Tam Thái Tử

Lý Lân và La Đức cãi nhau ầm ĩ, dần dần tiến sâu vào trong rừng cây.

- A? Dường như có một đại gia hỏa! Lý Lân khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm. La Đức lại càng không hề để ý hình tượng, liếm môi, giống như đã phát hiện được tuyệt thế mỹ thực.

- Hình tượng! Hình tượng, chú ý ngươi là Thân vương Hấp Huyết quỷ đấy nhé. Lý Lân không khách khí nói.

La Đức oán hận nhìn hắn, thật muốn hung hăng cắn hắn một phát, đáng tiếc để cho nàng buồn bực chính là, răng nanh của Hấp Huyết quỷ vốn được xưng không gì không thể phá, thế mà không thể làm gì được làn da của Lý Lân. Cũng không biết cái đồ biến thái này tu luyện như thế nào, làn da cứng cỏi làm cho người ta khó có thể lay động chút nào.

- Vô dụng, hiện tại ta chỉ muốn nhanh khôi phục thực lực. Bổn tiểu thư rất không may mới gặp phải loại biến thái như ngươi. La Đức vẻ mặt đưa đám nói.

Lý Lân nhìn nàng, quả thật cảm thấy thông cảm, thật vất vả mới giết được lượng lớn ma thú cao giai khôi phục vài phần dáng người, nhưng bây giờ chẳng những quay trở lại như cũ, thậm chí so với lúc trước còn nhỏ hơn, ngay cả một tia tiền vốn cuối cùng cũng mất hết.

- Chúng ta tiến vào lãnh địa của nó. Là một con ma vượn, thực lực đạt đến Đế cấp đỉnh phong, A? Khí tức của nó có chút cổ xưa, dường như không phải loại ma thú bình thường. Thần niệm của Lý Lân tra xét ra ngoài, trầm giọng nói.

- Là ma thú thượng cổ, trời ạ, vận khí của chúng ta thật sự là quá tốt, lại có thể gặp được ma thú thượng cổ ở đây. Giết nó đi, nhất định phải giết nó. Chỉ cần cắn nuốt máu tươi của nó, thực lực của ta có thể khôi phục được phần lớn. La Đức hưng phấn hô lên. Bộ dạng kêu đánh kêu giết này nào có một tia phong phạm của đại tiểu thư nào.

Lý Lân lắc đầu, người mỗi ngày đều tiếp xúc với máu tươi làm sao có thể lương thiện, nữ Hấp Huyết quỷ ôn nhu thiện lương như trong truyền thuyết căn bản là không tồn tại.

Ngao rống!


Lý Lân còn chưa ra tay, ma vượn kia xem hai người bọn họ là kẻ địch xâm lăng, gầm thét xông lại.

- Một con ma vượn rất được. Lý Lân nhịn không được tán thưởng, ma vượn này cao ba mươi trượng, trên thân thể hùng tráng trải dầy đặc cơ bắp, thoạt nhìn tràn ngập lực lượng, lôi quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, tỏa ra uy phong vô thượng của ma thú vương.

- Tiểu nha đầu, tự ngươi trốn đi! Lý Lân nắm lấy La Đức, không hề thương hương tiếc ngọc, ném về phía phương xa.

La Đức thét chói tai, lớn tiếng mắng chửi Lý Lân.

Lý Lân căn bản không để ý, giữa mi tâm của hắn hiện lên ký hiệu huyết sắc lóng lánh, huyết khí nồng đậm từ trên người hắn dâng lên, dần dần Lý Lân hóa thành một pho tượng huyết sắc cự nhân, kích thước to lớn ngang ngửa với ma vượn.

Rống!

Ma vượn hoảng sợ, ngay sau đó phẫn nộ rít gào.

Huyết sắc cự nhân Lý Lân không cam lòng yếu thế, đồng dạng rít gào một tiếng, phóng về phía ma vượn.

Ầm vang, giống như hai tòa núi lớn đụng vào nhau, sóng khí khủng bố hóa thành sóng xung kích lan tỏa khắp bát phương. La Đức vừa bám vào được một nhánh cây, còn chưa từng kịp phản ứng thì đã bị sóng khí thổi bay ra ngoài, chật vật ngã lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất.


- Lý Lân chết tiệt, chẳng lẽ ngươi không thể hòa nhã một chút sao. Dùng thần thánh quyền trượng, một trượng là có thể giải quyết xong nó. La Đức nhỏ giọng lầm bầm. Ngay sau đó rung động nhìn huyết sắc cự nhân Lý Lân đấu sức cùng ma vượn đen thùi.

- Thân thể huyết ma, hắn lại có thể ngưng tụ ra thân thể huyết ma mười trượng, chẳng lẽ hắn đã vượt qua cấp bậc Thân vương? Nói xong La Đức tự mình lắc đầu, loại chuyện này không có khả năng phát sinh, nếu không Lý Lân cũng quá biến thái rồi.

Vang ầm ầm!

Giống như hai con man thú vương chiến đấu, hơi thở bạo ngược mênh mông cuồn cuộn lan tỏa bát phương, ma thú xung quanh vốn bởi vì bị La Đức giết chóc làm hoảng sợ giờ đây càng thêm sợ hãi. Một con ma thú vương sẽ để các ma thú khác làm tùy tùng, hai con ma thú vương thực lực ngang nhau sẽ khiến tất cả ma thú phải đào vong. Bản năng ma thú cho chúng biết rằng tai ương sắp ập đến. Cho nên một trận chiến này, mặc kệ kết quả như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này sẽ không còn tồn tại ma thú cao giai nào nữa.

Một tiếng ầm vang, mặt đất chấn động, thân thể khổng lồ của ma vượn bị huyết sắc cự nhân vật xuống. Đồng thời nắm đấm cực lớn của huyết sắc cự nhân ầm ầm nện xuống, mỗi một quyền cũng làm cho mặt đất chấn động, ban đầu ma vượn còn có thể kiệt lực giãy dụa, nhưng cuối cùng chỉ có thể kêu lên thê lương xin khoan dung. Đường đường ma thú thượng cổ lại bị một Nhân loại áp chế đánh cho tơi bời. Ma vượn mặc dù trong lòng vô cùng uất ức, nhưng không dám tiếp tục chống cự, bởi vì nó cảm nhận được sát khí từ trên người Lý Lân, thật sự nếu không xin khoan dung, bước tiếp theo chính là hoàn toàn tử vong.

Ông!

Huyết sắc cự nhân Lý Lân biến thành thu nhỏ lại, huyết khí đầy trời dung nhập lại vào dấu hiệu huyết sắc phù triện trên mi tâm của hắn. Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, khống chế thân thể huyết khí khổng lồ chiến đấu khiến thần hồn của Lý Lân tiêu hao rất nhiều. Nếu ma vượn lại tiếp tục gắng đấu tiếp, Lý Lân cũng chỉ đành vận dụng thần thánh quyền trượng giải quyết nó.

- Cho phép ngươi lấy một phần ba tinh huyết, không được lấy mạng nó! Lý Lân trầm giọng nói.

La Đức đi tới gần bĩu môi, cũng không dám thật sự phản kháng lại lời của Lý Lân, mà ba thành tinh huyết đã rất khả quan, tối thiểu nàng có thể thoát khỏi bộ dạng cằn cỗi như thế này.


Mất đi ba thành tinh huyết, khí tức của ma vượn suy nhược hơn rất nhiều.

Lý Lân tiến lên, lợi dụng huyết sắc phù triện rút lấy ba thành tinh huyết dung nhập vào mi tâm. Đối với ma vượn đang hoảng sợ quát: - Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta lần nào nữa.

Không phải Lý Lân đột nhiên phát thiện tâm, chẳng qua là cảm thấy một ma thú thượng cổ như thế chết đi thật sự rất đáng tiếc, hai người trước sau rút lấy sáu thành tinh huyết của nó, đủ để xoá sạch đại bộ phận lực lượng của nó, huống chi ai nói trước được, không chừng tương lai còn cần dùng tinh huyết ma thú, lưu lại nó coi như lưu lại một cái mầm móng.

Ma vượn mất đi sáu thành tinh huyết uể oải đi rất nhiều, nhưng nghe nói Lý Lân bỏ qua cho nó, lập tức như được đại xá, tập tễnh xiêu vẹo thoát đi. Nó không quay đầu nhìn lại, sợ Lý Lân đổi ý, rút lấy bốn phần tinh huyết còn lại của nó. Tổn thất sáu thành nó còn có thể thông qua cắn nuốt ma thú khác để bổ sung lại, nếu mất đi bốn thành cuối cùng, nó sẽ hoàn toàn mất đi lực lượng, chứ đừng nói chi là khôi phục sức chiến đấu.

- Đây chính là bốn thành tinh huyết ma thú thượng cổ, ngươi bỏ qua đơn giản như vậy sao? La Đức đem tinh huyết hòa tan vào trong thân thể, nhìn ma vượn đã đi xa, vẻ mặt tiếc hận.

- Chuyện không nên làm quá mức tuyệt tình, ma thú thượng cổ rất hiếm thấy, ta có rất nhiều thứ cần nghiên cứu. Lý Lân trầm giọng nói. Giết chóc, thứ này rất ảnh hưởng tới số mệnh, La Đức làm Thân vương Hấp Huyết quỷ, cho dù gia tộc La Đức bị Chúa tể U Minh giết hết rồi, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hậu duệ của Chúa tể Ám Dạ, số mệnh hùng hậu, nhưng gặp phải Lý Lân lại thường xuyên gặp chuyện không may, vận khí có thể nói là suy bại đến cực điểm. Nhất là gặp được loại ma thú thượng cổ sống sót trải qua kiếp nạn, thân mình nó lại càng chịu tải lượng lớn khí vận thiên địa, giết chết nó có thể sẽ phải gánh vác nhân quả không lường được, đối với Lý Lân đây chính là mất nhiều hơn được.

- Nghiên cứu một chút, lại là nghiên cứu, mau nói cho ta biết ngươi làm thế nào nghiên cứu ra huyết phù. Đem nó giao cho ta được không. Gia tộc La Đức mặc dù là hậu duệ của Chúa tể Ám Dạ, nhưng trong tộc cũng không có ai chân chính ngưng tụ ra được huyết phù, bởi vì truyền thuyết đó là Ám Dạ đại nhân mới có thể lĩnh ngộ sử dụng. La Đức vô cùng chân thành nói.

- Ký hiệu huyết sắc của ta tự nhiên là đến từ giọt tinh huyết của ngươi. Ngươi là huyết mạch hậu duệ của Chúa tể Ám Dạ, trong cơ thể tự nhiên mang theo toàn bộ huyết mạch Hấp Huyết quỷ, mà việc ta làm chỉ là đem nội dung trong huyết mạch này diễn đạt ra. Ký hiệu này, một phần trong đó đang ẩn trong huyết mạch của ngươi, nếu không bộc lộ ra thì ngươi vĩnh viễn khó có thể nắm giữ. Lý Lân khẽ cười nói. Đáng tiếc hắn nói những điều này, La Đức cái hiểu cái không. Từ khi bắt đầu biết chuyện chỉ biết rằng Hấp Huyết quỷ đẳng cấp sâm nghiêm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói tới trong huyết mạch của Hấp Huyết quỷ ẩn chứa tất cả cấp bậc, chỉ là những người khác nhau thì bộc lộ ra khác nhau. Nếu quả thật giống như lời Lý Lân nói, vậy không phải đồng nghĩa với việc tất cả Hấp Huyết quỷ đều có thể đạt tới trình độ năm đó của Chúa tể Ám Dạ? Nghĩ đến kết quả này, La Đức liền cảm thấy hô hấp dồn dập, cả người trở nên khẩn trương hưng phấn.

- Ý của ngươi muốn nói là ngươi đã hoàn toàn kích hoạt được toàn bộ huyết mạch của ta? La Đức hưng phấn nói.

Lý Lân lắc đầu, nói: - Thật xin lỗi, ta mặc dù biết lý luận, nhưng tình huống của ta so với ngươi bất đồng, chỉ sợ ngươi không thể phục chế lại con đường của ta. Lý Lân đã dần dần hiểu được rằng thần hồn của mình khác biệt so với người của thế giới này, thậm chí so với người của Thương Long đại lục cũng không hoàn toàn giống nhau. Từ khi tu luyện tới nay, hắn chưa từng nhìn thấy một cái gì có thể khống chế đến từng tế bào. Mà trọng yếu hơn là, tế bào cũng không phải cực hạn của hắn, hắn thậm chí có thể khống chế thay đổi cấu trúc nhỏ hơn trong cơ thể, đây cũng là nguyên nhân giúp hắn thành công giả mạo La Căn- Tư Kha Đạt mà không bị phát hiện.


La Đức khó nén nỗi thất vọng, chua sót nói: - Xem ra cả đời ta cũng khó mà lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của huyết phù này.

Lý Lân cười cười, nói: - Cũng không hẳn! Nếu ta có thể tìm hiểu rõ ký hiệu huyết sắc này, có lẽ có thể dùng phương thức giải thích khác truyền lại cho ngươi. Dù sao mặc kệ thần thông hay là vũ kỹ, đến hậu kỳ cũng sẽ như trăm sông đổ về một biển.

Lý Lân nói làm cho La Đức trong mắt hiện lên một chút tinh quang.

- Cần thứ gì mới có thể tìm hiểu được? La Đức khẩn trương hỏi. Nàng tu luyện nhiều năm, cảm thấy mình đã đến cực hạn, lời Lý Lân nói không thể nghi ngờ đã khai mở cho nàng một con đường mới tinh.

- Lực lượng của Hấp Huyết quỷ đến từ Chúa tể Ám Dạ, nếu như có thể lấy được huyết mạch của Chúa tể Ám Dạ, sẽ chỉ cần làm ít mà được công to. Lý Lân không chút nghĩ ngợi nói. Huyết mạch của Chúa tể Ám Dạ là bản nguyên của tất cả Hấp Huyết quỷ, có thể nói huyết mạch Chúa tể Ám Dạ mới đại biểu đầy đủ ý nghĩa sâu xa của Hấp Huyết quỷ, nếu có thể hoàn toàn hiểu được, giải quyết vấn đề kích phát huyết mạch của La Đức sẽ cực kỳ đơn giản.

- Tinh huyết không có, nếu ta có thứ này, đã sớm khôi phục thực lực. La Đức buồn bực nói.

- Không có huyết mạch thì những vật khác cũng tốt, đương nhiên, hy vọng sẽ giảm bớt đi một chút. Lý Lân trầm giọng nói.

- Thứ gì đó của Chúa tể Ám Dạ? La Đức tự nói, đột nhiên trên mặt vui vẻ, từ trong cơ thể lấy ra một hộp báu huyết sắc, hộp báu chỉ to bằng nắm tay, mặt trên có khắc rất nhiều phong ấn rậm rạp, vừa nhìn liền biết bên trong chính là một kiện trọng bảo.

La Đức dùng bí pháp mở hộp báu, lấy đồ vật bên trong ra, giơ lên trước mặt Lý Lân.

- Đây là... Đây là một chiếc răng nanh nhuốm máu? Lý Lân ngạc nhiên khó hiểu.

- Đây là huyết nha của Chúa tể Ám Dạ, chính là dùng huyết sắc lão nha của hắn luyện chế mà thành, là trấn tộc chi bảo của gia tộc La Đức bọn ta, đây chính là bảo khí Chí Tôn, uy lực kinh người. La Đức nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, nhưng không lấy huyết nha ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận