Tam Thái Tử

Nữ tử cung trang đi đến trước Thần Vực, tận khả năng làm cho mình thoạt nhìn cực kỳ thân cận.

- Đứa nhỏ, chúng ta không phải là người xấu, chúng ta sẽ bảo vệ cháu.

- Người xấu, ngươi gạt ta, ca ca ta ở đâu? Ta muốn ca ca!

Thanh âm bé gái lã chã chực khóc truyền đến.

Nữ tử cung trang bất đắc dĩ đầy mặt, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một luồng khí tức vô hình vô chất nhập vào trong Thần Vực.

Trên mặt nữ tử cung trang lộ ra một chút vẻ hưng phấn, không hổ là kỳ
dược có thể dung nhập trong hư không, Thần Vực trước mắt quả nhiên không thể ngăn cản.

- Đứa nhỏ, chúng ta sẽ không thương hại ca ca cháu, cháu cùng ca ca cháu đều là kỳ tài thiên phú, chúng ta là muốn nhận các cháu làm đồ đệ, chỉ
cần cháu đồng ý, tương lai toàn bộ tông môn đều là của huynh muội các
cháu.

Nữ tử cung trang mở miệng nói.

- Không cần, ta muốn ca ca, ta muốn phụ thân, mẹ. . .

Bé gái rốt cục khóc lên, điều này làm cho nữ tử cung trang bất đắc dĩ đầy mặt.

Nửa ngày, bất đắc dĩ trên mặt cô ta biến thành vẻ khiếp sợ, tuy rằng kỳ
dược hư không mình sử dụng không coi là độc dược, nhưng lượng thuốc vừa
rồi mình đánh vào trong Thần Vực không cần nói một bé gái, cho dù là
cường giả Thần cấp cũng phải tê liệt ngã xuống. Nhưng tiếng khóc của bé
gái trong Thần Vực từ đầu tới cuối đều chưa từng đình chỉ qua.

Ngay khi sắc mặt nữ tử cung trang càng thêm ngưng trọng, tiểu nữ hài nhi trong Thần Vực đột nhiên không khóc nữa.

Tương phản đột nhiên này làm cho nữ tử cung trang sửng sốt, trong lòng
nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ bản thân nghĩ nhiều rồi, một tiểu nữ tử làm
sao có thể nghịch thiên như thế.

Ngay khi nữ tử cung trang chuẩn bị ra tay phá vỡ Thần Vực, một luồng
thần niệm nổi giận từ phương xa mà đến, sát khí khủng bố nháy mắt bao
phủ bản thân.

Sắc mặt nữ tử cung trang đại biến. Không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lắc mình.

Một tiếng ầm vang, đao mang khủng bố quét ngang, sắc mặt ba gã cường giả Thần cấp trong đám người đại biến. Gần như dùng tốc độ không kém hơn

cung trang nữ tử ra tay, bốn đạo thần quang nháy mắt ngăn trở đao mang
đó.

- Kẻ nào!

Nữ tử cung trang quát trong vắt. Hai tròng mắt đẹp ngưng trọng nhìn lên thân ảnh giống như ma vương trước mặt.

Bụi mù tán đi, thần sắc Lý Lân khó coi nhìn bốn cường giả Thần cấp trước mắt. Không ngờ tới đối phương ở nơi này vậy mà có nhiều cường giả như
vậy, nhất là nữ tử cung trang trước mặt kia, thực lực có thể nói là sâu
không lường được.

Uỳnh ——!

Thần giới phía sau Lý Lân thu nạp, một thân ảnh hồng nhạt đánh về phía Lý Lân.

Lý Lân theo bản năng muốn né tránh, nhưng tiếng kêu gọi của thân ảnh hồng nhạt mềm mại làm cho hắn mạnh mẽ ngừng thân hình.

- Cha, con rốt cuộc cũng tìm được cha.

Thân ảnh hồng nhạt nháy mắt vọt tới sau lưng Lý Lân. Giống như con bạch tuộc nhỏ ôm cổ Lý Lân.

Lý Lân nghiêng đầu nhìn tiểu tiên tử phấn nộn như ngọc này, một thân
quần áo hồng nhạt có chút nếp nhăn, hiển nhiên nha đầu này đi ra đã
không phải là một ngày hay hai ngày. Thần sắc trên mặt Lý Lân cổ quái
nói không nên lời. Đây là con của hắn, điểm này hắn vô cùng xác định.
Cảm giác huyết mạch là sẽ không sai lầm. Nhưng sự xuất hiện của đứa bé
này lại là xa lạ như vậy.

- Cha, con là Băng Băng a! Cha không thích con sao?

Tiểu tiên tử nháy mắt, đáng thương nhìn Lý Lân.

- Con tên là Băng Băng, mẫu thân con...

Lý Lân mở miệng, trong lòng tuy rằng xác định là Triệu Ngọc Anh. Nhưng
trước khi tiểu nha đầu không nói gì thì tất cả đều có khả năng.

- Hì hì, cha thật sự là hoa tâm, ngay cả mẫu thân cũng quên. Nhưng mà
thực lực của cha thực yếu a! Còn không có mạnh Băng Băng nữa!

Tiểu nha đầu bò lên bả vai dày rộng của Lý Lân, đong đưa hai cái cẳng chân phấn nộn nói.


- Nha đầu nhà con thực biết huênh hoang, nít ranh như con còn so sánh...

Lý Lân nói đến một nửa ngây ngẩn cả người. Cặp mắt hoàn toàn trừng lớn.
Trên người tiểu tử rõ ràng chỉ hơn một tuổi có một chút này tản ra khí
tức của cường giả Thần cấp thuần khiết.

- Nha đầu, con xác định con mới sinh ra không lâu?

Thần sắc Lý Lân đã trở nên cực kỳ cổ quái.

- Đương nhiên, về phần vì sao thực lực của bổn tiểu thư mạnh như vậy, đó là thiên phú xuất chúng. Cha, cha cần phải hảo hảo đề cao thực lực,
thực lực hiện tại của cha cũng quá...

Tiểu nha đầu cười hì hì nói. Sắc mặt Lý Lân đen một chút, bị nữ nhi lần
đầu tiên gặp mặt của mình khinh bỉ, phiền muộn trong lòng thật sự khó có thể nói thành lời.

- Tiểu tử, ngươi là ai, giao hài tử kia cho chúng ta.

Một người trung niên âm khí dày đặc trầm giọng nói. Gã là cao thủ mạnh nhất ngoại trừ nữ tử cung trang.

- Ta là phụ thân của nó, các ngươi tránh ra!

Lý Lân nhăn trán nhìn cục diện bế tắc trước mắt. Đối phương bốn gã cường giả Thần cấp, bản thân chỉ có một mình, thấy thế nào cũng không phải
đối thủ.

- Ta là Thái Thượng trưởng lão của Thánh Thiên Tông, nữ nhi của ngươi
chính là kỳ tài thiên phú, vào Thánh Thiên Tông ta tất sẽ đạt được
truyền thừa tốt nhất. Vị huynh đệ này thấy thế nào?

Nữ tử cung trang mở miệng nói.

- Con của ta tự ta dạy, không cần các ngươi quan tâm.

Lý Lân chưa từng nghe nói qua cái gì Thánh Thiên Tông, không nói cái
khác, trước đó bọn họ vây công tiểu nha đầu đã làm cho Lý Lân hoàn toàn
phẫn nộ rồi.

- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không cần biết ngươi là thân phận gì, đứa bé này chúng ta nhìn trúng rồi.

Người trung niên âm trầm dị thường bá đạo nói.


- Khẩu khí thật lớn, Thánh Thiên Tông chó má gì, lão tử chưa từng nghe
nói qua. Không nhường đường đừng trách ta không khách khí.

Mặt Lý Lân âm trầm nói.

Tiểu nha đầu tiến đến bên tai Lý Lân, thanh âm non nớt giống như gạo nếp nói:

- Cha, thực lực của cha có vẻ không thể giải quyết những người này a!

Tiểu nha đầu cười vô tâm vô phế, làm cho từ đáy lòng Lý Lân dâng lên một luồng cảm giác vô lực.

- An tâm ở đó đi, cha như thế nào cũng sẽ không để con chịu một chút thương tổn.

Lý Lân tức giận nói.

- Hì hì, cha, nói cho cha biết một bí mật, con có thể vây khốn những
người này, nhưng mà người đàn bà kia có chút phiền phức, đều do lão ca
không tốt, nếu không mấy ả căn bản không bắt được con.

Tiểu nha đầu ngồi ở trên đầu vai Lý Lân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy khó chịu.

- Con còn có một ca ca? Chẳng lẽ nó cũng là?

Lý Lân biến sắc, trước đây quả thật hắn nghe nói là có hai đứa nhỏ tựa như yêu nghiệt.

- Hì hì, đương nhiên, chúng con là long phượng thai, ca ca rất bướng bỉnh, bỏ lại một mình con chạy rồi.

Tiểu nha đầu bĩu môi bất mãn nói.

- Nó ở nơi nào?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Hẳn là còn ở lại trong tòa thành này, lão ca cũng thật là, cha cũng đã đến đây còn núp.

Trong lời nói của Tiểu nha đầu rất có hiềm nghi cáo trạng.

Lý Lân có chút đau đầu, tuy rằng còn chưa từng gặp qua đứa con trai kia, nhưng từ chỗ tiểu nha đầu này mà xem, chỉ sợ đó cũng không phải một đứa dễ bắt nạt.

- Con có cảm ứng với ca ca con không? Nơi này không phải nơi ở lâu, chúng ta phải nhanh một chút tìm được nó.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Đương nhiên, ca ca thúi muốn bỏ rơi con nào dễ như vậy. Nhưng mà bên
chỗ ca ca thúi chỉ sợ có một đại cao thủ, có vẻ cha không phải là đối
thủ a!

Tiểu nha đầu cực kỳ đáng đánh đòn nói.


- Tìm được nó trước rồi nói sau!

Đầu Lý Lân đầy hắc tuyến, đứa nhỏ còn lại chưa thấy, nhưng đứa này tuyệt đối cũng là nhân vật cấp yêu nghiệt, cho dù hắn không đến, chỉ sợ nha
đầu này cũng có thể bình an thoát thân.

Ngay khi Lý Lân chuẩn bị có hành động, phương xa truyền đến một trận dao động ma khí, một đường ô quang giống như tia chớp xông tới. Giọng trẻ
con non nớt rất xa truyền đến.

- Ai dám khi dễ cha với muội muội ta!

Vừa dứt lời, Lý Lân phát hiện trên đầu vai mình xuất hiện một tiểu nam
hài phấn điêu ngọc mài, một đôi mắt to đen lúng liếng của tiểu nam hài
đang tò mò nhìn mình.

- Con là đứa còn lại!

Trên mặt Lý Lân khó nén vẻ khiếp sợ, lại là một sự tồn tại cấp yêu nghiệt nghịch thiên.

- Cha, con là Thiên Thiên, con trai bảo bối của cha!

Tiểu nam hài nói xong vô cùng thân thiết hôn một cái trên mặt Lý Lân.

- Ca ca, ca không không lịch sự rồi, cha còn chưa nhận ca kìa!

Một tiểu tiên tử trên đầu vai còn lại lắc lư cái chân nhỏ bất mãn nói.

- Hiện tại không phải nhận rồi sao, muội muội em quá giảo hoạt, vậy mà
dùng loại phương pháp này dẫn cha ra. Nhưng mà cha, thực lực của cha
cũng quá kém!

Thằng nhóc con nhìn thực lực của Lý Lân rất là không khách khí đả kích.

- Các con không phải là rời nhà trốn đi đấy chứ?

Lý Lân mở miệng, nhìn thế nào thì hai đứa trẻ cũng không giống như là được cho phép đi ra.

- Cha nói gì vậy, chúng con là tới tìm cha, sao mà bị coi là rời nhà
trốn đi chứ, huống chi chúng con đã lưu lại lời cho mẫu thân rồi.

Tiểu tiên tử Băng Băng cười hì hì mở miệng nói. Biến hóa cảm xúc của nha đầu kia cực nhanh ngay cả Lý Lân cũng có chút không tiếp nhận được, tuy rằng quanh thân thần quang rực rỡ, nhưng tuyệt đối có được tiềm chất ma nữ.

- Đúng đấy đúng đấy, mẫu thân cả ngày bế quan, lão tổ trong tộc cũng là
một đám cổ lỗ sỹ, con với muội muội không phản kháng thì biến thành tiểu cổ lỗ rồi. Cha, chỗ cha chơi vui không? Nếu không chơi vui, chúng con
sẽ không đi. Con trai bảo bối của cha anh minh thần võ. Một tuổi đã có
thể tung hoành thiên hạ.

Thiên Thiên vung nắm tay nhỏ, hùng hổ hò hét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận