Tam Thái Tử

- Quân doanh là địa bàn của nam nhân, một cô nương như ngươi cũng đừng mù quáng chen chân vào! Nhanh cầm những tiền tài vàng bạc này rồi rời đi! Tìm nam nhân tốt để gả giúp chồng dạy con so với trên chiến trường chém giết tốt hơn nhiều.

Lý Lân mở miệng nói.

- Điện hạ, dân nữ không muốn như nữ tử bình thường suốt đời vây quanh một người nam nhân. Dân nữ muốn chứng minh là nữ tử không hề thua kém nam nhân. Chí hướng của dân nữ là trở thành nữ tướng suất lĩnh thiên quân vạn mã quyết chiến sa trường. Thỉnh Điện hạ thành toàn.

Bạch Tố Tố không chút lay động, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kiên định.

Lý Lân xoay người nhìn về phía Chu Thắng Nam, hi vọng y có thể mở miệng khuyên nữ nhân này đi. Ai biết Chu Thắng Nam căn bản không để ý tới hắn, vùi đầu chỉnh sửa hồ sơ trên tay. Khiến Lý Lân hận đến nghiến răng ngứa lợi.

- Mặc kệ ngươi quyết tâm lớn cỡ nào, trong quân doanh căn bản sẽ không thu ngươi, không cần dây dưa nữa, nhanh chút rời đi!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Điện hạ, người ý chí sao sắt đá như vậy? Mắt nhìn một người con gái yếu đuối như ta lưu lạc đầu đường?

Bạch Tố Tố tội nghiệp nói.

- Bổn hoàng tử còn chưa từng nghe nói võ giả Bát phẩm Võ sư là nữ tử yếu ớt. Lấy thực lực của ngươi, dù tại tỉnh thổ phỉ hoành hành như Hắc Thủy cũng có thể sống tốt. Bổn hoàng tử còn có quân vụ phải xử lý, ngươi đi đi!

Lý Lân vươn tay, làm ra một tư thế tiễn khách.

- Điện hạ!

Sắc mặt Bạch Tố Tố cuối cùng cũng thay đổi, nàng hiện tại đã biết rõ Lý Lân tuyệt đối không phải là nói đùa, mà là thật sự không muốn thu nàng. Bạch Tố Tố tuy rằng xuất thân từ sơn trại thổ phỉ, cá tính so với nữ tử bình thường cởi mở hơn nhiều, mưa dầm thấm đất, tâm tư cũng không đơn thuần giống như tướng mạo, nàng đối với dung mạo của mình có tự tin. Ngày hôm nay lúc qua đây nàng càng cẩn thận trang điểm một chút, tuy rằng chưa từng tô son điểm phấn, nhưng vóc người ngạo nhân phối hợp với dung nhan thanh thuần đủ để cho tất cả nam nhân ghé mắt. Đáng tiếc, ngay từ đầu nàng đã tính toán sai, Lý Lân không phải chưa gặp qua mỹ nữ nhà quê, dù cho thực sự là tuyệt thế mỹ nữ, Lý Lân cũng chưa chắc sẽ động tâm. Huống chi Bạch Tố Tố vừa đến đã cùng với hắn chơi tâm nhãn, điều này làm cho Lý Lân từ đáy lòng sản sinh ra một loại phản cảm.

- Thắng Nam, tiễn khách!

Lý Lân vung tay lên, không chút khách khí nói.

- Ta không đi!

Bạch Tố Tố quật cường nói.

- Ngươi...

Lý Lân nhăn mày lại, đối với tính cách điêu ngoa của Bạch Tố Tố rất là bất mãn.

- Điện hạ, có lẽ lưu nàng lại cũng không phải là chuyện xấu gì Căn cứ theo ta hiểu, trong lịch sử Đại Đường đã ra đời không ít nữ tướng nổi danh, chỉ là gần trăm năm nay, nương tử tòng quân hoàn toàn biến mất mà thôi. Huống chi võ đạo tu luyện tới trình độ nhất định, nam nhân vị tất so nữ nhân chiếm ưu thế hơn. Bạch Tố Tố dù sao cũng là bát phẩm Võ sư, tòng quân trên chiến trường cũng có thể trở thành binh sĩ ưu tú. Hơn nữa dọc đường đi sẽ còn có rất nhiều nữ thổ phỉ thực lực bất phàm, những người này nếu huấn luyện tốt cũng là một cỗ chiến lực.

Chu Thắng Nam mở miệng nói.

- Hồ đồ. Hiện tại chuyện phiền toái của Bổn hoàng tử còn ít sao? Nương tử tòng quân, không ngờ ngươi lại nghĩ ra được chuyện như vậy.

Lý Lân lườm y một cái, có chút không biết nói gì.

- Đúng vậy! Điện hạ. Trong lịch sử Đại Đường ta thế nhưng có không ít nữ tướng nổi danh, các nàng suất lĩnh thiên quân vạn mã, trấn áp phản loạn các nơi. Chiến công so nam tướng quân còn chói mắt hơn. Vì sao đến phiên Điện hạ lại kỳ thị nữ nhân, khinh thường nương tử tòng quân.

Bạch Tố Tố thấy có người lên tiếng ủng hộ, lập tức khí thế phóng đại, ngay cả cái mũ kì thị nữ nhân lớn như vậy cũng dám đội lên đầu Lý Lân.

- Ngươi thật muốn gia nhập quân đội?

Sắc mặt Lý Lân biến thành màu đen, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tố Tố đầy vẻ nguy hiểm.

- Vâng! Cầu điện hạ thành toàn!

Bạch Tố Tố kiên định nói.

- Tốt! Bổn hoàng tử đồng ý cho ngươi tòng quân. Hiện tại liền phân phối nhiệm vụ cho ngươi. Phái nữ binh Bạch Tố Tố làm thiếp thân thị vệ cho phụ tá Chu Thắng Nam của Bổn hàng tử. Nhớ kỹ, là thiếp thân thị vệ.

Lý Lân cười quỷ dị nói.

Bạch Tố Tố biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đầy vẻ phức tạp.

Vẻ trêu tức trên mặt Chu Thắng Nam trong nháy mắt biến mất, không nghĩ tới chính mình vốn định chê cười Tam hoàng tử một câu nhưng lại rước hoạ vào thân. Nếu như là nam nhân khác có tuyệt sắc mỹ nữ như Bạch Tố Tố làm cận vệ, vậy còn không vui mừng như điên. Chu Thắng Nam có mồm mà khó trả lời.

- Điện hạ, ta chỉ là phụ tá, đâu cần thiếp thân thị vệ. Mong Điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Trong quân kham khổ, hãy để cho Bạch tiểu thư làm thiếp thân thị vệ cho Điện hạ đi!

Chu Thắng Nam vẻ mặt đau khổ nói.

- Nói bậy, Bổn hoàng tử là người cầm đầu một quân, làm gì có chuyện nữ nhân theo bên người. Ngươi là phụ tá của Bổn hoàng tử, bên người đang cần thị vệ thư đồng, ta xem Bạch Tố Tố cũng không tệ lắm, thực lực Bát phẩm Võ sư cũng miễn cưỡng có thể bảo vệ ngươi.

Lý Lân nhìn bộ dạng chân tay luống cuống của Chu Thắng Nam cười nói.

- Bạch Tố Tố, từ hôm nay trở đi ngươi hãy theo Chu tiên sinh, bảo hộ an toàn của hắn. Về phần suy nghĩ muốn làm tướng quân của ngươi, vẫn là tạm thời bỏ đi. Đừng tưởng rằng tướng lĩnh trong quân dễ làm như vậy. Nhất là một nữ nhân nếu muốn trở thành tướng lĩnh khiến toàn quân kính yêu thì cần nỗ lực càng nhiều. Chu tiên sinh là một kỳ nhân, đi theo hắn ngươi mới có thể có cơ hội trở nên nổi bật.

Lý Lân thần sắc thản nhiên nói.

- Vâng!

Bạch Tố Tố mặc dù đối với kết quả này không phải rất hài lòng, nhưng so với việc bị đuổi ra khỏi quân doanh, trước tiên đi theo phụ tá tâm phúc của Tam hoàng tử cũng không tệ.

- Điện hạ, người sao lại cho ta một cái đại phiền toái!

Chu Thắng Nam cười khổ nói.

- Tại sao là một cái phiền phức! Bạch nương tử này tuy rằng dã tính một chút, thế nhưng vóc người, khuôn mặt, phối hợp với ngươi thừa sức. Tiểu tử ngươi đừng có đang ở trong phúc không biết hưởng phúc.

Lý Lân vừa cười vừa nói.

- Loại diễm phúc này ta không cần!

Chu Thắng Nam xụ mặt nói.

- Ta nói Thắng Nam a! Ngươi có phải hay không thân thể có chuyện?

Lý Lân đi lại gần mập mờ nói.

Chu Thắng Nam không tự chủ thối lui, hơi mất tự nhiên nói:

- Thân thể của ta rất tốt, không có bất cứ vấn đề gì!

- Vậy thì chính là trong lòng ngươi có chuyện, ngươi không phải là thích nam nhân chứ?

Lý Lân trêu tức nói.

- Ngươi... Ngươi mới thích nam nhân! Mặc kệ ngươi. Ta đi trinh sát tình huống doanh trướng.

Nói xong, Chu Thắng Nam giống như chạy trốn ra khỏi lều.

Lý Lân nhìn bóng lưng Chu Thắng Nam, hơi trầm tư nói:

- Trên người tên tiểu tử này rốt cuộc có bí mật gì? Xem ra Bổn hoàng tử cần phải tỉ mỉ đào móc mới được.

Mặc dù Chu Thắng Nam nhìn thế nào cũng chỉ là một người nam nhân tướng mạo thanh tú, nhưng một ít hành vi vô ý thức của y quá mức nữ tính, nhất là khi tiếp cận lại gần còn ngửi thấy được mùi thơm, khiến đáy lòng Lý Lân sinh ra nghi hoặc rất lớn.

Chuyện của Bạch Tố Tố đối với Lý Lân mà nói chỉ là một tiểu nhạc đệm. Nhất sư đoàn vẫn chưa dừng lại tại khu vực này quá lâu, mà là lấy tư thế đánh nhanh thắng nhanh rời đi. Đám thổ phỉ tại địa vực Tây Bộ tỉnh Hắc Thủy xem như đen đủi. Sơn trại bị đánh phá, đám thổ phỉ không phải bị giết chính là bị bắt. Mới đầu mấy doanh giáo còn từ trong đám tù binh chọn lựa, sau lại trực tiếp không chọn, mặt hàng gì đều dám nhận, quả thực đến trình độ “sống nguội không kị”. Điều này dẫn đến kết quả chính là binh lực của Nhất sư đoàn lấy tốc độ bành trướng khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu như không phải từ các nơi trong sơn trại thổ phỉ thu được lương thực cùng vật tư sung túc, chỉ riêng lương thực trong quân mang theo căn bản không đủ dùng.

Binh lực bành trướng mang đến chỗ tốt chính là trong cả vùng Tây Bộ tỉnh Hắc Thủy quy mô đại thổ phỉ mấy nghìn người hiện tại đối với Nhất sư đoàn mà nói căn bản không coi vào đâu. Chỉ riêng binh lực của Cận vệ doanh đã vượt lên trước năm ngàn người, chớ đừng nói chi đến trình độ năm giáo đoàn binh mã điên cuồng không kém gì Cận vệ doanh.

- Điện hạ, còn có ba ngày, chúng ta có thể chạy tới Vệ thành, đến lúc đó tam quân sư đoàn hội hợp, ta nghĩ không ra tới lúc đó Vệ quốc quân chúng ta sẽ bành trướng đến loại trình độ nào.

Chu Thắng Nam cầm lấy hồ sơ mới sao chép nói. Từ khi bắt đầu tiêu diệt cướp đến bây giờ đã hơn nữa tháng. Đại quân phá hoạch bao nhiêu sơn trại, giết bao nhiêu người, là quân sư mà Chu Thắng Nam đều không rõ ràng lắm. Đại quân binh lực hầu như mỗi thời mỗi khắc đều đang biến động. Nhất là mỗi lần phá hoạch sơn trại đại thổ phỉ, nhân số các doanh giáo đoàn tất nhiên sẽ tăng trưởng. Chỉ riêng hồ sơ ghi chép nhân số, Chu Thắng Nam cũng đã đổi hơn mười mấy tấm. Nếu không phải Lý Lân tặng cho y một cái không gian giới chỉ, sợ rằng hồ sơ Chu Thắng Nam dọc theo đường đi tích lũy cùng bản đồ phác họa địa hình đều đủ cho mấy binh sĩ cường tráng mang theo.

Hiện tại Nhất sư đoàn đã đang tiếp cận biên cương. Phía trước trăm dặm chính là tiền tuyến nơi Quân Đoàn Chân Vũ cùng tam đại Lang quốc giằng co. Bởi vì cách xa quan đạo. Nhóm người Lý Lân cũng không biết tình hình chiến cuộc nơi biên cương ra sao. Thế nhưng càng tiếp cận biên cương, đụng phải binh sĩ bại trận cùng thổ phỉ tan rã cũng càng nhiều. Tin tức mang đến cũng đủ loại, có nói đánh thắng trận, cũng có nói nếm mùi thất bại. Tuy rằng không rõ ràng chiến cuộc cho lắm, nhưng chiến tranh bạo phát đã diễn ra được một tháng, đại quân tam đại Lang quốc chưa từng tiến nhập vào nội địa tỉnh Hắc Thủy lại là sự thật.

- Sau Vệ thành chính là Cự Khuyết thành, là cửa ải hiểm yếu nhất của Đại Đường chúng ta, cũng là địa phương Lang quốc cùng Quân Đoàn Chân Vũ giằng co. Đi gần một tháng ngày đường, chúng ta rốt cục đến biên quan.

Lý Lân vừa cười vừa nói. Càng tiếp cận biên quan thế cục càng khẩn trương. Đến bây giờ, ngay cả trong không khí tựa hồ cũng tràn ngập vẻ khẩn trương nồng đậm.

- Hiện tại ta lo lắng nhất là khi tam sư đoàn hội hợp sẽ phải làm sao. Hiện tại nhân mã các giáo đoàn mở rộng quá lợi hại. Vốn cho rằng tối đa cũng chỉ mở rộng gấp hai ba lần. Hiện tại xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp sự quyết đoán của các tướng lĩnh các doanh giáo đoàn. Chỉ riêng theo tình hình Nhất sư đoàn hiện nay, binh lực mở rộng gấp mười. Lượng lớn thổ phỉ gia nhập vào, nhưng cũng làm cho sức chiến đấu bộ đội chúng ta giảm xuống trên phạm vi lớn. Điện hạ, chúng ta phải nghĩ biện pháp khiến quân đội bớt mập một chút, bằng không chúng ta tiêu diệt cướp để luyện binh sẽ toàn bộ bị đánh mất.

- Không vội, chờ đến sau khi tam sư đoàn hội hợp, Bổn hoàng tử tự có biện pháp.

Lý Lân cười cười nói.

Vệ thành, thành thị Đại Đường gần biên cảnh nhất, vốn là địa phương Đại Đường cùng phía Bắc Lang quốc buôn bán vật tư trữ hàng. Sau khi vài quốc gia phát sinh chiến tranh, thương lộ bị chặt đứt, Vệ thành cũng nhanh chóng suy thoái. Sau này tướng quân của Quân Đoàn Chân Vũ thiết lập trạm cung ứng ở chỗ này mới làm cho tòa thành thị này bớt suy bại.

- Mạt tướng Giang Hoài thủ vệ Vệ thành bái kiến Tam hoàng tử Điện hạ!

Dưới chân tường Vệ thành, một gã Kim giáp tướng quân dẫn người ra khỏi thành đón tiếp.

- Vệ tướng quân miễn lễ, chiến sự biên cương như thế nào rồi? Bổn hoàng tử bởi vì trên đường xảy ra chút vấn đề, cho nên có chút chậm trễ thời gian.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Bẩm điện hạ, Tần lão nguyên soái bảy ngày trước cũng đã chạy tới Vệ thành, hiện tại đã đến Cự Khuyết thành chủ trì toàn bộ quân vụ. Nguyên soái mệnh lệnh cho mạt tướng ở đây chờ Điện hạ!

Giang Hoài lớn tiếng nói.

- Lão nguyên soái đến? Xem ra Bổn hoàng tử bỏ lỡ rất nhiều chuyện a!

Lý Lân cười cười, trong lòng cực kỳ yên tâm. Có Tần Mục lão nguyên soái ở đây, phía Bắc này đảm bảo an toàn hơn không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui