Tam Thê Tứ Thiếp

Tần Chính đang chuẩn bị đầu hàng bảy vị phu nhân, đột nhiên cửa phòng bị phá tung, một bóng người từ đâu chạy ào đến ôm chầm lấy hắn.

"Lão gia, Lão gia, Lão gia!" Tiểu Bính Tử ôm chặt Tần Chính, vừa la ó vừa nhìn lại phía sau như bị quỷ ám.

"Câm miệng!" Kỳ Nhi vốn đang bực mình, lúc này lại nhìn thấy hai người kia ôm nhau liền nổi trận lôi đình, bàn tay nắm rồi lại thả, hận không thể xông đến bóp đầu Tần Chính.

Tiểu Bính Tử ngừng la, nhìn rõ trong phòng đang có bảy vị chủ tử, lần thứ hai thét lên một tiếng, vội đẩy Lão gia ra, vừa chạy ra đến cửa liền quay trở lại, "Lão gia cứu mạng---------!"

"Ai muốn giết ngươi?" Hiện giờ hắn tự cứu mình còn không được nữa là.

"Hắn...hắn hắn đến rồi!" 

Tần Chính lập tức thay đổi nét mặt, lạnh nhạt nói, "Ở đâu?"

"Ai đến vậy?" Kỳ Nhi vừa chuyển ánh mắt, A Kiệt hiểu ý liền nhanh chóng bắt được Tiểu Bính Tử, Quần Ngạo lập tức vươn tay muốn điểm khí huyệt của Tần Chính.

"Dừng lại!" Duy Nhất ngăn cản không được, đành phải vung quạt, ngân châm bắn về phía Quần Ngạo khiến hắn phải thu tay, "Huyệt đạo của Lão gia vẫn chưa được giải a!" Tiểu Lâm cũng gật đầu phụ họa, mọi người đều hướng ánh mắt chỉ trích về phía Quần Ngạo.

"Ta quên..." Quần Ngạo sờ sờ chóp mũi, cảm thấy rất xấu hổ.

Tần Chính sợ đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất, vừa đau lòng vừa chán nản. Hắn đã bị điểm hết đại huyệt toàn thân, nếu lại bị điểm khí huyệt, nhất định khí huyết bùng nổ sẽ phải đi gặp Diêm Vương. Thế nhưng cái tên thủ phạm mưu sát phu quân kia chỉ dùng một câu "Ta quên" để rũ sạch trách nhiệm.

"Đại ca, xin lỗi... Ta thật sự quên mất, cứ theo thói quen..."

"Quay lại hỏi Tiểu Bính Tử là ai đến trước đã!" Vân Phi vội chuyển chủ đề, cứ nói đi nói lại Tần lão gia sẽ thương tâm đến chết.

"Còn không chịu nói?" Kỳ Nhi hỏi.

"Dạ... Hồi Đại chủ tử, hồi Nhị chủ tử, hồi Tam chủ tử, hồi Tứ..."

"Cẩn thận ta cắt lưỡi nhà ngươi!"

Bị đôi mắt xinh đẹp của Sĩ Thần nhìn trừng trừng, Tiểu Bính Tử không dám tiếp tục làm càn, ánh mắt áy náy hướng về phía Tần Chính rồi nhỏ giọng nói, "Là... Trấn Bắc Vương của Nam Lương, Hải Đàm!" 

"Là hắn? Sao lại là hắn?" Vân Phi xoay người hỏi.

"Không phải Bạch Vân Thành phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của Nam Lương sao? Hỏi ngược lại chúng ta làm gì?" Sĩ Thần trả lời.

"Hôm qua nhận được tin nói có người..." Vân Phi nghiêng đầu nhìn Tần Chính, "...san bằng dãy núi chặn ngang Tù Hà, làm nước Tù Hà tràn sang Quý Hà, hôm nay nước sông dâng lên rất nhanh, sắp nhấn chìm cả Bắc Môn Quan!" 

"Mới đây đã biết..."

"Ân?"

"Tiểu nhân không có nói gì cả!" Tiểu Bính Tử cười ngốc, ngậm chặt miệng lui đến sát chân tường.

"Thì ra ngươi cũng rất bản lĩnh a! Không ra phủ nửa bước cũng có thể làm cho bên ngoài gà bay chó sủa, Lão gia ngươi thật khiến cho người ta bội phục!" Kỳ Nhi tức giận mắng.

Tần Chính vỗ vỗ sửa lại ống tay áo nhăn nhúm, đi đến trước mặt Kỳ Nhi nghiêm túc nói, "Để ta đi gặp hắn!"

"Không được đi!" Duy Nhất lao ra chặn cửa, trừng mắt cắn má quát, "Ngươi đi gặp hắn làm gì? Nếu muốn giết hắn ta đi với ngươi, bằng không thì không được đi!" 

"Duy Nhất..." Cẩn thận hắn làm chuyện ngu ngốc! "Ta không đi! Ta không đi gặp hắn!"

"Ta đi." Kỳ Nhi đứng dậy bước ra khỏi cửa.

"Ân." Tần Chính gật đầu, để Kỳ Nhi đi cũng tốt.

- ---------

Kỳ Nhi phi ngựa ra khỏi Tần Phủ, chạy dọc theo tường thành, tìm được một khu tiểu uyển màu tím.

Cũng như lần trước Tần Chính tìm đến, ở trước cửa có hai nàng thị nữ áo tím. Xem ra nàng không muốn để Kỳ Nhi vào. Trong lòng đang phiền táo, Kỳ Nhi cũng không muốn dây dưa, hạ mạnh một chưởng cắt đứt tâm mạch của cô gái.

A Tương nghe tiếng ồn chạy đến, nhìn thấy Kỳ Nhi liền cả kinh, đang do dự có nên hành đại lễ hay không đã bị Kỳ Nhi bóp lấy cổ họng.

"Người kia ở đâu?"

"Ngài đến giết Tướng quân?"

Nhãn thần không chút sợ sệt, Kỳ Nhi rất hài lòng đáp, "Không phải!"

"Tướng quân ở bên trong. Mời ngài!"

Kỳ Nhi buông tay, thâm trầm nhìn tên nam tử trẻ tuổi trước mặt, "Ngươi biết ta là ai?"

A Tương cười nói, "Có ai lại không biết, ngài là Đại chủ tử của Tần Phủ!"

"Dẫn ta vào!" Người này biết thân phận của ta.

- ---------

Nghe được âm thanh, Hải Đàm xoay người lại.

"Hắn sẽ không đến!" 

"Nghe nói, hắn trước nay đều rất lười đánh nhau với người khác, nếu có thể dùng miệng thì nhất định sẽ không dùng tay!" Hải Đàm không còn mặc xiêm y như ngày xưa, thay bằng một chiếc trường bào rộng tay màu tím, tay phải buông thõng giấu trong ống tay. Bím tóc thật dài cũng không còn, chỉ tới ngang vai, dùng một sợi dây tím buộc lại gọn gàng phía sau.

"Ngươi đến đây làm gì? Ngươi cũng không phải loại người vì nước vì dân gì đó!" 

Hải Đàm vốn không phải là một Tướng Quân xứng chức, cho dù Bắc Môn Quan có bị quân binh Thiên Triều công hãm hay bị nước sông Quý Hà nhấm chìm, hắn cũng không quan tâm.

"Là hắn cứu ta phải không?"

Kỳ Nhi âm hạ sắc mặt, "Ngàn dặm chạy đến đây chỉ để hỏi câu này?"

"Là hắn đúng không?"

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Hải Đàm, Kỳ Nhi nắm chặt hai tay, đập mạnh vào khung cửa, "Không phải hắn! Hắn một mực nhớ thương lão Lục, căn bản không có nghĩ đến ngươi. Đến bây giờ ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ?"

"Năm xưa Hải Phượng Hoàng cảnh cáo ngươi, nếu không thể trở thành tề quân của hắn thì phải rời khỏi..."

"Ta đã là tề quân của hắn!"

"Ha ha..." Hải Đàm mỉa mai nói, "Lúc ấy ngươi có tự tin sẽ trở thành tề quân của hắn sao? Không có chứ gì, nhưng mà cho dù không thể làm tề quân, ngươi cũng sẽ không rời khỏi hắn đúng không?"

"Ngươi câm miệng!"

"Nếu có thể ta đã sớm từ bỏ, không đợi ngươi đến dạy dỗ!"

"Soi gương nhìn lại xem ngươi hiện giờ giống cái gì!"

"Ngươi muốn chết?"

Hai người nắm lấy vạt áo đối phương, cuối cùng cũng không động thủ.

"Nói cho hắn người đả thương ta là Sở Ngự Cửu, dùng công phu của Xích Luyện Môn, giống như... hắn khi xưa..."

"Quay về Nam Lương của ngươi đi!" Kỳ Nhi chỉnh lại quần áo rồi bước ra cửa.

"Là ngươi cứu ta đúng không? Chẳng lẽ đột nhiên nổi lên tình cảm với tên đường huynh này à?" 

Kỳ Nhi dừng bước trả lời, "Không phải!"

"Khoan đã! Giao một người cho ta..."

- ---------

Chạng vạng tối, Kỳ Nhi trở về, Tần Chính đã ở Quất Hiên đợi sẵn. Hắn ngăn cản Thúy Mặc, tự mình rót trà cho Đại phu nhân.

"Nịnh nọt!" Kỳ Nhi không thèm nhận, cầm một chén khác tự rót trà.

"Ha ha, mệt không, ta đấm bóp cho ngươi!"

"Đừng đùa nữa! Lão Ngũ ra sao rồi?" 

"Kỳ Nhi..." Trong ánh nến, đôi mắt của Tần Chính trở nên âm trầm, "Nếu như ta muốn giết Hải Đàm..." 

"Ngươi muốn giết cứ giết, ta không xen vào cũng không muốn quản, thế nhưng..." Kỳ Nhi đột nhiên lạnh giọng cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt cũng trở nên âm trầm, "Ngươi ra tay được sao? Đã sớm biết chính là hắn, nhưng vẫn chưa ra tay..."

"Duy Nhất không chịu nói..." thì chỉ có một nguyên nhân, người nọ chính là Hải Đàm...

"Ngươi có nghĩ đến vì sao lão Ngũ không chịu nói hay không?"

"Ta không phải tên ngốc, dĩ nhiên nghĩ ra được..."

Tần Chính từ phía sau ôm lấy Kỳ Nhi, mũi cọ cọ lên cổ phu nhân. Hắn rất sợ Duy Nhất không thể bỏ được mâu thuẫn trong lòng, hắn luôn luôn hy vọng có thể làm được chuyện gì đó cho Duy Nhất...

Kỳ Nhi nhắm mắt, nhẹ nhàng mân mê lọn tóc, tùy ý hỏi, "Còn hai chuyện kia là thế nào?"

"Xao sơn chấn hổ..."

Cảm thấy vai trầm trầm, Kỳ Nhi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Chính tựa trên vai, "Có tóc bạc rồi..." Vuốt ve sợi tóc bạc giữa những ngón tay...

"Ai, Lão gia già rồi!" Tần Chính tỏ vẻ bi thống.

"Ta vừa nhớ ra, mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, hai mươi chín, đúng là già rồi!" 

"Già thì già, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão, Kỳ Nhi cũng phải mau già mới được!"

"Điên khùng!"

Tần Chính ngờ nghệch cười, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Hổ báo đã sắp hiện thân, mong rằng mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như hắn nghĩ.

- ---------

Để thu dọn tàn cuộc do Tần lão gia bày ra, Kỳ Nhi một mặt bảo Duy Nhất chăm chú theo dõi cử động của triều đình, một mặt vận dụng thế lực của Nam Cung Môn cùng Việt Vương Kiếm "khuyên nhủ" các thương thuyền giong buồm trở lại, thế nhưng cũng không có nhiều tác dụng. Thiết lệnh như núi của Tổng đà chủ không gì lay chuyển được.

Sắp qua mùa xuân, băng tuyết tan hết, nước của Tù Hà nhanh chóng dâng lên, dũng mãnh tràn qua Quý Hà, tất cả thành trì phía Bắc Nam Lương đều ngập nước, các doanh trại đóng quân chủ chốt của Bắc Môn Quan gặp phải đại nạn. Nếu vì vậy mà Nam Lương xuất quân đến Trung Nguyên, người đầu tiên Hoàng đế Thiên Triều phải nhờ cậy là Tần Chính.

Không biết do trời nóng làm cho trong người bực bội, hay do bực bội mà cảm thấy nóng nực, Tần Chính kéo tay áo lên đến vai, gác chân ngồi trước cửa Thính Vũ Các phẩy quạt, người nhà ra vào bị hắn cản trở chỉ còn cách nâng chân cao cao mà bước qua.

"Tiểu Bính Tử! Ta nóng muốn chết!"

"Lão gia, cầu ngài đừng có gây phiền nữa!" Tiểu Bính Tử hai tay ôm hai hộp gỗ to, chỉ có thể dùng chân đạp đạp cái tay đang nắm lấy góc áo mình.

"Lão gia ra lệnh cho ngươi ngừng tay đến quạt cho ta! Có nghe không?"

Gia đinh Tần Phủ bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị cho yến hội sinh thần của Tần lão gia, vội vàng sắp xếp lễ vật để đầy tiền viện, vội vàng tiếp chuyện với rất nhiều khách khứa, lại còn phải bớt thời giờ trông chừng cái người đang ngồi trước cửa, đừng để cho hắn chạy ra khỏi Thính Vũ Các làm loạn.

"Năm nay nhiều người đến hơn năm ngoái!" Tần lão gia cảm thán.

"Ân." Tiểu Bính Tử gật đầu bưng lễ hạp vào phòng, bước ra lau mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc, "Lão gia, nên thay y phục đón khách đi!" 

Tần Chính bỏ quạt đứng lên, "Nên đón khách rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui