Tam Thái Tử

- Không!
Một luồng ánh sáng ngũ sắc ầm ầm trong sinh mệnh kết giới lao ra ngoài, giống như lưu tinh trong nháy mắt biến mất ở chân trời.

Ngay sau đó sinh mệnh kết giới từ từ thu lại, lộ ra bản thể cây sinh mệnh, ở trên cây sinh mệnh có một nhánh cây kết thành một cái nhà gỗ nhỏ, môt tiểu tử mới sinh mặc một cái yếm nhỏ đang cong chân lên mà cười ha ha không ngừng, Sinh Mệnh chi tổ cùng với Tần Tuyết Linh ở bên cạnh tiểu tử kia, thần sắc trên mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Sưu sưu!

Mấy đạo thân ảnh hạ xuống trước người tiểu tử kia, họ chăm chú đánh giá, càng nhìn thần sắc trên mặt mọi người lại càng rung động.

- Hi hì, các người không cần phải nhìn người ta như vậy, người ta sẽ thẹn thùng.
Tiểu tử kia nhăn mặt nói.

Với ngữ khí như thế làm cho sắc mặt mọi người lại càng thêm cổ quái.

- Cũng không phải là cường giả chuyển thế.
Hung Bá Thiên trầm giọng nói.

- Có hơi thở huyết mạch Đại Tần, hơn nữa lại còn vô cùng tinh thuần.
Nét mặt Thiên đế Đại Tần ngưng trọng nói, huyết mạch Lý Lân đã giống hệt Đạo Nhân Bất Tử, hài tử của hắn thế nhưng lại càng thêm kinh khủng, trời sinh thực lực cấp Chí Tôn, tương lai kém nhất thì cũng trở thành cường giả cấp Chí Tôn đỉnh cao, có căn cơ hùng hậu như thế, bước vào cấp Chúa Tể không thể nghi ngờ là rất dễ dàng.

Tần Tuyết Linh tiến lên ôm tiểu tử kia vào trong lòng, trên mặt tràn đầy sắc yêu thương, mặc kệ tiểu tử kia nghịch thiên đến cỡ nào, nhưng vẫn là con của nàng, là chỗ duy nhất để cho nàng ký thác tinh thần.

- Chư vị thúc thúc, bá bá, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, có phải cần có một chút lễ gặp mặt hay không?

Tiểu tử kia giơ ra, cánh tay nhỏ bé trắng nõn tràn đầy hứng thú trẻ con nói.

Sắc mặt mọi người đều cứng đờ, tiểu gia hỏa này chẳng những thực lực nghịch thiên mà cả cá tính cũng vô cùng cực phẩm, lần đẩu tiên gặp mặt đã biết lừa đảo rồi.

- Đương nhiên, thúc thúc ở đây có một tòa tháp bảo, mặc dù cũng không đầy đủ nhưng cũng coi như không tệ, ta tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt.
Hung Bá Thiên đem một cái tháp bạch ngọc nhỏ đưa cho tiểu tử kia. Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, tháp bạch ngọc này có lai lịch rất lớn, đó chính là cường giả cấp Chúa Tể luyện chế, nhưng mà sau một hồi đại chiến hủy diệt mất một bộ phận uy lực rất lớn, mặc dù chỉ là tàn thể, vẫn có thể phát huy ra uy lực cấp Chí Tôn đỉnh cao.

- Tạ ơn thúc thúc, thúc thúc thật là một người tốt.
Tiểu tử kia ngọt ngào nói, cũng không để ý đến trong đầu Hùng Bá Thiên nghĩ gì, quay đầu lại nhìn về phía Thiên đế Đại Tần.

- Lão tổ tông, lễ gặp mặt của người nhất định sẽ rất tốt nha, nếu không sẽ bị bọn họ so đo là không bằng.

Thiên đế Đại Tần sắc mặt thật khổ não, ông tuy rằng có được chiến lực cấp Chí Tôn, nhưng dù sao cũng không phải cường giả cấp Chí Tôn, hơn nữa chuyển thế luân hồi, bảo vật trong tay quả thật là không nhiểu lắm.

- Chỗ này ta cũng không có chí bảo tặng cho ngươi, nhưng mà ta có một thiên bảo thuật ta có thể truyền cho ngươi, đây là một thần thông rất có ý tứ.
Thiên đế Đại Tần đem một hơi thở đánh vào trong thức hải của tiểu tử kia, Hùng Bá Thiên đứng bên cạnh sắc mặt sửng sốt, trầm giọng nói:
- Luân hồi thuật, ngươi là Luân Hồi chi tổ?

Thiên đế Đại Tần lắc đầu nói:
- Không phải, ta là Thiên đế Đại Tần.

Đối với lời nói phủ quyết của Thiên đế Đại Tần, đôi mày Hùng Bá Thiên nhăn lại, y có chút không tin. Luân hồi vốn là thần bí, lúc trước Sinh Mệnh chi tổ và bọn họ đã ở bên trong một thời đại, trừ bỏ người nam nhân kia ra, thần bí nhất vẫn là Luân Hồi chi tổ. Thậm chí lấy thực lực của Hùng bá Thiên, cũng không biết Luân Hồi chi tổ rốt cục là nam hay là nữ.


- Còn ta sẽ đưa cho ngươi một giọt suối Sinh Mệnh.
Sinh Mệnh chi tổ khẽ cười, sau đó đem một giọt suối Sinh Mệnh màu hổ phách giao cho tiểu tử kia.

- Suối Sinh Mệnh đời thứ nhất, đây chính là thần dịch có tất cả bản nguyên sinh mạng .
Sắc mặt Hùng Bá Thiên ngưng trọng, cái gọi là suối Sinh Mệnh đời thứ nhất, không phải là do cây Sinh Mệnh sinh ra mà là do thiên địa nuôi dưỡng nên, đại biểu cho pháp tắc sinh mệnh cao nhất trong thiên địa. Trong thiên địa có tổng cộng là bốn mươi chín giọt, được sinh linh từ xưa thu hoạch được, mỗi một giọt đều vô cùng quý giá. Không nghĩ rằng Sinh Mệnh chi tổ lại có thể xuất ra một giọt, thứ này có lẽ đến nàng cũng không có nhiều.

- Cảm ơn đại nương.
Tiểu tử kia không che đậy vẻ vui vẻ nói, Sinh Mệnh chi tổ sắc mặt hiện lên một màu đỏ, lại cũng không lên tiếng phản bác.

- Vài vị cô cô cũng có lễ vật chứ?
Tiểu tử kia dường như bị nghiện rồi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Tình và các chúng nữ.

Sắc mặt các chúng nữ trở nên xấu hổ, nhất là ba người Thanh Vi công chúa, ba người kể như cả thân thể cũng còn chưa ngưng tụ nổi, được xưng tụng là người không có đồng nào, lại càng không có khả năng có cái gì cho tiểu tử kia.

- Được rồi, không cần phải làm khó mấy cô, ngươi bây giờ mới sinh ra, không cần phải biểu hiện nghịch thiên như vậy.
Tần Tuyết Linh gõ vào đầu nó, cưng chiều nói.

- Đáng tiếc mẹ Nguyên Tố chạy mất rồi, nếu không sẽ có một phần đại lễ chờ ta.
Tiểu tử kia có vẻ tiếc nuối nói. Không biết rằng nó sinh ra đã làm cho Nguyên Tố chi tổ bị dọa trực tiếp chạy ra khỏi địa cầu, chạy về Nặc Á làm đà điểu rồi.


- Chư vị chúng ta cũng rời đi thôi chứ.
Sinh Mệnh chi tổ trầm giọng nói, bọn họ đã gây nên ồn ào không nhỏ, cũng là thời điểm nên rời khỏi Trái Đất rồi.

Khoa học kỹ thuật văn minh trên địa cầu mặc dù không tệ, nhưng chưa thể tính là phương hướng phát triển chủ yếu. Nặc Á sẽ học tập nhưng sẽ không vĩnh viễn sống ở chỗ này, bọn họ chuẩn bị một lần nữa tiến vào hỗn độn, dựa vào thực lực cường giả cấp Chí Tôn luyện hóa hỗn độn, lấy Nặc Á làm căn cơ thành lập một thế giới hỗn độn nhân tạo.

- Mẫu thân, con hiện tại cảm thụ không được hơi thở của cha rồi, cha đã xảy ra chuyện.
Tiểu tử kia mở miệng, ánh mắt nhìn về phía mọi người.

- Cái gì? Đây là có chuyện gì?
Trong nháy mắt sắc mặt Tần Tuyết Linh biến thành trắng bệch. Mặc dù loại chuyện như thế này bọn họ đã sớm nghĩ tới, nhưng nếu mà khi thực sự xác định, Tần Tuyết Linh cùng với Sinh Mệnh chi tổ cũng khó nén được sắc thương tâm.

- Mẫu thân không cần thương tâm, cha không thể chết được, con chỉ nói là đã xảy ra chuyện thôi, con không nói là cha đã chết.
Tiểu tử kia rõ ràng cho thấy là rất đáng đánh đòn, khiến cho Sinh Mệnh chi tổ cùng với Tần Tuyết Linh trợn trắng mắt nhìn nó.

- Lý Lân còn sống?
Thiên đế Đại Tần trong ý ngưng trọng đã nảy sinh ra một chút hưng phấn, Lý Lân còn sống điều đó chứng minh bản nguyên thiên địa vô cùng có khả năng còn tồn tại, Thương Long đại lục cũng có cơ hội niết bàn.

- Cha không phải là người thường, người làm sao có thể chết được, nhưng mà hiện tại trạng thái của cha là rất kém cỏi, ngay cả cảm ứng cùng với cái bảo bối như con này, một đứa con ruột mà cũng không làm được.
Tiểu tử kia nói.

- Ngươi có thể thông qua huyết mạch cảm ứng liên lạc với Lý Lân?
Trên mặt Hùng Bá Thiên lộ vẻ khiếp sợ, có thể đoán được Lý Lân vì không muốn đem nguy hiểm đến cho Trái Đất, tất nhiên sẽ lựa chọn đi Chí Tôn Thiên, trước đây không có tin tức lại bị ngăn cách, trong hỗn độn mọi người đều nghĩ đến Lý Lân đã chết rồi, hiện tại xem ra mọi người vẫn là coi thường hắn.

- Đương nhiên, thiên phú thần thông của con chính là tinh thần xâu chuỗi, chỉ cần vẫn còn tồn tại trên thế giới này, không có nơi nào là con không liên lạc được.
Tiểu tử kia kiêu ngạo nói, rất nhanh, đúng thời nó nhớ tới chính lời mình vừa nói, Lý Lân không chết nhưng không có cách nào cùng với nó liên hệ.


- Đúng rồi, trước khi cha đi có lưu lại cho con một vật, hơn nữa lại cũng đã đặt cho con một cái tên, từ hôm nay trở đi tên của con là Lý Tôn, con là Chí Tôn trời sinh.
Tiểu từ kia cất tiếng nói.

- Là vật gì vậy?
Hùng Bá Thiên tò mò hỏi.

- Hắc hắc, con cũng không thể nói cho người biết được, đây là con bài chưa lật cha con để lại cho con.
Tiểu tử kia căn bản cũng không có ý tứ muốn nói ra.

Lúc mọi người chuẩn bị rời đi có một bóng người trốn ở bên trong bóng tối, lợi dụng ánh sáng tránh né thân thể thuận theo địa huyệt đi xuống.

- Di? Vẫn còn không biết sống chết tìm đến.
Hùng Bá Thiên đưa tay lên, một luồng thần lực mênh mông lao ra bên ngoài cơ thể lại vẫn có thể khống chế trong tay, gần như là chỉ trong thời gian rất ngắn, thân ảnh lẩn trốn kia bị túm trọn vứt xuống trước mặt Hùng Bá Thiên.

- Ngươi là cái quỷ quái gì? Thủ pháp ẩn thân có chút giống như vô hình độn pháp, nhưng lại ở trong thời đại mạt pháp đã mất đi nguyên khí duy trì.
Sinh Mệnh chi tổ cau mày hỏi.

- Ta biết bọn họ, bọn họ là người Nhật Bản, không nghĩ rằng văn minh khoa học phát triển hàng ngàn năm, loại nghề nghiệp che dấu trong bóng đêm này vẫn tồn tại.
Lâm Vãn Tình cất tiếng nói, trong số mọi người chỉ có nàng đã sống qua ở địa cầu, tự nhiên nàng cũng hiểu rõ rất nhiều thứ.

- Nhẫn giả (Ninja)? Lại còn ngươi nói Nhật Bản kia là chuyện gì?
Hùng Bá Thiên tò mò hỏi.

Nhật Bản vốn là kẻ tử thù của Hoa hạ ở thế kỷ thứ hai mươi mốt, đã không ngừng xung đột với Hoa Hạ , từng xâm chiếm một diện tích lớn của Hoa Hạ, làm cho Hoa Hạ chỉ thiếu một chút nữa là mất nước, diệt chủng. Bước vào thế kỷ thứ hai mươi mốt, Hoa Hạ quật khởi song phương tranh đấu không ngớt, song phương không tín nhiệm dẫn đến phát sinh chiến tranh, vào khoảng giữa thế kỷ thứ hai mươi mốt, Trung Hoa chiến thắng, Nhật Bản vốn là bởi vì chiến bại luân lạc thành quốc gia nhị lưu. Hiện tại Nhật Bản dựa vào Liên bang Mỹ bên ngoài, từ trước đến nay đối địch cùng với Hoa hạ.
Lâm Vãn Tình trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận