Tầm Thần Tuyệt Lộ

“Phiên bà bà, thật làm phiền bà rồi”. Từ bên trong truyền ra một giọng nữ tử, ưu nhã, chậm rãi, ngữ điệu rất cao quý, mà gã hay gọi là ‘có giáo dục’.

“Thiếu phu nhân, không phiền không phiền a.” Phiên bà bà chỉ mỉm cười, khẽ khom người, chờ đợi.

Giây lát sau, cửa phòng hé mở, một thiếu nữ độ mười hai mười ba tuổi, mắt to da sáng, tóc búi hai bên, lí lắc nói: “Bàn bảo mẫu, bà bà tới rồi, bà bà có quà cho ta không đó?”

“Lạc Hoa, tiểu nha đầu ngươi phải chú ý lời nói, phải gọi Phiên bà bà”. Giọng nữ tử lần nữa vang lên, có ý trách mắng nhưng rất nhẹ nhàng.

Tiểu nha hoàn tên Lạc Hoa le lưỡi, sau đó lùi lại vào trong phòng, nhường ra một lối cho Phiên bà bà và Lạc Thạch bước qua.

Gian phòng khá lớn, ba phía tường là những giá gỗ nhiều ngăn nhỏ, có khoá cẩn thận bên ngoài, mỗi ngăn đều có bảng gắn trên. Giữa phòng là bàn lớn, bày nhiều dụng cụ lạ mắt, gã chỉ nhận ra được một cái cân đòn thời cổ xưa. Quanh bàn là mấy thiếu niên đang ngồi, đứa thì ghi ghi chép chép, đứa lại gói gói ghém ghém, thấy Lạc Thạch lấp ló phía sau Phiên bà bà thì đều nghển cổ nhìn. Mùi dược hương trong này lại càng đậm đặc, khiến gã phải chun mũi, vài tiếng khúc khích vang lên. Phòng này không thấy cửa sổ, tường có lẽ là gạch khá kiên cố, trên trần có treo hai viên đá nhỏ phát ánh sáng trắng dịu nhẹ đủ nhìn rõ mọi thứ. Gã đang thầm đánh giá thì thấy nha hoàn Lạc Hoa đã lên tiếng trước.

“Thiếu phu nhân, người mau lại xem”.

“Nha đầu ngươi thật nhiều sức sống đó, ngươi xem doạ cho Phàm nhi xanh cả mặt rồi kìa”. Chỉ thấy một thiếu phụ quay lưng lại với mọi người, hướng giá thuốc đang kiểm tra gì đó.

“Phiên bà bà tham kiến Thiếu phu nhân”, bà bà cất tiếng, đoạn dắt tay Lạc Thạch lên, khẽ nói với gã “Hài tử ngươi mau qua thỉnh an Thiếu phu nhân, như bà bà đã chỉ ngươi đó”.


Gã cũng cố tỏ ra dè dặt sợ sệt, Thế giới mới mẻ này xét cho cùng thì vẫn còn quá lạ lẫm với gã, cẩn tắc thì vô ưu, gã lại ghét phiền não, bản tính ‘ít xen vào chuyện người khác thì mới mọc nổi răng khôn, nếu không hàm cũng chẳng còn mà nhai cơm’ đã ăn quá sâu vào tiềm thức rồi.

“Lạc Phàm ra mắt Thiếu phu nhân. Đa tạ Thiếu phu nhân cứu lấy tiểu mệnh của hài nhi”.

Thiếu phụ quay lại, tóc búi cao, mi thanh mục tú, làn da trắng, trang điểm nhẹ nhàng, áo như trường y bằng lụa xám đơn giản, chăm chú ngắm nhìn hài tử nhỏ nhắn trước mặt, rồi mới cất tiếng.

“Phàm nhi ngoan, quả thật rất lanh lợi. Con không cần gọi Thiếu phu nhân, gọi ta một tiếng ‘bá mẫu’ là được”.

“Bá, bá mẫu”. Gã run rẩy thưa, mắt long lanh, nhưng trong lòng thì đang tủm tỉm “Đúng ý mình, tiếng ‘mẹ’ nào có dễ thế”.

“Tốt, rất tốt. Con mau lại đây, để bá mẫu xem thương thế lần nữa”. Thiếu phu nhân ngồi xuống ghế nhỏ, chỉ sang cái ghế bên cạnh, vẫy vẫy Lạc Thạch.

Gã bước tới, ngồi xuống, những thiếu niên nam có nữ có trong phòng cũng đã bỏ dở công việc, nhẹ nhàng tiến lại vây quanh, rất trật tự. Phiên bà bà thấy vậy cũng lên tiếng.

“Phàm nhi ngươi không phải lo lắng, cơ hội được Thiếu phu nhân chẩn y không có nhiều, các hài tử này cũng là ham học hỏi. Ngươi cũng nên chăm chỉ như các sư huynh sư tỷ nghe chưa?”

Gã gật gật, đoạn sửa sang tư thế thoải mái, đưa tay trái ra, chờ đợi.


Thiếu phu nhân thấy vậy mỉm cười, ba ngón tay thon dài, khẽ đè lên thốn khẩu (#1) nơi cổ tay gã, nhắm mắt cảm nhận. Không khí trong Dược Khố im ắng tiếng ruồi bay còn nghe được, mùi dược liệu càng như trở nên đặc quánh.

“Ừm, cơ thể không còn thương tổn, chỉ là có dạng mạch phù, chứng tỏ hài tử ngươi bình thường ăn uống cũng không tốt”. Giọng Thiếu phu nhân đều đều vang lên, rồi hướng mắt Phiên bà bà và đám nhỏ chung quanh, tiếp lời. “Phiền Phiên bà bà nhắc nhà bếp chuẩn bị thức ăn theo Chẩn đơn của ta. Lạc Bình!”

“Dạ, bá mẫu”. Thiếu niên bước ra, có lẽ là lớn nhất trong đám nhỏ, đoán chừng cũng đã mười ba mười bốn tuổi, dáng người dong dỏng, mặt sáng sủa, mũi dọc dừa, chỉ là mắt phải có lẽ đã hỏng, khép hờ hờ.

“Con theo hướng cường thân trị hư nhược, bốc cho Phàm nhi một thang thuốc, chia làm hai phần sáng tối, trong bảy ngày. Con làm được không?” Thiếu phu nhân ân cần hỏi.

“Hài nhi đã biết”. Lạc Bình nhanh chóng trả lời.

“Được rồi, rất tốt. Phàm nhi theo Phiên bà bà, bà bà sẽ nói rõ cho con tình huống của Lạc gia, gia quy và vài thứ khác.” Thiếu phụ nhân gật đầu hài lòng, lại quay ra với hai người Phiên bà bà tiếp lời. “Phiền Phiên bà bà, ngày hôm nay còn rất nhiều bệnh nhân đang đợi chẩn y, lão gia lại có việc ở quan trên, ta hiện thực sự không thể chiếu cố Phàm nhi được. Thật xin lỗi”.

“Thiếu phu nhân người lại nặng lời rồi, không phiền, tuyệt đối không phiền”. Phiên bà bà xua xua tay, bối rối trông lại càng thêm phúc hậu. “Các ngươi lũ hài tử ngốc này, còn không mau đi làm việc, thời gian là vàng đó, có biết không hả?”

Đám nhóc như sực tỉnh, nháo nhác về chỗ, đứa nào đang bỏ dở cái gì thì lại tiếp tục, rất nhanh công việc lại vận chuyển.

Phiên bà bà vốn là vú nuôi của Lạc Dược Siêu - Lạc gia gia chủ hiện tại, công vượt thái sơn, nhất là khi thái phu nhân - mẫu thân của Dược Siêu, qua đời sau sinh khó đệ đệ duy nhất - Lạc Dược Việt (#2). Lúc đó y mới mười tuổi, nên nghiễm nhiên Phiên bà bà không khác gì người mẹ thứ hai, ít nhất là đối với y thì như vậy.


“Người cũng phải giữ gìn sức khoẻ, bà bà sẽ báo nhà bếp làm thêm vài món canh nóng, Thiếu phu nhân nghe bà bà phiền phức này, phải dùng đó”. Sau khi thấy đứa nào cũng ngoan, đều lo cho sức khoẻ của Thiếu phu nhân mà cắm cúi làm việc, Phiên bà bà híp mắt cười lên tiếng, đoạn kéo kéo tay Lạc Thạch, giọng đằng hắng rồi nhanh chóng cáo lui.

Rời khỏi Dược Khố, Phiên bà bà liền dẫn Lạc Thạch đi quanh Lạc Dược Trai một vòng, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, có thể gọi là ‘lô hoả thuần thanh’ không lỗi không vấp, khiến gã chỉ có tròn mắt lắng nghe, thi thoảng gật đầu phụ hoạ. Cũng phải thôi, Lạc Dược Trai này được Lạc gia lão gia chủ Lạc Dược Anh vì chiều theo ý Đại phu nhân mà đã tốn không ít tiền tài đổ vào, làm từ thiện, nhận trẻ mồ côi vào nuôi nấng và dạy dỗ. Tính ra trong này kể cả gã đã là mười lăm đứa trẻ, đứa lớn nhất cũng đã mười bốn tuổi, là Lạc Bình cái cậu thiếu niên khôi ngô hỏng một mắt trong Dược Khố, Phiên bà bà có lẽ trình bày câu chuyện đến thuộc làu rồi.

“Lạc Dược Anh? Đại phu nhân?” gã lơ đểnh hỏi.

Phiên bà bà chợt dừng lại, nơi đây là khu nhà bếp. Một khoảng sân vườn nho nhỏ trồng các loại quả leo, rau gia vị xanh mướt hiện ra. Giữa sân chừng hai mươi mét vuông là giếng nước ngầm đắp đá cao, có gần mười gia đinh và tỳ nữ đang tất tả người chặt củi, người kéo nước, người xào nấu, không khí khá vui vẻ và hăng say.

“Ồ hài tử ngươi thực biết để ý nha. Ngươi là đứa đầu tiên hỏi về chuyện Đại phu nhân ngay trong lần đầu nghe ta kể a”. Phiên bà bà như thể ngạc nhiên vấp đĩa, mọi lần cũng chỉ bà bà nói mấy đứa trẻ con im lặng lắng nghe, không ai hỏi lại, hài tử trước mắt này, thật là sáng dạ.

“Ô hô, mình cũng không để ý, còn tưởng Phiên bà bà nói nhầm, lần sau tiết chế lại vậy”. Lạc Thạch lè lưỡi nghĩ thầm trong đầu, gã không những đã sống gần ba mươi năm mà còn là trong thời chiến loạn, khen sáng dạ e là có hơi làm tức chết mấy kẻ còn đang loay hoay với cái đống bừa bộn ở Trái Đất. Nhưng ở đây thì khác, lạ nước lạ cái, ‘sáng chói’ quá là không tốt chút nào.

Đại phu nhân, thì chính là Thái phu nhân, là mẫu thân đã khuất của huynh đệ Dược Siêu, Dược Việt. Phiên bà bà là nha hoàn của Gia chủ Lạc gia đời trước, Lạc Dược Anh, là người đã đưa Lạc gia quật khởi, hưng thịnh như ngày hôm nay.

Lạc Dược Anh ngày trẻ xuất thân không rõ, có lời đồn chỉ là con nhà nông phu, lại đột ngột nổi lên như thiên tài bốc thuốc trị bệnh, nức tiếng Hạt Bách Tính. Năm hai mươi tuổi bắt đầu hành y ở Thôn Bách Hộ, là thôn lớn trong Hạt, chỉ năm năm sau đã được đặc cách triệu kiến thẳng vào Giang Thành. Rồi không hiểu giỏi thật hay ăn may thế nào, lại chữa được bệnh chán ăn của Thiếu chủ Giang Thành lúc đó, tức Thành chủ Giang Thành hiện giờ.

Con đường danh vọng chợt thênh thang, được phong Giang Thành Đệ Nhất Thần Y, cắt đất ở Bách Tính Hạt xây Lạc gia Biệt Phủ to nhất vùng. Chuyện trước khi vào làm nha hoàn cho Lão gia chủ, Phiên bà bà chỉ biết đến vậy. Còn sau này, Lão gia chủ cưới được Đại phu nhân, phát dương quang đại Lạc gia.

Đại phu nhân cũng là người nhân từ hiểu chuyện, cũng chưa bao giờ la mắng gia nhân. Chỉ tiếc mệnh yểu, sinh hạ Dược Việt, hiện là Nhị thiếu gia chủ, liền qua đời. Lão gia chủ vì quá tiếc thương mà bỏ số tiền lớn để hoàn thành di nguyện của Đại phu nhân, về Thôn Bách Hộ mua đất dựng Lạc Dược Trai, hành thiện tích đức. Cũng không hiểu tác dụng thật không, nhưng Lạc gia thực sự được ông trời chiếu cố. Lạc Dược Siêu thiên tư rất tốt, kế thừa y bát của phụ thân, lại cùng chạc tuổi Thành Chủ, từ nhỏ hay theo Lão gia chủ vào Cấm Cung trong Giang Thành Nội, nên đã nhận thức và kết một thân huynh đệ với nhau. Không cần phải đoán, hiện tại dù không có chức tước gì, Lạc gia vẫn phất như diều gặp gió, cái tiếng Đệ đệ kết bái của Thành Chủ cũng đủ mang ra hù chết người.


”Lão gia chủ tạ thế sau đám hỷ của Thiếu gia chủ mấy năm. Hồng phúc tề thiên, Thiếu phu nhân nhân ái thiện lương khó ai bằng, một tay tiếp quản Lạc Dược Trai, một tay chăm lo gia đình hạnh phúc. Chỉ đáng tiếc...” Phiên bà bà vẫn gọi Đại phu nhân và Thiếu phu nhân, có lẽ do đã quen với ngày trước, khó mà sửa được. Bà bà kể đến đây thì thở dài, mắt long lanh, đoạn có chút sụt sùi, nói tiếp “Phu thê hai người hiếm muộn, đến giờ đã mười lăm năm rồi mà chưa có mụn con nối dõi...”

Lạc Thạch nãy giờ vẫn chú ý lắng nghe, im lặng không nói gì. Phiên bà bà không hiểu lôi đâu ra một cái khăn tay, chấm chấm nước mắt, đoạn vỗ tay “pặp pặp”, tinh thần lại phấn chấn trở lại, quay ra nhìn mấy gia nhân tỳ nữ đang dỏng tai hóng hớt, cao giọng “Mấy người các ngươi cảm thấy nhàn hạ quá có phải không? Có biết ngoài kia còn bao nhiêu người đang đợi nhận cơm từ thiện hay không? Mau đi làm việc, hôm nay sẽ vất vả lắm đó. Sấu Thỉ (#3) đâu rồi?”

“Bàn bảo mẫu gọi ta sao?”, chỉ thấy từ trong bếp ló ra một gia đinh gầy đét ăn bận khác những người còn lại, đầu quấn khăn vải, miệng vẫn đang nhai gì đó, một tay còn đang cầm đôi đũa cả.

“Cái đứa này, ngươi lúc nào cũng thấy đang ăn mà người thì, chậc, thôi bỏ đi. Nghe Phiên bà bà dặn đây, ta cần...”

Lạc Thạch hiếu kỳ nép một góc nhìn cái người tên Sấu Thỉ, chắc là quản lý khu nhà bếp này, đang đứng gật đầu lia lịa bên cạnh Phiên bà bà, hình tượng cũng khá hoạt kê. Gã tủm tỉm trong lòng, rồi rời mắt quan sát những người khác, cái gì đối với gã cũng là mới mẻ. Ở Trái Đất gã ăn đồ hộp thành quen, nào có biết nấu nướng sẽ như thế nào, lại càng không biết những đồ thực phẩm tươi sống sẽ ra sao, nên cứ ngây ra như phỗng vậy.

Mùi hương đồ ăn nóng hôi hổi chao qua chao lại đập tỉnh gã khỏi giây phút đứng hình, bụng đã lại lùng bùng sôi, cái cơ thể trẻ con này cũng tiêu thật tốn năng lượng.

Phiên bà bà vẫn đang dặn dò Sấu Thỉ, có lẽ là khá nhiều việc nên mãi không xong, hoặc cũng có lẽ là lại đang buôn chuyện gì đó. Gã không còn tập trung xem mọi người nữa, phần vì bụng đói nên bất giác ngồi bệt xuống một gốc cây trong vườn, tay vắt ra sau gáy, hé mắt nhìn mặt trời đang ở giữa đỉnh đầu, khẽ thở dài lẩm bẩm “Nhân sinh nơi này cũng thật nhàn nhã, đáng ra mình phải cảm thấy thoải mái mới đúng, cớ làm sao lại cứ có gì chưa được vừa ý trong lòng, thật là...”

(#1): động mạnh quay nơi cổ tay.

(#2): ‘Việt’ ở đây là cách đọc khác của ‘Vượt’, giống trong từ ‘Xuyên Việt’ (Xuyên không).

(#3): con heo gầy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận