Vừa đến phòng, gã liền nhận được Viễn Lý Hồn Giao báo bình an của Mục tử, nói rằng vẫn đang quanh quẩn ở gần chân núi Noạ Bức Sơn, mọi người không cần lo lắng. Lạc Thạch cũng mau chóng kể sơ qua tình hình, hẹn ba hôm nữa quay về gặp mặt trong Trai, gã nhân dịp đi chợ thôn để kiếm nguyên liệu thực hành Trắc Chủng, nên sẽ chuẩn bị thêm một phần cho nó. Mục tử lập tức đồng ý rồi lại vội vàng rời đi kiếm ăn, có lẽ vì đã sắp đến mùa đông, nên dã thú xuất hiện ít hơn, nó gấp gáp chắc hẳn là sợ mất phần, khiến gã tủm tỉm cười, thầm tưởng tượng ra hình dáng tròn quay lâu ngày không gặp.
Nhẹ nhàng ngồi xuống thiền định, Lạc Thạch sau khoảng mười giây liền tiến nhập trạng thái ‘Nội Thị’, hiện đã đứng ở bên trong Tá Hồn Quang Hoàn. Nặc lão thì vẫn đang lúi húi, tò mò ngắm nghía cái quả cầu phát ra ánh vàng kim lập loè, mà lão tạm đặt tên nó là ‘Bí Ấn‘. Kiến thức về vật này hoàn toàn là con số không tròn trĩnh, nên lão cũng chỉ đưa ra một vài giả thuyết mang tính suy đoán chủ quan.
“Bí Ấn trong một tia Tinh Hồn này của ngươi, không phải thực thể, nhưng cũng không phải là trú êm, hay công kích gì cả. Theo nơi nó đang nằm, thì trùng khớp vào vị trí Thiên Mục Huyệt, ngay phía dưới Nê Hoàn Cung...”
Huyệt Thiên Mục, từng được nhắc đến trong một số ghi chép khảo cổ ở thời đại của gã. Nó tuỳ theo quan niệm văn hoá từng nơi, mà còn mang nhiều cái tên khác nhau, như trong Khoa Kỹ Giải phẫu học thì là ‘Hạch Quả Thông’, trong lịch sử Bắc Đẩu Cựu Thần Đế Quốc lại được kêu ‘Mắt thần Ra’ v.v... Nhưng nói chung, dù có thân phận gì, thì nó cũng là một trong những bộ phận bí ẩn nhất của cơ thể người. Chẳng phải ngẫu nhiên, Thiên Mục Huyệt xuất hiện ở nhiều nền văn minh cổ đại như vậy, và đều đồng dạng mang một ý nghĩa đặc biệt: là ‘thông lộ trời ban’ để con người có thể mở ra và giao tiếp được với ‘bề trên’ - tức ‘Đấng Toàn Năng’.
TUE cũng đã bỏ nhiều vốn liếng, dày công tìm hiểu thứ này, nhưng kết quả thu được lại cực kỳ thất vọng.
Báo cáo chỉ ra rằng, Tuyến Tùng có chức năng chính là sản xuất ra hợp chất dẫn truyền thần kinh (#1), giúp điều chỉnh nhịp thức, ngủ, cảm xúc và các chức năng theo mùa của cơ thể. Riêng ở nữ giới, nó còn ảnh hưởng lên cơ chế ‘chuyển hoá xương’, có thể gây ra một số bệnh liên quan đến tuyến giáp.
Lại lui về trước đấy, thời đại xa xưa hơn nữa, nhiều Thiền Gia, Đạo Gia v.v... cũng đã có những kiến giải của riêng họ. Tỉ dụ như, Địch Cát Tân - Triết học gia nổi tiếng người Phú Xa Quốc vào thế kỷ 17 - cho rằng Tuyến Tùng là nơi ‘ngự trị của Tinh Hồn’, cánh cổng trung gian giữa thế giới vật chất và tâm linh. Hay như Tiến sĩ Lộ Mân ở Hợp Phiên Quốc, tác giả của cuốn sách ‘Phân Tử Tinh Thần’ (#2), tìm ra hoạt chất cực mạnh DMT (#3), được sản sinh trực tiếp từ Tuyến Tùng, có thể đưa người thụ hưởng vào một không gian ảo giác huyền bí.
Tất cả lý luận đều chỉ dừng lại ở mức độ giả thuyết, vì không có một thử nghiệm chính thức nào từng được ghi nhận, nên mọi thứ liên quan đến Thiên Mục Huyệt dần bị nhấn chìm, không còn ai để ý đến nữa. Do ‘bài thần’ ư? Hay do điều luật ‘cấm sách giấy’ của TUE khiến thông tin bị chắn đứng? Rất nhiều lời đồn đoán, nhưng phần đông nhân loại vẫn ủng hộ câu trả lời vô trách nhiệm của TUE một cách mù quáng, rằng: Tuyến Tùng giống như ruột thừa vậy, có hay không cũng được, là một bộ phận còn ‘sót lại’ sau quá trình tiến hoá dài đằng đẵng của Nhân loại, chức năng rất không rõ ràng. Vì họ nhận thấy, Tuyến Tùng còn đặc biệt mẫn cảm và yêu thích ‘ăn’ calcium trong cơ thể, nên sẽ dễ dẫn đến tình trạng vôi hoá ở tuổi trưởng thành, hoàn toàn mất đi tác dụng, nhưng lại không để lại di chứng đặc biệt nào.
“Hoàn toàn là lừa đảo”, Lạc Thạch lẩm bẩm, sau khi lục tung trí nhớ về những gì đã đọc “Cơ thể con người luôn cần bổ sung nguyên tố vi lượng để duy trì sự sống, trong đó bao gồm cả calcium. Lượng chất này chỉ cần vừa đủ, nếu thừa dĩ nhiên sẽ dẫn đến hiện tượng ‘vôi hoá’ xuất hiện khắp nơi, kiểu dạng sỏi mật, gai cột sống, và làm Tuyến Tùng sơ cứng...”
Phía ngoài Quang Đoàn là ‘mảnh không gian’ tối đen, ‘Lạc Thạch’ bất giác ngẩng đầu dõi mắt theo ‘hướng’ của Huyệt Thiên Mục mà gã vẫn đang cảm ứng được, khẽ thở dài.
“Là do ‘nước dùng’ sao? Nếu đúng như vậy, thì thực sự là bất khả kháng rồi...”
Từ khi công nghiệp phát triển, do đóng vai trò hết sức quan trọng trong đời sống, ‘nước sinh hoạt’ là một trong những thứ được đầu tư rất kỹ. Hàng loạt nhà máy xử lý và cung cấp ‘nước sạch’ mọc lên, nhằm đảm bảo nhu cầu thiết yếu. Khái niệm ‘nước máy’ ra đời, người người tin dùng, nhà nhà sử dụng, đến giữa thế kỷ 21, đã phổ cập ở mức độ toàn cầu.
Liệu có mối liên hệ nào giữa việc, ‘vôi hoá Tuyến Tùng’ và ‘sự thay đổi thói quen sử dụng nước’ hay không? Khi mà trước đây, môi trường trong sạch, khắp nơi đều có thể trực tiếp dùng nước mưa trong sinh hoạt, thì người tu tập và ‘đắc đạo’ xuất hiện với số lượng lớn. Ở thế giới hiện đại, ‘nước máy’ với tỉ lệ calcium cao hơn mức thông thường rất nhiều, khiến Tuyến Tùng thoái hoá hoàn toàn chỉ sau khoảng mười lăm năm sử dụng liên tục.
Thiên Mục Huyệt là món quà trời ban cho con người, nhưng chính chúng ta vô tình huỷ nó đi mà không hay biết. Mất đi khả năng giao tiếp với thế giới tâm linh từ sớm, dẫn đến việc tôn thờ vật chất, con người tự tay phong lại con đường siêu nhiên, ném đi cơ hội chạm tới cấp độ thần thánh.
“Ài, nghĩ nhiều vô ích, vốn không có bằng chứng cụ thể, vài dữ kiện trùng hợp, thì thật là võ đoán. Giờ chỉ tạm thời khẳng định, Thiên Mục Huyệt là thứ cực kỳ quan trọng, nên cần bảo vệ thật tốt. Vậy toàn bộ lượng calcium thu nạp vào cơ thể phải được tính toán lại cẩn thận, dư thừa liền hết sức nguy hại, đối với mình tuyệt đối là trí mạng...”
Nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, Lạc Thạch từ từ quay ra liếc nhìn Nặc lão, hiện vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, đoạn cất lời.
“Nặc lão, Thiên Mục Huyệt, theo quan niệm Tu Chân giả, thì là như thế nào?”
Trầm ngâm mất một hồi, lão mới khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt thoải mái lên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, chậm rãi giải thích.
“Ta lại còn tưởng, Thạch đầu tử ngươi đã từng hiểu qua thứ này?”
“Hoàn toàn không giống! Những gì vãn bối biết chỉ là tàn thư trong Địa Đàng Động, rất không đầy đủ và rõ ràng”.
“Ừm vậy được. Đáng ra vấn đề này ngươi chưa đủ năng lực và cơ sở để tiếp cận. Tuy nhiên, vì Tinh Hồn vượt cấp của ngươi, tìm hiểu trước cũng là điều nên làm...”
Đột phá Nhân Tu Ngũ Cảnh, Tu Nguyên giả mới chính thức bước vào tầng thứ vượt trên Phàm nhân, là bàn đạp vững chắc trên con đường tu luyện. ‘Địa Tạo Tứ Cảnh’ lần lượt bao gồm: Thuỷ Định cảnh, Kiến Tâm cảnh, Tạo Cực cảnh, và cao nhất là Ngưng Thiên cảnh. Đạt tới Ngưng Thiên, Thiên Mục Huyệt lập tức có biến chuyển, hòng chuẩn bị cho việc đột phá Tinh Hồn cảnh giới Phàm cấp Đại thành. Đệ nhị Cơ Hồn Toả thành công mở ra, như đã biết, Tu Chân giả liền lãnh ngộ được Tinh Hồn Hiển Hoá và Tinh Hồn Lĩnh Vực. Nhị Biến này do quá trình Thiên Mục Huyệt tiến hoá trở thành ‘Tinh - Thần Giới’ mà phát sinh, trở thành đặc điểm nhận dạng dễ nhất của Tu Nguyên Giả.
‘Thần’ đại diện cho sự ‘thần uy’ bất khả truy cầu, hay còn gọi ‘thế giới tâm linh’; ‘Tinh’ dĩ nhiên là những gì ‘tinh tuý’ nhất của vạn vật - có thể hiểu như ‘tiến hoá tối thượng’.
Tinh-Thần Giới giống như tử cung người mẹ, giành để ‘hoài thai đứa con của Tinh - Thần’, là tiền đề để xuất hiện Hiển Hoá, đồng thời bảo vệ và ôn dưỡng cho Tiểu Tinh Hồn mới ngưng tụ được này. Vừa giảng giải, trên hai bàn tay Nặc lão liền hiện lên quá trình thuế biến kỳ diệu của Thiên Mục Huyệt, lơ lửng hư ảo, trực quan dễ hiểu.
Lạc Thạch thấy thế liền tò mò, trợn mắt ngạc nhiên hỏi.
“Nặc lão, thứ này là...? Vãn bối cứ ngỡ Tá Hồn người còn không thể thi triển thần thông gì được cơ mà?”
“Hê hê, cái này ngươi không cần lo lắng” lão đắc ý cười vang “Tá Hồn vốn chỉ là một tia ‘Ý Niệm Sơ Khởi’, thuần tuý là ‘thông tin’ mà thôi. Những cái đang hiện lên này là ký ức khi còn sống của ta, cũng tức là chính bản thân lão phu, nên liền có thể tuỳ ý chơi đùa. Hắc hắc, Nặc Ý ta nào có thể ngồi không trong này, là cơ hội ngàn năm khó gặp để nghiền ngẫm Vu Thuật Bí Trú, sao lại đánh rơi được chứ?!”
Lạc Thạch cũng toét miệng đồng thuận, thế giới của những kẻ điên vì nghiên cứu những thứ mới lạ, gã hoàn toàn hiểu được.
“Với hiểu biết của lão phu, có thể hiểu Tinh Thần Giới chính là một kiểu ‘thế giới bị niêm phong’ sẵn có của mỗi Tu Chân giả, giành làm nơi cho Tinh Hồn cư ngụ. Tu vi càng cao, mở ra các tầng Cơ Hồn Toả thâm sâu hơn, thì càng khai phong được nhiều Tinh Hồn ‘nội biến’ hơn nữa...”, sau giây phút lạc quan biến thái, Nặc lão cũng dần lấy lại được phong thái lão sư, tiếp tục bài giảng.
Tinh-Thần Giới của mỗi cá thể sinh linh là độc nhất vô nhị trong Thiên Địa, giống như dấu vân tay, hay ‘ADN’ vậy, không có bản sao. Khái niệm ‘khí tức riêng biệt’ của mỗi người cũng từ đó mà hình thành, nên khi nhắc đến bốn chữ này, đồng nghĩa phải được hiểu là ‘Tinh Thần Giới’ của kẻ đó. ‘Tinh Hồn Lĩnh Vực’, chính là phóng thích Tinh Thần Giới ra quanh mình, trở thành uy áp của bản thân trong chiến đấu.
Vừa nói tới đấy, hai bóng ảnh mờ nhạt dần hiện ra trên tay, mà đối với Nặc lão thì hết sức quen thuộc, là hai kẻ ‘bạch toàn’ và ‘xích lãng’ đến từ Táng Thần Vực (#4) kia, đang bùng phát ra chung quanh ‘lĩnh vực uy áp’ của bản thân, khí tức phiên giang đảo hải, nguỵ dị vô cùng.
Chính vì vẫn chưa có được Tinh Thần Giới, nên Nặc lão mới hoài nghi suy đoán bản thân về Tinh Hồn cảnh giới của Lạc Thạch, khi chứng kiến gã thành công cô đọng ra bóng ảnh trước mặt này. Lão kết thúc bài thuyết giảng lần nay, bằng câu trả lời chưa rõ ràng lắm, sau mấy ngày suy ngẫm.
“Cách ngươi và Mục tử tạo ra Tinh Hồn ngưng tụ thực thể như thế này, chắc là một loại nguỵ biến Tinh Hồn Hiển Hoá. Đây trái lại cũng không phải điều xấu, giúp các ngươi dễ dàng học tập và nắm bắt hơn rất nhiều trong quá trình tu luyện. Lão phu dám khẳng định, nó chính là lợi thế trời cho, nên các ngươi phải bám lấy mà phát huy thế mạnh bản thân, có hiểu không?”
Gật đầu thật mạnh, mặt cười rất tươi, Lạc Thạch cũng không giấu nổi hưng phấn trong lòng. Tinh Thần Giới, dù cái tên này gã lần đầu nghe được, nhưng nó lại chính là phiên bản cao cấp hơn của Tuyến Tùng. Thêm vào đó, theo lời Nặc lão nói, còn khiến gã liên tưởng đến một thứ, gọi là ‘thế giới Thức Thần’, do chính mình tự đặt tên. Cảm giác khi hấp thu Trợ Hồn Dịch trong Thức Thần Thảo ở Trái Đất khi trước, thực rất huyền ảo, trí tuệ cực kỳ minh mẫn, thậm chí lý giải được cả những điều tưởng chừng thâm sâu nhất trong lịch sử. Tất nhiên chúng chỉ đơn thuần là giả thuyết, không có bằng chứng, nhưng sự logic trong những lý giải này đủ sức đánh bật nhiều nghi ngờ. Bản thân ở trạng thái này dường như được ‘người’ dẫn dắt, mở ra kho tàng tri trức vô tận, truyền tải cho mình bằng phương pháp thông qua ‘ý niệm’ trong miền ‘vô thức’, mà chính chúng ta, vì định kiến cổ hủ, lại nghĩ đó là ‘tưởng tượng điên rồ’.
“Không có gì là không thể, Thức Thần Thế Giới của bản thân mình, Tinh Thần Giới của quan niệm Tu Chân, liệu có mối liên hệ rõ ràng nào hơn đây nhỉ? Thiên Mục Huyệt... tiến hoá lên Tinh Thần Giới? Chà, điều này thật quá mới mẻ, rất đáng lưu tâm...”
Rời khỏi Tá Hồn Quang Hoàn, Lạc Thạch quay trở về thực tại, thở ra một ngụm trọc khí rồi mới từ từ mở mắt, thầm đánh giá lại kiến thức lần nữa. Gã đã dần thích ứng được, thu, phát Nội Thị hết sức tự nhiên, năng lượng cũng không bị tiêu hao nhiều. ‘Ghi nhớ thần tốc’ vẫn luôn đồng hành cùng Lạc Thạch trong suốt thời gian qua, chưa từng ngưng nghỉ, vô tình tác động lên cả ‘tiềm thức’, hỗ trợ thích nghi mọi thứ cực nhanh mà gã còn không hề hay biết.
Bước ra khỏi phòng gỗ, chiều thu mát mẻ làm Lạc Thạch cảm thấy vô cùng khoan khoái, mệt mỏi do tu luyện nhanh chóng giảm bớt. Hít một hơi thật sâu, vương đầy mùi ngọt ngào của cây lá nơi cánh mũi, gã bất giác nhớ tới mà thầm tiếc than, vì thiếu đi Thức Thần thảo trong cái khung cảnh quá đỗi dịu dàng trước mắt này.
(#1): melatonin và serotonin.
(#2): cho bạn nào muốn đọc thêm, “The Spirit Molecule” là từ khoá tìm kiếm nhé.
(#3): Di-Methyl Tryptamine, là một chất gây ảo giác thức thần rất mạnh. Google-sama nha các bạn, ở đây không đươc tuyên truyền ma toé >_<
(#4): cho bạn nào quên, mời đọc lại chương 9: Nối tiếp sai lầm.
Còn nữa còn nữa, mé ri chịch mệt nha quý độc giả ^_^.