...
Tại Tuý Vụ Bạch Hải, ở mãi tận phía Bắc Phàm Nhân Lục Địa, bình thường đừng nói con người, côn trùng cũng còn không dám bén mảng tới gần. Tuy tên gọi ‘biển trắng’, nhưng thực tế nó lại là một hoang nguyên khổng lồ, từ thời Hậu Viễn Cổ đã bị sương mù kỳ ảo bao vây. Tu vi dưới Thiên Khởi Tam Cảnh, nếu lỗ mãng xâm nhập, lập tức sức mạnh phong hoá (#1) của Tuý Vụ thẩm thấu qua da thịt, khiến thần trí mơ mơ hồ hồ, sa chân vào trong Mộng Cảnh - ‘Nhất Thuấn Thiên Thu’ - chớp mắt một cái thôi, liền mê đắm ngàn năm, vĩnh viễn không muốn rời bỏ, cứ vậy mà chết đi.
Cả bình địa rộng lớn, khó tưởng tượng được vùng này trước đây xanh tươi và trù phú như thế nào, nhưng giờ đây toàn bộ ngập tràn trong xương trắng. Tích luỹ trăm vạn năm, tạo thành vô số Bạch Cốt Chỉ Thiên Nhai, vươn hẳn ra khỏi Tuý Vụ, thỉnh thoảng lại thấy vài sợi thừng bện khổng lồ, đường kính mười mấy người ôm không xuể, quấn quanh những ngọn núi xương có đỉnh nhọn hoắt, đầu kia không biết buộc cùng với thứ gì bên dưới, trông vô cùng đồ sộ và quái dị.
Trên một ngọn Thiên Nhai, thấp thoáng hai bóng dáng nhân loại nhỏ bé, khoác trường bào đen che kín toàn thân, đeo mặt nạ trắng toát, lãnh khốc vô cảm, cùng với cặp đôi ‘bạch toàn’, ‘xích lãng’ từng tập kích Nặc lão liền có nét tương đồng.
“Hô, Nham Trần, Cốt Dực mất tích rồi...” Đột nhiên một trong hai hắc bào nhân lên tiếng, giọng điệu thập phần thờ ơ, mắt hướng người còn lại, tiếp tục “Táng Thần Vực đã chính thức xong đời! Hồng Tụ, cô tính sao?”
Vẫn giữ nguyên tư thế đang đả toạ, kẻ kia nghe thấy hai chữ ‘Hồng Tụ’, lập tức có phản ứng. Trăm ngàn sợi tóc đỏ rực, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mọc xuyên qua trường bào, tua tủa đâm về phía cái tên vừa mở miệng, còn cách hắn nửa bước mới chịu dừng lại.
“Lãnh Nhật! Đừng nhắc cái tên đó, gọi ta là Hằng Hà. Lần sau, bổn nương liền sẽ không khách sáo mà đục thêm cho ngươi vài lỗ...” Tuy ngữ khí nữ tử đầy ma mị, nhưng nội dung lại hoàn toàn không ăn nhập cho lắm, phải gọi là đe doạ thì đúng hơn.
Khẽ đưa tay chạm vào đám tóc nhọn hoắt, nam tử nọ nhẹ vén chúng lên, bước sang bên cạnh, bình tĩnh nói.
“Ài được rồi, được rồi! Lâu dần đã thành thói quen, Hằng Hà thì Hằng Hà...” Lãnh Nhật trả lời, sau đó liền im lặng chờ đợi.
Nàng ta nghe vậy mới chịu thu tay, xích phát (#2) từ từ rút vào hắc bào rồi biến mất, đoạn đứng dậy, hướng về phía Tây trầm ngâm, gương mặt ẩn giấu sau lớp mắt nạ, khiến người khác không thể nhìn ra cảm xúc vùi sâu trong lòng nàng. Giữa cảnh Tuý Vụ rợp trời, Lãnh Nhật, Hằng Hà đứng trên đỉnh đám Bạch Cốt Chỉ Thiên Nhai, nhìn từ xa tựa như hai bàn tay đang chắp lại nguyện cầu, trông càng trở nên tang thương cô độc.
“Đi thôi, đại nhân triệu tập rồi...”
Hằng Hà vừa nói, hai người họ vừa lơ lửng bay lên, rồi hư hoá biến mất.
...
Đâu đó trên Thiên Diễn Tinh Cầu, sâu trong lòng đất hình thành nên một hang động khổng lồ, trần cao vạn mét, trải dài ra hút tầm mắt, nhưng hoàn toàn bị băng tuyết phong bế quanh năm, làm cả mảnh không gian khổng lồ này lấp lánh phản chiếu như thuỷ tinh.
Băng Nha Tuyệt Động, to lớn tới nỗi tự hình thành không gian sinh thái khép kín, bất quá, hàn khí ở đây không chỉ lạnh, mà còn bén ngọt như đao, có khả năng xuyên qua da thịt chém thẳng lên Kinh Mạch Huyệt Đạo, thậm chí nếu Tu Chân giả sức mạnh chưa đủ nhưng vẫn cố tình cường thế xông loạn, thì Nội Đan hay Nạp Thần Khu chớp mắt đóng băng rồi vỡ vụn, tu vi lập tức phế bỏ.
Tuy nhiên, số người biết được sự tồn tại của băng động này vô cùng ít ỏi, bởi nằm ngay trên nó, là Phần Thiên Sa Mạc, cát có màu lửa xanh lam vô cùng yêu dị, sức nóng khủng khiếp, khiến bất kỳ vật gì vô tình phạm phải, liền bị thiêu đốt dữ dội, đến tàn tro cũng không còn. Đặc biệt hơn nữa, thi thoảng lại xuất hiện Bộc Tinh Lưu Vũ (#3), đi kèm với Lam Diệm Sa Bạo (#4), nên chẳng mấy ai vì ngại mạng quá dài, mà đem bản thân tới thử.
Bên trong Băng Nha Tuyệt Động, qua mấy tầng tử địa, đáng lẽ phải hết sức yên ắng tĩnh mịch, nhưng bây giờ thì hoàn toàn thay đổi, bởi mấy năm trước, bỗng dưng có hai kẻ ngang nhiên tiến vào, điên cuồng tàn phá khắp nơi.
Trường bào đen và mặt nạ trắng quen thuộc, lại là đám cường giả nọ, đang thi triển đủ thứ Võ kỹ, đạp nát mọi thứ dưới chân. Cả hang động bị cày xới, rung lắc liên tục, dư chấn lan xa, âm thanh băng vỡ vang vọng, xen lẫn những tràng cười đầy hưng phấn.
Hắc y nhân bất động đả toạ trên mặt băng, dưới chỗ ngồi là đồ hình tinh vi phức tạp, trận pháp chớp sáng huyết sắc tử mang, lấy hắn làm trung tâm, khoảng cách gần mười ngàn mét chung quanh liền thấy kết giới hiển hoá hư hư thực thực, chính là Tứ Phương Trấn Hồn Môn đã từng vây khốn Nặc lão.
Trái ngược hẳn, tên còn lại thì đang cuồng tiếu công kích, dưới áp lực không ngừng nghỉ, mảng lớn băng tích đã bị san phẳng thành bình địa, hàn khí chết người cũng chẳng thể mảy may ảnh hưởng tới bọn chúng. Khí màu xám tro thi nhau từ những lớp băng nứt nẻ tràn ra, nhưng dường như chúng được thứ gì dẫn động, nên đều bị bốn cánh ‘cổng’ của Kết Giới trận lũ lượt hút lấy.
“Khôi Xá...” Hắc y nhân điều khiển trận pháp cất tiếng gọi già nua, hai bàn tay đồng thời huy động, thực hiện hàng loạt các thủ ấn phức tạp, nhanh đến nỗi như thấy cả tàn ảnh bay múa, Tứ Môn y theo mệnh lệnh, dần dần đóng lại.
Khôi Xá kia nghe vậy liền thu tay, quay mặt hướng lão giả đáp lời.
“Ta cũng vừa nhận được. Pháp Đồng, theo lão thì thế nào?”
Hắn nhanh chóng đáp xuống bên trong kết giới, sao đó im lặng chờ đợi, khác hẳn cái vẻ điên dại khi nãy.
Pháp Đồng vẫn giữ nguyên tư thế khoanh chân, trôi nổi đằng không, tháng năm nhàn rỗi khiến lão có chút tâm phiền ý loạn, nay được dịp ‘bận rộn’ liền muốn mau chóng khởi hành. Lão giang tay, ngửa mặt hướng lên trên, đoạn cười nói với Khôi Xá, ngữ khí sục sôi.
“Còn thế nào? Đại nhân hiệu triệu. Lão phu đã chán ngấy hoàn cảnh ở đây rồi, rời đi cũng tốt. Vả lại, ta thấy hứng thú với thi cốt của mấy tên Táng Thần Vực kia hơn. Phư phư phư...”
Tiếng cười chưa kịp dứt, bóng hình cả hai đã mờ dần rồi biến mất, để lại sau lưng một vùng băng tuyết hoang tàn, ảm đạm thê lương.
...
Tận cùng phía Đông Bắc của Phàm Nhân Lục Địa, từ thời Thái Cổ, không hiểu vì lý do gì, lại khiến cho cả một mảng đại lục bị sụt xuống trôi ra xa, vỡ làm chín mảnh, mỗi mảnh đều có kích thước khổng lồ, diện tích cái bé nhất còn lớn hơn cả Cảnh Môn Đế Quốc.
Toàn bộ những ‘hòn đảo’ này đều sở hữu lượng tài nguyên phong vượt trội, hoàn toàn đủ điều kiện cho phàm nhân sinh sống, dẫn tới việc, từ rât lâu đã thành lập nên chín quốc đảo, người ở đây vẫn thường gọi chung là ‘Cửu Châu’. Mỗi Châu lại mang điều kiện khí hậu, thổ nhưỡng, địa thế riêng biệt, nên cả văn hoá và thậm chí sắc dân cũng đều không hề giống nhau.
Hoan Châu dù nhỏ yếu nhất trong số các Cửu Châu, nhưng đồng thời nó vẫn luôn tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử phát triển. Kể từ khi hiệp ước đình chiến - thông thương, thiết lập liên minh, tự xưng ‘Quần Châu Định Hải’, được chín đảo cùng ký kết, Hoan Châu gần như trở thành đầu não của tổ chức cực mạnh này, chỉ vì hai thứ: vị trí trung tâm giữa tám đảo còn lại, và mỹ nữ!
Người Hoan Châu gốc, tiền thân vốn là một bộ lạc nhân tộc cổ đại, sinh sống lâu đời từ chính trên mảnh đất này, mang tên Tiên Mị. Nghe đâu, trong huyết mạch tộc nhân họ có pha lẫn chút lai tạp kỳ dị, sở hữu phần trăm Phản tổ rất nhỏ, liền nhận được vài phần diễm lệ của tổ tiên, vì thế mỹ nữ khuynh thành ở đây nhiều không đếm xuể. Bất quá, Tiên Mị tộc nhân lại chỉ sinh được nữ hài, cho dù hôn phối với nam nhân ngoại tộc đi chăng nữa, thì ngàn năm qua đã như vậy, không có ngoại lệ.
Nguyên nhân phỏng chừng cũng là do hệ quả của thứ ‘huyết mạch’ kia, nên dĩ nhiên, thuận lý thành chương, Tiên Mị theo chế độ Mẫu hệ, con cái dùng họ mẹ, nam nhân xuất hiện trong tộc chắc chắn đang ở rể.
Hoan Châu vừa khéo, được các Châu khác bao quanh, có thể coi là vô cùng thuận tiện cho việc giao thương buôn bán, nữ nhân Tiên Mị tộc không những rất xinh xắn, lại còn nhan nhản, nam nhân trông thấy, khó tránh động tâm mà mủi lòng thoả hiệp.
Họ ý thức rõ ràng ưu khuyết điểm của bản thân, lợi dụng sắc đẹp trời ban, để đạt thành nhiều việc có lợi cho mình và thân tộc, tỉ dụ, liên minh ‘Quần Châu Định Hải’ cũng do chính Tiên Mị đề xướng, làm tiền đề cho nền hoà bình chung, kết nối chín đảo.
Trong Cửu Châu, ngoài các bộ lạc đã định cư bám rễ sẵn, thì còn có thuyền nhân đổ bộ - ‘di dân’, mà hầu hết, mọi người đều hiểu theo nghĩa bóng - ‘hải tặc’. Lực lượng di dân đóng góp phần công sức rất lớn để đưa Quần Châu Định Hải được như bây giờ, so với Nhân tộc trên đất liền, thì không hề thua sút. Thế nên, Cửu Châu còn định hướng phát triển mạnh các hình thức giải trí đặc thù, hòng phục vụ số kẻ giàu có hơn, là đám hải tặc kia.
Vì vậy, luật đảo hoàn toàn bảo hộ cho những ngành mà tại nơi khác coi như bất hợp pháp, phải kinh doanh chui, chẳng hạn, đơn cử ở Hoan Châu - Thanh lâu kỹ nữ, chuyên ngạch buôn phấn bán hoa. Nhưng kỳ thực, điều này vô cùng bình thường trong xã hội Mẫu hệ tộc Tiên Mị, bởi đối với họ, không tồn tại hai khái niệm ‘phái yêu’ hay ‘chửa hoang’, thậm chí còn được khuyến khích quyến rũ nam nhân, nhằm mục đích duy trì nòi giống.
Tiên Mị tộc nhân đem sự thiên kiều bá mỵ làm vũ khí sắc nhọn, nhưng nếu cần thiết, lại cực kỳ ôn hương nhuyễn ngọc, xứng đáng hậu thuẫn vững chắc cho tiền phương. Tư tưởng của họ bẩm sinh về vấn đề đạo đức cũng không bài xích, yêu cầu con dân chọn lựa kỹ càng giống tốt hơn là tin vào ái tình phù phiếm từ nam nhân ngoại tộc.
Đế Hậu Hoa Đô, kinh đô Hoan Châu, là chốn ăn chơi phồn hoa rực rỡ, ngày đêm đều sáng như nhau, người ngợm ồn ã nườm nượp, mỗi ba bước gặp được một thanh lâu, bảy bước đếm ra chục mỹ nữ, từ tiểu mỹ nhân la lị cho đến thiếu phụ nhân diễm tình thuần thục, thể loại nào cũng có.
Nam nhân qua lại trong Hậu Đô chắc chắn là di dân, số lượng đông đảo không kém, đến đây mục đích đương nhiên để buôn bán làm ăn, đồng thời thoả mãn thú chơi bời tiêu khiển, trực tiếp đem tới sinh khí dồi dào bất tận cho cả Hoan Châu.
Dưới toà lâu ba tầng to lớn nổi bật một góc Hậu Đô, đèn hoa phấp phới, vải treo đủ màu, tầng nào cũng có kỹ nữ đứng chật lan can, vẫy khăn mời khách đi đường. Áo váy trễ nải tới khuỷ tay, lộ cả nửa bầu ngực trắng ngần, mặt hoa da phấn, khiến ai cũng phải ngoái nhìn, đập vào mắt biển hiệu bốn chữ “Nhất Dạ Tình Lang” uốn lượn đầy hấp dẫn rạo rực.
Một nam tử tuấn tú khôi ngô, quần áo trắng tinh tươm, hông đeo miếng bạch ngọc lớn, phe phẩy quạt giấy trên tay, đang vô cùng nhàn nhã bước ra khỏi lâu. Theo sau là năm sáu kỹ nữ, tóc tai xiêm y có chút bơ phờ, nhưng trên mặt biểu hiển thoả mãn khó tả, quyến luyến chào ầm ỹ cả con phố, tới khi bóng tên kia khuất hẳn nơi ngã rẽ mới thôi.
“Tự Tại công tử đi thong thả...”
“Tình lang hỡi, nhớ đến tìm thiếp a...”
...
Phố đông nườm nượp, bạch y công tử thong thả rảo bước, bất chợt bên tai vang tiếng thì thầm.
“Bạch Tự Tại, Bạch Tự Tại... Ngươi vẫn có thói quen lấy mấy cái tên lố lăng đấy nhỉ? Lại còn dám chường mặt ra đây chơi kỹ nữ?”
Hắn mỉm cười, dường như đã biết trước sự xuất hiện của chủ giọng nói kia, truyền âm trả lời.
“Mặt thật? Lố lăng? Vô Nhị ta, duy nhất hai thứ không có, là Vô Diện và Vô Danh. Bổn công tử nào có vi phạm gì, sao lại dám hay không dám chứ hả?”
Người nọ “hừ” lạnh một cái, song cũng nhanh chóng tiếp lời, thái độ vô cùng bực dọc.
“Ngươi đã nhận được tin của đại nhân? Hai tên khốn Nham Trần với Cốt Dực cấu kết trốn đi, ngươi và ta đồng thời đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. X con bà nó!”
Vô Nhị vẫn giữ tâm trạng điềm tĩnh, hiện đang dần tản bộ tới khu vực vắng vẻ hơn, rồi rẽ sang một ngách nhỏ không người, chớp mắt đã biến thành hắc bào nhân. Hắn dựa vào tường, ngửa mặt nhìn trời trầm ngâm.
Thình lình, hư ảnh nhỏ thó mờ ảo hiển hoá ra trên vai Vô Nhị, cũng khoác áo bào đen ngắn ngủn che kín toàn thân, dáng dấp bên ngoài chỉ như đứa trẻ sơ sinh.
“Miệng lưỡi Xú Thiềm ngươi thì mới là vấn đề đấy, thối không tả nổi, nữ nhân liền sẽ có ác cảm a...”
Nói đoạn, Vô Nhị khẽ lắc đầu, mặt nạ trắng quen thuộc lập tức hiện ra, hắn lầm bầm chỉ vừa đủ cho mình nghe được “Tên đó, dường như từng nói sẽ đến Nam Cương...”
Rồi đồng thời cùng Xú Thiềm biến mất.
(#1): ăn mòn.
(#2): tóc đỏ.
(#3): mưa sao băng.
(#4): bão cát lửa xanh.