Hôm nay Lạc Dược Trai không khí nhộn nhịp khác thường, mặc dù chưa đến ngày Chẩn Y miễn phí. Tại gian chính là Khách Lầu, nơi thường dùng đón tiếp khách quý của Trai, Phiên bà bà và đám trẻ đều đang tập trung ở tầng trệt.
Lạc Thạch lần đầu được đến đây, còn đang tò mò nhìn quanh, rồi tặc lưỡi thầm đánh giá. Người thời này coi trọng nhất là ‘cái danh’, hay ‘mặt mũi’, nên những gì cho người ngoài xem, tuyệt đối phải là thứ hào nhoáng nhất có thể. Khách Lầu không phải quá lớn, nhưng cao đến ba tầng, chạm trổ thiếp vàng tỉ mỉ, rèm cửa, vật dụng, ấm chén trong này nhìn liền biết, dĩ nhiên đều là loại cao cấp đắt tiền. Sàn nhà bóng bẩy mát rượi, cột nhà toàn bộ là thân cây gỗ lớn chắc nịch, trát đỏ óng ánh sơn mài.
Đám trẻ con đang ngồi trật tự chia hai bên trái phải, hàng đầu là Phiên bà bà đang nói cười hồ hởi, hướng nhìn đều tập trung vào ba người ở giữa. Ngoài tiểu nha hoàn Lạc Tiên, đang đứng sau Thiếu phu nhân mà đã lâu rồi không thấy mặt, kể từ lầu đầu Lạc Thạch được gặp khi mới tỉnh lại, thì lúc này ngồi ở ghế chủ trì, đích thực chính là Lạc Dược Siêu, Gia chủ Lạc gia hiện tại.
Người này tuổi khoảng ngoài tam tuần một chút, râu tóc đều để dài tự nhiên, nhưng được chăm chút cắt tỉa khéo léo, nên vẫn mang lại cảm giác gọn gàng. Vầng trán rộng, lông mày rậm nhô ra, mũi thẳng và lớn, gương mặt chữ điền uy nghiêm, ánh mắt thần thái tinh anh. Tuy chỉ khoác trường bào màu nâu đất đơn giản, nhưng toàn thân vẫn vô hình có sức cuốn hút không nhỏ, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tiến lại gần hơn một chút.
Lạc gia chủ hào sảng nói chuyện, phong thái ung dung, giọng lại trầm ổn ấm áp, đoạn đưa mắt nhìn theo tay chỉ của Phiên bà bà, hướng về phía Lạc Thạch. Gã cũng bình tĩnh đứng dậy, bước ra giữa phòng, chắp hai tay, liền hơi cúi đầu, dõng dạc thưa.
“Lạc Phàm ra mắt bá phụ”.
“Tốt lắm, rất tốt”, Lạc gia chủ vuốt râu hài lòng, gật gù khen ngợi “Hài tử lanh lợi, tuy vẫn hơi gầy nhỏ, nhưng giọng nói cũng rất có lực. Phàm nhi, mau qua đây để ta xem thử”.
Khi gã còn đang chần chờ khựng lại, thì Lạc Tiên đã mang ra gối lót tay đặt trên bàn trà, Phiên bà bà cũng nhanh chóng kéo tay Lạc Thạch tiến tới, đồng thời nghe tiếng Thiếu phu nhân trìu mến cất lên.
“Phàm nhi, Y thuật của Gia chủ người đây thực sự cao minh hơn bá mẫu rất nhiều, con liền có thể yên tâm, từ từ thả lỏng cơ thể thôi là được”.
Đám trẻ cũng yên lặng chăm chú theo dõi, thậm chí Lạc Vinh đã lôi ra sách bút từ lúc nào, nghển cổ hóng hớt.
“Cẩn thận Thạch đầu tử, người này là Tu Nguyên giả, rất có thể sẽ phát hiện khác lạ trong người ngươi...” gã chỉ kịp nghe tiếng Nặc lão vang lên trong đầu, thì tay vô thức đã đặt xuống gối, thốn khẩu được Lạc gia chủ đè lấy, bắt đầu cảm nhận.
“Hỏng bét!”, Lạc Thạch kinh hô trong lòng, cắn răng thầm rủa sao chuyện quan trọng như vậy mà đến lúc này Nặc lão mới nhắc nhở. Nếu bị phát hiện ra, thì gã chết chắc, bởi làm gì có lý do nào có thể đẩy lùi lòng tham của con người, thứ này, tuyệt nhiên chỉ có càng lúc càng to, không sao thoả mãn được.
Lập tức khởi động Nội Thị nhanh như có thể, bình tĩnh cảm nhận nơi đang bị đè xuống ở cổ tay, không kịp suy nghĩ nhiều, Lạc Thạch ngay lập tức đưa ra quyết định. Gã chủ động giảm nhịp lưu thông máu xuống thật chậm, rồi làm ra một cái hành động cực kỳ điên rồ, đó là mang cơ chế ‘co bóp tim’ từ miền ‘tiềm thức’ ném vào ‘ý thức’, đoạn theo những dấu hiệu lâm sàng mà Nặc lão đã từng chỉ dạy, phát ra mệnh lệnh từ não bộ, giả lập mạch phù tương ứng với thể trạng.
Vẫn phải giữ cơ thể thăng bằng, duy trì các giác quan hoạt động để ‘cảnh giới’, giữ và ra lệnh cho vòng tuần hoàn, cùng lúc bốn việc, khiến áp lực lên thần kinh tăng vọt. Mọi thứ bên ngoài diễn ra rất nhanh, trán Lạc Dược Siêu khẽ nhíu, còn não bộ của Lạc Thạch như cái chuông bị nện vào một búa, đang rung lắc liên tục.
‘Nhất phân tứ dụng’, trong tình huống bất ngờ phải đánh cược, gã liền bị thúc ép đến tận cùng, toàn bộ quá trình vừa rồi, từ đầu đến giờ mới chỉ khoảng mười giây đồng hồ. Mắt trái Lạc Thạch lại lờ mờ có mạch máu nổi lên, nhưng tuyệt nhiên không ai để ý, mọi người còn đang mải dán mắt vào Lạc gia chủ, cho gã một cơ hội nhỏ để phát động ‘cực hạn tư duy’.
Chính bản thân Lạc Thạch cũng không ý thức được mình vừa làm được điều gì, chỉ thấy cái ‘cảm giác’ huyền diệu quen thuộc ấy, mà gã từng gọi là ‘thức thần’, đột ngột xuất hiện, không một dấu hiệu báo trước. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, cơ hội khó cầu này không thể bỏ qua, nên gã mắm môi liều lĩnh tạm loại đi ‘cảnh giác’, kéo ra thêm một tia ý thức để bước vào ‘thế giới thức thần’ của riêng mình. Lời vui sướng gào thét trong tim, tình trạng này, Lạc Thạch rất rõ ràng, là não bộ vừa ‘mở khoá’, tự tăng công suất, hệt như khi hút Thức Thần Thảo, nên gã cũng chẳng thèm bận tâm nguồn gốc nó phát sinh.
Lông mày Lạc Dược Siêu dần giãn ra, khoảng một phút sau, y thu tay về, cũng không để ý Lạc Thạch đang đơ cả người, chậm rãi phán.
“Cơ thể được bồi bổ khá tốt, mạch tượng cũng rõ ràng không đứt quãng, chắc hẳn hàng ngày con cũng chịu khó vận động. Chỉ là từ nhỏ bị suy dinh dưỡng, nay gần như đã thành mãn tính, một tháng là không đủ để trị dứt hoàn toàn. Dược phương cứ tiếp tục giữ như trước, thêm lệnh của ta, tăng khẩu phần ăn theo nhu cầu của Thập Ngũ thiếu gia...”
Lạc Thạch cũng đã dần lấy lại ý thức ‘cảnh giới’, rời khỏi trạng thái kia, lập tức cảm thấy ánh mắt thâm ý như có như không của Lạc Dược Siêu, đang muốn xoáy vào nội tâm mình, gã chỉ còn kịp nghe ra mấy lời.
“... Phàm nhi yêu cầu khẩu phần ăn bao lớn, liền y lời cung cấp cho nó. Phiên bảo mẫu, đứa trẻ này, lại phải phiền bà nữa rồi...”
Ánh mắt Lạc Dược Siêu rời khỏi Lạc Thạch, đoạn hướng sang Phiên bà bà, nhẹ nhàng yêu cầu, hoàn toàn là thể hiện chân thật, hết sức tự nhiên.
Phiên bà bà tươi cười như mọi khi, không hề bối rối, miệng liên tục nói “Không phiền, không phiền”, như thể đã rất quen với cách nói chuyện thế này của Lạc Dược Siêu, lần nữa tiến tới dắt tay Lạc Thạch đưa xuống ghế ngồi, trong khi gã vẫn còn đang ngơ ngẩn mất tập trung.
“Thiếp thân biết, thiếp sẽ ra lệnh xuống dưới cho Sấu Trù Sư. Lão gia cứ yên tâm lo công việc lần này...”, Thiếu phu nhân sau khi dặn dò Lạc Tiên, liền quay ra nói chuyện với Lạc Dược Siêu.
Lạc Thạch vẫn đang thừ người không nói, mắt vô thức chăm chú nhìn hai người bọn họ nói chuyện, trong đầu gã hiện giờ bắt đầu nổi bão lớn, lởn vờn hàng loạt câu hỏi thắc mắc về cái trạng thái bất ngờ xuất hiện lúc nãy. Thậm chí gã còn chẳng thèm để ý tới, Nặc lão cũng đang trợn tròn mắt, tới giờ mới có thể lắp bắp lên tiếng.
“Là... ‘Quán Mạch’, chắc chắn là ‘Quán Mạch’ trong ‘Dẫn Dược Quán Mạch’ của lão phu. Ngươi... ngươi đã lĩnh ngộ được từ khi nào???”
Lạc Thạch sực tỉnh, ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái, cơ thể buông lỏng, mặt cũng giãn ra. Nhân lúc không ai để ý đến mình, gã liền sử dụng Nội Thị, tra xét toàn bộ thêm một lần nữa. Sự ung dung đáng ghét này như thể trêu người Nặc lão, lão thì lại đang đỏ hết mặt mũi, mong ngóng câu trả lời từ phía gã.
“Quán Mạch? Nặc lão à, đã lần nào người chỉ điểm hay đưa công pháp của Dẫn Dược Quán Mạch cho vãn bối đâu? Vừa rồi, là ta thực sự không còn cách nào khác, nên mới tuỳ nghi nghĩ ra kế sách này, ai ngờ thực sự có hiệu quả...”
Giả mạch phù, tức là cảm nhận và điều khiển được huyết dịch lưu thông trong hệ tuần hoà, tuỳ nhanh chậm mà có thể mang đến những kết quả Chẩn Y như ý muốn. Quán Mạch lại là bước thứ hai, sau cái đầu tiên là Dẫn Dược, đồng thời đó mới là điểm tinh tuý của Trợ thức thứ nhất trong Y Thực Đồng Nguyên.
Thông thường, người tu luyện phương pháp này, sẽ phải nuốt từng thứ nguyên liệu riêng biệt, từ từ tập trung nhận biết, cảm nhận các biểu hiện lâm sàng của cơ thể đối với mỗi loại dược vật tương ứng. Sau đó mới sử dụng Dẫn Dược, đem toàn bộ các tinh chất dược lý, ‘gói’ lại bằng một màn huyết mô. Quán Mạch sẽ giúp đưa những ‘bọc tinh chất’ theo hệ thống mạch máu bên trong cơ thể, tới được đúng nơi nó phải tới, từ đó mới phát huy mười thành khả năng hấp thụ của Tu Chân giả.
Lạc Thạch thực sự vô tình sử ra thứ tương tự, ngay lần đầu thử đã thành công mỹ mãn. Đối với Lạc Dược Siêu trước mặt này, gã mới gặp lần đầu, còn chưa thể đọc vị được ngay, cẩn tắc vô ưu, che giấu toàn bộ tình trạng thật của cơ thể mình. Thêm vào đó, vì mạch phù được gã khống chế, nên Lạc Dược Siêu sau khi cảm thấy mọi thứ hợp lý, liền bỏ qua không chạm thử, khám qua cơ thể Lạc Thạch. Gã có thể nguỵ tạo nhịp mạch, nhưng tuyệt đối chưa thể che giấu được tình trạng cơ bắp, Lạc gia Gia chủ tinh thông Y Thuật, kinh nghiệm sâu dày, chắc chắn sẽ nhận ra điểm bất thường.
Thở hắt ra nhè nhẹ, gã thầm hô may mắn, sau đó còn bàn luận với Nặc lão thêm mấy câu. Bên ngoài lũ trẻ vẫn đang tập trung ngóng hai người Lạc Dược Siêu và Thiếu phu nhân nói chuyện.
“Sự kiện Ngũ Yên Gia hai ngày tới, đích thân sẽ do Bổn gia chủ ta dẫn đầu. Người của Trắc Bảo Lâu cũng oai phong trong cái Bách Tính Hạt này lâu rồi, ta cũng chẳng quản, nhưng chỉ cần có ý định chèn ép Lạc Dược Trai, vậy ta liền muốn xem mặt cái ‘Thần Đồng Ngũ Yên gia’ gần đây mới nổi, là mang cái bộ dạng gì?!”
“Phu quân không cần quá để tâm, chỉ là một cái ngoại giao nho nhỏ thôi. Dược Việt lần này, có về cùng với người không, việc này để đệ ấy tiếp quản cũng được?”, Thiếu phu nhân ôn tồn trả lời.
“Rầm”, Lạc Dược Siêu nghe vậy thì bất thình lình đập mạnh tay xuống bàn trà bên cạnh, hừ lạnh một cái, không nhịn được liền cất tiếng khiển trách. “Tên tiểu tử ham chơi này, vừa mới về đây đã kịp chạy đi lêu lổng, lần trước thì là thanh lâu, bây giờ chắc hẳn lại ở đổ trường rồi. Ngoại giao của Lạc gia, giao cho nó quả thật ta rất không yên tâm...”
Thiếu phu nhân cũng không ngạc nhiên với phản ứng của tướng công bà, vẫn nhẹ nhàng châm nước, hai tay đưa chén trà lên trước mặt Lạc Dược Siêu, dịu dàng đỡ lời.
“Tuổi trẻ ham vui, phu quân bớt giận. Thiếp thân liền sai hạ nhân chuẩn bị một bàn cơm tẩy trần, đón mừng người từ Nội Giang Thành trở về”.
“Phu nhân à, không cần rình rang như thế. Dược Siêu ta, sở thích thế nào, nàng lại còn không rõ nhất hay sao?”
Phiên bà bà nghe đến đây, liền biết ý thúc giục đám nhỏ, cúi chào từ biệt lão gia và phu nhân, trật tự rời khỏi Khách Lầu.
Theo Lạc Thạch vừa nghe ngóng được, từ chính miệng mấy đứa trẻ con và Phiên bà bà, thì dịp họp chợ thôn lớn sắp tới, lại rơi vào đúng sinh thần lần thứ sáu của Yên Ngưu Chấn. Yên Tam Khôi vốn rất coi trọng mặt mũi, lại sinh được một hài tử thông minh sáng dạ, tương lai của Ngũ Yên gia Bách Tính Hạt cơ hồ đều đem ký thác trên người đứa trẻ này. Vì thế, để thể hiện thực lực, cộng với toan tính thiết lập trước cho Ngưu Chấn nhiều mối quan hệ thật đẹp với các phú hào, tông môn khác, Tam Khôi lão cũng không tiếc tâm tư, phát thiệp lấy danh nghĩa Ngũ Yên gia tới tất cả mọi người, những kẻ mà lão cho là sẽ mang lợi ích về sau cho con mình. Hiện nay tuy còn quá sớm để phô trương ra như thế, nhưng Yên Tam Khôi đã không thể ngồi im chờ đợi, cũng bởi giọt huyết mạch duy nhất vào lúc này. Nhân lúc quyền còn cao, chức còn trọng, gia tài thương nghiệp đều đang vững mạnh, mà thọ mệnh lão cũng không còn nhiều, liền quyết định đốt cháy giai đoạn, mang toàn bộ các mối quan hệ cả đời mình, thúc ép mời đến cùng một hôm. Tất nhiên là lão cũng không có hi vọng gì ở một tiểu hài nhi sáu tuổi, nhưng chỉ cần những người này - đều là tay to mặt lớn trong cả chốn quan trường lẫn giang hồ - nhận thức được Ngưu Chấn, là lão coi như đã thành công. Vì sự quật khởi của cả Gia tộc, tốn kém nhiều hơn nữa, Yên Tam Khôi cũng cam lòng.
Nhưng lão mưu sâu kế hiểm, quỷ quyệt đa đoan, thì lại chẳng giấu được ai. Yên Tam Khôi có suy tính như vậy, thì đương nhiên các phe phái đối nghịch cũng hoàn toàn nhìn ra, nên không chỉ Lạc gia, mà còn nhiều gia tộc khác, lần này đều không muốn mất mặt, đang ngấm ngầm chuẩn bị. Ngoài mấy cái kế hoạch ám muội, diệt sát, hoặc huỷ hoại thiên tài các gia tộc từ lâu đã không còn mới mẻ, thì đây nói sao cũng là dịp tốt để có thể tận mắt gặp gỡ, ‘đấu võ mồm’, thậm chí đè ép khí thế của những tên thần đồng mới nổi này, nên họ tuyệt đối sẽ tận dụng triệt để. Phần đông ở thời đại này, bị ‘huỷ danh dự, mất thể diện’ mới là đả kích lớn nhất. Từng có những đại gia tộc trong quá khứ, chỉ vì không giữ nổi hai thứ kia, mà mau chóng dẫn đến thân bại danh liệt, leo lắt tàn luỵ, không còn được ai nhắc tới.
Mải mê suy nghĩ, Lạc Thạch đã về tới Thực Dưỡng Phòng lúc nào không hay. Bây giờ mới gần mười một giờ, cũng là thời điểm chuẩn bị ăn trưa. Hôm nay có lẽ do Lão gia chủ hồi Trai, nên đồ ăn được đặc cách, nhiều và ngon hơn hẳn. Trên bàn đã dọn sẵn mọi thứ, nóng hổi nghi ngút khói, Phiên bà bà nhanh nhẹn xới cơm, luôn miệng hò hét đám trẻ ngồi đúng vị trí, không được bốc trộm. Gã cũng đã yên vị một góc, ngoan ngoãn đón lấy bát cơm to bự, chậm rãi hít một hơi thật dài đầy khoan khoái, hồ hởi nói.
“Oài... rất thơm, Phiên bà bà, các sư huynh tỷ, mọi người dùng cơm. Đệ liền không khách sao nha...”