Tam Thái Tử

Thừa Càn thái
tử mỉm cười nho nhã rồi tiến bước đến trước mặt của hai người. Sau đó y
liền chuyển ánh mắt từ hướng Mộng Tử Tình sang nhìn vào Lý Lân.

- Tốt lắm, con đã trưởng thành lên rất nhiều rồi!

- Thật không ngờ người lại là Thánh Quân!

Tim của Lý Lân không ngừng đập mạnh, kết quả này làm y thật vô cùng bất
ngờ và chấn động, cho dù là có đánh chết y thì Lý Lân cũng không bao giờ nghĩ rằng ngũ hoàng tử trước đó của Đại Đường lại chính là một Thánh
Quân với thực lực vô cùng khủng khiếp.

- Không giống sao?

Thừa Càn thái tử mỉm cười, nét mặt của y vô cùng anh tuấn và anh minh
thần võ. Luận về tướng mạo thì tuy là Lý Lân không hề thua kém, nhưng
nếu về khí chất thì thật là hai bên cách xa nhau quá nhiều.

Lý Lân lắc đầu nói :

- Thật tình là không hề nghĩ đến.

- Từ lúc con bước ra từ tổ địa của Đại Đường thì ta đã biết con chính là con trai của ta rồi, nhưng chỉ tiếc là lúc đó con đã thức tỉnh trí tuệ
và kí ức của kiếp trước, bản thân con đã không còn là Lý Lân trước kia
nữa nên ta đã không ra mặt nhận con. Hiện tại ta muốn hỏi con một điều,
con là ai?

Thừa Càn thái tử ánh mắt sáng quắc, bên trong cơ thể y như đang ấp ủ một thế giới thoắt ẩn thoát hiện và vô cùng huyền ảo.


Lý Lân mặt biến sắc, đây là một câu hỏi vô cùng đơn giản, nhưng trên
thực tế nó có tác dụng đả kích rất lớn với Lý Lân. Sau một lúc im lặng
thì Lý Lân trầm giọng nói :

- Bất kể trước kia tôi là ai, hiện nay là ai, tôi chính là tôi, Lý Lân
cũng được, Triệu Vô Cực cũng được, tất cả đều chỉ là một thân phận của
tôi thôi.

Lý Lân trả lời theo kiểu nước đôi, không hề trực tiếp trả lời câu hỏi của Thánh Quân.

Thừa Càn thái tử gật gật đầu nói :

- Cứ theo bản tính của con mà làm, con là con trai của ta, ta đã nợ con
quá nhiều, hôm nay nếu đã gặp nhau rồi thì ta sẽ đốt lên thần hỏa để bù
đắp lại vào những thiếu sót về căn cơ trong con.

Nói xong, Thừa Càn thái tử liền vung tay kéo từ trong cánh cửa đá kia ra một mảnh xương cánh tay màu vàng kim sáng chói, sau đó đánh vào đó một
mật quyết, cánh tay xương kia liền hóa thành một chất lỏng mà dung hòa
vào trong người của Lý Lân. Lý Lân lúc này cảm thấy trong người mình như có một luồng khí ấm áp đang chảy, sau đó trong nháy mắt nó tiến vào đan điền rồi hướng về phía Lục Mang Tinh đang trôi nổi trong đó.

Ầm một tiếng, ánh sáng màu lam trong Lục Mang Tinh phóng to ra, một áp
lực khổng lồ bạo phát cả ra ngoài. Sau đó Lục Mang Tinh tự động khôi
phục lại và toát ra một sức mạnh thời gian không gian vô cùng mạnh mẽ,
rồi sau đó lấy Lục Mang Tinh làm căn cơ mà cấu thành một bảo tháp khổng
lồ bên trong không gian của mình.

- Thời Không bảo tháp chính là sức mạnh kết tinh của không gian và thời
gian, bên trong nó chứa đựng sức mạnh vô cùng hoàn chỉnh. Nếu lĩnh ngộ
tốt nó thì sau này nhất định sẽ có rất nhiều điều hữu dụng.

Thừa Càn thái tử nói xong thì kim thân của y đã như mờ ảo đi rất nhiều.

Lý Lân trầm giọng hỏi :

- Vừa rồi là gì vậy?

Một cánh tay xương nhỏ nhoi mà đã có thể kích phát sức mạnh của Lục Mang Tinh, còn có thể cấu thành bên trong nó một tòa bảo tháp khổng lồ nữa,
điều này làm Lý Lân vô cùng khó hiểu.

Thừa Càn thái tử giọng ôn hòa, căn bản không hề tỏ ra là một Thánh Quân quyền cao chức trọng mà nói :

- Đó chính là tàn cốt của thời không chi tổ, tuy rằng nó đã mất đi thần
tính, nhưng lại có thể tác động lên sức mạnh bản nguồn của không gian và thời gian mà khiến nó phát triển nhanh hơn. Thực lực của con tăng lên
quá nhanh, điều này vô cùng không tốt, lúc đầu ta vốn muốn đưa con vào
trong Hồng Mông luyện ngục, nhưng hiện tại thì có lẽ là thực lực của con còn kém nhiều quá. Vốn dĩ việc trùng sinh cho nguyên tố chi tổ bị thất
bại, nhưng may mắn là nó lại phát triển theo một hướng khác tốt hơn, Lân nhi, con là con trai của ta, những gì con sẽ phải gánh vác trong kiếp
này là vô cùng nhiều.

Lý Lân đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng y bốn bề như dậy sóng.


- Muội cũng phải đi sao?

Mộng Tử Tình quay đầu nhìn lại về phía Lăng Tiêu tông, trong mắt bà tỏ ra có chút nuối tiếc.

Thừa Càn thái tử gật đầu nói :

- Sức mạnh của vô tình chi tổ cần phải được củng cố và biến nó trở thành sức mạnh của muội. Thương Long đại lục thật sự quá yếu, nó không thể
giúp ích gì cho muội được. Chỉ có Hồng Mông luyện ngục mới là một chiến
trường tốt nhất để rèn luyện mà thôi.

Mộng Tử Tình thần sắc dao động, bà nhìn về phía Lý Lân với ánh mắt vô cùng tiếc nuối.

Trong giây phút này Lý Lân thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt của mẫu thân mình nữa.

Thừa Càn thái tử mở miệng hối thúc :

- Đi thôi, pháp thân của huynh hiện không thể duy trì lâu hơn được nữa.

Mộng Tử Tình gật đầu, quay sang nói với Lý Lân :

- Lân nhi, mẫu thân có lỗi với con, ta hy vọng con có thể tha thứ cho
ta, đợi khi ta từ Hồng Mông luyện ngục quay về, nhất định ta sẽ bù đắp
lại cho con.

Lý Lân gật gật đầu, trong lòng y vô cùng xúc động và cảm thấy ấm áp,
nhưng hai từ "mẫu thân" lại không thể nào nói ra được thành lời, hai từ
này đối với y thật xa lạ, vô cùng xa lạ.

Mộng Tử Tình cuối cùng đành phải nhìn Lý Lân với ánh mắt thất vọng mà
tiến vào bên trong Hồng Mông luyện ngục. Thừa Càn thái tử cũng nhìn Lý
Lân, gật đầu từ giã một cái rồi quay mình tiến vào trong cánh cửa đá
kia.

Trong lúc rời đi thì Thừa Càn thái tử lại lần nữa nói :


- Đi đến Đại Tần một chuyến đi, một lần nữa mở ra huyết mạch Đại Tần của con, đại kiếp của thiên địa sắp đến rồi, đây cũng là một hi vọng để
giúp con có nhiều cơ hội sinh tồn hơn nữa.

Lý Lân mặt biến sắc, điều có thể làm cho Thánh Quân lo lắng nhiều như vậy thì nhất định đó phải rất là khủng khiếp.

Cánh cửa đá dần biến mất, để lại Lý Lân đứng thẫn thờ trong đại điện của Lăng Tiêu tông, y hít một hơi thật sâu, trong lòng đầy phiền muộn. Kí
ức kiếp trước của Lý Lân tuy thức tỉnh không lâu, nhưng nó cũng đủ để
làm cho tính cách của y trở nên cổ quái, người thân đối với y là một
điều vô cùng cấm kỵ. Kiếp này y lại không có nhiều người thân, nhưng
hiện nay lại từ đâu mà chui ra đôi phụ mẫu vô cùng khủng khiếp này,
trong lòng Lý Lân vừa đắn đo, nhưng lại có thêm phần vui sướng. Nếu thân phận con trai Thánh Quân của Lý Lân được tiết lộ ra ngoài thì dĩ nhiên
là địa vị của y trong Đại Đường sẽ càng được củng cố và làm chấn động cả Thương Long đại lục. Hỗn Loạn lĩnh có lẽ cũng vì đó mà nhận được một
lợi ích khó mà tưởng tượng ra được.

Trầm ngâm hồi lâu thì Lý Lân cũng từ bỏ đi quyết định này. Thành tựu
kiếp này của y đa phần đều là do chính sự nỗ lực bản thân y gầy dựng
nên, lấy phụ mẫu mình để làm bước đệm đối với Lý Lân thật không có nhiều sức thu hút cho lắm.

Lý Lân sau đó đi gặp Mộng Tử La, người dì này hiện nay vẫn còn chưa bình tĩnh lại được sau đả kích trước đó với Lý Chấn Viễn. Lý Lân tóm tắt lại những gì xảy ra nói cho Mộng Tử La biết, dĩ nhiên là y giấu đi chuyện
Thánh Quân lộ diện, bởi trước đó khi để lộ khuôn mặt của mình thì Thánh
Quân đã nhanh trí dùng mật pháp phong ấn lại tất cả những ấn tượng của
Lăng Tiêu tông đối với mình trừ mẹ con Lý Lân. Do đó mà cả Lăng Tiêu
tông và những người khác hoàn toàn không cách nào có thể biết được thân
phận thật sự của y lúc này, tự nhiên cũng không biết thân phận con trai
Thánh Quân của Lý Lân.

Cuối cùng Lý Lân giao lại quyền chỉ đạo Lăng Tiêu tông cho Mộng Tử La, y tin rằng sau biến cố lần này thì Lăng Tiêu tông sẽ phát triển rất mạnh
trong tương lai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận