xuất
hiện ngờ vực vô căn cứ cũng biến mất hoàn toàn, nhìn về phía những đồng
đội giống như sương đánh cà có chút hả hê.

Ngự Lâm quân là quân
đội bảo vệ Đế đô, đãi ngộ có thể nói là cao nhất toàn quân . Không chỉ
hàng năm có đại lượng tinh thịt Linh thú cung ứng, còn có tiền lương
khen thưởng phong phú cùng với công pháp Huyền công. Hiện tại bọn hắn bị khai trừ khỏi danh sách, những thứ này về sau đều khó có khả năng hưởng thụ. Về phần lấy thân phận binh sĩ mới tiến nhập làm lại tân binh, càng làm cho đám binh lính này vò đầu bứt tai. Lần này theo Phong Tích Trần
phần lớn là binh sĩ Ngự Lâm quân từ trong quân bảo vệ thành các nơi từng bước một đi tới, lần thứ hai phải làm lại từ đầu, tư vị này thật không
dễ chịu. Bởi vậy, tất cả binh sĩ bị loại bỏ đối với đi hay ở đều không
quyết định chắc chắn được.

- Đát đát đát...!

Trên quan đạo vang lên tiếng vó ngựa mạnh mẽ, thời điểm thương nhân trên đường rất thưa thớt này đặc biệt chói tai.

- Binh bộ cấp báo, Tam hoàng tử Lý Lân tiếp chỉ!

Cách thật xa đã nghe thấy thanh âm mạnh mẽ từ sáu trăm dặm của người đưa
tin. Vốn đám binh sĩ bị loại đang đập đầu ỉu xìu tinh thần lập tức phấn
chấn. Hai ngày này toàn bộ Ngự Lâm quân cơ hồ long trời lở đất. Nguyên
nhân hết thảy đều vì Tam hoàng tử tiếp chưởng quân quyền. Hiện tại tin
tức Binh bộ truyền đến, đối với bọn họ có lẽ là một hi vọng duy nhất.

Lý Lân cũng cả kinh, không nghĩ tới tin tức Binh bộ lại tới nhanh như vậy. Trong lòng Lý Lân hơi có vẻ khẩn trương, hắn không xác định người đưa
tin của Binh bộ là bởi vì mình đưa về tin tức mà đến hay là tin tức
Phong Tích Trần đưa về mà đến. Nếu như là người trước, các tin tức hẳn
là đối với Lý Lân có lợi, nếu như là người sau, Lý Lân sợ rằng sẽ có
phiền phức. Thế lực Đại hoàng tử ở trong triều Lý Lân đã lĩnh giáo qua.
Mặc dù Đại Đường tuyên bố ra bên ngoài tám vị Hoàng tử đồng thời vào
triều, thế nhưng ở trước đó, Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đã lấy trạng thái cạnh tranh xen vào triều đình, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu
sau này sáu vị Hoàng tử vào triều bị gián đoạn.

- Theo ta đi lên nghênh tiếp!

Lý Lân hít một hơi thật sâu nói. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được. Lý Lân chưa bao giờ là người sợ chuyện, mặc kệ chuyện này Binh bộ xử trí như thế nào, Lý Lân cũng sẽ không vì hành vi trước
đó của mình mà hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui