Ba ngày sau, có vẻ mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất, giữa trưa thì Job gửi báo cáo lên, hoàn thành dò ra mật mã truy cập vào quyền chỉ huy Bom xung điện từ. Gã bỏ sách xuống, liếc nhìn Mục tử.
Mục tử lúc này đang yên tĩnh hấp thu Thức thần thảo, nó chầm chậm mở mắt, chat ra. “Hảo, thời cơ rất chuẩn xác. Ta mấy ngày nay quan sát tinh đồ, phát hiện dị tượng bất thường, khả năng dẫn đến Tri Tuyền Toàn Oa tự nhiên hiếm gặp”.
“Ồ, nghe hấp dẫn đấy, kể nghe xem thử?”, gã cũng khá hứng thú với thế giới của Mục tử, nên mỗi lần có gì lạ đều chăm chú lắng nghe.
“Hiện tượng sau khi Tri Tuyền bị tổn hại, sẽ xuất hiện Ngịch Lưu đổ về chữa trị, tạo nên lốc xoáy gọi là Tri Tuyền Toàn Oa. Toàn Oa này lớn nhỏ phụ thuộc vào độ thương tổn của Tri Tuyền. Ca ngươi có đang hiểu ta nói gì không?”
Lạc Thạch ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu nói. “Giống như dưới lòng một dòng sông xuất hiện cái lỗ, ngay lập tức sẽ có xoáy nước nổi lên, cái này tao hiểu được, mày cứ kể đi, không hiểu tao sẽ tự khắc hỏi”.
“Ừm, Toàn Oa này hầu hết đều là dạng nhỏ, do cường giả khai chiến ở cấp độ Vị Diện, có thể cào rách không gian một đường lớn, tất sẽ làm phương hại đến Tri Tuyền. Nhưng Toàn Oa tự nhiên thì khủng khiếp hơn thế rất nhiều, được xếp vào một trong Thất Thiên Khiển, mỗi lần xuất hiện là một lần gột rửa diện rộng. Dị tượng được ghi nhận phổ biến nhất là ‘Liên Châu Tàn Tượng’, tức thời khắc ngay khi tất cả Hành Tinh trong một Tinh Hệ cỡ nhỏ thẳng hàng nhất rồi lệch sang, sẽ giống như người ra cắm một cây gậy vào dòng nước đang chảy rồi rút ra, tất sẽ nổi xoáy. Khi đó Tri Tuyền Toàn Oa cấp độ Thiên Khiển mới có đủ điều kiện xuất hiện”. Khá hài lòng với khả năng tiếp thu của Lạc Thạch, Mục tử thao thao bất tuyệt.
“Khoan khoan, đừng nói với tao, là mày thấy dị tượng Cửu Tinh Liên Châu gì gì đó? Không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?”.
Đến đây Lạc Thạch cảm thấy bối rối thực sự, cuộc sống muôn màu đang cho gã chứng kiến những điều kì lạ, tiếp nhận nó đồng nghĩa với việc sẽ bi cuốn vào nó. Còn gã thì lại yêu cái cuộc sống như vậy hơn tất thảy, tự mình quan trắc và trải nghiệm, sẽ tốt hơn bất kỳ cuốn sách nào, vì suy cho cùng, đó cũng chỉ là lối mòn của người khác.
“Ca à, điều ngươi không biết còn nhiều lắm. Truyền thuyết của Nhân loại nhỏ nhoi trên cái Tinh Cầu vứt đi này, thì có đáng là gì. Những gì các ngươi hay tổ tiên các ngươi có thể tưởng tượng ra, rất có thể đều đang tồn tại, chỉ là đối với Thế Giới này, thì điều đó liệu còn quan trọng nữa hay không?” Mục tử buông lơi câu nói, đoạn nó chuyển đề tài. “Toàn Oa xuất hiện sẽ hỗ trợ cho ta rất lớn trong việc khai mở Vị Diện Giới Môn, Chân Nguyên càng đỡ tiêu tốn, với lại, tiết kiệm được thế nào hay thế ấy, vì ai biết ngoài cái Vị Diện này còn chuyện gì phát sinh nữa? Còn nếu như quả thật quá đen đủi, Toàn Oa không xuất hiện, thì cứ y như cũ, liều một thức khai mở, rồi đến đâu thì đến. Lão Thiên a, ngàn vạn lần đừng hí lộng Hỗn Thiên Mục ta”.
“Vậy được, thời điểm ấn định là ngày có Cửu Tinh Liên Châu, thời khắc ‘tắt đèn’ là sáu mươi giây trước khi Tàn Tượng kết thúc. Mẹ à, hôm đó cho con mượn Bom xung điện tứ nhé. Hắc hắc”. Lạc Thạch cười gian, gã thực sự đã bị cuốn vào việc này đến điên rồi.
“Ồ nói vậy là ngươi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Cửu Tinh Liên Châu cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi đấy?”
“Đã xong, hôm đó mày sẽ đưa tao đến gần đỉnh ‘Der Vater’, rồi tao tự khắc có cách”. Gã hưng phấn đáp, đoạn tự thưởng cho mình một hơi thuốc dài khoan khoái.
...
Cửu Tinh Liên Châu là hiện tượng chín hành tinh trong Thái Dương Hệ nằm thẳng hàng, kể cả đối với giới khoa học thiên văn thì cũng là một cơ hội quan sát khó cầu. Từng bản tin, từng điểm ngắm Liên Châu được dựng lên, con người dù vô thần cũng sẽ cảm thấy nhỏ bé và choáng ngợp trước những thứ như kỳ tượng, nên đó cũng là dịp nô nức của cả Nhân loại, bất kể họ đang đứng bên chiến tuyến nào.
TUE rất khôn ngoan khi không Bài Thần triệt để, mà họ tự tạo ra thứ tín ngưỡng mà mình toàn quyền khống chế, ‘Der Vater’ là một ví dụ. Một ngọn Bí Thải Thần Phong ở Bố Nhĩ Ân, không tìm được gì đặc biệt, nghiễm nhiên được lựa chọn trở thành thánh vật - ‘Die Heilige Glocke’ (#1), nơi đỉnh núi thiêng luôn bị che phủ bởi ‘mây mù truyền thuyết’ về tia sáng mơ hồ mà họ gọi là ‘Der Vater’. Từ nay về sau, những người mang KindID trong TUE-Zone, sẽ được cỗ máy ‘Die Mutter’ quản chế chăm nom, ‘Der Vater’ dẫn dắt tư tưởng, và mở ra một thế giới mà con người sắp trở thành những kẻ ăn bám chính hiệu.
Nhân lúc sự cảnh giác của đôi bên giảm xuống do kỳ tượng xuất hiện, gã sẽ là người khoắng bãi nước đục này lên, chơi một trận thật lớn. Lạc Thạch gã, lần đầu bước ra vũ đài chiến loạn, quyết phải gây kinh động một phen.
Thiên Địa cuộn mình, là kỳ nhân trân bảo xuất thế, hay đôi khi cũng chính là ‘sự khó chịu’ của Thiên Đạo, báo trước một con sóng dữ trên Tri Tuyền.
...
23:45, Cửu Tinh Liên Châu kỳ vĩ bắt đầu xuất hiện, cả nhân loại đều đang tò mò hướng lên bầu trời đêm.
Lạc Thạch trong bộ đồ Nano dạ hành, đeo mặt nạ che kín khuôn mặt, Mục tử bay kề bên, toàn thân cũng đã bị sơn đen xì, xuất hiện phía bên ngoài cửa hang Eden. Gã cất tiếng thì thầm: “Thời khắc thẳng hàng nhất đang đến, đúng 00:00 sẽ kết thúc. Tàn Tượng dự đoán kéo dài bảy phút ba mươi giây. Mày sẵn sàng chưa?”
“Đã xác định vị trí Bí Thải Thần Phong, chỉ cần lưới phòng ngự biến mất là chúng ta lập tức có thể tiến vào”. Mục tử đáp.
“Được, vậy chờ, kế hoạch ‘Tắt đèn’, bắt đầu thôi!”. Gã nhắm mắt, thầm gửi đi mệnh lệnh cho Job, sau đó ngồi xuống, khoanh chân chờ đợi.
...
23:55, Tàn Tượng đang diễn ra gần một nửa. Lạc Tiên bỗng nhận được một tin nhắn nạc danh.
23:56, nàng liên lạc vào đường dây khẩn cấp với Tổng Tham Mưu Trưởng, và gửi đi những gì nàng vừa nhận.
23:57, Mẹ gã mở tệp tin, vang lên tiếng gã đang cười nguy hiểm. “Vậy được, thời điểm ấn định là ngày có Cửu Tinh Liên Châu, thời khắc ‘tắt đèn’ là sáu mươi giây trước khi Tàn Tượng kết thúc. Mẹ à, hôm đó cho con mượn Bom xung điện tứ nhé. Hắc hắc”. Thời điểm đó gã cũng bất giác mở mắt, nhìn lên bầu trời đêm, khẽ hít sâu.
23:58, Tổng Tham Mưu Trưởng Nguyễn Linh Chi vội vã lao vào văn phòng mình, mở máy, nhập mật khẩu, rồi kê mắt vào máy Nhân trắc. Màn hình bật lên với dòng chữ khiến mắt bà rút nhỏ:
“Xác nhận Nhân trắc bảo mật, cho phép kích hoạt Bom xung điện từ từ xa”.
Dòng chữ tương tự cũng hiện lên trên màn hình sau chiếc mặt nạ, gã nhếch môi, ra lệnh. ”Khai hoả!”, nói đoạn liến nhìn Mục Tử, lẩm bẩm “Thời cơ...”
Hai ngày trước, Job đã thành công ghép ra mật mã, nhưng lại phát hiện thêm một tầng bảo vệ thứ hai, Nhân trắc bằng mống mắt. Gã dùng cách đơn giản nhất, là tạo một lệnh khai hoả khẩn cấp ngoài rồi treo lại, chỉ đợi có xác nhận Nhân trắc là sẽ có quyền phát lệnh. Hệ thống đã bị Job kết nối thành công, hiển thị ra ở cả trong văn phòng bà Chi và màn hình nhỏ trước mắt gã. Tin nhắn nạc danh được gã chuẩn bị với nội dung tố cáo chín bản thân đang táy máy vào dữ liệu cơ mật ngoài thẩm quyền, bằng chứng là đoạn ghi âm lời vừa rồi. Trong tâm thái nới lỏng phòng bị bởi Liên Châu Kỳ Tượng, mẹ gã khi nhận lấy đoạn tin từ Lạc Tiên, liền vội vã truy cập để kiểm tra, mở ra tầng mật mã thứ hai, và khi bà còn đang bàng hoàng thì đã bị Lạc Thạch tiếm quyền ra lệnh trước.
Đồng hồ điểm 23:59, biển Đông cuộn sóng, vút lên một tên lửa hành trình xuyên lục địa, mục tiêu là ngay khoảng không phía trên của lưới phòng ngự ‘Die Heilige Glocke’. Mất ba mươi giây để tên lửa này đi tới đích, gã thầm đếm ngược trong đầu.
...
“3”
Lạc Tiên đang hốt hoảng nhìn lên bầu trời phía trên, nơi biển Đông sâu thẳm.
...
“2”
Bà Chi đang ngồi lạnh lùng nhìn màn hình trong văn phòng Tổng Tham Mưu Trưởng, đưa mắt khẽ liếc bức ảnh đã mờ chụp hai vợ chồng bà ngày trẻ.
...
“1”
“... Tới rồi!!!”, gã hét lớn. Mục tử không chậm trễ thúc giục Chân Nguyên, “bụp”, kéo theo gã biến mất.
“0”...
Quanh ngọn Thần Sơn đèn hoa lấp loá, mọi người đang chứng kiến những giây phút cuối cùng của Cửu Tinh Liên Châu, bất chợt chớp loé nơi thiên không, toàn bộ tắt ngấm, yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng “xẹt, xẹt” của lưới phòng hộ dần tê liệt biến mất.
Hai cái bóng xuất hiện đột ngột, lơ lửng giữa khoảng không phía trên, nhanh chóng trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác, mắt thường chưa kịp thích ứng bóng tối, lặng lẽ lướt đến phần đỉnh cao nhất của ngọn Thần Sơn.
00:00, Tàn Tượng cũng đã kết thúc, nhưng không ai để ý, mọi người còn đang bận nhốn nháo tìm nhau trong hỗn loạn. Mười giây dự đoán bị TUE phản ứng kịp thời, dò ra và đánh chặn cũng đã không xảy ra, Lạc Thạch mỉm cười, ngay cả là mười giây, thì gã cũng đã thắng.
“Ha ha ha, sảng khoái, hai bên chính tà bị tao xoay như chong chóng...”, gã cười lớn, nơi đỉnh Bí Thải Thần Phong thường xuyên không cần người canh giữ, vì nó đã được coi là nơi an toàn nhất trong cái TUE-Zone rồi. Mục tử không nói gì, nó đã dồn hết sự tập trung vào thời khắc quan trọng này, nắm bắt Tri Tuyền Nghịch Lưu, thuận theo Toàn Oa xuất hiện mà mở ra Vị Diện Giới Môn không tốn chút sức lực.
00:01 Dị tượng bắt đầu đầy lên trong con mắt lập thể trên đỉnh đầu Mục tử, nó bắt đầu nói chuyện, dáng điệu như vừa trút được gánh nặng. “Cả hai tình huống xấu nhất đều không xảy ra, thuận lợi như vậy sao, lão Thiên?”. Nói chưa hết câu, nó chợt im bặt, cánh dựng đứng, con mắt kia lại trợn lên có phần hốt hoảng. “Cấp độ này...”
Gã không để ý thấy thái độ của Mục tử, hướng mắt nhìn ra bóng tối xung quanh, hạ giọng hỏi. “Yếu quá sao, Mục tử?”
“Ta phi, lão tặc Thiên ngươi, sao lại mang đến tai hoạ bậc nầy?” Không để ý lời Lạc Thạch, Mục tử vội lao lên chính giữa chóp ngọn Thần Sơn, lở lửng xoay tròn. Nó đang điên cuồng thúc giục Chân Nguyên, thuận theo chiều xoay của Tri Tuyền Toàn Oa mới hình thành để mài rách không gian, hé lộ một lỗ nhỏ trong hư không, lấy chính Mục tử làm trung tâm từ từ lan ra. Bức ép bản thân làm thứ trung chuyển năng lượng cho Giới Bi đang say ngủ phía dưới, áp lực cực lớn làm thân thể hình trứng của Mục tử xiêu vẹo. “Không hiểu từ đâu mọc ra cái sai lầm to như vậy, Thạch tiểu tử, chú ý tình huống xung quanh, đừng để ai lại gần ta, thấy động, giết được cứ giết”.
“Chuyện gì đây, Mục tử, đừng đang hay thì đứt dây đàn thế chứ? Chúng ta vừa làm được một thứ hay ho lắm đó. Tao cũng không muốn mới mở đầu mà đã thất bại đâu”. Gã rút dao găm hắc thiết sắc bén, lui về quay lưng lại với Mục tử, nửa ngồi nửa quỳ xuống.
Cầm ngược dao xuống dưới để lấy tư thế cận chiến thoải mái nhất, gã kéo nửa mặt nạ che miệng, đoạn châm lên điếu Thức Thần thảo, nhỏ giọng. “Chí ít, là chưa phải lúc này”.
(#1): Quả chuông thánh.