Tam Thái Tử

- Ngươi muốn cắn nuốt ta?
Cường giả Vực Ngoại cấp Đại Đế dùng thần niệm đảo qua cũng đã hiểu được hoàn cảnh hiện nay, lập tức thôi động thực lực còn sót lại, muốn chạy trốn.

Thiên đế Đại Sở cười lạnh, hung kích quét ngang trời, trong nháy mắt phá vỡ hơn phân nửa thân hình của cường giả Vực Ngoại cấp Đại Đế, lại dùng một kích phá nát linh hồn của hắn.

Sau đó Thiên đế Đại Sở đột nhiên khẽ hấp, lực lượng của cường giả Vực Ngoại Đế cấp giống như biển rộng dung nhập vào trong cơ thể hắn. Cắn nuốt một gã cường giả đồng cấp cùng trăm ngàn sinh linh, Thiên đế Đại Sở mới khôi phục tới trạng thái đỉnh cao.

Sau đó hắn cầm hung kích, từng bước một đi về phía tà linh Quy Khư.

Thần đỉnh màu trắng hiện lên, lực lượng Cửu đỉnh hội tụ, hóa thành một cự đỉnh chín màu phong cách cổ xưa, ầm ầm trấn áp xuống.

Một tiếng gào thét bén nhọn vang vọng khắp tứ phương, sương mù màu xám của tà linh Quy Khư hóa thành một bàn tay che trời khổng lồ, ầm ầm va chạm với cự đỉnh chín màu phía trên.

- Vô dụng thôi, trừ khi Vũ Vương đích thân đến, còn không, chỉ một pho thần đỉnh thì sẽ không làm được gì ta đâu.
Tà linh Quy Khư vô cùng càn rỡ. Thực lực khủng bố của nó làm cho chín Đại đế không thể làm gì hơn.

Nhưng vào lúc này, chín pho thần đỉnh đột nhiên giãy ra khỏi tay của chín Thiên đế, ầm ầm phóng lên trời cao ,trong lúc mọi người đang khiếp sợ cùng tà linh Quy Khư hoảng sợ gầm lên thì hợp lại làm một

Cửu đỉnh hợp nhất thành một cự đỉnh không màu, hư vô mờ mịt tản ra khí tức tang thương.

- Vũ Vương, Vũ Vương, lão bất tử nhà ngươi quả nhiên còn sống! Ngươi mau ra đây!
Tà linh Quy Khư gào thét, sương mù màu xám không ngừng biến hóa, nhưng hiển nhiên khó có thể hóa thành thân thể hữu hình.


Ông!

Ánh sáng hỗn độn chiếu rọi, thần đỉnh đột nhiên hóa thành một bóng người mặc da thú, hai tròng mắt tản ra khí tức cổ xưa.

- Chớp mắt một cái đã qua vạn năm, quả nhiên ngươi đã thoát khốn.
Nhân ảnh thần bí bước từng bước đi tới, giống như một Chiến Thần sống lại từ thời viễn cổ, quanh thân tản ra khí thế như ép sập thiên địa.

- Vũ Vương, tên hỗn đản này, ta muốn giết ngươi!
Tà linh Quy Khư rống giận, tà vân quay cuồng hóa thành một con thí thiên mãnh thú, lao tới muốn giết Vũ Vương.

- Định!
Vũ Vương mở miệng, lời nói vừa dứt, tà linh Quy Khư khủng bố trong nháy mắt cứng ngắc lại, tà vật khủng bố làm cho chín đại Thiên đế thúc thủ vô sách lại bị một chữ “định” của Vũ Vương trấn áp.

- Quy Khư, ngươi thật đúng là không có tiến bộ, năm đó bản tôn vì sao phong ấn cùng ngươi? Vốn mong ngươi có thể xóa đi tà tính, siêu thoát ra ngoài, đáng tiếc hiện tại xem ra bị trấn áp vô số năm tháng ngược lại khiến cho ngươi hoàn toàn hóa thành tà linh.
Vũ Vương mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hàm chứa ngữ điệu đặc thù.

- Vô liêm sỉ, năm đó nếu không phải bị ngươi ám toán, thì làm sao ta có thể trở nên như hôm nay, ta bất kể ngươi là chân thân hay là tàn linh, ta đều muốn giết ngươi.
Tiếng rống giận dữ của tà linh Quy Khư từ trong tà khí màu xám truyền ra.

Ầm vang!


Ước chừng một phần ba tà khí màu xám bị nứt vỡ, Chí tôn tà linh trong nháy mắt đã khôi phục lại tự do, sương mù quay cuồng, một lợi trảo bị tà khí che kín oán hận chụp xuống.

Vũ Vương thần sắc lãnh đạm, dường như căn bản không để tâm đến đòn công kích mà đến cường giả Đế cấp cũng phải biến sắc kia.

Ầm ầm!

Lợi trảo nứt vỡ, Vũ Vương nhẹ nhàng đánh ra một chưởng phá vỡ lợi trảo, đánh cho phần lớn sương mù màu xám tan vào hư không.

- Đỉnh chấn bát hoang!

Thanh âm lãnh khốc của Vũ Vương truyền đến, một pho đại đỉnh màu xám hiện lên trên đỉnh đầu, sau đó lập tức úp ngược trở lại, hấp thu toàn bộ tà linh.

- Không! Ta là bất tử, Vũ Vương, ngươi không làm gì được ta.
Tà linh rống giận, đáng tiếc, mặc kệ cho hắn cố gắng như thế nào đi nữa, mặc dù lại phá vỡ một nửa tà khí, cũng khó mà thoát khỏi hỗn độn cổ đỉnh.

Vũ Vương vẻ mặt lãnh khốc, tựa hồ là lười đáp lời hắn. Thần niệm khủng bố quét ngang, trong nháy mắt đã bao phủ lên chín vị Thiên đế.

- Không tồi!

Sự đánh giá đơn giản như thế lại làm cho chín vị Thiên đế biến sắc, Vũ Vương mạnh đến mức nào, bọn họ đã là Đại Đế đỉnh phong, chiến lực không thua Chí Tôn, nhưng hiện tại đối mặt với thân ảnh không biết là chân thân hay chỉ là tàn linh của Vũ Vương Chí tôn, bọn họ có cảm giác như đang ngẩng đầu nhìn lên một tòa núi lớn, không thể đối kháng.


Sau khi cắn nuốt tà linh Quy Khư, Vũ Vương ầm ầm ra tay, mở ra một thông đạo không gian trong cấm địa Quy Khư, lối đi này trực tiếp nối thông vào bên trong hỗn độn khôn cùng.

- Các ngươi đi theo ta!
Vũ Vương mở miệng, thần sắc cực kỳ tùy ý, dường như trước mắt không phải là chín đại Thiên đế, mà là người hầu, thuộc hạ của hắn.

- Vũ Vương tiền bối, chúng ta tôn kính ngươi là cường giả tiền bối, nhưng người xử sự như thế có phải đã hơi quá mức rồi không?
Thiên đế Đại Tần trầm giọng nói.

- Không sai, chúng ta đều là người tự do, dựa vào cái gì phải nghe theo ngươi.
Khó khăn lắm mới có được một việc mà Thiên đế Đại Sở và Thiên đế Đại Tần suy nghĩ giống nhau.

Trong ánh mắt Vũ Vương hiện lên vẻ kinh ngạc, một lúc lâu sau dường như mới hiểu rõ tất cả, trầm giọng nói:
- Bản tôn vốn nghĩ rằng các ngươi có thể thấu hiểu Cửu đỉnh, hiện tại xem ra bản tôn đã đánh giá cao các ngươi rồi.

- Ngươi có ý gì?
Thiên đế Đại Tần nhướng mày, trong tâm hiện lên dự cảm bất an mãnh liệt.

- Phiến thiên địa này đã sắp bị hủy diệt, bản tôn từ thời thái cổ đã dự đoán trước được điều này, vì để ứng phó với ngày hôm nay, bản tôn truyền xuống hỗn độn đỉnh, chia ra làm chín phần, cũng truyền xuống truyền thừa Đại Đế. Chờ mong tương lai có thể tập hợp đủ chín cường giả có chứa đại khí vận trở thành nền tảng vững chắc. Đồng thời vì để cho các ngươi khôi phục thực lực, bản tôn để lại mấy mảnh bản nguyên của thế giới đồng cấp khác.
Lời nói của Vũ Vương đã giải thích tại sao trong mấy đại cấm địa lại tồn tại bản nguyên của thế giới khác.

- Như thế nào được gọi là nền tảng vững chắc, tiền bối vì sao phải làm như thế?
Thiên đế Đại Tần sắc mặt khó coi, quả nhiên sự tình không đơn giản.

- Phiến đại lục này sắp mất đi rồi, sinh linh trong thiên địa bị hủy diệt chỉ trong chốc lát, bản tôn không đành lòng nhìn sinh linh bị tận diệt, cho nên chuẩn bị trọng khai thiên địa, tiếp dẫn vô số sinh linh tiến vào tân thế giới.

Vũ Vương trầm giọng nói. Lời nói làm cho bát hoang phải chấn động, đôi mắt lạnh lùng chăm chú của Lôi thần ở giữa không trung thoáng hiện lên một chút vẻ khẩn trương.

- Trọng khai thiên địa, việc này với chúng ta thì có quan hệ gì?
Thiên đế Đại Sở lạnh giọng nói. Trừ hắn ra, mấy vị Thiên đế khác đều chiếm được một mảnh bản nguyên thế giới khác, khôi phục trạng thái cao nhất, vừa nghĩ tới chính mình chẳng những không lấy được chỗ tốt gì, thiếu chút nữa còn bị người đoạt xá, có thể suy đoán trong lòng Thiên đế Đại Sở buồn bực đến như thế nào, đối với người lưu lại tất cả những chuyện này là Vũ Vương, trong đáy lòng hắn không khỏi có một chút bài xích.

- Cấu trúc tân thế giới không phải đơn giản chỉ là khai phá một thiên địa mới ở trong hỗn độn, cần một mầm móng của một thế giới hoàn mỹ, tám miếng bản nguyên của thế giới khác này đều là sau khi một đại thế giới hoàn mỹ kết thúc lưu lại, bên trong lưu lại không ít bản nguyên thế giới đầy đủ. Sau khi dung hợp làm một, đủ để cấu trúc ra một tân thế giới có thể chứa đựng toàn bộ sinh linh của đại lục. Nhưng những bản nguyên thế giới này dù sao cũng thiếu đi sinh cơ, cần người hoàn thiện, mà người dẫn đường chính là chín đại Thiên đế các ngươi.
Vũ Vương trầm giọng nói.

- Cái gì? Ngươi muốn luyện hóa chúng ta vào trong tân thế giới.
Mọi người quá sợ hãi, đây không phải bảo bọn họ đi tìm chết hay sao?

- Vì sinh linh trong thiên địa, bọn ngươi hy sinh là đáng giá!
Vũ Vương lãnh khốc nói.

- Vô liêm sỉ, cho dù ngươi là Vũ Vương Chí tôn, chín vị Thiên đế chúng ta liên thủ lại cũng không úy kỵ ngươi.
Thiên đế Đại Sở tức giận quát. Hôm nay hắn thật xui xẻo, chẳng những thiếu chút nữa bị tà linh Quy Khư đoạt xá, còn bị một cường giả cấp Chí Tôn mình vốn được tôn kính như thần minh tính kế. Đối với việc tái cấu trúc một tân thế giới để chứa đựng chúng sinh trong thiên địa, chưa chắc Thiên đế Đại Sở đã không muốn, nhưng điều này phải xuất từ bản năng của hắn, bị ép buộc như thế, bọn hắn cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

- Việc này không phải do các ngươi quyết định! Năm đó bản tôn lưu lại Đế đạo truyền thừa, chính là vì để tranh thủ cho chúng sinh trong thiên hạ một con đường sống. Các ngươi hưởng thụ số mệnh của chúng sinh đã vô số năm, quân lâm thiên hạ, được chúng sinh cúng bái, bây giờ cũng nên trả giá rồi.
Vũ Vương trầm giọng nói.

- Nếu chúng ta không muốn?
Đại Đế Chu Tước trầm giọng nói. Vũ Vương xuất hiện là điều làm hắn kinh hãi nhất, thân là người đầu tiên nhận được thần đỉnh truyền thừa của Vũ Vương, Đại Đế Chu Tước là người rõ nhất tình trạng của Vũ Vương, cũng là người có thể khẳng định chắc chắn nhất rằng Vũ Vương đã chết trận. Không nghĩ tới sau vô tận năm tháng, người vốn nên đã hóa thành xương khô, Vũ Vương, lại xuất hiện, dường như ẩn thân ở bên trong hỗn độn thần đỉnh, kết quả này làm cho hắn cực kỳ khiếp sợ, từ đáy lòng xuất hiện cảm giác băng hàn.

- Các ngươi không có quyền lựa chọn, năm đó sau khi các ngươi đi lên Đế đạo đã được ấn định sẽ có ngày hôm nay. Các ngươi nợ chúng sinh trong thiên địa này quá nhiều nhân quả, nếu hiện tại không trả hết, tương lai nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Vũ Vương thần sắc bình thản nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận