Tầm Thần Tuyệt Lộ

Âm thanh ngân lên như chuông đồng, kèm theo đó là cả nửa ngươi bên trái Lạc Thạch tê rần, vai chính thức bị trật ra, khớp rời vị trí. Bất quá, Siêu Âm đã thành công phát động, khiến bản thân gã cũng phải ngơ người giây lát, đồng tử bắt đầu rung nhẹ.

“Đây rồi...” gã thầm nghĩ, hoàn toàn đã có sự chuẩn bị từ trước, cố ép cho sức tập trung không bị rớt xuống, ánh mắt càng thêm kiên định nhắm vào mục tiêu.

...

Tàn Báo vì bất ngờ, lập tức nhìn thấy trước mắt quay cuồng, cảm giác buồn nôn ập đến, làm hắn không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, duy chỉ có tay phải vẫn bóp mạnh, kinh nghiệm giúp Tàn Báo cứ thế vô thức siết chặt con mồi, không cho nó giãy thoát.

Nhưng Lạc Thạch lại chẳng hề hoảng loạn, như thể mọi thứ diễn ra, đều vẫn đang nằm trong tiên liệu, thấy tay dao bị khoá cứng lôi đi, gã liền chủ động tiến lại gần, miệng đồng thời hô lớn.

“Kỷ tỷ!!!”

...

Lạc Kỷ vẫn đứng lặng một góc, mắt nhắm chặt, hai tay chụm phía trước che miệng, đang run rẩy chờ đợi. Tiếng thét chói tai của Lạc Thạch vang lên, nàng bặm chặt môi, hạ quyết tâm, tay kéo tuột người bạn Tiểu Niệm xuống khỏi đầu.

Kế hoạch điên cuồng, buộc nàng phải đóng vai mồi nhử, bất quá sự sắp đặt ‘ngô nghê’ của Lạc Thành hai lần đều không ‘lọt mắt xanh’ Tàn Báo, nên mới có thể may mắn giữ mạng đến bây giờ. Tâm lý chắc chắn xác định gần như phải chết, nhưng trong tình huống hiện tại, Lạc Kỷ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ là, trong lòng nàng, luôn trỗi dậy một cái cảm giác tin tưởng khó hiểu đối với người tiểu đệ đệ này, lại thêm cả Tiểu Niệm, trước khi bị xé ra làm dây buộc, vẫn liên tục thúc giục, khuyên nàng an tâm.

“Phụt!!!” môi nhỏ chu lên, từ miệng nàng phun ra thứ sương lấm tấm xanh nhạt, phủ khắp lên mặt Tàn Báo còn đang loay hoay sắp ngã.

“Gáaa!!!”

Hắn thét lớn, mắt cay xè bỏng rát như thể bị ai tạt cả bát rượu mạnh vào, liền buông cả hai tay, bưng mặt tru tréo.

Tròng mắt Lạc Thạch đã hoàn toàn bị mạch máu dị văn sắc nét chiếm giữ hoàn toàn, gã giải khai cả Ức Thống, dồn toàn bộ ý thức vào dây chằng và gân nơi vai trái, theo hướng dẫn của Nặc lão, rút đầu xương cánh tay rơi trở lại khớp xương đòn. Tay trái tạm thời có thể cử động, nhưng lại truyền đến đau đớn dữ dội, khiến gã tỉnh táo hẳn lên, lượng andrenaline lần nữa sản sinh, lập tức hưng phấn hét dài.

Buông dao rơi xuống, tay trái liền chộp lấy cán, rồi lại lấy tay phải - vẫn đang còn lành lặn nhất trên cơ thể vào lúc này - cứ thế hết sức tự nhiên, trôi chảy vận dụng động tác ‘rũ áo’ quen thuộc, bám mạnh vào bắp tay xù xì rắn chắc của Tàn Báo, mượn sức kéo cả người vọt lên cao.


Lộn một vòng, mắt vẫn không rời vị trí huyệt Á Môn, gã như chú khỉ nhỏ, đáp xuống vắt vẻo trên gáy con gấu khổng lồ. Lạc Thạch hét lớn, đoạn lấy hết sức bình sinh, giữ chuôi dao thật chặt, đâm vào.

Cơn đau chính thức làm bùng nổ sự điên cuồng của Tàn Báo đến cực điểm, hắn với tay ra sau, tóm được tóc gã ném mạnh xuống đất.

Lạc Thạch bay ra hai ba mét, may nhờ có lá khô bên dưới dầy như lớp đệm, đã giảm thiểu chấn thương cho gã đi rất nhiều, kể cả lần này, cũng chỉ là mất đi nhúm tóc. Tuy vậy, thể lực cạn kiệt, toàn thân rã rời, năm giác quan đều đã quá tải, khiến gã cũng chỉ bò dậy, không đứng vững nổi, tựa được vào gốc trúc, lỳ lợm thở dốc.

“Thạch đầu tử, ngươi thấy sao?” tiếng Nặc lão dồn dập vang lên, cơ thể Liệp Nhân Vũ đã bị thúc ép vượt qua giới hạn từ rất lâu rồi.

Mặt không biểu tình, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn Tàn Báo chòng chọc, tay lần nữa siết lấy dao nhỏ, gã thều thào lẩm bẩm.

“Tu Nguyên giả, thật sao?”

“Phải, tên này, mới vừa có được Tụ Khí châu gần đây, nên vẫn chưa thể thành thạo. Bất quá, hắn đã thôi động được Võ kỹ đê giai...”

Tàn Báo trước mặt, không ngờ đã thực sự thành công bước vào Dựng Khí Cảnh nhất giai, dù cho Hoán Cốt Tẩy Tuỷ nhị cảnh giới kia của hắn, cao nhất cũng chỉ mới đạt đến nhị giai mà thôi.

Theo đánh giá của Nặc lão, tên này chỉ là chẳng biết bằng cách gì có được Tụ Khí châu, bởi vì tu vi nhục thân hắn quá thấp, so với Lạc Thạch mới chập chững củng cố Hoán Cốt cảnh nhất giai, chênh lệch lại cũng không nhiều. Dù cái mà Tàn Báo thi triển để đỡ lấy nhát dao thấu tim của Lạc Thạch lúc trước, được Nặc lão gọi là ‘Hoạt Nhân Mộc’, giúp hắn chiếm chút thượng phong, nhưng do mang tâm lý khinh địch từ đầu, thêm vào không nắm rõ đặc tính địa phương trong khu vực này, kết cục mới thảm hại như bây giờ.

...

Tàn Báo hắn, đường đường phó thủ lĩnh Dã Cẩu Đội, gặp dã thú liền có thể đánh tay đôi, kinh qua không biết bao nhiêu cuộc săn, giờ bị một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch tính kế ngược lại, hắn có chết, cũng chẳng thể cam lòng. Dù sau đó đã thôi động cái thứ công pháp kia, giúp bề mặt da như lớp bì giáp hoá mộc, có thể chặn được hầu hết sát thương đâm chém tầm thường, nhưng hắn cũng chỉ là miễn cưỡng, không thể che kín toàn bộ cơ thể.

Huyệt Á Môn bị đâm thấu, làm lưỡi bắt đầu cứng lại, hô hấp lập tức khó khăn, mất máu liên tục gần nửa tiếng, khiến đầu óc hắn càng thêm mụ mị. Tàn Báo chỉ còn chút sinh cơ và lệ khí cuối cùng trong mắt, bóng hình kẻ trước mặt in sâu, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ còn coi Lạc Thạch là mối đe doạ mà phải diệt trừ bằng mọi giá.

“Mộc... Tồn... phụ... tín...” Tàn Báo gầm gừ mấy tiếng khó hiểu, rồi như hồi quang phản chiếu, ầm ầm lao lên, quyết đồng quy vu tận.

...


“Phàm đệ!!!”, Lạc Kỷ lo lắng hét to, chân nàng đã mềm nhũn kể từ khi tập kích thành công Tàn Báo, bây giờ thấy gã bất động, còn tên điên kìa thì gào rú xông qua, mới lấy lại đủ dũng khí cất tiếng, nước mắt trào ra đầy trên má.

Gã vẫn trừng mắt nhìn Tàn Báo đã sức cùng lực kiệt, dần tiến vào vùng ba bước, bỗng mỉm cười lẩm bẩm “Vừa kịp lúc...”, rồi cũng không hề do dự mà bung hết chút năng lượng cuối cùng ra, vọt đi.

Tàn Báo chồm tới, Lạc Thạch lanh lẹ lách người né thoát, rồi lần lượt lấy đùi, vai, đầu của hắn làm bàn đạp, chân bước liên tiếp ba cái, thoăn thoắt nhẹ nhàng, bật nhảy lên cao.

Đồng thời lúc đó, một bóng đen khá lớn từ phía trên, bất ngờ xuyên qua vòm lá Sĩ Biệt Thụ, vút lại ngay gần chỗ Lạc Thạch, rồi từ mỏ nó phun ra vài viên sỏi nhỏ, phóng thẳng về phía Tàn Báo.

Gã thấy thế, nụ cười càng thêm rạng rỡ, Mục tử, cuối cùng cũng đến. Xoay người hai vòng trên không rồi lấy đà chúi xuống, nhắm vào mấy viên sỏi kia, gã đưa tay quét mạnh. Dao nhỏ vừa chạm, hoả mang toé ra, ngọn lửa từ đâu lập tức bùng lên dữ dội, trùm kín cả ba người bọn họ.

Mục tử lại không hề sợ hãi, chao cánh rẽ ngoặt như chớp giật, đoạn đâm thẳng vào Lạc Thạch đang dần mất đi ý thức, xông phá ra ngoài, làm gã lăn hết mấy vòng, dừng lại được liền bất tỉnh nhân sự.

...

‘Lạc Thạch’ chầm chậm mở mắt, trước mặt lại là Tinh Hà Toàn Oa hùng vĩ. Bên trong Tinh Thần Giới, tia ý thức Hiển Hoá lúc này bồng bềnh trôi nổi, ‘gã’ hiện cảm thấy mọi thứ thật tĩnh mịch, cứ như thể được ở trong bụng mẹ, chỉ việc an tâm ngủ vùi.

“Thổ Nạp!” gã thầm thì, mắt khép lại, lần nữa đề cao sức tập trung, tránh để cho ý thức mờ đi.

Nội Ngã Chu Thiên bắt đầu nặng nề vận chuyển, Lạc Thạch thở phào, trong tình trạng không còn có thể cảm thấy gì, năm giác quan ‘trôi’ đi đâu mất, thì đây chẳng khác nào cứu cánh.

‘Cảm giác’ là thứ hoạt động lại đầu tiên, gã liền mặc kệ thời gian trôi đi, điềm nhiên tận hưởng sự thư thái kỳ diệu, nhục thân trong ngoài như được gột rửa.

Não bộ, còn có một miền ‘vô thức’, sức chứa là không giới hạn, lưu trữ toàn bộ ký ức của một đời người. Tất cả những gì đã từng lần lượt trải qua, ngay từ khi còn trong bụng mẹ, đều sẽ bị ý thức ‘ném’ hết vào vùng này, lúc nào cần thì lại trích xuất ra. Tuy vậy, đôi khi, cố gắng tìm kiếm thất bại, sẽ dẫn đến hiện tượng ‘mất trí nhớ’, và được chia thành hai kiểu.

Thứ nhất, tổn thương ‘đường dẫn’ đến ‘dữ liệu’ cần truy cập, thường xuất phát từ chấn thương vật lý nơi não bộ. ‘Ký ức’ là một dạng thông tin, tồn tại vĩnh viễn trong vùng vô thức, Y Học Trái Đất thời đại gã đã chữa trị thành công rất nhiều trường hợp giống như thế này, bằng phương pháp cấy ghép nhân tạo.

Còn kiểu thứ hai, là những thứ ẩn quá sâu bên trong vùng ‘vô thức’, can thiệp ngoại khoa cũng không thể lần ra. Chúng - những ký ức cực kỳ bí ẩn, mang thông tin hữu ích, trợ giúp cho việc giải mã nguồn gốc bộ gene người - bị vùi lấp ở tận cùng, chỉ thỉnh thoảng vô tình được kích hoạt.


‘Ký ức bào thai’ là một trong số ít thông tin quý giá đó, toàn bộ tế bào trên cơ thể đều cảm ứng được với cái cảm giác vi diệu này, mà mau chóng tái sinh. Và bằng cách nào không rõ, gã thành công rút ra ‘Ký ức ẩn’ trong miền vô thức, thúc ép đánh lừa cơ thể tiến vào trạng thái thai dưỡng.

Nơi Tinh Thần Giới, ‘Lạc Thạch’ đang phát sáng, tinh điểm li ti. Gã bó gối, bất giác làm thành tư thế ‘Thuỵ Đồng’, đồng thời duy trì Thổ Nạp, từng chùm hạt lấp lánh, xuất hiện quấn lấy thân mình, kéo về phía xa vô tận, kết nối trực tiếp với Tinh Hà Toàn Oa khổng lồ, lập tức hình thành một vòng tuần hoàn khép kín.

...

“Àooo...”

“Thêm đi Mục tử, ta vẫn chưa tìm thấy tia Tinh Hồn Nguỵ Hoá kia, tạt tiếp!!!” giọng Nặc lão lại giống như không hề lo lắng vang lên, ra lệnh.

Vừa nãy, khi còn đang không thể nhìn ra tình trạng Lạc Thạch, thì một màn thình lình diễn ra khiến lão từ ngạc nhiên, lập tức chuyển sang mừng quýnh. Tên tiểu tử này, trong hoạ được phúc, thế mà lại đang bước vào giai đoạn tiến giai. Bất quá, lần đột phá này, có phần hơi kỳ dị, quanh người Lạc Thạch như nổi xoáy vô hình, lá khô nhẹ nhàng cuốn lên, rừng trúc Quân tử cũng không gió tự reo.

Thiên Địa chi Khí có chút cuồng loạn, đồng thời thân thể gã khẽ rung lên một cái, dị tượng mới vừa chỉ kéo dài khoảng mấy tức liền biến mất.

Rồi từ lúc đó đến nay, là hơn mười phút, Lạc Thạch vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục ý thức, nhưng bắt đầu phát ra tiếng ngáy.

Cơ thể đã lành lặn hoàn toàn một cách kỳ diệu, Nặc lão kiểm tra sơ qua một lượt, rồi mới sai Mục tử ngậm nước ao nhỏ dội cho gã tỉnh.

...

“Dừng!!! Dừng lại!!!”

Lạc Thạch bật dậy, né được lần phun thứ mười mấy của Mục tử, vuốt vuốt mặt, vừa xua tay vừa hét.

Liếc nhìn chung quanh, nhận ra Mục tử đang đứng đó, gã mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn mỉm cười yên tâm kiểm tra thân thể mình lúc này.

Mục tử và Nặc lão cũng yên lặng chờ đợi, mọi hiểm hoạ đã tiễu trừ xong, Lạc Thạch hồi phục nguyên vẹn, giờ có thể yên tâm được một chút.

Ngẩng đầu lên, Lạc Thạch cười toe, đoạn tiến lại, khoác vai Mục tử, hiện đã cao bằng gã, nói lớn.

“Mày về chậm chút, là đời này sẽ phải đại náo tam thiên một mình đấy, con cú lợn này...”


...

Nặc lão đằng hắng sau khi hai cái tên kia tay bắt mặt mừng kiểu khá là bạo lực, rồi mới cất tiếng.

“Thạch đầu tử, cơ thể hiện giờ, ngươi thấy thế nào?”

“Vãn bối cũng không rõ nữa, chỉ thấy toàn bộ đã hồi phục, nhưng kỳ lạ là, cảm giác trong đó, kéo dài gần cả năm trời...”

“Đó chính là cơ chế đặc biệt mỗi khi Tu Chân giả đột phá tiểu cảnh giới, sẽ cho họ một hồi tạo hoá nho nhỏ, phục hồi phần nào tổn thương trước đó của nhục thân...”

Nặc lão gọi nó là ‘Hoàn Nguyên’, tu vi Tu Chân giả càng cao, sẽ càng thể hiện ra mạnh mẽ. Bất quá, cái tên Lạc Thạch này... Không chỉ hồi phục toàn bộ, thậm chí còn ngủ quên luôn trong tình trạng vừa đột phá xong.

Gã nhíu mày, cảm giác khi trước, cực kỳ rõ ràng, chính là cơ chế ẩn của ‘cỗ máy thân thể’, dựa vào Thế giới thức thần mà kích hoạt trở lại. Khi gã thành công kéo ra Ký ức bào thai, đưa chúng nhập vào tiềm thức, tế bào khắp cơ thể hò reo mà không ngừng nhân lên, đẻ da sinh thịt.

Và hơn nữa là, Lạc Thạch tuỳ nghi khống chế Tinh Thần Giới, nhẩm đếm, dù rõ ràng đã cố kéo thời gian thật chậm, nhưng cũng chỉ hơn chín tháng trong này là bị cưỡng ép tỉnh dậy, còn ở bên ngoài, mới có khoảng mười phút trôi qua.

“Đây hẳn là vừa đột phá, nhưng không phải tiểu cảnh giới. Vốn dĩ ngươi đã bước vào Hoán Cốt cảnh đệ nhất giai, lần này lại may mắn mở ra Tẩy Tuỷ, thu nhập không nhỏ a...”

“Ra là vậy...” gã lẩm bẩm, đoạn sực nhớ ra cái gì, mới dáo dác kiếm quanh.

“Không cần tìm. Tên kia giãy giụa được một lúc thì đứt hơi, chết cháy rồi. Còn tiểu cô nương Lạc Kỷ, ngươi tự xem...”

Nàng đang tựa vào một gốc cây gần đó, ngủ ngon lành như không biết chuyện gì xảy ra. Lạc Thạch thấy vậy thì cười tủm tỉm, lần này, cô bé chắc cũng phải nuốt nhầm mất mấy ngụm rượu.

Ngay lúc mới tới rừng trúc Quân Tử, Lạc Thạch đã tò mò nếm qua một cái lá bình thường, liền nhận thấy có vị cồn còn đọng lại. Liên hệ với tính chất đặc trưng, lại lần nữa thử ăn Tâm Diệp, vị này biến mất, nhưng rõ ràng khả năng sát khuẩn lại tăng mạnh, gã phát hiện hẳn là do Thục Nữ Lệ Sương ảnh hưởng.

Kế hoạch bắt đầu bằng việc, Lạc Kỷ hi sinh Tiểu Niệm, đồng thời nhai nát và giữ lấy thật nhiều Tâm Diệp trong miệng. Sau đó, Lạc Thạch kéo nàng tới chỗ bát gỗ, ngậm một phần Lệ Sương hứng được, chuẩn bị cho cái bẫy thứ hai. Cô bé tự kỷ nhưng tinh thần vô cùng quật cường, cả quãng thời gian gần nửa tiếng hai bên chém giết, đều tuyệt đối im lặng. Tiếng hét lúc đầu, cũng là do Lạc Thạch giả giọng làm ra, dẫn dụ Tàn Báo.

Còn sự xuất hiện của Mục tử, là khi gã vừa kịp nhận được Viễn Lý Hồn Giao, mới chốt hạ hành động. Nhiệm vụ theo lời Lạc Thạch giao phó, nó phải đi kiếm mề Sa Kê đã được sấy khô, xong rồi lập tức đến đây.

Loài gà ăn cát sông Võng Hà, lấy mề của chúng đem phơi, quắt lại sẽ trở thành ‘điểm hoả’, bắt cháy rất nhạy khi va chạm mạnh vào, nhất là đối với kim loại. Chỉ nhà phú hộ mới mua chúng về để nhóm lửa, vừa nhanh vừa dễ bảo quản, kể cả Lạc Dược Trai, cũng đặt hàng của Dã Cẩu Đội khá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận