Lạc Thạch cũng không để ý lời Mục tử vừa nói, chỉ lơ đễnh vuốt vuốt mấy sợi râu. Trong lòng gã, quả thật đang phải thầm đánh giá lại cái quả trứng ung trước mặt này, câu nào câu nấy cũng là thâm thuý mẫu mực, dù tính cách thì có hơi lanh tranh trẻ con.
“Tiểu tử kia, tỉnh táo chưa? Mục gia gia có chuyện thắc mắc a”. Mục tử vẫn không bỏ cuộc, quyết làm phiền gã đến cùng. “Cái miếng ngọc bội đó, ngươi từ đâu mà có vậy?”
Gã ghé mắt nhìn Mục tử, rồi lại quay ra liếc ‘miếng ngọc bội’ trên giường. “Ô, mày nói cái mặt dây kia á? Là phụ phẩm của thất bại lúc chiều nay, đúng là quý hiếm đấy, nhưng không cần thiết lắm, trưng cho đẹp thôi, sao vậy?”
“Quả thật là Hoàng Kim Bổn Nguyên... Không ngờ ở một cái Mạt Lộ Tân Sinh Thế Giới lại tồn tại thứ này?”
Mục tử đăm chiêu, nó cũng chỉ vừa mới để ý đến miếng kim loại này lúc Lạc Thạch đi nấu đồ.
“Quý lắm à? Không phải đây chỉ là vàng thôi sao? Tuy là nó cũng khá đắt tiền, nhưng chắc không đến mức mày định cướp đấy chứ hở?” Lạc Thạch với tay lấy mặt dây chuyền, đung đưa trước mặt, miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt dè bỉu thấy rõ.
“Cướp? Khá đắt tiền? Hắc hắc, hầu tử thì vẫn là hầu tử thôi, mới khen được một câu mà tâm cảnh thấp vậy sao a?” Mục tử cũng chẳng vừa, khịt mũi tiếp lời “Hoàng Kim trong vũ trụ cũng không quá quý hiếm, phàm phu ở những Thế giới khác phần lớn vẫn sử dụng thứ này để giao thương hoặc chế tác xa xỉ phẩm, nhằm khoe mẽ sự thượng đẳng. Trong Tu Chân giới thì nó bất quá chỉ được xếp vào dạng vật liệu chế luyện đê giai, giá trị thực sự, để mà nói, cũng không đáng kể lắm nha”.
Dừng lại một chút, Mục tử lướt đến bên cạnh mặt dây, con mắt lập thể trên chóp đỉnh nhìn chăm chú giây lát, rồi chớp chớp mấy cái.
“Nhưng Hoàng Kim Bổn Nguyên thì lại khác a, giá trị rất lớn không thua Thức Thần Thảo, vì nó có tác dụng cả với Cường giả cao giai, nên là khả ngộ bất khả cầu. Trong các Thế Giới khác, ta cũng chưa từng thấy ai có thể trực tiếp ‘chế luyện’ ra Bổn Nguyên mà không cần thông qua cảm ngộ như vậy. Ngươi đã thử quan trắc thứ này?”
Lạc Thạch ngạc nhiên, vàng thì không phải rất là nhiều sao, gã liền trả lời.
“Chưa từng, vì chỉ là phụ phẩm của một thí nghiệm thất bại, để ý làm gì đâu? Nhưng theo tao đoán, thì nó cũng là vàng khá nguyên chất, chí ít thì tạp chất cũng chỉ lẫn dưới một phần một triệu. Bỏ đi thì tiếc nên tao cho vào máy ép khuôn, ép ra cái này đây: Khối cầu hoàn hảo với sai số nhỏ nhất từ trước tới giờ...”.
Một gã hâm chính hiệu, cứ nhắc đến chữ ‘nhất’ thôi là mắt lại toé lên vẻ biến thái, cái dáng ngồi hút thuốc mân mê râu đúng là không thể khen vào đâu được.
Quả cầu nhỏ bị gã búng búng, lắc lư ngúng nguẩy, thi thoảng lại loé lên ánh phản chiếu. Để làm ra nó, gã đã lấy đúng thể tích của Trái Đất, giảm đi một tỷ tỷ tỷ lần (#1), số vàng có được cũng ít ỏi nên chỉ đúc ra được một khối cầu hoàn hảo, nhưng rỗng một khoảng trong tâm (#2).
“Không phải khá, mà là hoàn toàn” Mục tử lại ra dáng lão sư, giảng giải “Hoàng Kim Bổn Nguyên, như cách các ngươi nói là tuyệt đối nguyên chất một trăm phần trăm, mang tất cả các tính chất của ‘Tạp Kim Nguyên Tố’ khác, nhưng là ‘Đế’ của các loại Vạn Kim Bổn Nguyên. Đúng là ‘Thế Giới Kết Tinh’ hiếm gặp, nhưng muốn Mục gia gia ta đây động sát tâm, thì còn kém xa lắm a”.
“Có quý giá trong thế giới của mày chứ với tao vô dụng thôi, nếu nó có tận ba cái nhất thì giữ lại đeo cũng được, khá bảnh, hê hê...”
Lạc Thạch đeo lại mặt dây lên cổ, trèo lên giường, kéo chăn kín người, đoạn nói vọng lên. “Ngủ đi, hôm nay nhiều việc mệt lắm rồi. Tao cần năm tiếng ngủ, nên muốn làm gì thì nhè nhẹ cái loa thôi đấy”.
...
Sáng sớm, sau màn vận động nhẹ nhàng, ngồi thiền khoảng một tiếng, Lạc Thạch liền theo thói quen lôi sách giấy cũ ra ngâm cứu. Gã đọc khá nhiều, không quan trọng nội dung gì, cứ kiếm được sách giấy cũ là gã đều tò mò. Nếu vô bổ thì lướt qua, còn hay ho thì gã sẽ tập trung tìm hiểu sâu hơn, tuỳ mức độ ‘khó hiểu’ và ‘hấp dẫn’ của vấn đề.
Mỗi ngày gã đều đọc trên dưới mười đầu sách, trong khoảng mười năm gần đây, sau khi rời nhà trường sớm năm mười lăm tuổi, gọi là ‘đặc cách tốt nghiệp’ thì đúng hơn.
‘Ghi nhớ thần tốc’ được luyện tập lâu dài, đã dần hình thành thói quen, không cần phải nhắm một mắt như khi dùng ‘Cực tốc ghi nhớ’ - kỹ năng nâng cao từ ‘Ghi nhớ thần tốc’ - giúp việc đọc hoặc quan sát lúc bình thường đều được ghi nhớ rất nhanh và chuẩn xác. Thực ra nguyên lý vận hành của kỹ năng này hoàn toàn không phức tạp, chỉ là phải tự thôi miên bản thân, để cơ thể rơi vào trạng thái ‘tĩnh’, tim đập chậm lại, hơi thở dài ra. Mọi hoạt động tiêu tốn năng lượng của cơ thể lúc đó đều tạm dừng, tất cả dồn cho vòng lặp ‘nhìn - nhận định - tư duy - đánh giá’, nên bộ não phải chịu áp lực rất nặng.
Rào cản này, lúc trước đã bị Lạc Thạch vượt qua, sau khi trồng thành công Thức Thần Thảo, dùng nó hỗ trợ hệ thần kinh phá bỏ giới hạn chịu đựng, hay nói đúng hơn là ‘tăng công suất hoạt động trần’ của não bộ.
‘Tư duy’ - hay ‘ý niệm’ - là một thứ rất huyền bí mơ hồ, nhiều nhà nghiên cứu đã cố lý giải nó, nhưng đến nay vẫn chưa có giả thuyết nào thực sự làm hài lòng họ. Bộ não con người, thứ hữu hình duy nhất đại diện cho ‘Tư duy’, cũng phức tạp y như vậy. Được các nhà khoa học coi là ‘cỗ máy tính tinh vi’ nhỏ nhất thế giới, khả năng tận cùng của não người, theo dự đoán, là mạnh mẽ ngang ngửa công nghệ Ngũ Phân Điện Toán. Đáng tiếc, lập luận này không thể thuyết phục được các nhà Khoa Học đầu thế kỷ 22, nên họ cũng không quá đầu tư, để đào sâu vào hơn nữa. Bởi não người quá quan trọng, chỉ sai lầm nho nhỏ thôi, cũng có thể huỷ đi một trí óc thiên tài, do đó họ đã chọn cách cố để ‘mô phỏng’ lại, tạo ra thứ có sức mạnh tương đương, mà khởi đầu được đặt tên ‘Die Mutter’.
Thời đại nào cũng vậy, ‘chất xám’ là tiền đề của việc nắm giữ sức mạnh, tôn thờ Khoa Kỹ thì lại càng thể hiện rõ quan điểm này. ‘Tri thức’ là vốn liếng để quật khởi, là nguồn sống của mọi cuộc Cách mạng, nên không ai dám liều lĩnh mang họ ra mổ xẻ mà mục đích còn chưa được làm sáng tỏ. Câu hỏi ‘vì sao não bộ mạnh mẽ là thế, mà con người mới sử dụng được mười phần trăm khả năng’ vẫn bị treo lại, rồi dần rơi vào quên lãng, chỉ còn là một bí ẩn chưa từng chứng thực của khoa học.
Loại bỏ giới hạn của não bộ, giúp hắn nghĩ ra phương pháp rèn luyện thiên phú bẩm sinh thành lợi khí, qua đó hoàn thiện luôn cả ‘Tư duy lập thể’ của Job. ‘Nó’ đúng là được đo ni đóng giày cho ‘Cực tốc ghi nhớ’ của Lạc Thạch, thực sự xứng đáng cái tên SmartMate, thứ mà gã coi còn đáng tin hơn cả SoulMate.
“Thạch tiểu tử, ngươi đã xong chưa?” Mục tử không biết đã dậy từ lúc nào, nôn nóng giục hỏi.
Tay gã gấp sách vứt sang bên, châm lên một hơi thuốc, chống cằm nhìn Mục tử với cái điệu “mày cứ nói đi?!” một cách lười nhác.
“Ta hiện không thể phung phí thêm Chân Nguyên được nữa, nên ngươi phải giúp Mục gia gia tìm kiếm ‘vật đó’ a...”
Lạc Thạch khẽ nhướng mày, thờ ơ nói.
“Mày nhờ vả người ta kiểu thế đấy hả?”
Mục tử lập tức đỏ gay, nó nhảy tưng tưng trên bàn. “Ngươi... ta, ta...”
Gã lại tỏ vẻ không quan tâm, với tay lấy cuốn sách khác, lông mày càng nhướng hơn. Thỉnh thoảng làm khó được Mục tử, gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội mà chà đạp thêm một chút.
“Hảo a, ngươi giúp ta, ta sẽ gọi ngươi là đệ đ...”
“Không hứng, không hứng a”. Gã chắp tay cười, phong thái Kim Lão Sư Thế Giới, giọng lại đặc sệt Hương Đô Châu Quái.
“Chao nỉ ma, ta gọi ngươi tiếng đại ca...”. Mục tử đỏ ké lên thấy rõ, chắc cả đêm qua nó cũng đã nghĩ ra kết cục bị vùi dập thảm thương về danh dự này.
...
Nửa tiếng sau, Lạc Thạch ngửa đầu trầm tư, mắt phủ khăn ướt, miệng vẫn đang ngậm Thức thần thảo. Mục tử bay quanh, nôn nóng va vào vai gã mấy cái, khiến gã ghé mắt nhìn.
“Có kết quả gì không, mau nói cho ta, đại, đại ca?”.
Gã khẽ nhếch mép, kéo điếu thuốc khỏi miệng, chầm chậm trả lời. “Để yên, tao đang tổng hợp xem cái nào hợp lý nhất, mày năng lượng không còn nhiều, không được phép sai sót, có phải không?”
Nói thì nói vậy, nhưng có vẻ như Lạc Thạch đã có đáp án, gã lập tức tiếp lời. “Vật thể mày gọi là Vị Diện Giới Bi, có hình khối Tứ Diện. Tao đã tra tất cả các tư liệu ghi chép về khái niệm ‘Kim Tự Tháp’, phát hiện mấy điểm đáng chú ý. Kim Tự Tháp xuất hiện trước khi loài người có nhận thức về thế giới, thậm chí còn xa hơn nữa, mục đích có vẻ không phải để mai táng xác ướp. Nên tao đã loại hết các trường hợp có niên đại xuất hiện không phù hợp, hoặc có bàn tay nhân loại nhúng vào, làm sai khác mục đích của vật này tồn tại, sẽ tiết kiệm công sức hơn rất nhiều”.
Ném vào miệng một viên nang ‘Nước sạch’, gã tiếp tục. “Tao đã rút còn mấy lựa chọn, những nơi có dính dáng đến Kim Tự Tháp mà chưa bị con người khai quật, bao gồm: Lăng Mộ Hoa Hạ Thuỷ tổ Hoàng Đế, Lăng Mộ của Bắc Đẩu Cựu Thần quốc, Ma Ảnh Thánh Đàn, Tàn tích Á Luân Tinh Đế quốc, và Bí Thải Thần Phong ở Bố Nhĩ Ân”.
Mục tử chau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Còn có thể loại bỏ bớt được không?”
“Theo mày nói thì Giới Bi không thể bị huỷ diệt, con người cũng không thể vô cớ phát hiện ra, nên những thứ TUE phá huỷ có thể bỏ qua, rồi loại bớt cả những vật thể không phải dạng Tứ Diện, tức chỉ còn ngọn Bí Thải Thần Phong ở Bố Nhĩ Ân”. Giọng gã vang lên đều đều, khá tự tin với suy luận đạt được “Khả năng là rất lớn, có nhiều ghi chép rằng, trên đỉnh ngọn núi này thường hay phát ra ánh sáng chiếu thẳng tắp lên trời, và xảy ra đều đặn có quy luật. Nhưng khi thăm dò thì không tìm được gì trong lòng núi, mà vùng đó vốn cũng hoang sơ sót lại nhiều cây cối, nên được TUE đưa vào trong ‘Zone’, trở thành khu vực bất khả xâm phạm, đặt tên: ‘Der Vater’”.
“Đích thị!” Mục tử bay ngược lên, ra lệnh cho Job bật màn hình lập thể, bắt đầu truy cập. “Hiện tượng Năng Lượng Truyền Tống, chứng minh không có vấn đề gì xảy ra với Giới Bi. May mắn Nhân loại các ngươi không dùng vũ lực để khai mở ngọn núi, nếu không sẽ gặp cắn trả khủng bố, do kích hoạt khả năng phòng ngự của nó. Vài nền văn minh trước đã bị huỷ diệt trong nháy mắt, chỉ vì đã đụng đến cấm chế này. Tái ông thất mã, hắc hắc, Nhân loại đang ngồi trên một cái Diệt Thế Thần Khí mà không biết, nhất kích bộc phát, liền thiên băng địa liệt a”.
Lạc Thạch nhíu mày, lời của quả trứng này, là có ý gì? Nếu thực sự lợi hại như vậy, chẳng phải gã đang đưa nhân loại tới con đường diệt vong nhanh hơn sao. Không đè nổi khúc mắc trong lòng, gã cất tiếng hỏi.
“Ý mày tính sao? Nói như thế không phải sẽ làm Trái Đất này tan tành luôn à?”
“Đại ca à, ngươi có vấn đề về đọc hiểu sao chứ hả? Là dùng vũ lực khai mở sẽ kích hoạt phòng ngự, Mục gia... à, đệ đệ ngươi là người được uỷ thác vận hành Giới Bi, phong vân do ngã, hắc hắc”. Mục tử ngúng nguẩy, liếc gã khinh thường. “Đại ca ngươi mau tính toán kế hoạch thích hợp đi, Thế giới này dù gì cũng là của Nhân loại các ngươi a, Ca ngươi làm thì đúng nhất rồi đó mà...”
“Sao tao phải giúp mày, không hứng!” Gã bĩu môi, hút thêm hơi thuốc.
“Ngươi đã nhận Mục gia gia ta một lần kết bái, lúc ‘thành giao’ chả phải đập tay phát độc thệ, là giúp đỡ ta sao? Hút bậy nhưng không thể nói bậy, ngươi cứ thử trái lời thề xem, Thiên Đạo có thể nghịch, Độc Thệ với Hỗn Thiên Mục ta, tuyệt đối phải theo”.
“Mày dám?” gã trừng mắt. Cái quả trứng này, lời nói, là trắng trợn uy hiếp, mơ mơ hồ hồ, không thể không tin.
“Ta dám!” Mục tử tất nhiên cũng chẳng vừa đáp trả. ‘Độc Thệ’ tất nhiên là không có cái tác dụng gì, nhưng Lạc Thạch chơi nó một vố, nó phải trả lại cả vốn lẫn lời.
“Tao... không dám” gã cao giọng, rồi nhỏ giọng dần dần. Lần này, Lạc Thạch thực sự đã dẫm phải hố to.
Mục tử quả thật đã bắt chước một phần thói lươn lẹo của con người, rõ ràng là đang đường đường chính chính ép gã. Nhân mạng là quá ngắn, nên người ta cũng ngại thử, không may mà ứng nghiệm thì chắc chỉ có thể đổ tại số. Xác suất thua cao như vậy, hậu quả lại có thể là thần hồn câu diệt, gã có hâm hơn nữa, cũng không thể chơi.
Số phận khéo trêu đùa, kéo Lạc Thạch vào cơ duyên tìm kiếm đích đến trên con đường tuyệt lộ từ lúc nào không hay. Tinh quỹ trên bầu trời xuất hiện dị tượng, thế sự xoay vần, tận nơi thương khung xa thẳm, ánh mắt chờ mong dần khép lại.
“Tri Tuyền đẩy bánh xe vận mệnh, Hỗn Thiên Mục dù ngủ quên cả tỉ năm, vô tình sáng tạo cơ duyên mới, làm thay đổi thế cục. Tri Tuyền à... những gì ngươi làm, thực sự rất tốt, rất tốt a”.
(#1): tương đương 10^27, gọi là một Octillion.
(#2): Với thể tích tương đương trái đất, rút nhỏ 10^27 lần sẽ cho một khối cầu có đường kính khoảng 1.2 cm, cỡ gần bằng nắp chai bia.