Tam Thế Hồ Ngôn

Edit: Tiểu Phong Tranh

Beta: Tiểu Phong Tranh

Nghe thấy cả quán trà bàn luận sôi nổi về hai cô nương chưa rõ lai lịch kia, ông lão không nói gì, mà quay sang nói với thiếu niên đang thu dọn chén trà trên bàn: “Lục Bình, ngươi để ý quán giúp ta chút, ta đi ra phòng sau lấy chút trà mới.”

“Dạ, Đoan bá.” Lục Bình vội gật gật đầu.

Đoan bá lại quay mặt ra nhìn chủ tớ bạch y nữ tử đã đi xa, sau đó đi đến trước quầy, đặt ấm trà xuống, cầm lấy khăn lau tay, lúc này mới đi đến cửa sau, vén rèm đi ra ngoài.

Nhưng Đoan bá không đi ra phòng sau lấy trà như đã nói với Lục Bình, mà là ra khỏi phòng, đi vào chỗ rừng trúc phía sau quán trà. Chỉ thấy ông quan sát xung quanh, sau đó, hái một lá trúc từ trên cành xuống, nhẹ nhàng dùng tay lau, sau đó mới đặt bên môi, ngậm lấy, dùng sức thổi, lá trúc kia lập tức phát ra âm thanh giống như tiếng cười.

Rất nhanh chóng, từ phía sâu của rừng trúc liền có một con chim lớn đầu đen thân trắng, trên vai màu lam bay ra.

Con chim này chính là chim Quán Quán của Thanh Khâu.

Chỉ thấy chim Quán Quán này bay tới trước mặt Đoan bá thì đậu xuống mặt đất, biến thành một nữ tử xinh đẹp mặc váy màu lam, tiến lên hành lễ với Đoan bá, miệng nói: “Hòa Tô gặp qua Đoan bá.”

Sắc mặt Đoan bá rất bình tĩnh, thản nhiên gật đầu với Hòa Tô, nói: “Hôm nay ngươi tới rất nhanh.”

Hòa Tô cười hì hì, nói: “Đoan bá gọi ta, sao Hòa Tô có thể không nhanh?”

Đoan bá cũng cười, nói: “Vậy được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.”

Hòa Tô vừa nghe vậy bèn bày ra vẻ mặt đoan chính nói: “Không biết Đoan bá gọi ta tới có chuyện gì?”

“Vừa rồi, Thanh Khâu có hai vị khách không mời mà tới, ta nghĩ việc này hẳn có quan hệ với Thuần Quân công tử.” Đoan bá nói.

Nghe được lời này, Hòa Tô sửng sốt, sau đó nhăn mày lại, nói: “Sao lại có quan hệ với Thuần Quân công tử?”

“Ta đây nói thẳng luôn.” Đoan bá nói, “Ta nghi ngờ trong hai nữ tử vừa tới uống trà hẳn là có một vị là nữ nhi thứ chín của Nam Hải Long Vương - Thấm Xu Công chúa, cũng chính là vị hôn thê mà Thiên đế tứ hôn cho Thuần Quân công tử.”

Nghe Đoan bá nói xong, lúc đầu Hòa Tô còn sững sờ, ngay sau đó hỏi: “Sao có thể khẳng định như vậy?”

Đoan bá móc trân châu thanh y thiếu nữ đưa cho ông khi nãy, đặt vào trong lòng bàn tay, giơ ra trước mắt Hòa Tô, nói: “Ngươi xem, trân châu này chính là tiền trà hai nữ tử kia trả cho ta.”

Vẻ mặt Hòa Tô khó hiểu, nhìn Đoan bá, hỏi: “Trân châu tứ hải đều có, sao có thể từ thứ này mà kết luận hai nàng đến từ Nam Hải?”

Đoan bá lắc lắc đầu, nói: “Hòa Tô, ngươi có điều chưa biết, viên trân châu trong tay ta, không phải là trân châu bình thường, mà là Bạch Điệp châu, châu này chỉ có thể có ở Nam Hải.”

Nghe vậy, Hòa Tô nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu lên, nói: “Cho dù hai vị này cô nương thật sự đến từ Nam Hải, nhưng cũng chưa chắc các nàng đến đây vì Thuần Quân công tử.”

“Nhưng các nàng vừa mới hỏi ta đường đến núi Bạch Hạc, mà bây giờ, Thuần Quân công tử đang ở trong núi Bạch Hạ.” Đoan bá nói.

“Vậy thì...., có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Hòa Tô ngẩng đầu, nhìn Đoan bá, nói, “Nói không chừng hai vị cô nương này đến núi Bạch Hạc vì chuyện khác? Ở trong núi đâu phải chỉ có một mình Thuần Quân công tử.”

“Sao có thể trùng hợp như thế?” Đoan bá lắc lắc đầu, nói, “Thanh Khâu này hiếm có người từ nơi khác tới, không phải ngươi không biết. Thiên Đế mới hạ chiếu đem tứ hôn cho Thuần Quân Công tử và Thấm Xu Công chúa, bây giờ vừa mới qua một ngày đã có hai cô nương xinh đẹp từ Nam Hải tới, trong đó còn có một vị dung mạo khí độ xuất chúng mà ta chưa từng thấy qua, tất nhiên xuất thân sẽ không bình thường, hẳn đó là Thấm Xu công chúa kia. Các nàng vừa lên bờ đã đi thẳng đến núi Bạch Hạc, đây không phải vì Thuần Quân công tử mà đến, còn có thể là vì sao?”

“Cho dù đó là Thấm Xu Công chúa thì lúc này nàng tới Thanh Khâu là vì chuyện gì chứ?” Hòa Tô nâng mắt, nhìn Đoan bá.

“Mặc kệ Thấm Xu Công chúa này tới Thanh Khâu vì chuyện gì, chúng ta phải phá hủy hôn sự của nàng và Thuần Quân Công tử, đây chính là cơ hội tốt.” Đoan bá nói.

Nghe vậy, Hòa Tô do dự một chút, nói: “Ý Đoan bá là phải xuống tay với Thấm Xu Công chúa? Chắc là không cần đâu. Thuần Quân Công tử đã đồng ý với Thần Khê Công tử sẽ cưới Mặc Viện cô nương, tất nhiên sẽ không sai lời.”

“Hòa Tô, đây chính là Thiên Đế tứ hôn, nếu cãi lại ý chỉ của Thiên Đế, nói không chừng sẽ xử phạt Thuần Quân Công tử. Nếu Thuần Quân Công tử bị Thiên Đế phạt, Mặc Viện cô nương nên làm sao? Nếu nguyên nhân là do Thấm Xu Công chúa, khiến nàng phát sinh biến cố, nói vậy Thiên Đế cũng sẽ không trách tội Thuần Quân Công tử rồi?” Nói tới đây, Đoan bá nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài.

“Đoan bá, chúng ta làm như vậy, có phải rất thất đức hay không?” Trong lòng Hòa Tô vẫn có chút thấp thỏm.

“Hòa Tô, mạng của cả ta và ngươi đều do Thần Khê Công tử cứu, bây giờ, là lúc chúng ta phải báo đáp hắn.” Hai mắt Đoan bá sáng rực, nhìn Hòa Tô.

Nghe vậy, Hòa Tô do dự một lúc lâu, sau đó gật đầu nói: “Vậy được rồi, tất cả Hòa Tô đều nghe theo Đoan bá. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Thấy Hòa Tô nói như thế, Đoan bá yên lòng, lúc này mới nói: “Hòa Tô, ngươi cũng biết, trong núi Bạch Hạc có đỉnh Cửu Tuyệt, hắc ưng quái Câu Hành kia chính là ở chỗ này. Hắn cực kì háo sắc, nếu để hắn thấy được Thấm Xu Công chúa là cô nương xinh đẹp như thế, khẳng định sẽ không buông tay! Chúng ta phải làm, không chỉ đem tin tức Thấm Xu Công chúa tới núi Bạch Hạc cho Câu Hành biết, mà còn phải để hắn tận mắt nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Thấm Xu Công chúa.” 

Nói tới đây, Đoan bá ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Hòa Tô, “Hòa Tô, ta đi không tiện, việc này chỉ có thể để ngươi đi làm.”

“Nhưng dù sao Thấm Xu Công chúa này cũng là long nữ, chúng ta làm như thế, có thể chọc giận Nam Hải Long Vương hay không?” Hòa Tô có chút sợ hãi.

“Chọc Nam Hải Long Vương giận dữ cũng là do Câu Hành, đừng nói không liên quan tới Thuần Quân Công tử, ngay ta và ngươi, cũng không liên quan.”

Nghe Đoan bá nói vậy, Hòa Tô trầm mặc một lát, sau đó nói: “Hòa Tô đã hiểu.”

Đoan bá gật gật đầu: “Được, việc này không nên chậm trễ. Ngươi đi tới đường cụt kia, dẫn Câu Hành đi gặp Thấm Xu Công chúa. Ta nghĩ, chỉ cần hắn thấy Thấm Xu Công chúa, những việc còn lại, không cần ta và ngươi nhọc công suy nghĩ nữa.” 

Dứt lời, trên mặt ông lộ ra một nụ cười phức tạp, không còn bộ mặt hiền từ kia nữa.

“Hòa Tô đã rõ.” Hòa Tô gật gật đầu, “Vậy ta đi đây.”

“Đi đi.” Đoan bá phất phất tay.

Hòa Tô hành lễ với Đoan bá, ngay sau đó xoay người, đôi tay mở ra, lại biến thành một con chim Quán Quán, bay khỏi rừng trúc, bay về phía núi Bạch Hạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui