Chân thấp chân cao, Lạc Thạch xiêu vẹo một hồi, hết sang trái mấy bước, lại sang phải mấy bước, như thể gã đang tìm kiếm một cái gì đó, ra tới tận giữa vườn, mới ngồi xuống xếp bằng.
Gã vẫn liên tục duy trì Thổ Nạp ở mức kịch trần, bởi theo lời Nặc lão nói, Chu Thiên càng quay nhanh, Nội Khí Tự Đả sẽ lại càng hữu hiệu. Vừa chạm đất còn chưa kịp ấm mông, lá khô trong sân không gió tự lay động, khoảng không quanh người Lạc Thạch như xuất hiện xoáy tụ vô hình, lấy Khí Hải Huyệt làm tâm, mạnh mẽ hút vào Thiên Địa chi Khí.
Hơi thở chầm chậm trở về trạng thái ổn định, gương mặt gã lập tức giãn ra, đau đớn ở những phần cơ bắp do Phá Cực gây nên, đang được nhẹ nhàng ôn dưỡng mà dần biến mất.
Các phòng gỗ trong Trai, Lạc Dược Anh cố lão gia chủ đã dồn tài lực, dụng công, bỏ vốn lớn để dựng nên, trông có vẻ đơn sơ nhưng toàn bộ đều trực tiếp được xẻ ra từ Sĩ Biệt Thụ, hè mát đông ấm, chống chọi rất tốt khí hậu ẩm thấp ở vùng Nam Cương, lại vô cùng vững chãi, hoàn hảo dùng làm vách nhà. Bất quá, đặc tính của gỗ Sĩ Biệt cũng khiến cách ly một phần Thiên Địa chi Khí lưu thông, nên không phù hợp trong việc xây dựng phòng tu luyện, bởi chúng sẽ cản trở quá trình Thổ Nạp. Nhất là khi nhu cầu hấp thu của gã đột ngột tăng cao, liền dễ dàng nhận thấy, trong phòng thiếu hụt đi lượng Khí trầm trọng. Vừa rồi, Nặc lão mau chóng hiểu được vấn đề, bèn thúc giục Lạc Thạch thoát ly phòng gỗ, hướng dẫn gã tự theo sự mẫn cảm của bản thân, lựa ra vị trí nào trong vườn, mà nơi đó cơ thể phản ứng lại một cách thoải mái nhất, thì lập tức đả toạ.
Chỉ mất một lúc sau, gã kết thúc Thổ Nạp, từ từ mở mắt, ngạc nhiên khi mọi đau đớn gần như tan hết. Đứng dậy thử vận sức hoạt động cơ thể, ngẫu hứng đánh ra mấy đường, Lạc Thạch thầm đánh giá qua lần nữa, đoạn mới cất lời.
“Nặc lão, cảm giác xuất quyền rất tốt, tốc độ phóng ra thu về được nâng lên, mà gân cốt không phải chịu mấy áp lực...”
“Điều đó là đương nhiên, Tẩy Tuỷ vốn là có tác dụng như vậy. Ngoài việc đặt nền móng cho hệ thống Kinh Mạch, cũng sẽ giúp cường hoá nhục cân của ngươi.”
Thực Quyền hoàn toàn lấy cơ thể con người làm cơ sở, cốt, nhục, bì chủ yếu để chống chịu va chạm, nên thường yêu cầu rắn chắc. Còn tấn công hay né tránh, lại cần tốc độ, việc này do dây chằng và gân đảm nhiệm phần lớn. Quyền pháp tay không dùng để đào tạo Đặc chủng ở TUE, không có đòn thế hay miếng đánh cố định, toàn bộ là xuất kỳ bất ý, nắm được sơ hở lập tức tận dụng triệt để. Thế nên, ‘khoảng cách’ trong Thực Quyền được coi như yếu tố sống còn, cần phải tính toán thật kỹ, sao cho dễ dàng tiến thoái, và quan trọng hơn cả, giữ lại cho mình không gian tối thiểu đủ rộng để ra đòn.
Nhất Đại Tông Sư thời Hoa Hạ cổ trên Trái Đất, vẫn luôn tìm cách thu bé cái khoảng cách này, để hoàn thiện kỹ năng thuấn sát đối thủ của mình. Đỉnh cao thể thuật Nhân loại trước thế kỷ 21, gọi tên Lý Chấn Phiên, cao thủ Cổ Triệt và Trường Minh Quyền, người luyện thành cú đấm một ince (#1) vô cùng nổi tiếng. Còn đến thời đại gã, rất nhiều giới hạn của con người đã bị phá vỡ, đơn cử đội Neo số 0, đều có thể tái hiện lại cú đấm huyền thoại, với khoảng cách chỉ còn nửa ince. Tất nhiên sức sát thương không thể đạt được như khi thoải mái tung quyền, nhưng cũng hoàn toàn đủ lấy mạng đối thủ nếu rơi trúng vào tử huyệt, trong tính huống bất ngờ.
Tốc độ tại điểm va chạm của quyền đầu càng lớn, xung lực cũng sẽ càng khổng lồ, như vậy, với khoảng cách ngắn nhất, đòi hỏi người ra đòn phải đạt được tốc độ cao nhất có thể. Tất cả, đều gói gọn lại, xoay quanh duy nhất chữ ‘thuấn’ kia, hay nói cách khác, trong tình huống trọng lượng không đổi, ‘gia tốc bộc phát’ sẽ là chìa khoá của toàn bộ vấn đề (#2). Theo Giải Phẫu học, cơ thể được hỗ trợ vận động bởi hệ thống dây chằng và gân, và chúng cũng quyết định mức độ linh hoạt dẻo dai của khổ chủ. Dây chằng mang khả năng đàn hồi đáng kinh ngạc nhờ ái lực, sức co giãn không thua bất kỳ một vật liệu nhân tạo nào, nên nếu tìm được phương pháp giúp cường hoá thứ này, gia tốc bộc phát lúc ban đầu cũng sẽ đội lên với cấp số nhân (#3).
Chúng hoàn toàn là những kiến thức phổ thông, duy chỉ có cái khó ở đây, là dù biết chắc như vậy, nhưng nền móng cơ thể con người thì không phải muốn phá ra bao nhiêu thì phá. Bất quá, Thiên Diễn Tinh Cầu lại mang đến cho Lạc Thạch cơ hội để thử nghiệm, những gì tại Trái Đất bị đánh giá ‘bất khả thi’, đều có thể được ‘biến’ thành hiện thực. Thân thể vốn dĩ là một kho tàng vô hạn, tiềm năng của nó còn chưa khai thác đến tận cùng, bởi vì Khoa Kỹ vẫn luôn tồn tại ít nhiều những hạn chế nhất định.
Hít thật sâu, gã lẳng lặng ngắm bầu trời thu trong xanh phía trên đầu, tinh thần phấn chấn vô cùng. Kỳ ngộ mà lão Thiên chia cho chúng sinh là bình đẳng, chỉ một cơ duyên nho nhỏ, nếu rơi vào tay người nhạy bén, liền trở thành bước đệm để dẫn tới thành công, trái lại, trước mũi kẻ phàm phu thì cứ như thế mà vuột mất. Hoàn cảnh bản thân hiện giờ, xác thực đã khá khẩm hơn quá khứ, nên gã thậm chí còn hết lòng trân trọng cái sinh mệnh này, tận mọi khả năng để vươn lên. Thiên không ngoài kia còn quá nhiều điều thú vị thôi thúc trí tò mò, Lạc Thạch cũng dần lĩnh ngộ con đường mình phải đi, nên tâm tính đã quyết, triệt để truy cầu, thực sự nghiêm túc với cơ hội thứ hai mà gã từng may mắn nhận được.
...
Sáng sớm, dù Bách Tinh Yên Tiệc ngoài kia vẫn đang diễn ra, nhưng mọi việc trong Lạc Dược Trai thì đã lại trở về như thường nhật.
Bọn trẻ hiện tập trung ở Thực Dưỡng Phòng, rôm rả bàn luận, từ miệng mấy đứa Niên, Khải, Ngoan mà biết được tình huống tại Yên Tiệc ngày hôm qua. Rồi cũng không hiểu chúng chế biến câu chuyện kiểu gì, khiến cả đám tranh nhau phán đoán, đưa ra vô số bình phẩm, Lạc Thường Lạc Mẫn còn quá khích tới nỗi, hung hăng chỉ mặt nhau. Nguyên nhân, không quá khó hiểu, đều xuất phát từ lòng ái mộ dành cho Lạc nhị thiếu, ‘anh hùng truyền miệng’ của toàn bộ lũ trẻ con trong Trai.
“Két...” cửa Thực Dưỡng Phòng bật mở, người đến là Tuỳ lão sư, hôm nay thậm chí còn luộm thuộm hơn mọi ngày.
Cả bọn đang hăng hái cãi nhau, thấy thế liền im bặt, bỗng ngó thấy phía sau còn một bóng hình nữa, vô cùng nhàn nhã bước vào, nụ cười nửa miệng vẫn thường trực trên môi.
“A, là Dược Việt tiểu thúc thúc, người lại qua dạy chữ...”
“Tiểu thúc thúc lâu lắm không về thăm chúng ta rồi đấy nhé!”
Tiếng chào hỏi thân thiết lại nổ ra giòn tan, Lạc Dược Việt đích thực rất được lũ trẻ trong Trai hoan nghênh, nét lạnh lùng quen thuộc cư nhiên biến mất, thay vào đó là gương mặt vô tư mà ngoại nhân khó bao giờ bắt gặp.
...
Cát trắng trong khay được lấy ra, bên trên hiện chỉ còn để một tầng bột đen lay láy, thỉnh thoảng lại phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy Lạc Thạch nhíu mày ngẫm nghĩ, Lạc Vinh bên cạnh liền giải thích, đây là cách dạy chữ chỉ tiểu thúc thúc mới có, còn đặc sắc hơn cả ‘hoạ tự’ của Tuỳ lão sư, kêu gã từ từ thưởng thức.
Lạc Dược Việt đứng sát khay hắc sa, tay nhẹ nhàng lướt hờ hờ trên bề mặt, giọng từ tốn lôi cuốn, cất lời.
“Câu chuyện ta muốn kể, là chữ ‘Tâm’, cùng truyền thuyết trong Dân Gian Phàm Nhân ca thoại dị bản, về tình bằng hữu vô dục vô cầu của Tâm Giao Nhị Đế...”
Dân gian có câu, ‘tri âm tri kỷ’, người thấu hiểu được tiếng đàn mình, đồng thời cũng sẽ thấu hiểu cả cái bản ngã sâu kín giấu trong tâm hồn, từ đó, trở thành thứ vượt qua tình bằng hữu thông thường, kêu là ‘bạn tâm giao’.
Thần thoại phàm nhân kể rằng, Huyền Hoạ và Tuệ Cầm, một người hoạ thuật như thần, một người cầm nghệ phục chúng, từ thuở thiếu thời, không hẹn mà gặp, lại bị tài hoa của nhau hấp dẫn mà trong lòng đều bội phục đối phương.
Bất quá, tình bằng hữu của họ, không có cắt máu ăn thề, cũng chẳng dập đầu bái lạy, đôi thiếu soái, thiên chi kiêu tử ấy cứ thế phiêu du, cùng nhau nghiên cứu âm luật hoạ ý, để lại cho đời vô số tác phẩm kinh điển lưu truyền. Đến cuối cùng, khi mà Thất Thiên Khiển phủ khắp Phàm Nhân Lục Địa thời hỗn mang, yêu linh đồ thán, quỷ khóc thần gào, hai người họ không chút do dự, đốt cháy sinh mệnh cả đời, sử bút vẽ từ hư hoá thực tái tạo Thiên Địa, dụng tiếng đàn như động chân tình xoa dịu tâm can, dẫn dắt phàm nhân vượt qua cơn hoạn nạn, đẩy lùi đau thương kéo dài ngàn năm.
“Thần thoại Phàm Nhân, tất nhiên chỉ cho người ta xem mặt sáng. Công của Nhị Đế thực sự to lớn, nhưng mặt tối đằng sau, trong truyền kỳ Tu Chân giả, dù đã loại bớt những tin đồn vớ vẩn, thì cũng vẫn còn đáng sợ hơn rất nhiều...” Giọng Nặc lão lại đều đều vang lên, như bao lần, luận ra chỗ khác biệt.
Huyền Hoạ, vốn là một bức hoạ đồ của vị đại năng vô danh thời kỳ Hỗn Độn Sơ Khai, gặp được cơ duyên mà tồn tại, trải qua ức niên, đến tiền Viễn Cổ thì hoá linh, mang phàm danh Tâm Tưởng. Hoạ thuật liền khỏi phải bàn đến, chỉ riêng Thần kỹ ‘Hoạ Tưởng Vi Thực’ - mọi thứ y vẽ ra đều có thể chân thật hoá - cũng đủ hiểu tu vi của Huyền Hoạ Linh Đế cao cấp bậc nào.
Còn Tuệ Cầm, cùng trong thời kỳ tiền Viễn Cổ đó, thực lực nổi lên tương đương Huyền Hoạ, cũng là một sủng vật Thiên Địa, vô tình đoạt kỳ ngộ, nhưng trái lại hoá yêu. Từ một sợi cầm ti (#1) của cây đàn bỏ đi, liền chuyển thân biến thành kiêu tử Yêu tộc, tự lấy tên Giao Thoại, dùng cầm nghệ thể hiện tấm lòng, thấu tận trời cao, đem thương sinh cảm nhiễm và xoá mờ bi ai.
Nếu Huyền Hoạ Linh Đế sôi nổi nhiệt huyết, thì Tuệ Cầm Yêu Đế lại tĩnh lặng như gương, kết hợp với ‘Cầm Thoại Tri Âm’, Thần kỹ làm nên tên tuổi y, cho phép khống chế mọi tình cảm giấu kín trong lòng người nghe, tuỳ tâm sở dục.
Đôi bạn tri kỷ này vì thế mà bị cả hai bên Linh tộc Yêu tộc phản đối kịch liệt, nhất là khi, Yêu Linh nhị tộc từ thời xa xưa đã tồn tại nhiều mẫu thuẫn vô phương hoà giải.
Kết cục của cặp bằng hữu tâm giao ra sao, Tu Chân giới cũng không quá rõ ràng, nhưng minh chứng cho tình bạn giữa họ thì vẫn nguyên vẹn cùng tháng năm. Trên khay hắc sa xuất hiện dị tượng, theo hai tay Lạc Dược Việt thôi động, những hạt cát kia dần tự cuốn quanh, uốn lượn tựa dải lụa, đoạn tập hợp lại như đàn ong li ti, ngưng tụ thành hai thân ảnh kích thước cỡ trẻ sơ sinh.
Lạc Mẫn không kiềm chế được mà trầm trồ, Nhị Đế với vẻ đẹp soái nam tử, thông qua kỹ năng điều khiển hắc sa kỳ dị của Dược Việt tiểu thúc, được thể hiện chân thật đến bất ngờ.
Huyền Hoạ, tóc buộc cao, vài lọn buông ra phất phơ che ngọc diện, khoác áo bào đơn giản đầy nho nhã, hai tay nắm bút dài như trường thương, trên thân bút còn nhìn thấy rõ ràng bảy lỗ nhỏ. Ánh mắt y cực kỳ sống động, tư thế co một chân, chúc đầu bút xuống phía dưới, đang thong dong viết chữ ‘Tâm’ vô cùng sắc nét lên một phiến lụa mỏng.
Đầu kia dải lụa lại là ống quyển trục lớn, gần nửa bị chôn chặt dưới nền ‘đất’ từ hắc sa trên khay. Tuệ Cầm nhàn nhã ngồi vắt chân bên cạnh, một tay từ hoạ quyển kéo ra dày đặc hắc ti, tay kia đặt nhẹ vào ‘dây đàn’, làm cái thủ ấn chuẩn bị tấu lên nhạc khúc. Nụ cười bình dị, tóc xoã tự nhiên, trán đeo vòng suông đơn giản, mắt y khẽ nhắm, thái độ ung dung như đang chìm trong cảm ngộ.
Lạc nhị thiếu kết thúc bài giảng bằng một cái phất tay, hai hình ảnh từ hắc sa lập tức chuyển động như thật, đầu bút không ngừng viết ra chữ Tâm rồi lại xoá đi, còn hắc ti dưới từng ngón tay Tuệ Cầm thì liên tục nhảy nhót.
Bọn trẻ con tròn mắt ngắm nhìn, cảnh tượng vi diệu bậc này, có xem cả trăm lần cũng vẫn thấy chưa đủ, nên chẳng ai bảo ai, tất cả đều cố giữ yên lặng như sợ cát đen tán mất.
“Ài dà, là Hắc Ngọc Sáo Bút và Kim Ti Hoạ Quyển. Trong hoạ có âm, trong cầm có ý. Giao Thoại trao cầm ti bổn mệnh của mình tới tay Tâm Tưởng, kết làm ngòi bút, thì Tâm Tưởng cũng đem hoạ đồ chân thân đưa cho Giao Thoại, luyện chế khung đàn. Nếu họ cùng nhau phối hợp, tận khả năng liền có thể sáng tạo thế giới. Thực đáng tiếc, tình bạn tri âm tri tâm như vậy, mặc dù đã bỏ xa thù hận, nhưng cũng khó lòng vượt trên định kiến, mà nhận được sự đồng thuận của thân tộc...”
Nặc lão thở dài, thần thoại Tâm Giao Nhị Đế, lần nữa là minh chứng sống động cho cái thời đại sức mạnh vi tôn này. Muốn bảo vệ bằng hữu của ngươi, vậy không còn con đường nào khác ngoài tăng cường thực lực, thì mới có đủ tư cách chọc đui mọi ánh mắt dòm ngó từ ngoại nhân.
(#1): =2.54 cm. Cú đấm một ince có thể hỏi thêm google-sama nhé.
(#2,3) K = 1/2.m.v^2
F = m.a
( Trích lược: SGK Vật lý lớp 10) >_<
(#4): dây đàn.