Ván đấu kết thúc, Thực Dưỡng Phòng lại nổ ra những tràng pháo tay đầy phấn khích, đứa nào cũng đều hết sức thích thú với món quà của Dược Việt tiểu thúc, nhìn Lạc Phàm thập ngũ đệ đầy hâm mộ, bộ thẻ trúc Nhân Phẩm này vô cùng đặc biệt và đồng thời cũng được chế tác cực kỳ thẩm mỹ.
Gã trầm ngâm, thầm nhẩm lại cách chơi, rồi cũng mỉm cười, thưa với Lạc nhị thiếu.
“Vậy tiểu điệt xin phép được tham gia ba ván. Tiểu thúc thúc, cảm phiền người xào thẻ”.
Nghe vậy, Lạc Dược Việt cười rất tươi, song thủ lần nữa thôi động, đoạn giới thiệu sơ qua về xuất xứ và đặc điểm của bộ thẻ trúc này.
“Không cần sợ hãi, bản nhị thiếu bẩm sinh đã mang khả năng điều khiển đồ vật kim loại, chuyện này trong Trai hoàn toàn chẳng phải bí mật gì to tát, tương tự Lạc Kỷ, có thể giao tiếp với Tiểu Niệm, hiểu được Lạc Ngôn vậy, đều cùng gọi chung là dị năng thiên phú. Bất quá, có lẽ ta tư chất tu luyện hơi tệ, nên khả năng này cũng không mạnh mẽ như mọi người lầm tưởng, phục vụ việc trêu ghẹo cô nương là chính thôi...”
“Nhị thiếu gia, người còn tuỳ tiện hơn cả ta nữa, ai lại đi dạy trẻ con như thế bao giờ cơ chứ?” Tuỳ lão sư bên cạnh đằng hắng mấy cái, khiến cả đám trẻ con cười bò, không khí thực sự giống như huynh trưởng đang chơi cùng các em trong nhà, rất vui vẻ, và cũng rất thân thiết.
Lạc Thạch nhíu mày, Lạc Dược Việt quả thật cẩn thận, rõ ràng đang nói dối, hẳn vì muốn che giấu sức mạnh thực sự của bản thân, càng chứng tỏ lời Nạc lão nói về tham vọng Lạc gia, là hoàn toàn có cơ sở.
Theo lời y, Sấm Thời Dự - đại công tử Sấm gia, một trong vài dòng dõi trâm anh thế phiệt thuộc An Sinh Công Đoàn, là Gia tộc lâu đời bậc nhất Giang Thành - vì muốn kết giao bằng hữu, đã dụng tâm cho chế tác bộ ‘Tinh Vẫn Bài’ làm quà gặp mặt. Thứ này cầu kỳ tới nỗi, sử dụng Ô Kim phủ ngoài, ruột theo truyền thống vẫn được làm bằng trúc Quân Tử, nhưng bên trong chứa huyền cơ, mỗi lần tiếp nhận Nguyên lực của Lạc Dược Việt, sẽ tự kích hoạt mà hiển hoá ra những hình mẫu Pháp Khi đã lưu sẵn trươc đó. Thuần tuý chỉ là đồ vật phục vụ giải trí, nhưng cũng được làm xa xỉ như thế, giá trị tuyệt không nhỏ, liền đủ hiểu tài lực Sấm gia cỡ nào. Họ ngoài giỏi chế tác đồ tinh xảo, thì khả năng bẩm sinh của gia tộc này mới là điều khiến những người khác tò mò: xem tử vi, luận tướng số.
Ông trời trao cho Sấm gia Huyết Kế Giới Hạn thuộc loại hiếm gặp, là ‘Khứ Lai Nhãn’, giúp tộc nhân thức tỉnh thấp thoáng ‘nhìn trộm’ được Thiên Ý. Nếu có thể giải được Thiên Cơ, tuỳ vào mức độ, nhẹ nhàng thì xem trước đời người, còn nghiêm trọng thậm chí có thể nắm giữ vận mệnh cả một thời đại. Tuy nhiên, tiết lộ Thiên Cơ, đồng nghĩa nghịch thiên tu hành, liền phải đánh đổi bằng thọ nguyên. Nghe nói, Sấm gia sở hữu bý kỹ riêng để trì hoãn hoặc triệt tiêu bớt Thiên Đạo cắn trả, bất quá, sức người hữu hạn, có những kẻ cố moi móc sâu vào, lập tức mang hoạ nơi thân, rước lấy Thiên Khiển, hôi phi yên diệt. Đáng sợ hơn nữa, những ai đã thức tỉnh Khứ Lai Nhãn, tuổi thọ không vượt quá năm mươi ba, huyết mạch càng mạnh mẽ, hưởng dương càng ngắn lại.
Khứ Lai Nhãn vừa là món quà trời ban, nhưng đồng thời cũng như lời nguyền định tử, vô phương cải mệnh. Sấm Thời Dự mặc dù không muốn, lại vẫn trở thành thiên tài ngàn năm khó gặp, tài vượt tiên tổ Sấm Đạt Vân của chính y, nên tuổi thọ bị tiên đoán không đến nổi tứ tuần. Hiểu ý trời, thấu mệnh người, hiển nhiên Sấm Thời Dự không phải kẻ thất phu, trái lại, dường như nhận thức được bản thân vắn số, y rất khôn ngoan, khéo sử dụng thiên phú thần thông của mình làm lợi cho gia tộc, mà tỉ dụ, Chế tác đồ Mỹ nghệ huyền ảo là một trong các hướng phát triển chủ đạo của Sấm gia hơn chục năm nay. Ban đầu ai trong tộc cũng khó hiểu với quyết định của Thời Dự y, nhưng Sấm gia từ thời Sấm Đạt Vân tồn tại duy nhất một Gia Quy truyền xuống, “tiếng nói của kẻ có huyết mạch mạnh mẽ nhất đồng thời sẽ đại diện cho toàn bộ Sấm gia”, nên mọi thứ đều nhất nhất làm theo.
“Sấm gia danh tiếng vượt biên giới Giang Thành, trải khắp cả Thập Minh, thêm vào những thứ đồ chơi dân gian vô cùng tinh vi, thậm chí bên ngoài Nam Cương, ngay tại Cảnh Môn Đại Đế Quốc cũng biết tới. Sấm gia này so với Nặc gia của lão phu, dù có kém một đoạn, nhưng không thể khinh thường được đâu. Bộ thẻ trúc Nhân Phẩm, mô tả được ra những Thần Khí mà ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua, tồn tại vài lời đồn đoán, là do Sầm Đạt Vân, lão tổ bọn họ, vốn là một ‘Chiêm Bốc Sư’, dựa vào Chiêm Tinh Thuật mà sáng tạo ra đó.”
Nặc lão gật gù, xem ra, Sấm Thời Dự trong lời Lạc Dược Việt, thực sự lợi hại phi thường. Gã nhún vai, đoạn lẩm bẩm.
“Vãn bối phỏng đoán, Sào gia hẳn phải rất được Sấm gia ủng hộ, mới có thể vững chắc ở Giang Thành này như vậy. May mắn thay, Sấm gia vì e ngại Thiên Khiển, không dám tự mình tạo dựng một phương thế lực, trực tiếp đứng lên tranh chấp, mà họ tỉnh táo chọn lựa con đường phò trợ, trở thành người đưa tin của Thiên Đạo. Khôn ngoan thật...”
Suy luận của Lạc Thạch là hoàn toàn có cơ sở. Mặc dù hiếm, nhưng trên Thiên Diễn Tinh Cầu cũng có không ít cách để tiên đoán vận mệnh, chỉ là, những người thấy được quá khứ vị lai, sống lâu thì tuyệt nhiên chẳng ai ngu cả. Giang Thành này, địa linh nhân kiệt, liếc mắt cái đã gom đủ số người tài đầy hai bàn tay, nên Sấm gia định cư ở đây đã lâu, tin rằng phải có lý do.
Nặc lão nghe vậy, không khỏi vuốt râu đồng thuận. Nặc gia của lão xuất xứ xa xôi, ở đó cũng được coi như là hùng cứ một phương, đã từng bước trở thành mạnh mẽ, thanh danh lan toả khắp Phàm Nhân Lục Địa. Lão rất hiểu căn cơ thâm sâu của một Gia tộc cỡ Sầm gia, bất tri bất giác thở dài.
“Phàm tiểu điệt, nếu không còn gì thắc mắc về luật chơi, vậy chúng ta liền có thể xem thẻ. ‘Tam Giới Triệu Hoán Pháp Khí’ hiện giờ, bắt đầu thôi!”
Lạc nhị thiếu phát khẩu lệnh, chen ngang vào câu chuyện giữa hai người Nặc lão, kéo Lạc Thạch về lại thực tại.
“Trước mắt, cứ chơi thử đã, mọi việc khác tạm gác sang một bên”, gã tặc lưỡi, sức tập trung lần nữa lại được đề thăng.
...
Rừng trúc Quân Tử, gần ao nước nhỏ, mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường, dấu vết của trận chiến một ngày trước đã hoàn toàn biến mất.
Khu vực Ngoại vi Vạn Thụ Sương Lâm quanh Bách Hộ Thôn cũng ít người lui tới, nên đúng là chỗ lý tưởng để làm chuyện mờ ám, chẳng hạn như, ngay lúc này, dưới mảnh rừng hoa Thục Nữ, nơi Lạc Thạch từng hứng lấy Lệ Sương, xuất hiện hai bóng người.
Một người toàn thân khoác áo choàng đen, mũ trùm đầu kín mít, khiến gương mặt thấp thoáng bị che đi, yên lặng ngắm thảm hoa Thục Nữ đỏ thẫm, đang dần đến cuối thu mà úa tàn.
Phía sau y, thân ảnh kia vẫn nhẫn nại quỳ một gối, đầu khẽ cúi, chờ đợi.
“Đổ Si (#1)”, giọng oanh vàng, nhẹ nhàng trong vắt như pha lê vang lên, người mang hắc bào, không ngờ lại là nữ tử “Mộc Trường Tồn, thực sự đã chết?”
“Kim Thiền (#2) tiểu thư, thuộc hạ đã kiểm tra rất kỹ, chắc chắn không có sai lầm. Xác của Mộc Trường Tồn cũng được ta xử lý qua, tạm thời việc này chưa có người phát hiện...”, kẻ đang quỳ phía dưới ngẩng đầu lên trả lời, đích thị, là Tật Lang - Đội trưởng của Liệp Thương Dã Cẩu Đội kia.
“Ngươi sai rồi, việc này rất có khả năng đã bị lộ”, hắc bào thiếu nữ lên tiếng, cắt ngang lời y “Mà còn là người quanh đây làm ra!”
“Ý tiểu thư là, hung thủ không phải bọn họ?”
“Còn chưa thể khẳng định...”, Kim Thiền nhấc tay, khẽ lật đám lá vẫn đang co rúm của Hoa Thục Nữ lên, để lộ thân dây leo phía dưới, bò một hàng dài Bộc Nghĩ, đoạn tiếp lời “Cái bẫy này, nếu không phải Mộc Trường Tồn sắp xếp, thì cũng là tác phẩm của mấy tên kia. Thêm vào hiện trường ngươi mô tả, chứng tỏ bọn chúng là người có kiến thức về vùng này, cài đặt cơ quan chủ động tập kích hắn, nên không cần biết bên nào, phải tìm cho ra!”
“Thuộc hạ lãnh mệnh!” Tật Lang đầu cúi thấp, tôn kính hô to.
Thân ảnh nàng dần mờ đi rồi biến mất, như thể trước đó chưa từng tồn tại, bên tai y vẫn còn vang tiếng Kim Thiền nhắc nhở.
“Đầu mối có lẽ là hai thứ cùng bị mất trong ngày hôm qua của đội ngươi. Một đã tìm thấy ở đây rồi, vật còn lại... Bổn tiểu thư không tin đó là sự trùng hợp đâu...”
Tật Lang đứng dậy, nhíu mày liếc đàn Bộc Nghĩ thợ, con nào con nấy to như hạt đỗ, bò dọc chi chít theo thân dây leo, nơi có rất nhiều thứ dịch nâu sẫm, đặc quánh bôi phía ngoài.
Y ngẫm nghĩ nửa ngày trời, đoạn thở hắt, lẩm bẩm.
“Mật của Phệ Hùng Phong, bôi lên đây để dẫn dụ Bộc Nghĩ à? Tàn Báo lấy trộm thứ này, rồi biến mất vào sáng sớm hôm qua. Còn con cú kia, thì ngang nhiên cướp mề Sa Kê, bay về hướng hiện trường, khiến ta lần theo mà phát hiện cái xác. Chuyện ngẫu nhiên lại xảy ra hai lần được hay sao?”
...
“Giải phong Tam Giới! Triệu hoán Pháp Khí!”
Lạc Dược Việt hô to, bây giờ mới là lần so thẻ đầu tiên, sau một lúc suy nghĩ của ba người chơi.
Chín loại Pháp Khí nổi lên, thi nhau triền đấu, những cái bị hạ lập tức rơi xuống, biến trở lại thành thẻ bài đen xì. Bỗng một thân kiếm thình lình quét ngang, tất cả các Pháp Khí còn lại tung toé thành bụi mỏng, hoá nguyên dạng, văng ra khắp mặt bàn.
Thanh kiếm không có gì đặc biệt, bản rộng, đầu tù, lưỡi cùn thậm chí còn hơi sứt mẻ, cán cầm khá dài so với ‘kiếm’ thông thường, vấn kỹ bằng một mảnh vải, phần thừa trải ra phất phơ đằng chuôi.
Lạc nhị thiếu trân trân nhìn thanh kiếm mẻ trước mặt, thái độ đăm chiêu, bỗng chốc ôm trán, ngửa cổ cười lớn.
“Ha ha ha, ngay ván đầu tiên chơi, đã bốc được Tử Dẫn Thần Truyền. Vậy mà lại hiện ra cái của nợ gì thế này? Ha ha...”
Thì ra, bộ Tinh Vẫn Bài của Sấm gia chế tác, nghe đâu còn có khả năng tiên đoán nho nhỏ cho người lần đầu tiên sử dụng, tuy chỉ là vui vẻ thuần tuý, nhưng hầu như ai cũng hào hứng xem mình được đánh giá thế nào. Khó trách Lạc Dược Việt khi trông thấy thanh kiếm thô thiển kia, lại phản ứng như vậy.
Bất quá, y nhanh chóng lấy lại phong thái vốn có, đoạn tiếp lời, trong khi bọn trẻ và cả Lạc Thạch vẫn còn đang thộn mặt ra nhìn.
“Không cần đánh tiếp, Tinh Vẫn Bài chắc hẳn rất ưu ái Phàm điệt ngươi, mới ván đầu tiên mà đã khiến hai nhà bị Tam Giới Toàn Tịnh. Bộ thẻ này, tặng cho ngươi!”
Dược Việt phất tay, toàn bộ thẻ bài liền trật tự phiêu động, nối đuôi nhau bay vào hộp gỗ, sắp xếp ngay ngắn. Khẽ đẩy nó qua cho Lạc Thạch, bọn trẻ chưa kịp hiểu đầu đuôi, đã thấy tiểu thúc thúc của chúng vỗ vỗ tay, hô lớn.
“Nào mấy đứa, không cần ganh tỵ, ai cũng có quà. Dược Việt ta thật sự rất soái, làm sao quên phần đám ranh các ngươi được. Mau lại đây!”
Bọn trẻ bừng tỉnh, Thực Dưỡng Phòng lần nữa xôn xao, đứa nào đứa nấy đều tươi như hoa, tiểu thúc thúc của bọn chúng, đích thực vô cùng tốt.
Lạc Thạch vẫn ngồi yên lặng, thoáng tràm tư, lời Nặc lão đều đều cất lên.
“Không cần lấy làm lạ, trò Chiêm Tinh Thuật vớ vẩn lưu giữ sẵn trong bộ thẻ mà thôi. Nó không tìm được kết quả nhận định phù hợp cho ngươi, nên mới vác ra cái thanh kiếm buồn cười như vậy...”
Lạc Dược Việt lại treo nụ cười nửa miệng trên môi, thong thả chắp tay đứng nhìn mấy đứa trẻ con trong Trai hào hứng chọn quà, mắt vô thức liếc qua Lạc Phàm đang ở riêng một góc, thái độ của đứa cháu được Phiên bà bà thường xuyên nhắc đến, khiến y vô cùng tò mò.
Lạc nhị thiếu đã rất hào hứng mong chờ, dùng bộ thẻ Tinh Vẫn Bài hòng xem thử đánh giá của nó về đứa trẻ Lạc Phàm lanh lợi mới nhập Trai này. Kết quả làm y bất ngờ nho nhỏ, khi cố ý chia Tử Dẫn Thần Truyền cho nó, thì nhận được lời tiên đoán trước nay chưa từng thấy. Bất quá, Dược Việt y không hoàn toàn tin tưởng vào Chiêm Bốc Thuật, mà dùng chính ánh mắt bản thân quan sát, thầm hài lòng với phong thái chững chạc hiếm có của một hài đồng năm sáu tuổi.
Phiên bà bà cũng đã xuất hiện, đuổi khéo Lạc Dược Việt, kêu với y rằng Gia chủ có việc cần tìm, đồng thời đã quá giờ cơm trưa của đám trẻ.
Y hiểu ý, lập tức từ biệt, cùng Tuỳ lão sư rời đi, trong ánh mắt tiếc nuối và những lời chào vọng theo của cả bọn, Thực Dưỡng Phòng mau chóng lại quay về lịch sinh hoạt thường lệ.
...
Ngoài trời gió thu thổi mạnh, lá cây xác xơ rơi đầy đất, trong rừng Sĩ Biệt lẫm lũi bóng Tật Lang, mặt không biểu tình đang bước hướng về phía Liệp Thương Đội của mình.
Phong Ba đã nổi, Vận Mệnh liền xoay...
(#1): nghiện cá cược.
(#2): ve sầu vàng.