Tam Thái Tử

- Là hai cuốn cuối cùng, đáng tiếc hiện tại ta còn không dùng được.

Lý Lân mở miệng nói.

- Một khi đã như vậy, cũng đừng vội tìm hiểu. Ngươi bây giờ bởi vì đột
phá nhanh chóng, căn cơ có chút không vững. Nếu không xây chắc trụ cột,
chỉ sợ tương lai sẽ không có thành tựu gì.

Thiên Đế trầm giọng nói.

Lý Lân gật đầu, hắn cũng phát giác ra trong người có sự khác biệt, lúc
đột phá mặc dù có năng lượng khủng bố duy trì, nhưng ở trong lòng lại
luôn có một cảm giác lực bất tòng tâm. Hiện tại Thiên Đế nói như vậy,
hắn rốt cục hiểu được đó là do căn cơ không vững tạo nên.

- Ngươi bây giờ còn khuyết thiếu thời gian tích lũy, trẫm có lẽ có thể giúp ngươi tranh thủ một ít thời gian.

Thiên Đế ngẫm nghĩ, nói.

Lý Lân thần sắc mừng rỡ, hiện tại hắn khuyết thiếu nhất chính là thời
gian. Nếu có đầy đủ thời gian, Lý Lân có thể đối kháng với cường giả
thượng cổ, thậm chí vượt qua bọn họ cũng không phải chỉ là giấc mộng.

- Đa tạ lão tổ!

Lý Lân cung kính nói.

- Ngươi không cần nói lời cảm tạ vội, thời không là thần bí nhất, cho dù là đại đế thượng cổ cũng chưa hẳn có thể hiểu thấu toàn bộ. Trẫm dựa
vào thời không chí bảo, có thể tranh thủ cho ngươi bao nhiêu thời gian
trẫm cũng không cách nào xác định được.

Thiên Đế trầm giọng nói.


- Thời không chí bảo? Thật ra ta cũng có hai kiện, chỉ là không biết có thể dùng được hay không.

Lý Lân thúc dục Lục Mang Tinh cùng với Luyện Thần Hũ hiển hóa ra.

- Đây là Luyện Thần Hũ? Không nghĩ tới thế mà lại rơi vào trong tay ngươi!

Thiên Đế nhìn thần hũ dầy đặc vết rạn trong tay Lý Lân, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Thứ này rất lợi hại phải không? Hiện tại đã gần như vỡ vụn rồi.

Lý Lân kinh ngạc nói. Thời không chí bảo có thể được Thiên Đế Đại Tần
coi trọng cũng như gọi ra danh tự tuyệt đối không đơn giản. Đáng tiếc
chí bảo như vậy đã đến đoạn cuối sinh mệnh của nó. Lý Lân từng có ý đồ
lợi dụng thời không lực lượng của Lục Mang Tinh tu bổ Luyện Thần Hũ. Kết quả là không hề có hiệu quả.

- Còn tòa thời không bảo tháp này?

Tiếp theo ánh mắt của Thiên Đế nhìn về phía thời không bảo tháp do Lục Mang Tinh biến thành. Mi tâm không khỏi nhíu lại.

- Lão tổ, ngươi có biết lai lịch của thời không bảo tháp này không?

Lý Lân hơi kích động nói. Lục Mang Tinh thật sự là rất thần bí, hiện tại hắn đã đạt đến Thần cấp đỉnh phong nhưng vẫn không thể dò xét hết bí
mật của thời không chí bảo này. Sáu cánh cửa thần bí vẫn chỉ có cái thứ
nhất là có thể tự do ra vào. Hai cái khác cũng chỉ là mở ra một khe hở
không lớn, từ đó tràn ra một lượng lớn lực thời không mà thôi. Muốn mở
ra cửa đá căn bản là không thể.

Lão tổ Đại Đường mày gắt gao nhăn lại, một lúc lâu sau lắc đầu, nói:

- Trẫm cũng không biết, xem ra đây là chí bảo có niên đại từ xa xưa.
Ngươi cần cẩn thận sử dụng, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên sử

dụng. Bởi vì...

Thiên Đế có chút chần chừ.

- Bởi vì sao?

Lý Lân trong lòng đột nhiên khẩn trương, Lục Mang Tinh là bí mật lớn
nhất của hắn, nếu thứ này có xảy ra sơ xuất gì, đối với Lý Lân mà nói
chính là trí mạng.

- Chuyên tâm tế luyện cũng có thể dùng, trách không được ngươi còn nhỏ
tuổi như vậy mà đã có lĩnh ngộ về thời không sâu như thế. Xem ra căn
nguyên đều là ở đây.

Ánh mắt Thiên Đế có chút dị thường, đáng tiếc nếu hắn đã không muốn nói thì Lý Lân cũng không dám hỏi nhiều.

- Cái Luyện Thần Hũ này của ngươi vào thời kỳ thượng cổ cũng là thời
không chí bảo có tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc lại bị hủy trong đại
chiến. Không nghĩ tới sinh thời trẫm còn có thể nhìn thấy nó. Mang nó
giao cho ta, ta thử xem có thể chữa trị cho nó không.

Thiên Đế mở miệng, nhận lấy Luyện Thần Hũ dầy đặc vết rạn.

Sau đó một đại đỉnh màu đen xuất hiện phía trên đỉnh đầu Thiên Đế. Tiểu
đỉnh mang phong cách cực kỳ cổ xưa, thoạt nhìn rất tương tự với thần
đỉnh màu vàng mà Vũ vương thi triển ra, nhưng đại đỉnh màu đen này cũng
không phải do chân khí ngưng tụ, mà là bảo đỉnh thực thể chân chính, một kiện thời không chí bảo khủng bố.

- Ta sẽ thúc dục thời không lực, về phần có thể mượn cho ngươi được bao nhiêu thời gian trẫm cũng không cách nào cam đoan.

Thiên Đế trầm giọng nói.


Lý Lân gật đầu, mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, điều chỉnh tâm trí thần, nhanh chóng loại bỏ tạp niệm.

Trên mặt Thiên Đế lộ ra thần sắc vừa lòng. Lý Lân tuổi thọ tuy rằng rất
nhỏ, nhưng tâm tính tu luyện vượt xa những người cùng lứa tuổi, nếu như
xét từ phương diện này thì việc Lý Lân có thể có được thực lực như bây
giờ cũng không hoàn toàn chỉ là may mắn.

Lý Lân bước vào đại đỉnh màu đen, phát hiện bên trong tự tạo thành một
thế giới, nhưng mà trong thế giới này cực kỳ trống trải, không hề có
sinh linh tồn tại, dường như là một tử địa.

Ngay lúc Lý Lân đang mê mang khó hiểu, một cỗ lực lượng cấm chế bao phủ
lên người hắn, làm cho hắn trong nháy mắt biến mất. Lý Lân cảm nhận được đây là lực lượng của Thiên Đế, cũng không phản kháng.

Sau đó hắn thấy mình đã xuất hiện ở trung tâm thế giới trống trải này, ở chỗ này vậy mà có một gốc cây cứng cáp đứng ở đó, cổ thụ không cao, chỉ cao hơn một trượng, thân cây vặn vẹo, giống như một cự long uốn lượn
xung quanh. Cổ thụ chia làm ba chạc, trên từng cái đều có ba lá cây to
lớn. Toàn bộ cổ thụ khí tức cổ xưa, tĩnh mịch. Cỗ hơi thở này cũng chỉ
có cây Sinh Mệnh trong không gian Lục Mang Tinh là có thể so sánh được.

Lý Lân không biết đây là loại cây gì, nhưng có thể sinh trưởng tại trung tâm của tiểu thế giới này, tất nhiên sẽ không phải vật tầm thường. Sinh mệnh lực của cổ thụ cũng không tràn đầy, không thể so sánh với với cây
Sinh Mệnh. Nhưng khi Lý Lân đi đến dưới tàng cây, một cỗ đại đạo cảm
giác quỷ dị chạy thẳng lên não, giống như dưới sự bao phủ của cổ thụ là
có thể tiếp cận với thiên địa bản nguyên, giống như chỉ cần đưa tay lên
là có thể đụng chạm đến thiên địa đại đạo.

Lý Lân kinh hãi nhìn về phía cổ thụ, một lúc lâu sau nhịn không được mở miệng nói:

- Chẳng lẽ gốc cây cổ thụ này là cây Thiên Đạo trong truyền thuyết?

Tuy rằng thoạt nhìn cực kỳ tương tự, nhưng Lý Lân lại vẫn còn có chút
không tin. Sở dĩ như vậy là vì cây Thiên Đạo là thần thụ không thua kém
gì cây Sinh Mệnh, tục truyền, cây Thiên Đạo là hiện thân của thiên đạo,
ghi lại toàn bộ đạo vận của thiên đạo, bất luận kẻ nào tu luyện ở dưới
cây Thiên Đạo cũng có thể rất nhanh ngộ ra bản nguyên của thiên đạo,
cảnh giới nhanh chóng tăng tiến.


Sự khiếp sợ của Lý Lân cũng không duy trì được bao lâu, hắn biết thời
gian quý giá, mình không thể lãng phí thời gian trên sự tò mò. Hắn
khoanh chân ngồi dưới cây Thiên Đạo, cả người toàn tâm đắm chìm vào cảm
ngộ của chính mình.

Công pháp trên người Lý Lân cũng không phải là nhiều lắm, nhưng truyền
thừa cũng không ít, thậm chí còn rất nhiều cái hắn chưa thể tu luyện.
Hiện tại thân thể Lý Lân đã đạt tới cảnh giới viên mãn, Thần Ma bí quyết cùng Kim Cương bất hoại thần công đạt đến trình độ Thần cấp viên mãn
cực kỳ thuận lợi. Công pháp tiếp theo của Thần Ma bí quyết còn chưa tìm
được, công pháp tiếp theo của Kim Cương bất hoại thần công bởi vì hạn
chế cảnh giới thần hồn nên cũng không thể tu luyện. Tiên Thiên Nhất Khí
Quyết đã tu luyện đến luyện hư hợp đạo hậu kỳ, công pháp tu tiên không
đến từ trái đất này đã vào giai đoạn cuối. Nếu Lý Lân đột phá thần hồn,
con đường tu luyện kế tiếp sẽ phải dựa vào chính hắn rồi.

Ngoại trừ huyền công, trên người Lý Lân còn có được truyền thừa phong ấn chi đạo từ phong ấn Thần Phụ, được truyền thừa trận đạo từ Hàn Tín. Hai đại truyền thừa này đều tương đối đầy đủ, nếu Lý Lân lựa chọn tìm hiểu
hai đạo này, tất nhiên có thể nhanh chóng đề cao cảm ngộ của chính mình. Nhưng sau một phen trầm ngâm, Lý Lân vẫn lựa chọn buông bỏ. Đối với tu
luyện, Lý Lân có nhận thức tỉnh táo rằng công pháp tốt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất cho mình, huống chi cho tới bây giờ ở cảnh giới này,
hắn chỉ có thể tự đi con đường của mình để đột phá, chỉ có như vậy mới
có thể tiến xa trên con đường võ đạo trong tương lai.

Trừ hai đại truyền thừa này, thứ khiến cho Lý Lân động tâm và khó có thể buông bỏ được đúng là cảm ngộ pháp tắc về Thời Không, Lý Lân không biết bên trong Lục Mang Tinh có phải ghi lại pháp tắc Thời Không trong
truyền thuyết hay không, nhưng lực thời không bản nguyên từ cánh cửa
thần bí tiết ra ngoài đối với sự lĩnh ngộ lực thời không của hắn có giúp ích rất lớn. Pháp tắc Thời Không được xưng là pháp tắc cấm kỵ, lực sát
thương kinh người, Lý Lân cũng rất mong chờ, chỉ là khó khăn thật sự quá lớn, Lý Lân đối với việc chính mình có thể tiến xa trên thời không đại
đạo cũng không quá tin tưởng.

Trừ Lục Mang Tinh, trên người Lý Lân còn có một kiện trọng bảo, đó là
Lục Đạo Thiên Thư, bộ này không phải thời không chí bảo nhưng cũng là
bảo vật không kém gì thời không chí bảo, hiện tại Lý Lân cũng chưa hiểu
thấu toàn bộ. Sách quý nhìn như chỉ có hai trang, nhưng mỗi một trang
đều tự tạo thành một thế giới, bên trong cất dấu vô số bí mật. Thực lực
của Lý Lân tăng trưởng nhanh chóng, bởi vậy thực lực coi như đủ dùng, có thể trên quy mô lớn sử dụng khống thần pháp trận được ghi trong Lục Đạo thiên thư. Lại nói về việc khống chế tâm thần của địch nhân để cho
chính mình sử dụng, tương tự như binh gia không chiến mà có thể thu phục binh sĩ, nhưng Lý Lân biết, làm như vậy sẽ động chạm đến thiên hòa, Lục Đạo thiên thư truyền thừa nếu cẩn thận suy xét hẳn là thuộc loại điều
khiển con rối, đó cũng không phải phương thức tu luyện chính thống, nếu
không cũng sẽ không mất đi đại bộ phận truyền thừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận