Tẩm Thất Mỹ Lang

“Học kì mới đã bắt đầu, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên lúc này đây phòng ngủ phân phối có bộ phận chia làm ba người, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên trường học bố trí ba người hợp tẩm như vậy, tất nhiên sẽ không thích ứng được, cho nên trường học đã thương lượng qua cùng hội học sinh của các ngươi…… Giữa những phòng này nên làm một hoạt động gì đó, dùng để làm biến mất cảm xúc tiêu cực do phân chia chỗ ở lần này, bình ổn học sinh một chút……” Ngồi ở đối diện, bên cạnh là giáo vụ chủ nhiệm, phó hiệu trưởng nhìn Phương Vu Hi cùng Hàn Kì, công đạo đưa ra nhiệm vụ lúc này.

“Như vậy…… Còn có vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Không có.”

“Nếu như vậy, liền tan họp đi.” Khép lại bút, phó giáo hướng mọi người gật đầu, tiếp theo đứng lên, dẫn đầu đi ra phòng họp.

Phương Vu Hi, Hàn Kì còn có giáo vụ chủ nhiệm theo sau mà đi.

Đi ra cửa phòng họp, giáo vụ chủ nhiệm liền kéo lại Phương Vu Hi.

“Đi, đi tâm sự vài câu đi.”

Phương Vu Hi quay đầu, cười nhẹ, phượng nhãn hướng về phía Hàn Kì.

“Úc, các ngươi tán gẫu đi, ta đi trước.” Nhận thấy ánh mắt kia bắn qua, Hàn Kì không sao cả khoát tay, thức thời xoay người rời đi.

Nhìn Hàn Kì đi xa, giáo vụ chủ nhiệm hé ra gương mặt mập mạp, cùng Phương Vu Hi quay người lại, bước chậm ở trên hành lang.

“Thế nào? Chuyện ngày hôm qua tiến hành ra sao?”

Mở miệng lại không phải là lời ân cần thăm hỏi bình thường, mà là nói thẳng  vào chủ đề.

Phương Vu Hi vừa nghe, trên mặt lập tức nổi lên một cái tươi cười vừa lòng.

“Cám ơn thầy đã thông tri……”

“Ha ha, ngày hôm qua học sinh kia bỗng nhiên đến tìm ta đưa ra thỉnh cầu đổi phòng, ta vừa thấy cái tên của người đổi thì hình như là phòng của các ngươi, cho nên vốn không có đáp ứng……” Giáo vụ chủ nhiệm gãi gãi hai má, nói lên chuyện ngày hôm qua bỗng nhiên đến thăm.

“Ân, sau này nếu còn có chuyện như vậy, thỉnh kiên quyết không đáp ứng.” Phương Vu Hi kéo kéo cổ áo, thoáng giơ lên tươi cười.

“Ha ha…… Như vậy lúc này……”

Chậm rãi đi xa, thanh âm hai người đối thoại dần dần biến mất……

Vội vàng đi về hướng phòng ngủ, thời gian nghỉ trưa nơi nơi đều là những học sinh hâm mộ, nếu không có cảnh cáo trước đó thì trước cửa phòng ngủ nhất định chật ních một đoàn học sinh ái mộ.

Hàn Kì nhìn nhìn cánh cửa nhắm chặt kia, đứng ở phía trước, có chút do dự.

Nếu không ở đây? Không…… Hẳn là ở đây…… Đúng, hẳn là ở đây……

Nghĩ nghĩ, bàn tay cắm ở trong túi duỗi ra, đặt lên nắm tay xoay cửa.

Phòng ngủ trống rỗng một mảnh, trước bàn bên giường chỉ có một bóng dáng tĩnh lặng.

Trong lòng Hàn Kì có chút khẩn trương, lên giọng khụ khụ vài tiếng, giả bộ làm bộ dáng lơ đãng, chậm rãi đi từng bước tới bên cạnh bàn, ngồi ở trên giường.

Nhìn gương mặt nghiêng yên tĩnh trước mắt, Hàn Kì cổ họng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời vừa đến ngoài miệng lại không tiếng động nuốt trở vào, trên khuôn mặt tuấn tú lại bỗng nhiên nổi lên một chút ửng hồng như là thẹn thùng.[= =| thẹn thùng?]

Xoay đầu đi tự hỏi gì đó, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Hoắc Mẫn Lăng, hồi lâu sau, như là cuối cùng cũng làm ra một quyết định kiên quyết, Hàn Kì hít một hơi thật sâu, tay duỗi ra, đoạt lấy quyển sách trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

“Làm gì a?” Phản ứng rất nhanh, sách còn chưa có hoàn toàn bị hút ra, Hoắc Mẫn Lăng đã kêu ra tiếng, bất quá vẫn là thoáng chậm vài giây, đầu ngón tay chỉ bắt được một góc bìa, sách tham khảo đã rơi vào trong tay Hàn Kì.

“Lại là ngươi? Lại muốn làm gì đây?” Phẫn nộ nhướng mày, Hoắc Mẫn Lăng nắm tay thành quyền nhỏ, có chút bất mãn.

Lại? Hàn Kì buồn bực thoáng ngừng lại, đối với từ này cảm thấy thập phần chói tai, nói cứ như mình thường xuyên tìm hắn gây phiền toái vậy……

[- -+ vốn là vậy……]

Bất quá, quên đi quên đi, hắn hôm nay đến không phải muốn tới cãi nhau, nhẫn…… Hắn nhẫn……

Không được tự nhiên bĩu môi, Hàn Kì trừng mắt nhìn Hoắc Mẫn Lăng, lấy tay hướng vào trong lòng sờ sờ, sờ một lúc liền lấy ra một cái vật nhỏ, ném xuống ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

“Cầm dùng đi.” thanh âm mang theo tức giận.

Hoắc Mẫn Lăng nghi ngờ nhìn Hàn Kì liếc mắt một cái, rồi mới lại cúi đầu, phát hiện vật nhỏ kia dĩ nhiên là một miếng dán miệng vết thương.

“Cho ta làm cái gì?”

Nhưng lời nói phun ra lại làm cho Hàn Kì muốn hộc máu.

“Mẹ nó! Bổn thiếu gia khó có được hảo tâm thấy tay ngươi bị thương thành như vậy nên mới vội mua tới ngươi dùng nga! Ngươi còn hỏi cho ngươi làm cái gì?”‘

‘Ba’ vỗ một chưởng xuống cái bàn, lần đầu tiên hảo tâm như vậy, người ta lại không cảm kích, thật sự là tức chết hắn!!!

“Nga……” Bừng tỉnh đại ngộ phát ra một cái tiểu âm tiết thật dài, Hoắc Mẫn Lăng nhìn miếng dán nho nhỏ trước mắt, giơ tay cầm lên,“Cám ơn……”

Thản nhiên hai chữ, nhất thời làm cho nộ hoả của Hàn Kì bốc hơi, nguyên bản còn gân xanh gắn đầy mặt tức khắc sáng lạn tựa ánh mặt trời, nhìn Hoắc Mẫn Lăng lấy đi miếng cao dán của mình, nhất thời hưng phấn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cái ý tưởng.

“Chờ một chút, chờ một chút……” Miếng cao dán trên tay lại bị lấy đi, Hoắc Mẫn Lăng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn sinh vật giống đực kỳ quái âm tình bất định này.

“Nếu có thêm thứ gì đó…… sẽ hay hơn.” Lấy qua miếng cao dán đặt ở trên bàn, tùy tay tháo nắp bút, Hàn Kì soái khí ở trên mặt diện tích nho nhỏ ký lên đại danh của mình. Ân, chữ hắn viết thực khí thế!

Vui rạo rực viết xong, kéo lớp keo xuống hướng tới miệng vết thương của Hoắc Mẫn Lăng dán lên.

“Không cần!” Sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, Hoắc Mẫn Lăng không khỏi hướng về sau né tránh, không cần! Hắn mới không cần thứ này đâu! Nếu để người ta thấy hắn mang miếng cao dán  có chữ kí tên gia khỏa này, vậy còn không bị phiền chết?!! Không cần! Không cần! Chết cũng không muốn!

“Cái gì ─hả?” khuôn mặt tươi cười sáng lạn bỗng chốc liền biến thành mây đen dày đặc, Hàn Kì nhìn Hoắc Mẫn Lăng đang né tránh, trong giọng nói lại rõ ràng dấy lên lửa giận.

“Ta không cần dán thứ này.” Hoắc Mẫn Lăng không sợ chết đem ý tưởng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, Hàn đại thiếu sắc mặt lại đột nhiên hàn gần trăm độ.

“Xú tiểu tử! Ngươi nói cái gì?! Nói cho ngươi biết! Không dán cũng phải dán!” Cơn tức nhất thời lủi lên mấy chục thước, Hàn Kì trừng mắt, tức giận lăm lăm nhìn Hoắc Mẫn Lăng.

“Ta mới không cần dán!” Hoắc Mẫn Lăng cũng ương ngạnh như nhau, nhìn người đang chậm rãi đi tới, từ phía trước rụt lui về, đem cánh tay bị thương của mình giấu về phía sau.

“Ngươi nhất định phải dán!” Quên đi, còn không bằng tự mình động thủ. Khẽ cắn môi, Hàn Kì cuồn cuộn nổi lên ống tay áo, rõ ràng là muốn tự mình ra trận, áp về phía Hoắc Mẫn Lăng, muốn đem tay hắn lôi ra.

“Không dán! Buông tay!”

“Ngươi đã định phải dán rồi!”

“Buông! Ta mới không cần dán!”

“Xú tiểu tử!……”

…………

“Chi nha ──” cửa bỗng nhiên bị mở ra, nhìn Hàn Kì đặt ở trên người Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi nhướng mày, thanh âm lạnh lùng vang lên ──

“Các ngươi đang làm cái gì?”

…………

……

“Nga, như vậy hoạt động lần này là muốn an bài một trận bóng rổ?” Hàn Kì ngồi ở trên giường nhìn Phương Vu Hi, tay khoát lên trên ghế hướng Hoắc Mẫn Lăng làm cái thủ thế cảnh cáo.

“Ân, ngươi cảm thấy như thế nào?” Phương Vu Hi gật gật đầu, dò hỏi.

“A, không vấn đề, kỹ thuật bóng rổ của bổn thiếu gia chính là đệ nhất a!” Tự tin cười cười, Hàn Kì làm cái thủ thế ‘ok’, hắn bắt đầu từ lúc học tiểu học đến tốt nghiệp quốc trung (=trung học) đều vẫn là chủ lực của đội bóng rổ nga, bất quá là sau khi lên trung học (=phổ thông) cũng rất ít chơi mà thôi, nhưng kỹ thuật cũng không có lui bước, hơn nữa……

“Đúng rồi, Phương Vu Hi, ta nhớ ngươi ở tiểu học cùng quốc trung cũng là chủ lực của đội bóng rổ ……?” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, Hàn Kì không quá xác định dò hỏi.

“Ngươi đã quên? Ta và ngươi là đồng đội……” Thản nhiên nói, xem ra tên gia khỏa này thực xem mình là trung tâm quá nặng…… Nhìn Hàn Kì, Phương Vu Hi nhẹ thở khẩu khí.

“Nga…… Đúng vậy…… Đúng rồi! Tên gia khỏa ngươi từ tiểu học đến quốc trung luôn luôn muốn tranh sự nổi bật hơn ta…… Ta nhớ ra rồi! Lúc năm nhất quốc trung nổ ra một trận bóng rổ …… Vốn muội muội kia là nhìn trúng ta, không nghĩ tới tiểu tử ngươi cư nhiên giành trước một bước…… Còn có lúc học năm hai trung học…..” Hàn Kì sửng sốt, cuối cùng cũng mãnh liệt nhớ tới những cuộc đấu tranh đáng kể từ trước đây giữa hai người, một màn tình cảnh rời rạc bay qua, làm cho hắn nhớ lại những chuyện cũ năm xưa không biết từ khi nào thì đã quên, lải nhải tính toán nợ cũ nợ mới cùng Phương Vu Hi, càng nhớ thì hắn càng căm tức……

─_─|| xem ra…… Tựa hồ không nói còn có vẻ tốt…… Phương Vu Hi đào đào lỗ tai, quay đầu, mặc kệ nam nhân keo kiệt này.

Nói một giờ cuối cùng cũng đã nói xong, thở hồng hộc ngừng lại, uống một ngụm nước, Hàn Kì nghĩ nghĩ, nợ nần dường như đều đã muốn thanh toán xong …… Còn có quên cái gì không a?

Ánh mắt đảo qua, thấy được Hoắc Mẫn Lăng lại đang đọc sách bên người  .

“Ai, tiểu tử này thì sao?” khẩu khí thương lượng hướng về phía Phương Vu Hi, Hàn Kì chăm chú nhìn Hoắc Mẫn Lăng, nghi hoặc.

Nâng lên mắt, Phương Vu Hi cũng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng.

“Ai! Tiểu tử! Ngươi có thể đánh bóng rổ hay không?” Lớn tiếng hỏi.

………… Lặng yên…… Không ai trả lời……

“Ai! Tiểu tử!”

………… Vẫn như cũ lặng yên……

Bất đắc dĩ đảo cái xem thường, Hàn Kì lại rút đi một quyển sách tham khảo như tính mạng ai kia.

“Làm gì a?!” Phẫn hận nhìn về phía Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng cố giương cái mặt ra vẻ khí thế, đối với hành vi lần thứ hai lấy đi sách của hắn tỏ vẻ bất mãn thật lớn.

Gia khỏa này lại làm như thế, hắn thật sự là sinh khí!

“Ta hỏi ngươi…… Ngươi có thể đánh bóng rổ hay không!” Hàn Kì đem sách ở trước mắt Hoắc Mẫn Lăng lắc lắc,

“Ân hừ, trả lời ta liền trả lại cho ngươi……”

“Bóng rổ?” Đôi mi thanh tú thoáng nhíu, Hoắc Mẫn Lăng đẩy đẩy kính mắt, nghi hoặc nói: “Đó là thứ gì?”

Lặng yên……─_─|||……

Đại hãn (hãn:mồ hôi =]]]])……

Vài giây sau……

“Tiểu tử này thật là người động núi!!!” Hàn Hì che mắt, trên khuôn mặt tuấn tú nổi lên vẻ âm trầm dọa người……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui